Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 341

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Cô biết muốn bố mẹ thay đổi ý định là điều không thể. Họ chỉ coi trọng hai em trai, còn sống c.h.ế.t của cô và em gái thì chẳng thèm quan tâm.Chỉ cần đưa đủ tiền, có bảo cô c.h.ế.t ngay bây giờ họ cũng không phản đối đâu.Nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay. Chỉ đành về nhà trước. Nếu không kịp nấu cơm lại bị đánh chửi một trận.Lúc cô về đến nhà thì anh lính cũng vừa từ bệnh viện về. Trông anh ấy có vẻ rất vui.Quả nhiên lúc ăn cơm, anh lính nói anh ấy đã gần khỏi hẳn rồi, vài hôm nữa đồng đội sẽ đến đón anh ấy về đơn vị.Nhìn anh lính trước mặt, một ý nghĩ dần dần hình thành trong lòng cô.Ăn cơm tối xong, cô lén chuồn ra ngoài, tìm đến một bà cô trong làng. Bà ấy từng là đào hát nổi tiếng. Sau này không biết xảy ra chuyện gì mà theo chồng về làng này định cư.Chuyện này cô cũng nghe người ta lén lút kể lại, là thật hay giả cô cũng không biết.Nhưng bà ấy khác với những người phụ nữ khác trong làng là thật.Bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải đến nhà tìm bà ấy.Vừa nhìn thấy bà ấy, cô liền quỳ xuống, cầu xin bà ấy giúp mình.Cô từng giúp bà ấy một việc rất lớn, nên sau khi nghe cô kể khổ, bà ấy do dự một lát rồi đưa cho cô một gói thuốc bột nhỏ.Bà ấy nói tìm cách cho người ta uống vào là được việc.Cô cầm gói thuốc bột về nhà, trộm rượu trong nhà, lại trộm thêm một nắm lạc rang.Cô bỏ thuốc bột vào rượu, cầm theo lạc rang đi sang phòng anh lính.Anh lính đang thu dọn đồ đạc, thấy cô thì rất ngạc nhiên.Ban đầu anh ấy không muốn uống, cô cứ nài nỉ nói là cô rất khâm phục các anh lính, muốn mời anh ấy một chén rượu. Anh ấy không còn cách nào khác nên đành uống.Anh ấy uống rượu xong, cô liền lôi thôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhìn ánh mắt anh ấy dần dần trở nên mơ màng, cô biết là thuốc đã có tác dụng.Cô chậm rãi cởi quần áo của mình ra, bước về phía anh ấy.Còn anh ấy vì thuốc đã ngấm nên mặc cô muốn làm gì thì làm, không hề phản kháng.Thật ra chuyện này tuy cô chưa thành thạo, nhưng cũng có kinh nghiệm rồi.Cô và anh hàng xóm đã lén lút ăn trái cấm từ năm ngoái. Sau đó cũng tranh thủ thân mật với nhau vài lần.Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của anh ấy. Cô không ép anh ấy phải hứa hẹn gì với mình.Cô biết đàn ông càng ép họ càng không được, phải ứng xử nhẹ nhàng.Cô nói với anh ấy là do cô tự nguyện, không trách anh ấy. Cô biết anh ấy đã có vợ, không cần anh ấy chịu trách nhiệm.Nói xong cô mặc quần áo rồi bỏ đi.Lúc anh ấy đi cô cũng không ra tiễn, cô muốn anh ấy áy náy với cô.Quả nhiên, sau khi anh ấy đi, cô tìm thấy số tiền anh ấy để lại dưới gối.Anh ấy thật ngây thơ, thứ cô muốn đâu chỉ có vậy.Cô sợ chỉ một đêm như vậy sẽ không thể mang thai được, nên lại tiếp tục với người yêu cũ vài lần.Cô cũng không biết làm vậy có được không, nhưng cô chẳng còn quản được nhiều như vậy nữa.Cô biết làm như vậy là sai, nhưng cô cảm thấy mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa.Cô ghen tị với vợ anh ấy, cô luôn nghĩ nếu mình là vợ anh ấy thì tốt biết mấy.Hơn nữa cô cũng không còn đường lui, bố mẹ đã nhờ người mai mối với nhà lão Cao rồi.Bây giờ chưa ấn định là vì bố mẹ cô còn muốn thêm chút lợi lộc.Cả tháng đó cô sống trong thấp thỏm lo âu chờ đợi. May mà kết quả không phụ lòng cô.Cô đã thực sự có thai, cô cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng, đợi thêm một tháng nữa mới tìm cách dò hỏi ra đơn vị của anh ấy.Nghe tin cô có thai, anh ấy vô cùng kinh ngạc.Cô không nói gì, chỉ biết khóc trước mặt anh ấy. Cô thấy rõ anh ấy rất khó xử.Cuối cùng anh ấy bảo cô về nhà chờ tin, nói anh ấy sẽ cho cô một câu trả lời.

Cô biết muốn bố mẹ thay đổi ý định là điều không thể. Họ chỉ coi trọng hai em trai, còn sống c.h.ế.t của cô và em gái thì chẳng thèm quan tâm.

Chỉ cần đưa đủ tiền, có bảo cô c.h.ế.t ngay bây giờ họ cũng không phản đối đâu.

Nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay. Chỉ đành về nhà trước. Nếu không kịp nấu cơm lại bị đánh chửi một trận.

Lúc cô về đến nhà thì anh lính cũng vừa từ bệnh viện về. Trông anh ấy có vẻ rất vui.

Quả nhiên lúc ăn cơm, anh lính nói anh ấy đã gần khỏi hẳn rồi, vài hôm nữa đồng đội sẽ đến đón anh ấy về đơn vị.

Nhìn anh lính trước mặt, một ý nghĩ dần dần hình thành trong lòng cô.

Ăn cơm tối xong, cô lén chuồn ra ngoài, tìm đến một bà cô trong làng. Bà ấy từng là đào hát nổi tiếng. Sau này không biết xảy ra chuyện gì mà theo chồng về làng này định cư.

Chuyện này cô cũng nghe người ta lén lút kể lại, là thật hay giả cô cũng không biết.

Nhưng bà ấy khác với những người phụ nữ khác trong làng là thật.

Bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải đến nhà tìm bà ấy.

Vừa nhìn thấy bà ấy, cô liền quỳ xuống, cầu xin bà ấy giúp mình.

Cô từng giúp bà ấy một việc rất lớn, nên sau khi nghe cô kể khổ, bà ấy do dự một lát rồi đưa cho cô một gói thuốc bột nhỏ.

Bà ấy nói tìm cách cho người ta uống vào là được việc.

Cô cầm gói thuốc bột về nhà, trộm rượu trong nhà, lại trộm thêm một nắm lạc rang.

Cô bỏ thuốc bột vào rượu, cầm theo lạc rang đi sang phòng anh lính.

Anh lính đang thu dọn đồ đạc, thấy cô thì rất ngạc nhiên.

Ban đầu anh ấy không muốn uống, cô cứ nài nỉ nói là cô rất khâm phục các anh lính, muốn mời anh ấy một chén rượu. Anh ấy không còn cách nào khác nên đành uống.

Anh ấy uống rượu xong, cô liền lôi thôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhìn ánh mắt anh ấy dần dần trở nên mơ màng, cô biết là thuốc đã có tác dụng.

Cô chậm rãi cởi quần áo của mình ra, bước về phía anh ấy.

Còn anh ấy vì thuốc đã ngấm nên mặc cô muốn làm gì thì làm, không hề phản kháng.

Thật ra chuyện này tuy cô chưa thành thạo, nhưng cũng có kinh nghiệm rồi.

Cô và anh hàng xóm đã lén lút ăn trái cấm từ năm ngoái. Sau đó cũng tranh thủ thân mật với nhau vài lần.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của anh ấy. Cô không ép anh ấy phải hứa hẹn gì với mình.

Cô biết đàn ông càng ép họ càng không được, phải ứng xử nhẹ nhàng.

Cô nói với anh ấy là do cô tự nguyện, không trách anh ấy. Cô biết anh ấy đã có vợ, không cần anh ấy chịu trách nhiệm.

Nói xong cô mặc quần áo rồi bỏ đi.

Lúc anh ấy đi cô cũng không ra tiễn, cô muốn anh ấy áy náy với cô.

Quả nhiên, sau khi anh ấy đi, cô tìm thấy số tiền anh ấy để lại dưới gối.

Anh ấy thật ngây thơ, thứ cô muốn đâu chỉ có vậy.

Cô sợ chỉ một đêm như vậy sẽ không thể mang thai được, nên lại tiếp tục với người yêu cũ vài lần.

Cô cũng không biết làm vậy có được không, nhưng cô chẳng còn quản được nhiều như vậy nữa.

Cô biết làm như vậy là sai, nhưng cô cảm thấy mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cô ghen tị với vợ anh ấy, cô luôn nghĩ nếu mình là vợ anh ấy thì tốt biết mấy.

Hơn nữa cô cũng không còn đường lui, bố mẹ đã nhờ người mai mối với nhà lão Cao rồi.

Bây giờ chưa ấn định là vì bố mẹ cô còn muốn thêm chút lợi lộc.

Cả tháng đó cô sống trong thấp thỏm lo âu chờ đợi. May mà kết quả không phụ lòng cô.

Cô đã thực sự có thai, cô cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng, đợi thêm một tháng nữa mới tìm cách dò hỏi ra đơn vị của anh ấy.

Nghe tin cô có thai, anh ấy vô cùng kinh ngạc.

Cô không nói gì, chỉ biết khóc trước mặt anh ấy. Cô thấy rõ anh ấy rất khó xử.

Cuối cùng anh ấy bảo cô về nhà chờ tin, nói anh ấy sẽ cho cô một câu trả lời.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Cô biết muốn bố mẹ thay đổi ý định là điều không thể. Họ chỉ coi trọng hai em trai, còn sống c.h.ế.t của cô và em gái thì chẳng thèm quan tâm.Chỉ cần đưa đủ tiền, có bảo cô c.h.ế.t ngay bây giờ họ cũng không phản đối đâu.Nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay. Chỉ đành về nhà trước. Nếu không kịp nấu cơm lại bị đánh chửi một trận.Lúc cô về đến nhà thì anh lính cũng vừa từ bệnh viện về. Trông anh ấy có vẻ rất vui.Quả nhiên lúc ăn cơm, anh lính nói anh ấy đã gần khỏi hẳn rồi, vài hôm nữa đồng đội sẽ đến đón anh ấy về đơn vị.Nhìn anh lính trước mặt, một ý nghĩ dần dần hình thành trong lòng cô.Ăn cơm tối xong, cô lén chuồn ra ngoài, tìm đến một bà cô trong làng. Bà ấy từng là đào hát nổi tiếng. Sau này không biết xảy ra chuyện gì mà theo chồng về làng này định cư.Chuyện này cô cũng nghe người ta lén lút kể lại, là thật hay giả cô cũng không biết.Nhưng bà ấy khác với những người phụ nữ khác trong làng là thật.Bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải đến nhà tìm bà ấy.Vừa nhìn thấy bà ấy, cô liền quỳ xuống, cầu xin bà ấy giúp mình.Cô từng giúp bà ấy một việc rất lớn, nên sau khi nghe cô kể khổ, bà ấy do dự một lát rồi đưa cho cô một gói thuốc bột nhỏ.Bà ấy nói tìm cách cho người ta uống vào là được việc.Cô cầm gói thuốc bột về nhà, trộm rượu trong nhà, lại trộm thêm một nắm lạc rang.Cô bỏ thuốc bột vào rượu, cầm theo lạc rang đi sang phòng anh lính.Anh lính đang thu dọn đồ đạc, thấy cô thì rất ngạc nhiên.Ban đầu anh ấy không muốn uống, cô cứ nài nỉ nói là cô rất khâm phục các anh lính, muốn mời anh ấy một chén rượu. Anh ấy không còn cách nào khác nên đành uống.Anh ấy uống rượu xong, cô liền lôi thôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhìn ánh mắt anh ấy dần dần trở nên mơ màng, cô biết là thuốc đã có tác dụng.Cô chậm rãi cởi quần áo của mình ra, bước về phía anh ấy.Còn anh ấy vì thuốc đã ngấm nên mặc cô muốn làm gì thì làm, không hề phản kháng.Thật ra chuyện này tuy cô chưa thành thạo, nhưng cũng có kinh nghiệm rồi.Cô và anh hàng xóm đã lén lút ăn trái cấm từ năm ngoái. Sau đó cũng tranh thủ thân mật với nhau vài lần.Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của anh ấy. Cô không ép anh ấy phải hứa hẹn gì với mình.Cô biết đàn ông càng ép họ càng không được, phải ứng xử nhẹ nhàng.Cô nói với anh ấy là do cô tự nguyện, không trách anh ấy. Cô biết anh ấy đã có vợ, không cần anh ấy chịu trách nhiệm.Nói xong cô mặc quần áo rồi bỏ đi.Lúc anh ấy đi cô cũng không ra tiễn, cô muốn anh ấy áy náy với cô.Quả nhiên, sau khi anh ấy đi, cô tìm thấy số tiền anh ấy để lại dưới gối.Anh ấy thật ngây thơ, thứ cô muốn đâu chỉ có vậy.Cô sợ chỉ một đêm như vậy sẽ không thể mang thai được, nên lại tiếp tục với người yêu cũ vài lần.Cô cũng không biết làm vậy có được không, nhưng cô chẳng còn quản được nhiều như vậy nữa.Cô biết làm như vậy là sai, nhưng cô cảm thấy mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa.Cô ghen tị với vợ anh ấy, cô luôn nghĩ nếu mình là vợ anh ấy thì tốt biết mấy.Hơn nữa cô cũng không còn đường lui, bố mẹ đã nhờ người mai mối với nhà lão Cao rồi.Bây giờ chưa ấn định là vì bố mẹ cô còn muốn thêm chút lợi lộc.Cả tháng đó cô sống trong thấp thỏm lo âu chờ đợi. May mà kết quả không phụ lòng cô.Cô đã thực sự có thai, cô cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng, đợi thêm một tháng nữa mới tìm cách dò hỏi ra đơn vị của anh ấy.Nghe tin cô có thai, anh ấy vô cùng kinh ngạc.Cô không nói gì, chỉ biết khóc trước mặt anh ấy. Cô thấy rõ anh ấy rất khó xử.Cuối cùng anh ấy bảo cô về nhà chờ tin, nói anh ấy sẽ cho cô một câu trả lời.

Chương 341