Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…

Chương 14: Mèo còn tốt hơn người

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy trên gối có một lọn tóc rụng, liền nhíu mày.Nhanh vậy đã bắt đầu rụng tóc rồi sao?May mà tóc tôi còn dày.Tôi gom tóc lại ném vào thùng rác, thì Cố Hoài ở dưới lầu xông lên, giận dữ đẩy cửa.Anh bóp cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:“Tại sao?”Đuôi mắt anh đỏ ngầu, còn có vài tia máu.Gân xanh nổi lên trên thái dương và mu bàn tay.“Tại sao? Đứa bé đó… tại sao em không nói với anh? Tại sao không giữ con lại? Nếu hôm đó không phải do Cố Nguyệt thấy em vào bệnh viện, chẳng lẽ anh sẽ mãi mãi không biết sao?”Trà Đá Dịch QuánTrong lòng tôi đã đoán ra phần nào, chắc Cố Nguyệt đã nói gì đó, nhưng tôi không giải thích:“Anh nghĩ sao? Anh không hiểu thật à?”Nhìn đôi mắt bình thản của tôi, Cố Hoài buông tay, đau khổ lùi về sau hai bước.Sau đó ngồi sụp xuống, ôm đầu, khàn giọng:“Tại sao… rõ ràng em biết… chúng ta…”Tôi lập tức ngắt lời: “Em biết chứ.”“Em biết, chúng ta từng mong chờ… sự xuất hiện của con bé.”Chúng tôi từng rất nhiều lần tưởng tượng về ngày đứa bé ấy ra đời.Nghe tôi nói vậy, Cố Hoài c.h.ế.t lặng nhìn tôi.Trong mắt anh phủ đầy nỗi buồn cùng phẫn uất.Anh lạnh mặt, dứt khoát rời khỏi phòng, sập cửa một tiếng.Tiếng đóng cửa vang lên dữ dội, làm Tu Tu giật mình kêu ré lên, lông toàn thân dựng đứng. Tôi vội bước đến ôm nó, vỗ về dỗ dành.Tu Tu là con mèo tôi nhặt về một năm trước.Mèo vẫn tốt hơn người. Ít nhất, nó mãi mãi tin tưởng bạn một cách vô điều kiện.- Trà Đá Dịch Quán -

Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy trên gối có một lọn tóc rụng, liền nhíu mày.

Nhanh vậy đã bắt đầu rụng tóc rồi sao?

May mà tóc tôi còn dày.

Tôi gom tóc lại ném vào thùng rác, thì Cố Hoài ở dưới lầu xông lên, giận dữ đẩy cửa.

Anh bóp cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:

“Tại sao?”

Đuôi mắt anh đỏ ngầu, còn có vài tia máu.

Gân xanh nổi lên trên thái dương và mu bàn tay.

“Tại sao? Đứa bé đó… tại sao em không nói với anh? Tại sao không giữ con lại? Nếu hôm đó không phải do Cố Nguyệt thấy em vào bệnh viện, chẳng lẽ anh sẽ mãi mãi không biết sao?”

Trà Đá Dịch Quán

Trong lòng tôi đã đoán ra phần nào, chắc Cố Nguyệt đã nói gì đó, nhưng tôi không giải thích:

“Anh nghĩ sao? Anh không hiểu thật à?”

Nhìn đôi mắt bình thản của tôi, Cố Hoài buông tay, đau khổ lùi về sau hai bước.

Sau đó ngồi sụp xuống, ôm đầu, khàn giọng:

“Tại sao… rõ ràng em biết… chúng ta…”

Tôi lập tức ngắt lời: “Em biết chứ.”

“Em biết, chúng ta từng mong chờ… sự xuất hiện của con bé.”

Chúng tôi từng rất nhiều lần tưởng tượng về ngày đứa bé ấy ra đời.

Nghe tôi nói vậy, Cố Hoài c.h.ế.t lặng nhìn tôi.

Trong mắt anh phủ đầy nỗi buồn cùng phẫn uất.

Anh lạnh mặt, dứt khoát rời khỏi phòng, sập cửa một tiếng.

Tiếng đóng cửa vang lên dữ dội, làm Tu Tu giật mình kêu ré lên, lông toàn thân dựng đứng. Tôi vội bước đến ôm nó, vỗ về dỗ dành.

Tu Tu là con mèo tôi nhặt về một năm trước.

Mèo vẫn tốt hơn người. Ít nhất, nó mãi mãi tin tưởng bạn một cách vô điều kiện.

- Trà Đá Dịch Quán -

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy trên gối có một lọn tóc rụng, liền nhíu mày.Nhanh vậy đã bắt đầu rụng tóc rồi sao?May mà tóc tôi còn dày.Tôi gom tóc lại ném vào thùng rác, thì Cố Hoài ở dưới lầu xông lên, giận dữ đẩy cửa.Anh bóp cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:“Tại sao?”Đuôi mắt anh đỏ ngầu, còn có vài tia máu.Gân xanh nổi lên trên thái dương và mu bàn tay.“Tại sao? Đứa bé đó… tại sao em không nói với anh? Tại sao không giữ con lại? Nếu hôm đó không phải do Cố Nguyệt thấy em vào bệnh viện, chẳng lẽ anh sẽ mãi mãi không biết sao?”Trà Đá Dịch QuánTrong lòng tôi đã đoán ra phần nào, chắc Cố Nguyệt đã nói gì đó, nhưng tôi không giải thích:“Anh nghĩ sao? Anh không hiểu thật à?”Nhìn đôi mắt bình thản của tôi, Cố Hoài buông tay, đau khổ lùi về sau hai bước.Sau đó ngồi sụp xuống, ôm đầu, khàn giọng:“Tại sao… rõ ràng em biết… chúng ta…”Tôi lập tức ngắt lời: “Em biết chứ.”“Em biết, chúng ta từng mong chờ… sự xuất hiện của con bé.”Chúng tôi từng rất nhiều lần tưởng tượng về ngày đứa bé ấy ra đời.Nghe tôi nói vậy, Cố Hoài c.h.ế.t lặng nhìn tôi.Trong mắt anh phủ đầy nỗi buồn cùng phẫn uất.Anh lạnh mặt, dứt khoát rời khỏi phòng, sập cửa một tiếng.Tiếng đóng cửa vang lên dữ dội, làm Tu Tu giật mình kêu ré lên, lông toàn thân dựng đứng. Tôi vội bước đến ôm nó, vỗ về dỗ dành.Tu Tu là con mèo tôi nhặt về một năm trước.Mèo vẫn tốt hơn người. Ít nhất, nó mãi mãi tin tưởng bạn một cách vô điều kiện.- Trà Đá Dịch Quán -

Chương 14: Mèo còn tốt hơn người