Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 279
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Sau này người trong làng cũng sẽ không còn đối xử tốt với đám thanh niên xung phong nữa, bởi vì hôm nay họ có thể tố cáo người khác, ngày mai chưa biết chừng sẽ tố cáo đến mình. Người như vậy ai mà dám kết thân.Từ nay về sau, người dân trong làng cũng sẽ không để con em mình chạy theo đám thanh niên xung phong quậy phá nữa.Về sau đám thanh niên xung phong sẽ biết được hành động của họ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.Hôm nay hai người Diệp Thư không ở nhà lâu, đến chiều đã về.Những ngày tiếp theo, trên đường thỉnh thoảng lại có đoàn người diễu hành đi qua. Học sinh trong trường cũng chẳng còn tâm trí đâu mà học hành, ngày nào cũng tổ chức diễu hành, hoặc là đi đấu tố.May mà con gái còn nhỏ, chứ lớn hơn một chút nữa thì hai người cũng không yên tâm cho con bé đến trường.Nghe Thạch Lỗi kể lại, hiện tại xưởng cơ khí cũng rất lộn xộn. Bây giờ trong xưởng đã đấu tố một loạt người.Đám thanh niên trong xưởng còn thành lập hẳn một bộ phận, chuyên trách việc lôi kéo những người có vấn đề.Bọn thanh niên bây giờ ra tay tàn nhẫn lắm, cứ thấy ai có vấn đề là bất chấp đúng sai thế nào cũng lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.Chỉ cần có một chút gì không đúng quy định, là họ sẽ quy chụp cho là phản động, nhẹ thì mất việc, nặng thì bị đưa đi cải tạo.Hiện tại trong xưởng ai nấy đều lo sợ, đi làm cũng không dám nói năng gì, sợ lỡ lời một cái là bị Hồng vệ binh lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.Vì chuyện này, Diệp Thư đã đặc biệt đến hỏi Ngô Tú Hòa. Bố của Ngô Tú Hòa là xưởng trưởng nhà máy cơ khí. Chắc chắn là biết tin tức nội bộ.Ngô Tú Hòa nói với Diệp Thư là không cần lo lắng, bố cô ấy đang chờ thời cơ, nhà máy cơ khí sẽ không như vậy mãi.Cứ để Thạch Lỗi đi làm bình thường, bình thường chú ý một chút, đừng để người ta bắt được thóp là được.Nghe Ngô Tú Hòa nói vậy, Diệp Thư cũng yên tâm phần nào. Xem ra bố của Ngô Tú Hòa chắc chắn có cách đối phó. Chỉ cần Thạch Lỗi giữ vững lập trường, đừng để người ta bắt được thóp vào lúc này. Qua khoảng thời gian này nhà máy cơ khí sẽ ổn định thôi.Diệp Thư cũng đã nói với Thạch Lỗi, dặn anh phải cẩn thận trong thời gian này. Một thời gian nữa sẽ ổn thôi.Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã sang năm 1971, lúc này là mùa đông.Diệp Thư đang trên đường tan làm về nhà, bụng cô đã lớn lắm rồi.Đúng vậy, Diệp Thư lại có thai. Cô và Thạch Lỗi đã có một trai một gái, vốn không định sinh thêm. Ai ngờ chỉ vì một lần lơ là, nhóc tì này đã đến báo danh.Mặc dù không có kế hoạch sinh thêm, nhưng đã lỡ rồi, cả hai vợ chồng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ con.Thế nên hiện tại Diệp Thư đã mang thai hơn bảy tháng, cô không còn đạp xe đi làm nữa mà đi bộ.Diệp Thư chậm rãi bước đi, trong lòng nghĩ đến chuyện trong nhà.Hai hôm trước, có người nhắn với vợ chồng cô là cuối tuần này về nhà một chuyến. Người đó cũng không rõ chuyện gì, chỉ nói là ông bà ở quê vẫn ổn.Vì Diệp Thư đang mang thai, hơn nữa nửa tháng trước lại có một trận tuyết lớn nên hai người đã hai tuần rồi chưa về.Thật ra cho dù ông bà không nhắn, hai người cũng định cuối tuần này về. Nhưng đột nhiên ông bà lại nhờ người sang nhắn, không biết có phải ở quê đã xảy ra chuyện gì hay không.Suốt những năm qua, ông bà chưa từng nhắn bảo hai người về nhà.Diệp Thư đang miên man suy nghĩ thì về đến nhà. Thạch Lỗi và con gái đã về trước.Thạch Lỗi đang nấu cơm, con gái ngồi trong nhà làm bài tập. Con gái giờ đã 9 tuổi, học lớp ba rồi.Thấy Diệp Thư về, Thạch Lỗi bảo cô vào nhà nghỉ ngơi rồi gọi con gái rót cho mẹ cốc nước.Diệp Thư vào nhà, ngồi xuống giường, nhận cốc nước từ tay con gái. Cô thổi thổi, uống một ngụm nước nóng.Cô hỏi con gái vài câu về tình hình ở trường, nghe con bé nói mọi thứ đều tốt, cô không hỏi gì thêm mà để con bé làm bài tập.
Sau này người trong làng cũng sẽ không còn đối xử tốt với đám thanh niên xung phong nữa, bởi vì hôm nay họ có thể tố cáo người khác, ngày mai chưa biết chừng sẽ tố cáo đến mình. Người như vậy ai mà dám kết thân.
Từ nay về sau, người dân trong làng cũng sẽ không để con em mình chạy theo đám thanh niên xung phong quậy phá nữa.
Về sau đám thanh niên xung phong sẽ biết được hành động của họ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Hôm nay hai người Diệp Thư không ở nhà lâu, đến chiều đã về.
Những ngày tiếp theo, trên đường thỉnh thoảng lại có đoàn người diễu hành đi qua. Học sinh trong trường cũng chẳng còn tâm trí đâu mà học hành, ngày nào cũng tổ chức diễu hành, hoặc là đi đấu tố.
May mà con gái còn nhỏ, chứ lớn hơn một chút nữa thì hai người cũng không yên tâm cho con bé đến trường.
Nghe Thạch Lỗi kể lại, hiện tại xưởng cơ khí cũng rất lộn xộn. Bây giờ trong xưởng đã đấu tố một loạt người.
Đám thanh niên trong xưởng còn thành lập hẳn một bộ phận, chuyên trách việc lôi kéo những người có vấn đề.
Bọn thanh niên bây giờ ra tay tàn nhẫn lắm, cứ thấy ai có vấn đề là bất chấp đúng sai thế nào cũng lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.
Chỉ cần có một chút gì không đúng quy định, là họ sẽ quy chụp cho là phản động, nhẹ thì mất việc, nặng thì bị đưa đi cải tạo.
Hiện tại trong xưởng ai nấy đều lo sợ, đi làm cũng không dám nói năng gì, sợ lỡ lời một cái là bị Hồng vệ binh lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.
Vì chuyện này, Diệp Thư đã đặc biệt đến hỏi Ngô Tú Hòa. Bố của Ngô Tú Hòa là xưởng trưởng nhà máy cơ khí. Chắc chắn là biết tin tức nội bộ.
Ngô Tú Hòa nói với Diệp Thư là không cần lo lắng, bố cô ấy đang chờ thời cơ, nhà máy cơ khí sẽ không như vậy mãi.
Cứ để Thạch Lỗi đi làm bình thường, bình thường chú ý một chút, đừng để người ta bắt được thóp là được.
Nghe Ngô Tú Hòa nói vậy, Diệp Thư cũng yên tâm phần nào. Xem ra bố của Ngô Tú Hòa chắc chắn có cách đối phó. Chỉ cần Thạch Lỗi giữ vững lập trường, đừng để người ta bắt được thóp vào lúc này. Qua khoảng thời gian này nhà máy cơ khí sẽ ổn định thôi.
Diệp Thư cũng đã nói với Thạch Lỗi, dặn anh phải cẩn thận trong thời gian này. Một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã sang năm 1971, lúc này là mùa đông.
Diệp Thư đang trên đường tan làm về nhà, bụng cô đã lớn lắm rồi.
Đúng vậy, Diệp Thư lại có thai. Cô và Thạch Lỗi đã có một trai một gái, vốn không định sinh thêm. Ai ngờ chỉ vì một lần lơ là, nhóc tì này đã đến báo danh.
Mặc dù không có kế hoạch sinh thêm, nhưng đã lỡ rồi, cả hai vợ chồng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ con.
Thế nên hiện tại Diệp Thư đã mang thai hơn bảy tháng, cô không còn đạp xe đi làm nữa mà đi bộ.
Diệp Thư chậm rãi bước đi, trong lòng nghĩ đến chuyện trong nhà.
Hai hôm trước, có người nhắn với vợ chồng cô là cuối tuần này về nhà một chuyến. Người đó cũng không rõ chuyện gì, chỉ nói là ông bà ở quê vẫn ổn.
Vì Diệp Thư đang mang thai, hơn nữa nửa tháng trước lại có một trận tuyết lớn nên hai người đã hai tuần rồi chưa về.
Thật ra cho dù ông bà không nhắn, hai người cũng định cuối tuần này về. Nhưng đột nhiên ông bà lại nhờ người sang nhắn, không biết có phải ở quê đã xảy ra chuyện gì hay không.
Suốt những năm qua, ông bà chưa từng nhắn bảo hai người về nhà.
Diệp Thư đang miên man suy nghĩ thì về đến nhà. Thạch Lỗi và con gái đã về trước.
Thạch Lỗi đang nấu cơm, con gái ngồi trong nhà làm bài tập. Con gái giờ đã 9 tuổi, học lớp ba rồi.
Thấy Diệp Thư về, Thạch Lỗi bảo cô vào nhà nghỉ ngơi rồi gọi con gái rót cho mẹ cốc nước.
Diệp Thư vào nhà, ngồi xuống giường, nhận cốc nước từ tay con gái. Cô thổi thổi, uống một ngụm nước nóng.
Cô hỏi con gái vài câu về tình hình ở trường, nghe con bé nói mọi thứ đều tốt, cô không hỏi gì thêm mà để con bé làm bài tập.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Sau này người trong làng cũng sẽ không còn đối xử tốt với đám thanh niên xung phong nữa, bởi vì hôm nay họ có thể tố cáo người khác, ngày mai chưa biết chừng sẽ tố cáo đến mình. Người như vậy ai mà dám kết thân.Từ nay về sau, người dân trong làng cũng sẽ không để con em mình chạy theo đám thanh niên xung phong quậy phá nữa.Về sau đám thanh niên xung phong sẽ biết được hành động của họ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.Hôm nay hai người Diệp Thư không ở nhà lâu, đến chiều đã về.Những ngày tiếp theo, trên đường thỉnh thoảng lại có đoàn người diễu hành đi qua. Học sinh trong trường cũng chẳng còn tâm trí đâu mà học hành, ngày nào cũng tổ chức diễu hành, hoặc là đi đấu tố.May mà con gái còn nhỏ, chứ lớn hơn một chút nữa thì hai người cũng không yên tâm cho con bé đến trường.Nghe Thạch Lỗi kể lại, hiện tại xưởng cơ khí cũng rất lộn xộn. Bây giờ trong xưởng đã đấu tố một loạt người.Đám thanh niên trong xưởng còn thành lập hẳn một bộ phận, chuyên trách việc lôi kéo những người có vấn đề.Bọn thanh niên bây giờ ra tay tàn nhẫn lắm, cứ thấy ai có vấn đề là bất chấp đúng sai thế nào cũng lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.Chỉ cần có một chút gì không đúng quy định, là họ sẽ quy chụp cho là phản động, nhẹ thì mất việc, nặng thì bị đưa đi cải tạo.Hiện tại trong xưởng ai nấy đều lo sợ, đi làm cũng không dám nói năng gì, sợ lỡ lời một cái là bị Hồng vệ binh lôi ra đấu tố, lục soát nhà cửa.Vì chuyện này, Diệp Thư đã đặc biệt đến hỏi Ngô Tú Hòa. Bố của Ngô Tú Hòa là xưởng trưởng nhà máy cơ khí. Chắc chắn là biết tin tức nội bộ.Ngô Tú Hòa nói với Diệp Thư là không cần lo lắng, bố cô ấy đang chờ thời cơ, nhà máy cơ khí sẽ không như vậy mãi.Cứ để Thạch Lỗi đi làm bình thường, bình thường chú ý một chút, đừng để người ta bắt được thóp là được.Nghe Ngô Tú Hòa nói vậy, Diệp Thư cũng yên tâm phần nào. Xem ra bố của Ngô Tú Hòa chắc chắn có cách đối phó. Chỉ cần Thạch Lỗi giữ vững lập trường, đừng để người ta bắt được thóp vào lúc này. Qua khoảng thời gian này nhà máy cơ khí sẽ ổn định thôi.Diệp Thư cũng đã nói với Thạch Lỗi, dặn anh phải cẩn thận trong thời gian này. Một thời gian nữa sẽ ổn thôi.Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã sang năm 1971, lúc này là mùa đông.Diệp Thư đang trên đường tan làm về nhà, bụng cô đã lớn lắm rồi.Đúng vậy, Diệp Thư lại có thai. Cô và Thạch Lỗi đã có một trai một gái, vốn không định sinh thêm. Ai ngờ chỉ vì một lần lơ là, nhóc tì này đã đến báo danh.Mặc dù không có kế hoạch sinh thêm, nhưng đã lỡ rồi, cả hai vợ chồng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ con.Thế nên hiện tại Diệp Thư đã mang thai hơn bảy tháng, cô không còn đạp xe đi làm nữa mà đi bộ.Diệp Thư chậm rãi bước đi, trong lòng nghĩ đến chuyện trong nhà.Hai hôm trước, có người nhắn với vợ chồng cô là cuối tuần này về nhà một chuyến. Người đó cũng không rõ chuyện gì, chỉ nói là ông bà ở quê vẫn ổn.Vì Diệp Thư đang mang thai, hơn nữa nửa tháng trước lại có một trận tuyết lớn nên hai người đã hai tuần rồi chưa về.Thật ra cho dù ông bà không nhắn, hai người cũng định cuối tuần này về. Nhưng đột nhiên ông bà lại nhờ người sang nhắn, không biết có phải ở quê đã xảy ra chuyện gì hay không.Suốt những năm qua, ông bà chưa từng nhắn bảo hai người về nhà.Diệp Thư đang miên man suy nghĩ thì về đến nhà. Thạch Lỗi và con gái đã về trước.Thạch Lỗi đang nấu cơm, con gái ngồi trong nhà làm bài tập. Con gái giờ đã 9 tuổi, học lớp ba rồi.Thấy Diệp Thư về, Thạch Lỗi bảo cô vào nhà nghỉ ngơi rồi gọi con gái rót cho mẹ cốc nước.Diệp Thư vào nhà, ngồi xuống giường, nhận cốc nước từ tay con gái. Cô thổi thổi, uống một ngụm nước nóng.Cô hỏi con gái vài câu về tình hình ở trường, nghe con bé nói mọi thứ đều tốt, cô không hỏi gì thêm mà để con bé làm bài tập.