Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…

Chương 12: Em đã hết yêu anh rồi sao?

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Ra khỏi rạp phim, thấy tôi hơi rùng mình, Cố Hoài liền cởi áo khoác khoác lên vai tôi.Nhưng tôi lại nhìn thấy Tô Dĩ đang nước mắt lưng tròng đứng đối diện.Cô ta lao tới, gào lên với tôi:“Vì sao? Vì sao cô vẫn bám lấy anh ấy không chịu buông?”“Chuyện ở buổi tiệc hôm đó cô quên rồi sao?”Rồi quay sang Cố Hoài hét lớn:“Vì một kẻ tàn phế mà anh không cần em đúng không? Tại sao lại phong sát em ở thành phố A, khiến em không còn chỗ đứng?”Cố Hoài nhíu mày, đẩy Tô Dĩ ra:“Hôm đó cô chia rẽ tôi và Giang Nhiễm, cô phải sớm nghĩ đến hậu quả này.”“Còn chuyện bữa tiệc nhà Thịnh Mân, đừng nhắc lại nữa.”…Tô Dĩ rưng rưng nước mắt, trông thật đáng thương. Nhưng khi thấy vẻ lạnh nhạt của Cố Hoài, cùng sự chán ghét không che giấu trong mắt anh khi nhắc đến đêm hôm đó, cô ta bỗng sững lại.Còn ánh mắt tôi thì rơi vào hàng bán hạt dẻ nướng bên kia rạp chiếu phim.Tôi nghĩ bụng, chờ hai người họ cãi xong thì tôi sẽ qua đó mua.Không ngờ Tô Dĩ chỉ tay về phía tôi, bật cười lớn:“Anh tưởng cô ta sẽ tha thứ cho anh sao?”“Cái đêm tôi nhắn tin cho anh, cô ta đã dầm mưa cả đêm đấy.”“Chỉ là một kẻ tàn phế thôi mà, anh cũng yêu sao? Cố Hoài? Anh mù rồi à? Cô ta đến cả đẩy xe lăn còn không nổi, tự chăm sóc bản thân còn không xong… A Hoài, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em thua ở đâu?”Sắc mặt Cố Hoài trắng bệch.Anh quay đầu nhìn tôi:“Tại sao em không nói với anh… cái đêm đó em đã dầm mưa cả đêm… tại sao…”“Tại vì… không quan trọng, có gì đáng để nói đâu.”Cố Hoài mắt đỏ hoe, nhìn dáng vẻ hờ hững của tôi:“Sao lại… không quan trọng được chứ…”Tôi nhún vai, ngáp một cái. Xem ra không mua được hạt dẻ rồi:“Em hơi buồn ngủ, mình về thôi. Dạo cũng đủ rồi.”Cố Hoài siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, đưa tôi lên xe.Về đến biệt thự, anh ôm chặt lấy tôi, lặp đi lặp lại câu "xin lỗi".Tôi bị anh làm ồn đến phát phiền, nhưng cũng chẳng thể thốt ra ba chữ “không sao đâu”.Trà Đá Dịch Quán- Trà Đá Dịch Quán -

Ra khỏi rạp phim, thấy tôi hơi rùng mình, Cố Hoài liền cởi áo khoác khoác lên vai tôi.

Nhưng tôi lại nhìn thấy Tô Dĩ đang nước mắt lưng tròng đứng đối diện.

Cô ta lao tới, gào lên với tôi:

“Vì sao? Vì sao cô vẫn bám lấy anh ấy không chịu buông?”

“Chuyện ở buổi tiệc hôm đó cô quên rồi sao?”

Rồi quay sang Cố Hoài hét lớn:

“Vì một kẻ tàn phế mà anh không cần em đúng không? Tại sao lại phong sát em ở thành phố A, khiến em không còn chỗ đứng?”

Cố Hoài nhíu mày, đẩy Tô Dĩ ra:

“Hôm đó cô chia rẽ tôi và Giang Nhiễm, cô phải sớm nghĩ đến hậu quả này.”

“Còn chuyện bữa tiệc nhà Thịnh Mân, đừng nhắc lại nữa.”

Tô Dĩ rưng rưng nước mắt, trông thật đáng thương. Nhưng khi thấy vẻ lạnh nhạt của Cố Hoài, cùng sự chán ghét không che giấu trong mắt anh khi nhắc đến đêm hôm đó, cô ta bỗng sững lại.

Còn ánh mắt tôi thì rơi vào hàng bán hạt dẻ nướng bên kia rạp chiếu phim.

Tôi nghĩ bụng, chờ hai người họ cãi xong thì tôi sẽ qua đó mua.

Không ngờ Tô Dĩ chỉ tay về phía tôi, bật cười lớn:

“Anh tưởng cô ta sẽ tha thứ cho anh sao?”

“Cái đêm tôi nhắn tin cho anh, cô ta đã dầm mưa cả đêm đấy.”

“Chỉ là một kẻ tàn phế thôi mà, anh cũng yêu sao? Cố Hoài? Anh mù rồi à? Cô ta đến cả đẩy xe lăn còn không nổi, tự chăm sóc bản thân còn không xong… A Hoài, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em thua ở đâu?”

Sắc mặt Cố Hoài trắng bệch.

Anh quay đầu nhìn tôi:

“Tại sao em không nói với anh… cái đêm đó em đã dầm mưa cả đêm… tại sao…”

“Tại vì… không quan trọng, có gì đáng để nói đâu.”

Cố Hoài mắt đỏ hoe, nhìn dáng vẻ hờ hững của tôi:

“Sao lại… không quan trọng được chứ…”

Tôi nhún vai, ngáp một cái. Xem ra không mua được hạt dẻ rồi:

“Em hơi buồn ngủ, mình về thôi. Dạo cũng đủ rồi.”

Cố Hoài siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, đưa tôi lên xe.

Về đến biệt thự, anh ôm chặt lấy tôi, lặp đi lặp lại câu "xin lỗi".

Tôi bị anh làm ồn đến phát phiền, nhưng cũng chẳng thể thốt ra ba chữ “không sao đâu”.

Trà Đá Dịch Quán

- Trà Đá Dịch Quán -

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Ra khỏi rạp phim, thấy tôi hơi rùng mình, Cố Hoài liền cởi áo khoác khoác lên vai tôi.Nhưng tôi lại nhìn thấy Tô Dĩ đang nước mắt lưng tròng đứng đối diện.Cô ta lao tới, gào lên với tôi:“Vì sao? Vì sao cô vẫn bám lấy anh ấy không chịu buông?”“Chuyện ở buổi tiệc hôm đó cô quên rồi sao?”Rồi quay sang Cố Hoài hét lớn:“Vì một kẻ tàn phế mà anh không cần em đúng không? Tại sao lại phong sát em ở thành phố A, khiến em không còn chỗ đứng?”Cố Hoài nhíu mày, đẩy Tô Dĩ ra:“Hôm đó cô chia rẽ tôi và Giang Nhiễm, cô phải sớm nghĩ đến hậu quả này.”“Còn chuyện bữa tiệc nhà Thịnh Mân, đừng nhắc lại nữa.”…Tô Dĩ rưng rưng nước mắt, trông thật đáng thương. Nhưng khi thấy vẻ lạnh nhạt của Cố Hoài, cùng sự chán ghét không che giấu trong mắt anh khi nhắc đến đêm hôm đó, cô ta bỗng sững lại.Còn ánh mắt tôi thì rơi vào hàng bán hạt dẻ nướng bên kia rạp chiếu phim.Tôi nghĩ bụng, chờ hai người họ cãi xong thì tôi sẽ qua đó mua.Không ngờ Tô Dĩ chỉ tay về phía tôi, bật cười lớn:“Anh tưởng cô ta sẽ tha thứ cho anh sao?”“Cái đêm tôi nhắn tin cho anh, cô ta đã dầm mưa cả đêm đấy.”“Chỉ là một kẻ tàn phế thôi mà, anh cũng yêu sao? Cố Hoài? Anh mù rồi à? Cô ta đến cả đẩy xe lăn còn không nổi, tự chăm sóc bản thân còn không xong… A Hoài, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em thua ở đâu?”Sắc mặt Cố Hoài trắng bệch.Anh quay đầu nhìn tôi:“Tại sao em không nói với anh… cái đêm đó em đã dầm mưa cả đêm… tại sao…”“Tại vì… không quan trọng, có gì đáng để nói đâu.”Cố Hoài mắt đỏ hoe, nhìn dáng vẻ hờ hững của tôi:“Sao lại… không quan trọng được chứ…”Tôi nhún vai, ngáp một cái. Xem ra không mua được hạt dẻ rồi:“Em hơi buồn ngủ, mình về thôi. Dạo cũng đủ rồi.”Cố Hoài siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, đưa tôi lên xe.Về đến biệt thự, anh ôm chặt lấy tôi, lặp đi lặp lại câu "xin lỗi".Tôi bị anh làm ồn đến phát phiền, nhưng cũng chẳng thể thốt ra ba chữ “không sao đâu”.Trà Đá Dịch Quán- Trà Đá Dịch Quán -

Chương 12: Em đã hết yêu anh rồi sao?