Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 296
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chẳng trách bọn trẻ con lại mừng rỡ như vậy, ba đứa thì có hai đứa sinh ra và lớn lên ở huyện.Con gái tuy là sinh ra ở Bắc Thành, những chuyện trước kia có thể còn chút ít ký ức, nhưng ngần ấy năm trôi qua, chắc cũng quên gần hết rồi.Thêm nữa bình thường cả nhà cũng chưa bao giờ nhắc đến Bắc Thành. Cho nên bọn trẻ đâu có biết gia đình mình là người Bắc Thành.Phải biết rằng Bắc Thành là thủ đô, là nơi mà ai cũng mong muốn. Giờ biết gia đình mình là người Bắc Thành, lại sắp được đến Bắc Thành sinh sống, làm sao bọn trẻ có thể không phấn khích cho được?Vài ngày sau, Thạch Lỗi gọi điện thoại đến, nói là hai căn nhà đều đã dọn xong rồi.Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, còn nói là may mà có bạn của anh giúp đỡ, nếu không thì chuyện căn nhà này thật khó nói.Ban đầu Thạch Lỗi tự mình đến đó, kết quả là đến nơi, những người đó cứ lần lữa hết cách này đến cách khác, nhất quyết không chịu trả lời dứt khoát.Lần thứ hai Thạch Lỗi liền rủ người bạn đó đi cùng, đến nơi chẳng nói lời nào thừa, chưa đầy hai ngày đã dọn dẹp xong căn nhà.Còn căn cho người ta mượn ở thì đúng là có chút rắc rối.Ban đầu tìm đến thì hai vợ chồng ấy không con không cái, ai ngờ đâu lại mọc ra một người cháu trai không biết từ đâu ra.Mà người cháu trai đó thế mà cũng dọn đến đó ở.Sự xuất hiện đột ngột của Thạch Lỗi rõ ràng khiến họ trở tay không kịp. Hai vợ chồng kia cũng luống cuống vô cùng.Bao nhiêu năm trời không có tin tức gì, hai vợ chồng kia cứ nghĩ gia đình này sẽ không quay về nữa, nên đã coi căn nhà này như của mình.Trùng hợp là người cháu trai không biết nghe được từ đâu về căn nhà lớn mà họ đang ở, liền lấy cớ là đến chăm sóc họ để xin dọn đến ở cùng.Hai vợ chồng sống cả đời không con không cái, cũng sợ sau này về già không ai chăm sóc. Nên đã ngầm đồng ý cho gia đình người cháu trai dọn đến ở.Thế nên Thạch Lỗi vừa quay về, gia đình người cháu trai kia không chịu dọn đi đúng không?Thạch Lỗi cũng chẳng nhiều lời với họ, trực tiếp báo cảnh sát. Khu vực này vốn dĩ nằm trong phạm vi quản lý của bạn anh.Vì vậy, tuy có hơi rắc rối một chút, nhưng cũng đã lấy lại được căn nhà một cách suôn sẻ.Chỉ cần tìm người dọn dẹp lại hai căn nhà là có thể dọn vào ở được rồi.Còn may là hai căn nhà một căn là nơi làm việc, một căn tuy có người ở, nhưng vì nghĩ là nhà của mình nên họ bảo dưỡng cũng khá cẩn thận.Về phần công việc, đúng như Diệp Thư dự đoán. Thạch Lỗi với tư cách là kỹ sư cao cấp nên nhà máy rất hoan nghênh anh quay lại.Chỉ là về phía Diệp Thư thì hơi khó khăn một chút, hiện tại phòng tài vụ của nhà máy không thiếu người, nên cũng khó sắp xếp.Thạch Lỗi cũng không làm khó nhà máy, hai vợ chồng anh cũng đã lường trước được tình huống này rồi. Chủ yếu là bản thân anh đã giải quyết được vấn đề công việc, cả gia đình có thể thuận lợi quay về. Việc của Diệp Thư cứ từ từ tính sau.Thạch Lỗi đã bàn bạc xong xuôi chuyện công việc với nhà máy, nhà máy cũng đã làm giấy điều động công tác cho anh. Thạch Lỗi cũng đã nói với ban lãnh đạo là cuối năm sẽ quay lại làm việc.Phải dành thời gian cho nhà máy cơ khí chứ, dù gì cũng đã làm việc ở đó 10 năm rồi, không thể nói đi là đi ngay được, bỏ bê nhà máy như thế.Hơn nữa, lãnh đạo nhà máy cơ khí là bố của Ngô Tú Hòa, người quen của bọn họ. Càng không thể nói bỏ là bỏ được. Nếu không thì sau này còn mặt mũi nào nhìn nhau nữa.Chuyện này ban lãnh đạo nhà máy cũng rất thông cảm, họ cũng thích cách làm việc của Thạch Lỗi. Xét cho cùng thì chẳng có lãnh đạo nào lại không thích những công nhân có trách nhiệm với công việc từ đầu đến cuối.Sắp xếp xong mọi việc, Thạch Lỗi lại quay về huyện.Tuy Thạch Lỗi đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, nhưng cả nhà cũng không lập tức quay về ngay.
Chẳng trách bọn trẻ con lại mừng rỡ như vậy, ba đứa thì có hai đứa sinh ra và lớn lên ở huyện.
Con gái tuy là sinh ra ở Bắc Thành, những chuyện trước kia có thể còn chút ít ký ức, nhưng ngần ấy năm trôi qua, chắc cũng quên gần hết rồi.
Thêm nữa bình thường cả nhà cũng chưa bao giờ nhắc đến Bắc Thành. Cho nên bọn trẻ đâu có biết gia đình mình là người Bắc Thành.
Phải biết rằng Bắc Thành là thủ đô, là nơi mà ai cũng mong muốn. Giờ biết gia đình mình là người Bắc Thành, lại sắp được đến Bắc Thành sinh sống, làm sao bọn trẻ có thể không phấn khích cho được?
Vài ngày sau, Thạch Lỗi gọi điện thoại đến, nói là hai căn nhà đều đã dọn xong rồi.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, còn nói là may mà có bạn của anh giúp đỡ, nếu không thì chuyện căn nhà này thật khó nói.
Ban đầu Thạch Lỗi tự mình đến đó, kết quả là đến nơi, những người đó cứ lần lữa hết cách này đến cách khác, nhất quyết không chịu trả lời dứt khoát.
Lần thứ hai Thạch Lỗi liền rủ người bạn đó đi cùng, đến nơi chẳng nói lời nào thừa, chưa đầy hai ngày đã dọn dẹp xong căn nhà.
Còn căn cho người ta mượn ở thì đúng là có chút rắc rối.
Ban đầu tìm đến thì hai vợ chồng ấy không con không cái, ai ngờ đâu lại mọc ra một người cháu trai không biết từ đâu ra.
Mà người cháu trai đó thế mà cũng dọn đến đó ở.
Sự xuất hiện đột ngột của Thạch Lỗi rõ ràng khiến họ trở tay không kịp. Hai vợ chồng kia cũng luống cuống vô cùng.
Bao nhiêu năm trời không có tin tức gì, hai vợ chồng kia cứ nghĩ gia đình này sẽ không quay về nữa, nên đã coi căn nhà này như của mình.
Trùng hợp là người cháu trai không biết nghe được từ đâu về căn nhà lớn mà họ đang ở, liền lấy cớ là đến chăm sóc họ để xin dọn đến ở cùng.
Hai vợ chồng sống cả đời không con không cái, cũng sợ sau này về già không ai chăm sóc. Nên đã ngầm đồng ý cho gia đình người cháu trai dọn đến ở.
Thế nên Thạch Lỗi vừa quay về, gia đình người cháu trai kia không chịu dọn đi đúng không?
Thạch Lỗi cũng chẳng nhiều lời với họ, trực tiếp báo cảnh sát. Khu vực này vốn dĩ nằm trong phạm vi quản lý của bạn anh.
Vì vậy, tuy có hơi rắc rối một chút, nhưng cũng đã lấy lại được căn nhà một cách suôn sẻ.
Chỉ cần tìm người dọn dẹp lại hai căn nhà là có thể dọn vào ở được rồi.
Còn may là hai căn nhà một căn là nơi làm việc, một căn tuy có người ở, nhưng vì nghĩ là nhà của mình nên họ bảo dưỡng cũng khá cẩn thận.
Về phần công việc, đúng như Diệp Thư dự đoán. Thạch Lỗi với tư cách là kỹ sư cao cấp nên nhà máy rất hoan nghênh anh quay lại.
Chỉ là về phía Diệp Thư thì hơi khó khăn một chút, hiện tại phòng tài vụ của nhà máy không thiếu người, nên cũng khó sắp xếp.
Thạch Lỗi cũng không làm khó nhà máy, hai vợ chồng anh cũng đã lường trước được tình huống này rồi. Chủ yếu là bản thân anh đã giải quyết được vấn đề công việc, cả gia đình có thể thuận lợi quay về. Việc của Diệp Thư cứ từ từ tính sau.
Thạch Lỗi đã bàn bạc xong xuôi chuyện công việc với nhà máy, nhà máy cũng đã làm giấy điều động công tác cho anh. Thạch Lỗi cũng đã nói với ban lãnh đạo là cuối năm sẽ quay lại làm việc.
Phải dành thời gian cho nhà máy cơ khí chứ, dù gì cũng đã làm việc ở đó 10 năm rồi, không thể nói đi là đi ngay được, bỏ bê nhà máy như thế.
Hơn nữa, lãnh đạo nhà máy cơ khí là bố của Ngô Tú Hòa, người quen của bọn họ. Càng không thể nói bỏ là bỏ được. Nếu không thì sau này còn mặt mũi nào nhìn nhau nữa.
Chuyện này ban lãnh đạo nhà máy cũng rất thông cảm, họ cũng thích cách làm việc của Thạch Lỗi. Xét cho cùng thì chẳng có lãnh đạo nào lại không thích những công nhân có trách nhiệm với công việc từ đầu đến cuối.
Sắp xếp xong mọi việc, Thạch Lỗi lại quay về huyện.
Tuy Thạch Lỗi đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, nhưng cả nhà cũng không lập tức quay về ngay.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Chẳng trách bọn trẻ con lại mừng rỡ như vậy, ba đứa thì có hai đứa sinh ra và lớn lên ở huyện.Con gái tuy là sinh ra ở Bắc Thành, những chuyện trước kia có thể còn chút ít ký ức, nhưng ngần ấy năm trôi qua, chắc cũng quên gần hết rồi.Thêm nữa bình thường cả nhà cũng chưa bao giờ nhắc đến Bắc Thành. Cho nên bọn trẻ đâu có biết gia đình mình là người Bắc Thành.Phải biết rằng Bắc Thành là thủ đô, là nơi mà ai cũng mong muốn. Giờ biết gia đình mình là người Bắc Thành, lại sắp được đến Bắc Thành sinh sống, làm sao bọn trẻ có thể không phấn khích cho được?Vài ngày sau, Thạch Lỗi gọi điện thoại đến, nói là hai căn nhà đều đã dọn xong rồi.Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, còn nói là may mà có bạn của anh giúp đỡ, nếu không thì chuyện căn nhà này thật khó nói.Ban đầu Thạch Lỗi tự mình đến đó, kết quả là đến nơi, những người đó cứ lần lữa hết cách này đến cách khác, nhất quyết không chịu trả lời dứt khoát.Lần thứ hai Thạch Lỗi liền rủ người bạn đó đi cùng, đến nơi chẳng nói lời nào thừa, chưa đầy hai ngày đã dọn dẹp xong căn nhà.Còn căn cho người ta mượn ở thì đúng là có chút rắc rối.Ban đầu tìm đến thì hai vợ chồng ấy không con không cái, ai ngờ đâu lại mọc ra một người cháu trai không biết từ đâu ra.Mà người cháu trai đó thế mà cũng dọn đến đó ở.Sự xuất hiện đột ngột của Thạch Lỗi rõ ràng khiến họ trở tay không kịp. Hai vợ chồng kia cũng luống cuống vô cùng.Bao nhiêu năm trời không có tin tức gì, hai vợ chồng kia cứ nghĩ gia đình này sẽ không quay về nữa, nên đã coi căn nhà này như của mình.Trùng hợp là người cháu trai không biết nghe được từ đâu về căn nhà lớn mà họ đang ở, liền lấy cớ là đến chăm sóc họ để xin dọn đến ở cùng.Hai vợ chồng sống cả đời không con không cái, cũng sợ sau này về già không ai chăm sóc. Nên đã ngầm đồng ý cho gia đình người cháu trai dọn đến ở.Thế nên Thạch Lỗi vừa quay về, gia đình người cháu trai kia không chịu dọn đi đúng không?Thạch Lỗi cũng chẳng nhiều lời với họ, trực tiếp báo cảnh sát. Khu vực này vốn dĩ nằm trong phạm vi quản lý của bạn anh.Vì vậy, tuy có hơi rắc rối một chút, nhưng cũng đã lấy lại được căn nhà một cách suôn sẻ.Chỉ cần tìm người dọn dẹp lại hai căn nhà là có thể dọn vào ở được rồi.Còn may là hai căn nhà một căn là nơi làm việc, một căn tuy có người ở, nhưng vì nghĩ là nhà của mình nên họ bảo dưỡng cũng khá cẩn thận.Về phần công việc, đúng như Diệp Thư dự đoán. Thạch Lỗi với tư cách là kỹ sư cao cấp nên nhà máy rất hoan nghênh anh quay lại.Chỉ là về phía Diệp Thư thì hơi khó khăn một chút, hiện tại phòng tài vụ của nhà máy không thiếu người, nên cũng khó sắp xếp.Thạch Lỗi cũng không làm khó nhà máy, hai vợ chồng anh cũng đã lường trước được tình huống này rồi. Chủ yếu là bản thân anh đã giải quyết được vấn đề công việc, cả gia đình có thể thuận lợi quay về. Việc của Diệp Thư cứ từ từ tính sau.Thạch Lỗi đã bàn bạc xong xuôi chuyện công việc với nhà máy, nhà máy cũng đã làm giấy điều động công tác cho anh. Thạch Lỗi cũng đã nói với ban lãnh đạo là cuối năm sẽ quay lại làm việc.Phải dành thời gian cho nhà máy cơ khí chứ, dù gì cũng đã làm việc ở đó 10 năm rồi, không thể nói đi là đi ngay được, bỏ bê nhà máy như thế.Hơn nữa, lãnh đạo nhà máy cơ khí là bố của Ngô Tú Hòa, người quen của bọn họ. Càng không thể nói bỏ là bỏ được. Nếu không thì sau này còn mặt mũi nào nhìn nhau nữa.Chuyện này ban lãnh đạo nhà máy cũng rất thông cảm, họ cũng thích cách làm việc của Thạch Lỗi. Xét cho cùng thì chẳng có lãnh đạo nào lại không thích những công nhân có trách nhiệm với công việc từ đầu đến cuối.Sắp xếp xong mọi việc, Thạch Lỗi lại quay về huyện.Tuy Thạch Lỗi đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, nhưng cả nhà cũng không lập tức quay về ngay.