Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 321
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư biết làm sao được? Chỉ đành để anh đi theo. Dù sao thì nói lý với một tên bợm rượu cũng không thông mà, đúng không?Thạch Lỗi nằm vật xuống giường, còn nhất định muốn vợ cũng phải nằm cùng anh.Diệp Thư dỗ anh đợi một lát, cô sẽ sớm quay lại.Diệp Thư ra phòng khách xem sao thì thấy mẹ chồng đã nằm ngủ ở đó từ lúc nào.Diệp Thư bước vào đắp chăn cho bà, hiện tại trời đã bắt đầu se lạnh rồi. Ngủ không đắp chăn dễ bị cảm lạnh.Đi dạo một vòng từ phòng khách trở về thì Thạch Lỗi đã ngủ say từ lúc nào.Diệp Thư cũng đắp chăn cho anh.Hai mẹ con, một người ngủ ở phòng trong, một người ngủ ở phòng ngoài.Diệp Thư cũng không còn việc gì làm nên quay lại mảnh vườn phía sau đào khoai lang tiếp.Mãi cho đến khi Diệp Thư đào hết khoai ở mảnh vườn phía sau, cho vào túi gần xong xuôi thì Thạch Lỗi mới lại mò đến.Lần này thì đã tỉnh rượu, vừa đến liền tiếp nhận công việc trong tay Diệp Thư."Sao em không đợi anh cùng làm?" Vừa cho khoai vào túi, anh vừa nói."Em rảnh rỗi cũng không có việc gì làm nên tự làm thôi.""Dùng cuốc xới đất mệt lắm, lần sau đợi anh cùng làm.""Được."Hai vợ chồng vừa làm vừa trò chuyện.Xong xuôi, Thạch Lỗi lại tiện tay đem số khoai lang cần cất vào hầm, đều cho hết vào trong.Lại đem số khoai bị cuốc phạm ra chỗ giếng nước ở sân trước, đợi lúc nào rảnh thì đem đi hấp chín rồi thái lát phơi khô.Khoai lang khô là món ăn vặt mà cả nhà đều rất thích.Bởi vì mẹ Thạch về, Thạch Lỗi lại xin nghỉ phép ở nhà máy thêm mấy ngày. Hai vợ chồng cùng mẹ đi chơi ở Bắc Thành hai ngày.Mẹ Thạch tuy là người Bắc Thành, nhưng dù sao cũng đã ba mươi mấy năm không quay lại, có những nơi đã rất xa lạ rồi.Bà lại mua cho cả nhà rất nhiều đồ, nào là đồ ăn đồ dùng, ngăn thế nào cũng không được.Đặc biệt là mua cho ba đứa nhỏ, chỉ cần là thứ mà bà cho là ba đứa trẻ cần, căn bản là không cần do dự, lập tức móc tiền ra.Cứ như thể muốn bù đắp hết những gì bà đã nợ con trai cho cháu trai vậy.Bất kể Diệp Thư và Thạch Lỗi nói thế nào cũng vô dụng, đến cuối cùng hai người cũng không khuyên nữa, thôi thì mặc bà vậy!Bây giờ mấy đứa nhỏ thân thiết với bà nội không thể tả.Chơi ở Bắc Thành hai ngày, mẹ Thạch Lỗi đề nghị muốn đi thăm ông cụ.Mẹ Thạch đã biết tin bà nội mất, lúc đó bà đã buồn bã một lúc lâu, còn kể với bọn họ rất nhiều chuyện về mối quan hệ trước đây của bà với ông bà cụ.Bà kể rằng ông bà cụ là bố mẹ chồng rất tốt, đối xử với bà rất tốt. Bởi vì bố mẹ bà và ông bà cụ là bạn tốt, cho nên có thể nói là bà được ông bà cụ nuôi nấng từ nhỏ.Hơn nữa vì ông bà cụ không có con gái, có thể nói là coi bà như con gái mà nuôi.Sau này bà gả cho con trai của ông bà cụ là Thạch Chí Viễn, ông bà cụ lại càng đối xử tốt với bà hơn.Cho nên sau này Thạch Chí Viễn ngoại tình, phản ứng của ông bà cụ mới lớn như vậy. Nếu như đổi lại là một người khác làm con dâu của ông bà cụ, có lẽ thái độ của ông bà cụ cũng chưa chắc đã giống như vậy.Bây giờ bà đã trở về, nhất định phải quay lại thăm ông cụ một chuyến, còn phải lên mộ bà cụ thắp cho bà ấy nén nhang.Vừa hay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ phép, hai mẹ con cùng nhau bắt xe đến đó. Diệp Thư không đi, bọn trẻ còn đang đi học, cô phải ở nhà nấu cơm cho bọn trẻ.Hai ngày sau Thạch Lỗi và mẹ anh trở về.Thạch Lỗi trở về kể với Diệp Thư về cuộc gặp gỡ lần này, ông cụ nhìn thấy mẹ Thạch thì kích động đến mức suýt ngất xỉu.Sau khi bình tĩnh lại, ông cụ nắm lấy tay mẹ Thạch hỏi han tình hình của họ sau khi ra nước ngoài.Khi biết ông bà ngoại của Thạch Lỗi đều đã qua đời, ông cụ càng thêm đau lòng mà khóc một trận.Không ngờ rằng cuộc cãi vã năm đó, lại là lần gặp mặt cuối cùng của họ.
Diệp Thư biết làm sao được? Chỉ đành để anh đi theo. Dù sao thì nói lý với một tên bợm rượu cũng không thông mà, đúng không?
Thạch Lỗi nằm vật xuống giường, còn nhất định muốn vợ cũng phải nằm cùng anh.
Diệp Thư dỗ anh đợi một lát, cô sẽ sớm quay lại.
Diệp Thư ra phòng khách xem sao thì thấy mẹ chồng đã nằm ngủ ở đó từ lúc nào.
Diệp Thư bước vào đắp chăn cho bà, hiện tại trời đã bắt đầu se lạnh rồi. Ngủ không đắp chăn dễ bị cảm lạnh.
Đi dạo một vòng từ phòng khách trở về thì Thạch Lỗi đã ngủ say từ lúc nào.
Diệp Thư cũng đắp chăn cho anh.
Hai mẹ con, một người ngủ ở phòng trong, một người ngủ ở phòng ngoài.
Diệp Thư cũng không còn việc gì làm nên quay lại mảnh vườn phía sau đào khoai lang tiếp.
Mãi cho đến khi Diệp Thư đào hết khoai ở mảnh vườn phía sau, cho vào túi gần xong xuôi thì Thạch Lỗi mới lại mò đến.
Lần này thì đã tỉnh rượu, vừa đến liền tiếp nhận công việc trong tay Diệp Thư.
"Sao em không đợi anh cùng làm?" Vừa cho khoai vào túi, anh vừa nói.
"Em rảnh rỗi cũng không có việc gì làm nên tự làm thôi."
"Dùng cuốc xới đất mệt lắm, lần sau đợi anh cùng làm."
"Được."
Hai vợ chồng vừa làm vừa trò chuyện.
Xong xuôi, Thạch Lỗi lại tiện tay đem số khoai lang cần cất vào hầm, đều cho hết vào trong.
Lại đem số khoai bị cuốc phạm ra chỗ giếng nước ở sân trước, đợi lúc nào rảnh thì đem đi hấp chín rồi thái lát phơi khô.
Khoai lang khô là món ăn vặt mà cả nhà đều rất thích.
Bởi vì mẹ Thạch về, Thạch Lỗi lại xin nghỉ phép ở nhà máy thêm mấy ngày. Hai vợ chồng cùng mẹ đi chơi ở Bắc Thành hai ngày.
Mẹ Thạch tuy là người Bắc Thành, nhưng dù sao cũng đã ba mươi mấy năm không quay lại, có những nơi đã rất xa lạ rồi.
Bà lại mua cho cả nhà rất nhiều đồ, nào là đồ ăn đồ dùng, ngăn thế nào cũng không được.
Đặc biệt là mua cho ba đứa nhỏ, chỉ cần là thứ mà bà cho là ba đứa trẻ cần, căn bản là không cần do dự, lập tức móc tiền ra.
Cứ như thể muốn bù đắp hết những gì bà đã nợ con trai cho cháu trai vậy.
Bất kể Diệp Thư và Thạch Lỗi nói thế nào cũng vô dụng, đến cuối cùng hai người cũng không khuyên nữa, thôi thì mặc bà vậy!
Bây giờ mấy đứa nhỏ thân thiết với bà nội không thể tả.
Chơi ở Bắc Thành hai ngày, mẹ Thạch Lỗi đề nghị muốn đi thăm ông cụ.
Mẹ Thạch đã biết tin bà nội mất, lúc đó bà đã buồn bã một lúc lâu, còn kể với bọn họ rất nhiều chuyện về mối quan hệ trước đây của bà với ông bà cụ.
Bà kể rằng ông bà cụ là bố mẹ chồng rất tốt, đối xử với bà rất tốt. Bởi vì bố mẹ bà và ông bà cụ là bạn tốt, cho nên có thể nói là bà được ông bà cụ nuôi nấng từ nhỏ.
Hơn nữa vì ông bà cụ không có con gái, có thể nói là coi bà như con gái mà nuôi.
Sau này bà gả cho con trai của ông bà cụ là Thạch Chí Viễn, ông bà cụ lại càng đối xử tốt với bà hơn.
Cho nên sau này Thạch Chí Viễn ngoại tình, phản ứng của ông bà cụ mới lớn như vậy. Nếu như đổi lại là một người khác làm con dâu của ông bà cụ, có lẽ thái độ của ông bà cụ cũng chưa chắc đã giống như vậy.
Bây giờ bà đã trở về, nhất định phải quay lại thăm ông cụ một chuyến, còn phải lên mộ bà cụ thắp cho bà ấy nén nhang.
Vừa hay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ phép, hai mẹ con cùng nhau bắt xe đến đó. Diệp Thư không đi, bọn trẻ còn đang đi học, cô phải ở nhà nấu cơm cho bọn trẻ.
Hai ngày sau Thạch Lỗi và mẹ anh trở về.
Thạch Lỗi trở về kể với Diệp Thư về cuộc gặp gỡ lần này, ông cụ nhìn thấy mẹ Thạch thì kích động đến mức suýt ngất xỉu.
Sau khi bình tĩnh lại, ông cụ nắm lấy tay mẹ Thạch hỏi han tình hình của họ sau khi ra nước ngoài.
Khi biết ông bà ngoại của Thạch Lỗi đều đã qua đời, ông cụ càng thêm đau lòng mà khóc một trận.
Không ngờ rằng cuộc cãi vã năm đó, lại là lần gặp mặt cuối cùng của họ.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư biết làm sao được? Chỉ đành để anh đi theo. Dù sao thì nói lý với một tên bợm rượu cũng không thông mà, đúng không?Thạch Lỗi nằm vật xuống giường, còn nhất định muốn vợ cũng phải nằm cùng anh.Diệp Thư dỗ anh đợi một lát, cô sẽ sớm quay lại.Diệp Thư ra phòng khách xem sao thì thấy mẹ chồng đã nằm ngủ ở đó từ lúc nào.Diệp Thư bước vào đắp chăn cho bà, hiện tại trời đã bắt đầu se lạnh rồi. Ngủ không đắp chăn dễ bị cảm lạnh.Đi dạo một vòng từ phòng khách trở về thì Thạch Lỗi đã ngủ say từ lúc nào.Diệp Thư cũng đắp chăn cho anh.Hai mẹ con, một người ngủ ở phòng trong, một người ngủ ở phòng ngoài.Diệp Thư cũng không còn việc gì làm nên quay lại mảnh vườn phía sau đào khoai lang tiếp.Mãi cho đến khi Diệp Thư đào hết khoai ở mảnh vườn phía sau, cho vào túi gần xong xuôi thì Thạch Lỗi mới lại mò đến.Lần này thì đã tỉnh rượu, vừa đến liền tiếp nhận công việc trong tay Diệp Thư."Sao em không đợi anh cùng làm?" Vừa cho khoai vào túi, anh vừa nói."Em rảnh rỗi cũng không có việc gì làm nên tự làm thôi.""Dùng cuốc xới đất mệt lắm, lần sau đợi anh cùng làm.""Được."Hai vợ chồng vừa làm vừa trò chuyện.Xong xuôi, Thạch Lỗi lại tiện tay đem số khoai lang cần cất vào hầm, đều cho hết vào trong.Lại đem số khoai bị cuốc phạm ra chỗ giếng nước ở sân trước, đợi lúc nào rảnh thì đem đi hấp chín rồi thái lát phơi khô.Khoai lang khô là món ăn vặt mà cả nhà đều rất thích.Bởi vì mẹ Thạch về, Thạch Lỗi lại xin nghỉ phép ở nhà máy thêm mấy ngày. Hai vợ chồng cùng mẹ đi chơi ở Bắc Thành hai ngày.Mẹ Thạch tuy là người Bắc Thành, nhưng dù sao cũng đã ba mươi mấy năm không quay lại, có những nơi đã rất xa lạ rồi.Bà lại mua cho cả nhà rất nhiều đồ, nào là đồ ăn đồ dùng, ngăn thế nào cũng không được.Đặc biệt là mua cho ba đứa nhỏ, chỉ cần là thứ mà bà cho là ba đứa trẻ cần, căn bản là không cần do dự, lập tức móc tiền ra.Cứ như thể muốn bù đắp hết những gì bà đã nợ con trai cho cháu trai vậy.Bất kể Diệp Thư và Thạch Lỗi nói thế nào cũng vô dụng, đến cuối cùng hai người cũng không khuyên nữa, thôi thì mặc bà vậy!Bây giờ mấy đứa nhỏ thân thiết với bà nội không thể tả.Chơi ở Bắc Thành hai ngày, mẹ Thạch Lỗi đề nghị muốn đi thăm ông cụ.Mẹ Thạch đã biết tin bà nội mất, lúc đó bà đã buồn bã một lúc lâu, còn kể với bọn họ rất nhiều chuyện về mối quan hệ trước đây của bà với ông bà cụ.Bà kể rằng ông bà cụ là bố mẹ chồng rất tốt, đối xử với bà rất tốt. Bởi vì bố mẹ bà và ông bà cụ là bạn tốt, cho nên có thể nói là bà được ông bà cụ nuôi nấng từ nhỏ.Hơn nữa vì ông bà cụ không có con gái, có thể nói là coi bà như con gái mà nuôi.Sau này bà gả cho con trai của ông bà cụ là Thạch Chí Viễn, ông bà cụ lại càng đối xử tốt với bà hơn.Cho nên sau này Thạch Chí Viễn ngoại tình, phản ứng của ông bà cụ mới lớn như vậy. Nếu như đổi lại là một người khác làm con dâu của ông bà cụ, có lẽ thái độ của ông bà cụ cũng chưa chắc đã giống như vậy.Bây giờ bà đã trở về, nhất định phải quay lại thăm ông cụ một chuyến, còn phải lên mộ bà cụ thắp cho bà ấy nén nhang.Vừa hay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ phép, hai mẹ con cùng nhau bắt xe đến đó. Diệp Thư không đi, bọn trẻ còn đang đi học, cô phải ở nhà nấu cơm cho bọn trẻ.Hai ngày sau Thạch Lỗi và mẹ anh trở về.Thạch Lỗi trở về kể với Diệp Thư về cuộc gặp gỡ lần này, ông cụ nhìn thấy mẹ Thạch thì kích động đến mức suýt ngất xỉu.Sau khi bình tĩnh lại, ông cụ nắm lấy tay mẹ Thạch hỏi han tình hình của họ sau khi ra nước ngoài.Khi biết ông bà ngoại của Thạch Lỗi đều đã qua đời, ông cụ càng thêm đau lòng mà khóc một trận.Không ngờ rằng cuộc cãi vã năm đó, lại là lần gặp mặt cuối cùng của họ.