Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 276
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Thạch Lỗi dựng xe đạp xong, xách đồ đi vào.Còn Tĩnh Nghi, cô bé vừa về đến nhà đã chạy đi tìm bạn bè chơi rồi.Diệp Thư lấy bánh mì, bánh gato, bánh quy… ra, để con trai tự chọn muốn ăn gì.Thấy hai vợ chồng cháu trai về, bà nội vội vàng lại gần kể cho họ nghe một tin.Thì ra là mấy hôm trước, trong làng có mấy thanh niên trẻ mười sáu, mười bảy tuổi đến, nghe nói là thanh niên trí thức về giúp làng xây dựng nông thôn.Không chỉ có ở làng cô, đội trưởng nói mấy làng lân cận cũng có.Thanh niên trí thức à? Diệp Thư biết chứ. Trước đây cô rất hay đọc tiểu thuyết về thời kỳ này.Theo như tiểu thuyết cô đọc thì thanh niên trí thức xuất hiện vào năm 66 hay 68 gì đó. Chỉ là ở đây chưa từng có, cô còn tưởng cái làng nhỏ hẻo lánh này sẽ chẳng có thanh niên trí thức nào đến đâu.Không ngờ giờ lại có. Đã có đợt đầu tiên rồi thì sau này sẽ còn nhiều đợt nữa. Hiện tại vẫn là tự nguyện, sau này sẽ phát triển thành diện bắt buộc, mỗi gia đình chỉ được giữ một con bên cạnh, những đứa còn lại chưa có việc làm đều phải xuống nông thôn.Hơn nữa thanh niên trí thức đã đến thì chuyện những phần tử phản cách mạng bị đưa xuống cũng chẳng còn xa nữa.Diệp Thư nói với bà nội, những chuyện này không liên quan đến nhà mình. Mình cứ sống cuộc sống của mình là được.Nhưng có một điều, đừng tiếp xúc gần gũi với họ. Những thanh niên trí thức này đều có học thức, hơn nữa thời buổi này mà tình nguyện xuống nông thôn thì đều là phần tử tích cực. Lỡ mà tiếp xúc gần gũi rồi họ phát hiện ra điều gì thì chuyện này sẽ chẳng êm đẹp đâu.Diệp Thư nói rõ mối nguy hiểm với bà. Bà nội nói mình đã hiểu.Lý do kể chuyện này cho Diệp Thư nghe là muốn nghe xem ý kiến của cô thế nào. Bởi vì hai ông bà cũng nhận ra, Diệp Thư có trực giác rất nhạy bén trong những chuyện thế này.Xét cho cùng, nếu không có Diệp Thư thì bây giờ tình cảnh của họ ở Bắc Thành chắc chắn sẽ vô cùng tồi tệ.Họ đều không nhận ra rằng, bây giờ hễ có chuyện gì họ đều hỏi ý kiến của Diệp Thư rồi mới đưa ra quyết định. Diệp Thư dường như đã trở thành trụ cột tinh thần của gia đình này lúc nào không hay.Đã có cháu dâu nói không sao rồi thì bà nội cũng yên tâm. Bà bắt đầu thảo luận với Diệp Thư xem trưa nay ăn gì.Buổi trưa ông nội về, Diệp Thư lại nói với ông là phải tránh xa điểm thanh niên trí thức ra. Nói năng, làm việc gì cũng phải cẩn thận, đừng để họ bắt được thóp.Thanh niên trí thức đều đến từ thành phố lớn, lại có học thức. Không giống như bà con trong làng chất phác, thật thà.Hơn nữa bà con trong làng đều không có học thức, không hiểu gì về những phong trào bên ngoài.Nhưng những thanh niên trí thức này thì khác, đang ở độ tuổi bốc đồng, trong thời đại cấp tiến này, bọn họ cái gì cũng có thể làm ra được.Nói rõ hết mọi chuyện, lại chơi với con trai cả buổi chiều. Thế là lại đến lúc phải quay về huyện thành.Ngoài cậu con trai mè nheo không nỡ để bố mẹ đi, cuối cùng được ông cố bế ra ngoài chơi thì ba người nhà Diệp Thư vẫn về huyện thành như thường lệ.Hôm sau, người đi làm, người đi học. Ngày tháng cứ thế trôi qua.Cho đến một ngày chủ nhật của một tháng sau đó, khi Diệp Thư và gia đình về làng thì biết được một tin.Quả nhiên như Diệp Thư nghĩ, trong làng có mấy phần tử xấu bị đưa xuống.Không giống như lúc thanh niên trí thức đến, nhìn mấy phần tử xấu này là biết đã phải chịu khổ rồi.Quần áo mỏng manh trên người rách nát tả tơi, trên người còn đầy vết thương. Cũng chẳng mang theo hành lý gì.Hơn nữa theo đội trưởng nói thì cấp trên bảo mấy người này xuống để cải tạo. Phải bắt họ làm những việc nặng nhọc nhất. Còn phải thường xuyên tổ chức mít tinh phê bình.Đội sản xuất còn phải giám sát họ, bắt họ thường xuyên báo cáo tư tưởng.Hiện tại đội trưởng đã sắp xếp cho họ ở trong cái lán tạm trú ngày trước dùng để trông lúa (lúc lúa sắp chín, đề phòng có người đến trộm, phải có người chuyên canh gác, gọi là trông lúa) dưới chân núi.
Thạch Lỗi dựng xe đạp xong, xách đồ đi vào.
Còn Tĩnh Nghi, cô bé vừa về đến nhà đã chạy đi tìm bạn bè chơi rồi.
Diệp Thư lấy bánh mì, bánh gato, bánh quy… ra, để con trai tự chọn muốn ăn gì.
Thấy hai vợ chồng cháu trai về, bà nội vội vàng lại gần kể cho họ nghe một tin.
Thì ra là mấy hôm trước, trong làng có mấy thanh niên trẻ mười sáu, mười bảy tuổi đến, nghe nói là thanh niên trí thức về giúp làng xây dựng nông thôn.
Không chỉ có ở làng cô, đội trưởng nói mấy làng lân cận cũng có.
Thanh niên trí thức à? Diệp Thư biết chứ. Trước đây cô rất hay đọc tiểu thuyết về thời kỳ này.
Theo như tiểu thuyết cô đọc thì thanh niên trí thức xuất hiện vào năm 66 hay 68 gì đó. Chỉ là ở đây chưa từng có, cô còn tưởng cái làng nhỏ hẻo lánh này sẽ chẳng có thanh niên trí thức nào đến đâu.
Không ngờ giờ lại có. Đã có đợt đầu tiên rồi thì sau này sẽ còn nhiều đợt nữa. Hiện tại vẫn là tự nguyện, sau này sẽ phát triển thành diện bắt buộc, mỗi gia đình chỉ được giữ một con bên cạnh, những đứa còn lại chưa có việc làm đều phải xuống nông thôn.
Hơn nữa thanh niên trí thức đã đến thì chuyện những phần tử phản cách mạng bị đưa xuống cũng chẳng còn xa nữa.
Diệp Thư nói với bà nội, những chuyện này không liên quan đến nhà mình. Mình cứ sống cuộc sống của mình là được.
Nhưng có một điều, đừng tiếp xúc gần gũi với họ. Những thanh niên trí thức này đều có học thức, hơn nữa thời buổi này mà tình nguyện xuống nông thôn thì đều là phần tử tích cực. Lỡ mà tiếp xúc gần gũi rồi họ phát hiện ra điều gì thì chuyện này sẽ chẳng êm đẹp đâu.
Diệp Thư nói rõ mối nguy hiểm với bà. Bà nội nói mình đã hiểu.
Lý do kể chuyện này cho Diệp Thư nghe là muốn nghe xem ý kiến của cô thế nào. Bởi vì hai ông bà cũng nhận ra, Diệp Thư có trực giác rất nhạy bén trong những chuyện thế này.
Xét cho cùng, nếu không có Diệp Thư thì bây giờ tình cảnh của họ ở Bắc Thành chắc chắn sẽ vô cùng tồi tệ.
Họ đều không nhận ra rằng, bây giờ hễ có chuyện gì họ đều hỏi ý kiến của Diệp Thư rồi mới đưa ra quyết định. Diệp Thư dường như đã trở thành trụ cột tinh thần của gia đình này lúc nào không hay.
Đã có cháu dâu nói không sao rồi thì bà nội cũng yên tâm. Bà bắt đầu thảo luận với Diệp Thư xem trưa nay ăn gì.
Buổi trưa ông nội về, Diệp Thư lại nói với ông là phải tránh xa điểm thanh niên trí thức ra. Nói năng, làm việc gì cũng phải cẩn thận, đừng để họ bắt được thóp.
Thanh niên trí thức đều đến từ thành phố lớn, lại có học thức. Không giống như bà con trong làng chất phác, thật thà.
Hơn nữa bà con trong làng đều không có học thức, không hiểu gì về những phong trào bên ngoài.
Nhưng những thanh niên trí thức này thì khác, đang ở độ tuổi bốc đồng, trong thời đại cấp tiến này, bọn họ cái gì cũng có thể làm ra được.
Nói rõ hết mọi chuyện, lại chơi với con trai cả buổi chiều. Thế là lại đến lúc phải quay về huyện thành.
Ngoài cậu con trai mè nheo không nỡ để bố mẹ đi, cuối cùng được ông cố bế ra ngoài chơi thì ba người nhà Diệp Thư vẫn về huyện thành như thường lệ.
Hôm sau, người đi làm, người đi học. Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Cho đến một ngày chủ nhật của một tháng sau đó, khi Diệp Thư và gia đình về làng thì biết được một tin.
Quả nhiên như Diệp Thư nghĩ, trong làng có mấy phần tử xấu bị đưa xuống.
Không giống như lúc thanh niên trí thức đến, nhìn mấy phần tử xấu này là biết đã phải chịu khổ rồi.
Quần áo mỏng manh trên người rách nát tả tơi, trên người còn đầy vết thương. Cũng chẳng mang theo hành lý gì.
Hơn nữa theo đội trưởng nói thì cấp trên bảo mấy người này xuống để cải tạo. Phải bắt họ làm những việc nặng nhọc nhất. Còn phải thường xuyên tổ chức mít tinh phê bình.
Đội sản xuất còn phải giám sát họ, bắt họ thường xuyên báo cáo tư tưởng.
Hiện tại đội trưởng đã sắp xếp cho họ ở trong cái lán tạm trú ngày trước dùng để trông lúa (lúc lúa sắp chín, đề phòng có người đến trộm, phải có người chuyên canh gác, gọi là trông lúa) dưới chân núi.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Thạch Lỗi dựng xe đạp xong, xách đồ đi vào.Còn Tĩnh Nghi, cô bé vừa về đến nhà đã chạy đi tìm bạn bè chơi rồi.Diệp Thư lấy bánh mì, bánh gato, bánh quy… ra, để con trai tự chọn muốn ăn gì.Thấy hai vợ chồng cháu trai về, bà nội vội vàng lại gần kể cho họ nghe một tin.Thì ra là mấy hôm trước, trong làng có mấy thanh niên trẻ mười sáu, mười bảy tuổi đến, nghe nói là thanh niên trí thức về giúp làng xây dựng nông thôn.Không chỉ có ở làng cô, đội trưởng nói mấy làng lân cận cũng có.Thanh niên trí thức à? Diệp Thư biết chứ. Trước đây cô rất hay đọc tiểu thuyết về thời kỳ này.Theo như tiểu thuyết cô đọc thì thanh niên trí thức xuất hiện vào năm 66 hay 68 gì đó. Chỉ là ở đây chưa từng có, cô còn tưởng cái làng nhỏ hẻo lánh này sẽ chẳng có thanh niên trí thức nào đến đâu.Không ngờ giờ lại có. Đã có đợt đầu tiên rồi thì sau này sẽ còn nhiều đợt nữa. Hiện tại vẫn là tự nguyện, sau này sẽ phát triển thành diện bắt buộc, mỗi gia đình chỉ được giữ một con bên cạnh, những đứa còn lại chưa có việc làm đều phải xuống nông thôn.Hơn nữa thanh niên trí thức đã đến thì chuyện những phần tử phản cách mạng bị đưa xuống cũng chẳng còn xa nữa.Diệp Thư nói với bà nội, những chuyện này không liên quan đến nhà mình. Mình cứ sống cuộc sống của mình là được.Nhưng có một điều, đừng tiếp xúc gần gũi với họ. Những thanh niên trí thức này đều có học thức, hơn nữa thời buổi này mà tình nguyện xuống nông thôn thì đều là phần tử tích cực. Lỡ mà tiếp xúc gần gũi rồi họ phát hiện ra điều gì thì chuyện này sẽ chẳng êm đẹp đâu.Diệp Thư nói rõ mối nguy hiểm với bà. Bà nội nói mình đã hiểu.Lý do kể chuyện này cho Diệp Thư nghe là muốn nghe xem ý kiến của cô thế nào. Bởi vì hai ông bà cũng nhận ra, Diệp Thư có trực giác rất nhạy bén trong những chuyện thế này.Xét cho cùng, nếu không có Diệp Thư thì bây giờ tình cảnh của họ ở Bắc Thành chắc chắn sẽ vô cùng tồi tệ.Họ đều không nhận ra rằng, bây giờ hễ có chuyện gì họ đều hỏi ý kiến của Diệp Thư rồi mới đưa ra quyết định. Diệp Thư dường như đã trở thành trụ cột tinh thần của gia đình này lúc nào không hay.Đã có cháu dâu nói không sao rồi thì bà nội cũng yên tâm. Bà bắt đầu thảo luận với Diệp Thư xem trưa nay ăn gì.Buổi trưa ông nội về, Diệp Thư lại nói với ông là phải tránh xa điểm thanh niên trí thức ra. Nói năng, làm việc gì cũng phải cẩn thận, đừng để họ bắt được thóp.Thanh niên trí thức đều đến từ thành phố lớn, lại có học thức. Không giống như bà con trong làng chất phác, thật thà.Hơn nữa bà con trong làng đều không có học thức, không hiểu gì về những phong trào bên ngoài.Nhưng những thanh niên trí thức này thì khác, đang ở độ tuổi bốc đồng, trong thời đại cấp tiến này, bọn họ cái gì cũng có thể làm ra được.Nói rõ hết mọi chuyện, lại chơi với con trai cả buổi chiều. Thế là lại đến lúc phải quay về huyện thành.Ngoài cậu con trai mè nheo không nỡ để bố mẹ đi, cuối cùng được ông cố bế ra ngoài chơi thì ba người nhà Diệp Thư vẫn về huyện thành như thường lệ.Hôm sau, người đi làm, người đi học. Ngày tháng cứ thế trôi qua.Cho đến một ngày chủ nhật của một tháng sau đó, khi Diệp Thư và gia đình về làng thì biết được một tin.Quả nhiên như Diệp Thư nghĩ, trong làng có mấy phần tử xấu bị đưa xuống.Không giống như lúc thanh niên trí thức đến, nhìn mấy phần tử xấu này là biết đã phải chịu khổ rồi.Quần áo mỏng manh trên người rách nát tả tơi, trên người còn đầy vết thương. Cũng chẳng mang theo hành lý gì.Hơn nữa theo đội trưởng nói thì cấp trên bảo mấy người này xuống để cải tạo. Phải bắt họ làm những việc nặng nhọc nhất. Còn phải thường xuyên tổ chức mít tinh phê bình.Đội sản xuất còn phải giám sát họ, bắt họ thường xuyên báo cáo tư tưởng.Hiện tại đội trưởng đã sắp xếp cho họ ở trong cái lán tạm trú ngày trước dùng để trông lúa (lúc lúa sắp chín, đề phòng có người đến trộm, phải có người chuyên canh gác, gọi là trông lúa) dưới chân núi.