Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 289

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Thạch Lỗi nói ra hết những lời chôn giấu trong lòng. Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.Diệp Thư cũng lập tức đi theo anh ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại hai ông bà lão và hai đứa nhỏ.Bà nội nhìn Thạch Lỗi và Diệp Thư ra ngoài, liền lấy tay che miệng khóc nức nở.Ông nội cũng thở dài nói: "Tôi đã bảo bà đừng nói mà, bà xem bây giờ thành ra thế nào.""Tôi không phải là thấy con trai mình chịu khổ mà đau lòng sao? Đó là miếng thịt rớt ra từ trên người tôi, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.""Không nhìn thì biết làm sao? Giờ thì hay rồi, cháu trai cũng đắc tội luôn rồi."Bữa sủi cảo đêm 30 này, ngoại trừ hai đứa trẻ, những người khác đều không còn tâm trạng nào để ăn nữa.Từ sau đêm 30 Thạch Lỗi nói ra những lời đó, tuy không ai nhắc lại chuyện này nữa, mọi người coi như chuyện này chưa từng xảy ra, vẫn như thế nào thì cứ như thế.Nhưng Diệp Thư vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, mọi người nói chuyện đều rất cẩn thận, sợ bản thân nói sai điều gì lại gây ra mâu thuẫn. Đặc biệt là hai ông bà lão, đối xử với Thạch Lỗi càng thêm cẩn thận.Nhưng Diệp Thư chẳng mảy may thương cảm, tự làm tự chịu thôi, hai ông bà đúng là được voi đòi ngà mà.Vì chuyện của Thạch Chí Viễn, Diệp Thư và Thạch Lỗi vẫn luôn nhường nhịn ông bà.Cô biết chắc chắn ông bà không thể nhìn con trai thiếu ăn thiếu mặc, kiểu gì cũng sẽ chu cấp cho Thạch Chí Viễn. Thế nên hai lần về quê, Diệp Thư đều cố tình mang nhiều đồ ăn hơn, chính là để dành cho ông bà mang cho Thạch Chí Viễn.Lần trước về, Diệp Thư phát hiện ra áo bông của ông nội đã bị thay bằng cái áo cũ ông vẫn mặc hồi ở Bắc Thành. Không cần nói cũng biết cái áo Diệp Thư mua năm kia đi đâu rồi.Thế là cô lại mua cho ông một cái áo mới.Nói thật lòng, cách hành xử của ông bà khiến Diệp Thư rất chạnh lòng.Cô có thể hiểu được tâm trạng của ông bà, nhưng cô không đồng tình với cách làm của ông bà. Ông bà gây sức ép với Thạch Lỗi như thế, khiến Diệp Thư thấy rất thương chồng.Qua chuyện này, Diệp Thư quyết định sau này cũng không cần đối xử tốt với ông bà như vậy nữa.Cô cảm thấy ông bà bị hai vợ chồng cô chiều đến mức sinh hư rồi.Mấy năm nay, Diệp Thư thực sự đối đãi với ông bà rất tốt, có thể nói là ở Bắc Thành, hai người cũng chưa từng sống sung sướng như vậy.Cô chưa bao giờ để ông bà phải lo lắng về chuyện ăn mặc, che chắn mọi giông bão bên ngoài, khiến họ quên mất tình hình bên ngoài hiện nay khắc nghiệt như thế nào.Họ quên mất cuộc sống bình yên hiện tại của họ khó khăn đến nhường nào.Họ cũng quên mất những người bạn cũ của họ hiện đang ở đâu, đang làm gì?Thậm chí họ còn quên mất thân phận của họ chính là quả b.o.m hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.Mãi cho đến mùng 5 Tết, khi hai vợ chồng quay trở lại huyện thành làm việc, ông bà cũng không nhắc lại chuyện này nữa.Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng vui vẻ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.Trở lại huyện thành, ngoài công việc, hai vợ chồng chỉ lo chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc sinh nở. Thực ra cũng không có gì phải chuẩn bị nhiều, chăn màn, quần áo trẻ con gì đó, dùng lại của anh chị nó là được.Bây giờ nhà nào cũng thế, anh cả dùng xong đến em, em xong đến út, hỏng thì vá lại cho đứa sau dùng tiếp.Nhưng Diệp Thư cũng không để con trai út phải dùng đồ cũ hoàn toàn, cô vẫn tự tay làm cho con một cái chăn và một bộ quần áo mới.Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Diệp Thư sinh cũng đã đến, ông bà nội đưa theo hai đứa nhỏ lên từ trước, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu út chào đời.Sau ngày dự sinh hai hôm, tức là ngày 2 tháng 2 năm 1972, ngày đầu rồng ngẩng, cậu út đã vội vàng đến với thế giới này.Lần sinh nở này cũng giống như hai lần trước, diễn ra suôn sẻ. Đến bệnh viện chưa đầy hai tiếng đồng hồ, đứa trẻ đã chào đời.

Thạch Lỗi nói ra hết những lời chôn giấu trong lòng. Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Diệp Thư cũng lập tức đi theo anh ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại hai ông bà lão và hai đứa nhỏ.

Bà nội nhìn Thạch Lỗi và Diệp Thư ra ngoài, liền lấy tay che miệng khóc nức nở.

Ông nội cũng thở dài nói: "Tôi đã bảo bà đừng nói mà, bà xem bây giờ thành ra thế nào."

"Tôi không phải là thấy con trai mình chịu khổ mà đau lòng sao? Đó là miếng thịt rớt ra từ trên người tôi, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn."

"Không nhìn thì biết làm sao? Giờ thì hay rồi, cháu trai cũng đắc tội luôn rồi."

Bữa sủi cảo đêm 30 này, ngoại trừ hai đứa trẻ, những người khác đều không còn tâm trạng nào để ăn nữa.

Từ sau đêm 30 Thạch Lỗi nói ra những lời đó, tuy không ai nhắc lại chuyện này nữa, mọi người coi như chuyện này chưa từng xảy ra, vẫn như thế nào thì cứ như thế.

Nhưng Diệp Thư vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, mọi người nói chuyện đều rất cẩn thận, sợ bản thân nói sai điều gì lại gây ra mâu thuẫn. Đặc biệt là hai ông bà lão, đối xử với Thạch Lỗi càng thêm cẩn thận.

Nhưng Diệp Thư chẳng mảy may thương cảm, tự làm tự chịu thôi, hai ông bà đúng là được voi đòi ngà mà.

Vì chuyện của Thạch Chí Viễn, Diệp Thư và Thạch Lỗi vẫn luôn nhường nhịn ông bà.

Cô biết chắc chắn ông bà không thể nhìn con trai thiếu ăn thiếu mặc, kiểu gì cũng sẽ chu cấp cho Thạch Chí Viễn. Thế nên hai lần về quê, Diệp Thư đều cố tình mang nhiều đồ ăn hơn, chính là để dành cho ông bà mang cho Thạch Chí Viễn.

Lần trước về, Diệp Thư phát hiện ra áo bông của ông nội đã bị thay bằng cái áo cũ ông vẫn mặc hồi ở Bắc Thành. Không cần nói cũng biết cái áo Diệp Thư mua năm kia đi đâu rồi.

Thế là cô lại mua cho ông một cái áo mới.

Nói thật lòng, cách hành xử của ông bà khiến Diệp Thư rất chạnh lòng.

Cô có thể hiểu được tâm trạng của ông bà, nhưng cô không đồng tình với cách làm của ông bà. Ông bà gây sức ép với Thạch Lỗi như thế, khiến Diệp Thư thấy rất thương chồng.

Qua chuyện này, Diệp Thư quyết định sau này cũng không cần đối xử tốt với ông bà như vậy nữa.

Cô cảm thấy ông bà bị hai vợ chồng cô chiều đến mức sinh hư rồi.

Mấy năm nay, Diệp Thư thực sự đối đãi với ông bà rất tốt, có thể nói là ở Bắc Thành, hai người cũng chưa từng sống sung sướng như vậy.

Cô chưa bao giờ để ông bà phải lo lắng về chuyện ăn mặc, che chắn mọi giông bão bên ngoài, khiến họ quên mất tình hình bên ngoài hiện nay khắc nghiệt như thế nào.

Họ quên mất cuộc sống bình yên hiện tại của họ khó khăn đến nhường nào.

Họ cũng quên mất những người bạn cũ của họ hiện đang ở đâu, đang làm gì?

Thậm chí họ còn quên mất thân phận của họ chính là quả b.o.m hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.

Mãi cho đến mùng 5 Tết, khi hai vợ chồng quay trở lại huyện thành làm việc, ông bà cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng vui vẻ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Trở lại huyện thành, ngoài công việc, hai vợ chồng chỉ lo chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc sinh nở. Thực ra cũng không có gì phải chuẩn bị nhiều, chăn màn, quần áo trẻ con gì đó, dùng lại của anh chị nó là được.

Bây giờ nhà nào cũng thế, anh cả dùng xong đến em, em xong đến út, hỏng thì vá lại cho đứa sau dùng tiếp.

Nhưng Diệp Thư cũng không để con trai út phải dùng đồ cũ hoàn toàn, cô vẫn tự tay làm cho con một cái chăn và một bộ quần áo mới.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Diệp Thư sinh cũng đã đến, ông bà nội đưa theo hai đứa nhỏ lên từ trước, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu út chào đời.

Sau ngày dự sinh hai hôm, tức là ngày 2 tháng 2 năm 1972, ngày đầu rồng ngẩng, cậu út đã vội vàng đến với thế giới này.

Lần sinh nở này cũng giống như hai lần trước, diễn ra suôn sẻ. Đến bệnh viện chưa đầy hai tiếng đồng hồ, đứa trẻ đã chào đời.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Thạch Lỗi nói ra hết những lời chôn giấu trong lòng. Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.Diệp Thư cũng lập tức đi theo anh ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại hai ông bà lão và hai đứa nhỏ.Bà nội nhìn Thạch Lỗi và Diệp Thư ra ngoài, liền lấy tay che miệng khóc nức nở.Ông nội cũng thở dài nói: "Tôi đã bảo bà đừng nói mà, bà xem bây giờ thành ra thế nào.""Tôi không phải là thấy con trai mình chịu khổ mà đau lòng sao? Đó là miếng thịt rớt ra từ trên người tôi, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.""Không nhìn thì biết làm sao? Giờ thì hay rồi, cháu trai cũng đắc tội luôn rồi."Bữa sủi cảo đêm 30 này, ngoại trừ hai đứa trẻ, những người khác đều không còn tâm trạng nào để ăn nữa.Từ sau đêm 30 Thạch Lỗi nói ra những lời đó, tuy không ai nhắc lại chuyện này nữa, mọi người coi như chuyện này chưa từng xảy ra, vẫn như thế nào thì cứ như thế.Nhưng Diệp Thư vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, mọi người nói chuyện đều rất cẩn thận, sợ bản thân nói sai điều gì lại gây ra mâu thuẫn. Đặc biệt là hai ông bà lão, đối xử với Thạch Lỗi càng thêm cẩn thận.Nhưng Diệp Thư chẳng mảy may thương cảm, tự làm tự chịu thôi, hai ông bà đúng là được voi đòi ngà mà.Vì chuyện của Thạch Chí Viễn, Diệp Thư và Thạch Lỗi vẫn luôn nhường nhịn ông bà.Cô biết chắc chắn ông bà không thể nhìn con trai thiếu ăn thiếu mặc, kiểu gì cũng sẽ chu cấp cho Thạch Chí Viễn. Thế nên hai lần về quê, Diệp Thư đều cố tình mang nhiều đồ ăn hơn, chính là để dành cho ông bà mang cho Thạch Chí Viễn.Lần trước về, Diệp Thư phát hiện ra áo bông của ông nội đã bị thay bằng cái áo cũ ông vẫn mặc hồi ở Bắc Thành. Không cần nói cũng biết cái áo Diệp Thư mua năm kia đi đâu rồi.Thế là cô lại mua cho ông một cái áo mới.Nói thật lòng, cách hành xử của ông bà khiến Diệp Thư rất chạnh lòng.Cô có thể hiểu được tâm trạng của ông bà, nhưng cô không đồng tình với cách làm của ông bà. Ông bà gây sức ép với Thạch Lỗi như thế, khiến Diệp Thư thấy rất thương chồng.Qua chuyện này, Diệp Thư quyết định sau này cũng không cần đối xử tốt với ông bà như vậy nữa.Cô cảm thấy ông bà bị hai vợ chồng cô chiều đến mức sinh hư rồi.Mấy năm nay, Diệp Thư thực sự đối đãi với ông bà rất tốt, có thể nói là ở Bắc Thành, hai người cũng chưa từng sống sung sướng như vậy.Cô chưa bao giờ để ông bà phải lo lắng về chuyện ăn mặc, che chắn mọi giông bão bên ngoài, khiến họ quên mất tình hình bên ngoài hiện nay khắc nghiệt như thế nào.Họ quên mất cuộc sống bình yên hiện tại của họ khó khăn đến nhường nào.Họ cũng quên mất những người bạn cũ của họ hiện đang ở đâu, đang làm gì?Thậm chí họ còn quên mất thân phận của họ chính là quả b.o.m hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.Mãi cho đến mùng 5 Tết, khi hai vợ chồng quay trở lại huyện thành làm việc, ông bà cũng không nhắc lại chuyện này nữa.Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng vui vẻ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.Trở lại huyện thành, ngoài công việc, hai vợ chồng chỉ lo chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc sinh nở. Thực ra cũng không có gì phải chuẩn bị nhiều, chăn màn, quần áo trẻ con gì đó, dùng lại của anh chị nó là được.Bây giờ nhà nào cũng thế, anh cả dùng xong đến em, em xong đến út, hỏng thì vá lại cho đứa sau dùng tiếp.Nhưng Diệp Thư cũng không để con trai út phải dùng đồ cũ hoàn toàn, cô vẫn tự tay làm cho con một cái chăn và một bộ quần áo mới.Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Diệp Thư sinh cũng đã đến, ông bà nội đưa theo hai đứa nhỏ lên từ trước, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu út chào đời.Sau ngày dự sinh hai hôm, tức là ngày 2 tháng 2 năm 1972, ngày đầu rồng ngẩng, cậu út đã vội vàng đến với thế giới này.Lần sinh nở này cũng giống như hai lần trước, diễn ra suôn sẻ. Đến bệnh viện chưa đầy hai tiếng đồng hồ, đứa trẻ đã chào đời.

Chương 289