Tác giả:

Ta là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.   Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ.   Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ.   Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết.   Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại…

Chương 17: Nói lời vĩnh biệt

Cung Nữ Trở Mình - Tiểu SưuTác giả: Tiểu SưuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.   Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ.   Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ.   Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết.   Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại… Toàn bộ cung nữ trong cung điện làm chứng, người vẫn thường xuyên cùng thị vệ nấu rượu pha trà là Mai Thu Hương, thậm chí bọn họ còn tìm ra cả bằng chứng cho thấy việc Mai Thu Hương may áo cho thị vệ. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hoàng thượng vô tình hạ lệnh, thị vệ bị đánh chết, Mai Thu Hương bị ban rượu độc. Trong lãnh cung, Mai Thu Hương cầu gặp ta. Ta bước vào lãnh cung. Ánh mắt nàng ta mờ mịt, vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm như cũ. Ta trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng nghe Mai Thu Hương làm nhảm. - Nguyệt nhi, tại sao bản cung lại vào lãnh cung? Lần này vì sao ngươi lại không bảo vệ bản cung? Không đúng, kiếp này, vì sao lại khác biệt như vậy? Vì sao ngay từ đầu ngươi đã không bảo vệ bản cung? Vì sao ngươi lại đuổi Thu Cúc ra khỏi cung, nàng còn phải gả cho thái giám bên cạnh hoàng hậu làm đối thực, để truyền tin tức cho bản cung, ngươi vì sao phản chủ? Quả nhiên dự cảm của ta không sai. Mai Thu Hương cũng đã trùng sinh. Ta đứng trên nền đất bẩn thỉu ẩm ướt, kiên nhẫn giải đáp: - Còn có thể vì sao nữa, tất nhiên là không muốn làm bàn đạp cho ngươi nữa. Ngươi luôn ra vẻ tiên tử cao thượng phong khinh vân đạm, không tranh không giành, lại đạp lên m.á.u lệ của cung nữ chúng ta mà giành được danh tiếng có được ân sủng. Còn chúng ta, lần nào cũng vì ngươi xông pha trận mạc, đổ m.á.u chịu thương, ngươi có chút nào cảm động? Có chút nào xót thương? Ngươi vô tình, ta sẽ vô nghĩa, tình cảm từ trước đến nay đều là song phương. Ngươi đã coi thường chúng ta, thì kiếp này chúng ta cũng từ bỏ ngươi. Dù sao dựa núi núi đổ, dựa cây cây chạy, vạn sự cuối cùng phải dựa vào chính mình. Mai Thu Hương mặt mày xám xịt, lẩm bẩm nói: - Nhưng, chúng ta không phải là người chung một nước, vinh nhục cùng nhau hay sao? Ngươi phản bội ta như thế, có khác gì phản quốc đâu? Ta bật cười: - Ngươi cũng biết chúng ta là một thể cùng vinh cùng nhục à? Vậy tại sao khi Thu Cúc bị thái giám làm nhục, khi ta uống rượu tuyệt dục thay ngươi, ngươi và thị vệ hẹn hò lén lút lại đổ tội cho ta để ta thế thân, khi ta bị đánh chết, ngươi tại sao không nói chúng ta vinh nhục cùng hưởng? Mai Thu Hương bị ta nói trúng tim đen, khựng lại một chút rồi lại tiếp tục giảo biện: - Bản cung cũng có nỗi khổ, tình cảm tiêu hao nhiều quá, tình cảm cũng sẽ nhạt nhòa, cho nên ta phải tính toán cho mình. Ta vỗ tay, tán thưởng: - Nói không sai. Làm người thì phải biết tính toán cho bản thân mình. Đã trải qua hai kiếp rồi ta mới có thể nghe được ngươi nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng. Công chúa à, tiên tử à, thật ra ngươi chỉ là kẻ ích kỷ, xấu xa, độc ác. Ngươi không chút do dự hy sinh chúng ta, để tính toán cho mình. Vậy nên kiếp này, chúng ta cũng học được, tính toán cho chính mình. Mai Thu Hương không thể cãi lại được câu nào, xụi lơ ngồi bệch trên nền đất. Ta thở dài: - Hôm nay ngươi đi đến bước đường này, thật ra đều là nhân quả của quá khứ. Công chúa Thu Hương, Mai Phi nương nương, nể tình từng là chủ tớ một đời, ta đến để nói đôi lời vĩnh biệt với ngươi.

Toàn bộ cung nữ trong cung điện làm chứng, người vẫn thường xuyên cùng thị vệ nấu rượu pha trà là Mai Thu Hương, thậm chí bọn họ còn tìm ra cả bằng chứng cho thấy việc Mai Thu Hương may áo cho thị vệ.

 

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hoàng thượng vô tình hạ lệnh, thị vệ bị đánh chết, Mai Thu Hương bị ban rượu độc.

 

Trong lãnh cung, Mai Thu Hương cầu gặp ta.

 

Ta bước vào lãnh cung.

 

Ánh mắt nàng ta mờ mịt, vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm như cũ.

 

Ta trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng nghe Mai Thu Hương làm nhảm.

 

- Nguyệt nhi, tại sao bản cung lại vào lãnh cung? Lần này vì sao ngươi lại không bảo vệ bản cung? Không đúng, kiếp này, vì sao lại khác biệt như vậy? Vì sao ngay từ đầu ngươi đã không bảo vệ bản cung? Vì sao ngươi lại đuổi Thu Cúc ra khỏi cung, nàng còn phải gả cho thái giám bên cạnh hoàng hậu làm đối thực, để truyền tin tức cho bản cung, ngươi vì sao phản chủ?

 

Quả nhiên dự cảm của ta không sai. Mai Thu Hương cũng đã trùng sinh.

 

Ta đứng trên nền đất bẩn thỉu ẩm ướt, kiên nhẫn giải đáp:

 

- Còn có thể vì sao nữa, tất nhiên là không muốn làm bàn đạp cho ngươi nữa. Ngươi luôn ra vẻ tiên tử cao thượng phong khinh vân đạm, không tranh không giành, lại đạp lên m.á.u lệ của cung nữ chúng ta mà giành được danh tiếng có được ân sủng. Còn chúng ta, lần nào cũng vì ngươi xông pha trận mạc, đổ m.á.u chịu thương, ngươi có chút nào cảm động? Có chút nào xót thương? Ngươi vô tình, ta sẽ vô nghĩa, tình cảm từ trước đến nay đều là song phương. Ngươi đã coi thường chúng ta, thì kiếp này chúng ta cũng từ bỏ ngươi. Dù sao dựa núi núi đổ, dựa cây cây chạy, vạn sự cuối cùng phải dựa vào chính mình.

 

Mai Thu Hương mặt mày xám xịt, lẩm bẩm nói:

 

- Nhưng, chúng ta không phải là người chung một nước, vinh nhục cùng nhau hay sao? Ngươi phản bội ta như thế, có khác gì phản quốc đâu?

 

Ta bật cười:

 

- Ngươi cũng biết chúng ta là một thể cùng vinh cùng nhục à? Vậy tại sao khi Thu Cúc bị thái giám làm nhục, khi ta uống rượu tuyệt dục thay ngươi, ngươi và thị vệ hẹn hò lén lút lại đổ tội cho ta để ta thế thân, khi ta bị đánh chết, ngươi tại sao không nói chúng ta vinh nhục cùng hưởng?

 

Mai Thu Hương bị ta nói trúng tim đen, khựng lại một chút rồi lại tiếp tục giảo biện:

 

- Bản cung cũng có nỗi khổ, tình cảm tiêu hao nhiều quá, tình cảm cũng sẽ nhạt nhòa, cho nên ta phải tính toán cho mình.

 

Ta vỗ tay, tán thưởng:

 

- Nói không sai. Làm người thì phải biết tính toán cho bản thân mình. Đã trải qua hai kiếp rồi ta mới có thể nghe được ngươi nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng. Công chúa à, tiên tử à, thật ra ngươi chỉ là kẻ ích kỷ, xấu xa, độc ác. Ngươi không chút do dự hy sinh chúng ta, để tính toán cho mình. Vậy nên kiếp này, chúng ta cũng học được, tính toán cho chính mình.

 

Mai Thu Hương không thể cãi lại được câu nào, xụi lơ ngồi bệch trên nền đất. Ta thở dài:

 

- Hôm nay ngươi đi đến bước đường này, thật ra đều là nhân quả của quá khứ. Công chúa Thu Hương, Mai Phi nương nương, nể tình từng là chủ tớ một đời, ta đến để nói đôi lời vĩnh biệt với ngươi.

Cung Nữ Trở Mình - Tiểu SưuTác giả: Tiểu SưuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.   Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ.   Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ.   Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết.   Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại… Toàn bộ cung nữ trong cung điện làm chứng, người vẫn thường xuyên cùng thị vệ nấu rượu pha trà là Mai Thu Hương, thậm chí bọn họ còn tìm ra cả bằng chứng cho thấy việc Mai Thu Hương may áo cho thị vệ. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hoàng thượng vô tình hạ lệnh, thị vệ bị đánh chết, Mai Thu Hương bị ban rượu độc. Trong lãnh cung, Mai Thu Hương cầu gặp ta. Ta bước vào lãnh cung. Ánh mắt nàng ta mờ mịt, vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm như cũ. Ta trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng nghe Mai Thu Hương làm nhảm. - Nguyệt nhi, tại sao bản cung lại vào lãnh cung? Lần này vì sao ngươi lại không bảo vệ bản cung? Không đúng, kiếp này, vì sao lại khác biệt như vậy? Vì sao ngay từ đầu ngươi đã không bảo vệ bản cung? Vì sao ngươi lại đuổi Thu Cúc ra khỏi cung, nàng còn phải gả cho thái giám bên cạnh hoàng hậu làm đối thực, để truyền tin tức cho bản cung, ngươi vì sao phản chủ? Quả nhiên dự cảm của ta không sai. Mai Thu Hương cũng đã trùng sinh. Ta đứng trên nền đất bẩn thỉu ẩm ướt, kiên nhẫn giải đáp: - Còn có thể vì sao nữa, tất nhiên là không muốn làm bàn đạp cho ngươi nữa. Ngươi luôn ra vẻ tiên tử cao thượng phong khinh vân đạm, không tranh không giành, lại đạp lên m.á.u lệ của cung nữ chúng ta mà giành được danh tiếng có được ân sủng. Còn chúng ta, lần nào cũng vì ngươi xông pha trận mạc, đổ m.á.u chịu thương, ngươi có chút nào cảm động? Có chút nào xót thương? Ngươi vô tình, ta sẽ vô nghĩa, tình cảm từ trước đến nay đều là song phương. Ngươi đã coi thường chúng ta, thì kiếp này chúng ta cũng từ bỏ ngươi. Dù sao dựa núi núi đổ, dựa cây cây chạy, vạn sự cuối cùng phải dựa vào chính mình. Mai Thu Hương mặt mày xám xịt, lẩm bẩm nói: - Nhưng, chúng ta không phải là người chung một nước, vinh nhục cùng nhau hay sao? Ngươi phản bội ta như thế, có khác gì phản quốc đâu? Ta bật cười: - Ngươi cũng biết chúng ta là một thể cùng vinh cùng nhục à? Vậy tại sao khi Thu Cúc bị thái giám làm nhục, khi ta uống rượu tuyệt dục thay ngươi, ngươi và thị vệ hẹn hò lén lút lại đổ tội cho ta để ta thế thân, khi ta bị đánh chết, ngươi tại sao không nói chúng ta vinh nhục cùng hưởng? Mai Thu Hương bị ta nói trúng tim đen, khựng lại một chút rồi lại tiếp tục giảo biện: - Bản cung cũng có nỗi khổ, tình cảm tiêu hao nhiều quá, tình cảm cũng sẽ nhạt nhòa, cho nên ta phải tính toán cho mình. Ta vỗ tay, tán thưởng: - Nói không sai. Làm người thì phải biết tính toán cho bản thân mình. Đã trải qua hai kiếp rồi ta mới có thể nghe được ngươi nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng. Công chúa à, tiên tử à, thật ra ngươi chỉ là kẻ ích kỷ, xấu xa, độc ác. Ngươi không chút do dự hy sinh chúng ta, để tính toán cho mình. Vậy nên kiếp này, chúng ta cũng học được, tính toán cho chính mình. Mai Thu Hương không thể cãi lại được câu nào, xụi lơ ngồi bệch trên nền đất. Ta thở dài: - Hôm nay ngươi đi đến bước đường này, thật ra đều là nhân quả của quá khứ. Công chúa Thu Hương, Mai Phi nương nương, nể tình từng là chủ tớ một đời, ta đến để nói đôi lời vĩnh biệt với ngươi.

Chương 17: Nói lời vĩnh biệt