1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con…
Chương 15
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ BùiTác giả: Thanh Sơn Tiểu DãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con… “Bùi Thanh Hoài.” Tôi thở dài, vạch trần: “Đã xảy ra chuyện gì? Anh đang không vui à? Tuy chưa chắc tôi giúp được gì cho anh nhưng anh cứ nói thử xem, tôi nghe.”“Tôi không có gì không vui cả.” Bùi Thanh Hoài mím môi: “Nghĩ đến chuyện sắp ly hôn, tôi vui lắm.”“Vậy… thật ra là anh không muốn ly hôn?” Tôi chống cằm, chân thành cảm thấy khó hiểu: “Tại sao? Anh muốn tôi tiếp tục giúp anh đóng vai vợ chồng hạnh phúc trước mặt ba mẹ à?”“Không.” Anh ấy nói: “Chúng ta có thể không cần phải giả vờ nữa.”“Nhưng mà như vậy… giá cả sẽ khác đấy.”Trải qua mấy ngày này, tôi cũng đã thông suốt phần nào.Thích hay không, thật sự là không thể miễn cưỡng.Chuyện đó không phải lỗi của Bùi Thanh Hoài, tôi không nên vì thế mà chiến tranh lạnh với anh.Tôi khuyên anh:“Tôi hiểu anh. Nhưng mà, dù anh không thể đến được với mối tình đầu thì cũng đừng chọn bừa như thế chứ. Nếu anh thật sự đau lòng, tôi giúp anh tìm lại sư muội cũng được…”Bùi Thanh Hoài cau mày: “Sư muội nào cơ?”Lần này đến lượt tôi sững lại:“Cô gái hồi đại học ấy… mọi người đều nói hai người từng hẹn hò mà.”“Bùi Thanh Hoài.” Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi bất chợt nghiêng người sát lại gần anh: “Anh không thích sư muội của anh?”Trong màn đêm tĩnh lặng.Ánh trăng xuyên qua khung cửa, để lại vệt sáng mờ trên xương quai xanh của anh ấy.Anh uống khá nhiều rượu, đôi mắt màu nâu nhạt sáng lạ thường.Nhưng ánh nhìn anh dành cho tôi lại rất chuyên chú.Tim tôi bỗng hẫng một nhịp: “Anh… chẳng phải là… chưa từng thích người khác sao.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ một: “Anh thích tôi.”Giây tiếp theo.Bùi Thanh Hoài đưa tay giữ lấy đầu tôi, hôn xuống.14Không nói nên lời.Những giọt nước mắt tôi mà khóc mấy hôm trước, đúng là uổng phí cả rồi.15Đúng như tôi vừa đoán ở giây trước.Trong góc nhìn của Bùi Thanh Hoài, chuyện này quả nhiên lại có một phiên bản khác.Anh ấy tình cờ va phải một đoạn nhân duyên, đối phương vừa hay lại là người anh thích.Nhưng tôi lại tỏ ra vô cùng do dự.Vì thế anh ấy đề xuất ký hợp đồng:“Ban đầu anh nghĩ, thời gian nửa năm để vun đắp tình cảm chắc là đủ rồi. Sau đó có thể trực tiếp tỏ tình, hoặc… gia hạn hợp đồng.”Anh ấy ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ, chúng ta lại chẳng có bao nhiêu thời gian để thật sự ở bên nhau. Hơn nữa, em cũng chẳng kiên nhẫn nghe anh nói hết.”“Em đâu có? Rõ ràng là anh nói chuyện quá chậm.” Tôi ngồi ngoan ngoãn lắng nghe, nghe đến đó liền tròn xoe mắt: “Vậy hôm đó ở nhà mẹ chồng, rốt cuộc anh định nói gì?”“Anh muốn nói, trước kia anh không có ý định kết hôn. Là sau khi gặp em, anh mới bắt đầu muốn cưới vợ. Nhưng chuyện này nghiêm túc lắm, lời tỏ tình nên là do anh nói ra. Ngoài ra… em có muốn cùng anh đến Hương Thành sống một thời gian không?”“……”Tôi khó tin nói:“Dù anh có thở gấp, cũng không cần thở lâu đến vậy chứ?”Bùi Thanh Hoài dựa vào ghế công thái học, hé môi định giải thích.Bỗng nhiên bật cười khẽ, rồi lắc đầu:“Đúng là cần rất lâu.”“Từ lần đầu tiên anh muốn tỏ tình… đến bây giờ, cũng đã hơn mười năm rồi.”“Thịnh Duy.”Bùi Thanh Hoài nhìn tôi, chậm rãi nói:“Từ hồi học cấp ba, anh đã thích em rồi.”Hôm đó là ngày khai giảng năm lớp 10.Người em trai ốm yếu của Bùi Thanh Hoài ngất xỉu giữa đám đông, anh ấy còn đang chần chừ, do dự không biết có nên ra tay giúp hay không—Đã có một cô gái chạy đến trước cả anh.Cõng một mét bảy Bùi Triết lên, phóng một mạch như chạy đua 100 mét.Bùi Thanh Hoài: “……”Mọi người đều biết, lớp bên cạnh có một thiên tài học nhảy lớp, học toán siêu giỏi.Nhưng rất ít người biết, đó là em trai của Bùi Thanh Hoài.Bùi Thanh Hoài cũng không muốn ai biết.Anh ấy im lặng, tránh né Bùi Triết.Cũng lẩn tránh những lời khen ngợi dành cho cậu ta.
“Bùi Thanh Hoài.” Tôi thở dài, vạch trần: “Đã xảy ra chuyện gì? Anh đang không vui à? Tuy chưa chắc tôi giúp được gì cho anh nhưng anh cứ nói thử xem, tôi nghe.”
“Tôi không có gì không vui cả.” Bùi Thanh Hoài mím môi: “Nghĩ đến chuyện sắp ly hôn, tôi vui lắm.”
“Vậy… thật ra là anh không muốn ly hôn?” Tôi chống cằm, chân thành cảm thấy khó hiểu: “Tại sao? Anh muốn tôi tiếp tục giúp anh đóng vai vợ chồng hạnh phúc trước mặt ba mẹ à?”
“Không.” Anh ấy nói: “Chúng ta có thể không cần phải giả vờ nữa.”
“Nhưng mà như vậy… giá cả sẽ khác đấy.”
Trải qua mấy ngày này, tôi cũng đã thông suốt phần nào.
Thích hay không, thật sự là không thể miễn cưỡng.
Chuyện đó không phải lỗi của Bùi Thanh Hoài, tôi không nên vì thế mà chiến tranh lạnh với anh.
Tôi khuyên anh:
“Tôi hiểu anh. Nhưng mà, dù anh không thể đến được với mối tình đầu thì cũng đừng chọn bừa như thế chứ. Nếu anh thật sự đau lòng, tôi giúp anh tìm lại sư muội cũng được…”
Bùi Thanh Hoài cau mày: “Sư muội nào cơ?”
Lần này đến lượt tôi sững lại:
“Cô gái hồi đại học ấy… mọi người đều nói hai người từng hẹn hò mà.”
“Bùi Thanh Hoài.” Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi bất chợt nghiêng người sát lại gần anh: “Anh không thích sư muội của anh?”
Trong màn đêm tĩnh lặng.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa, để lại vệt sáng mờ trên xương quai xanh của anh ấy.
Anh uống khá nhiều rượu, đôi mắt màu nâu nhạt sáng lạ thường.
Nhưng ánh nhìn anh dành cho tôi lại rất chuyên chú.
Tim tôi bỗng hẫng một nhịp: “Anh… chẳng phải là… chưa từng thích người khác sao.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ một: “Anh thích tôi.”
Giây tiếp theo.
Bùi Thanh Hoài đưa tay giữ lấy đầu tôi, hôn xuống.
14
Không nói nên lời.
Những giọt nước mắt tôi mà khóc mấy hôm trước, đúng là uổng phí cả rồi.
15
Đúng như tôi vừa đoán ở giây trước.
Trong góc nhìn của Bùi Thanh Hoài, chuyện này quả nhiên lại có một phiên bản khác.
Anh ấy tình cờ va phải một đoạn nhân duyên, đối phương vừa hay lại là người anh thích.
Nhưng tôi lại tỏ ra vô cùng do dự.
Vì thế anh ấy đề xuất ký hợp đồng:
“Ban đầu anh nghĩ, thời gian nửa năm để vun đắp tình cảm chắc là đủ rồi. Sau đó có thể trực tiếp tỏ tình, hoặc… gia hạn hợp đồng.”
Anh ấy ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ, chúng ta lại chẳng có bao nhiêu thời gian để thật sự ở bên nhau. Hơn nữa, em cũng chẳng kiên nhẫn nghe anh nói hết.”
“Em đâu có? Rõ ràng là anh nói chuyện quá chậm.” Tôi ngồi ngoan ngoãn lắng nghe, nghe đến đó liền tròn xoe mắt: “Vậy hôm đó ở nhà mẹ chồng, rốt cuộc anh định nói gì?”
“Anh muốn nói, trước kia anh không có ý định kết hôn. Là sau khi gặp em, anh mới bắt đầu muốn cưới vợ. Nhưng chuyện này nghiêm túc lắm, lời tỏ tình nên là do anh nói ra. Ngoài ra… em có muốn cùng anh đến Hương Thành sống một thời gian không?”
“……”
Tôi khó tin nói:
“Dù anh có thở gấp, cũng không cần thở lâu đến vậy chứ?”
Bùi Thanh Hoài dựa vào ghế công thái học, hé môi định giải thích.
Bỗng nhiên bật cười khẽ, rồi lắc đầu:
“Đúng là cần rất lâu.”
“Từ lần đầu tiên anh muốn tỏ tình… đến bây giờ, cũng đã hơn mười năm rồi.”
“Thịnh Duy.”
Bùi Thanh Hoài nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Từ hồi học cấp ba, anh đã thích em rồi.”
Hôm đó là ngày khai giảng năm lớp 10.
Người em trai ốm yếu của Bùi Thanh Hoài ngất xỉu giữa đám đông, anh ấy còn đang chần chừ, do dự không biết có nên ra tay giúp hay không—
Đã có một cô gái chạy đến trước cả anh.
Cõng một mét bảy Bùi Triết lên, phóng một mạch như chạy đua 100 mét.
Bùi Thanh Hoài: “……”
Mọi người đều biết, lớp bên cạnh có một thiên tài học nhảy lớp, học toán siêu giỏi.
Nhưng rất ít người biết, đó là em trai của Bùi Thanh Hoài.
Bùi Thanh Hoài cũng không muốn ai biết.
Anh ấy im lặng, tránh né Bùi Triết.
Cũng lẩn tránh những lời khen ngợi dành cho cậu ta.
Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ BùiTác giả: Thanh Sơn Tiểu DãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con… “Bùi Thanh Hoài.” Tôi thở dài, vạch trần: “Đã xảy ra chuyện gì? Anh đang không vui à? Tuy chưa chắc tôi giúp được gì cho anh nhưng anh cứ nói thử xem, tôi nghe.”“Tôi không có gì không vui cả.” Bùi Thanh Hoài mím môi: “Nghĩ đến chuyện sắp ly hôn, tôi vui lắm.”“Vậy… thật ra là anh không muốn ly hôn?” Tôi chống cằm, chân thành cảm thấy khó hiểu: “Tại sao? Anh muốn tôi tiếp tục giúp anh đóng vai vợ chồng hạnh phúc trước mặt ba mẹ à?”“Không.” Anh ấy nói: “Chúng ta có thể không cần phải giả vờ nữa.”“Nhưng mà như vậy… giá cả sẽ khác đấy.”Trải qua mấy ngày này, tôi cũng đã thông suốt phần nào.Thích hay không, thật sự là không thể miễn cưỡng.Chuyện đó không phải lỗi của Bùi Thanh Hoài, tôi không nên vì thế mà chiến tranh lạnh với anh.Tôi khuyên anh:“Tôi hiểu anh. Nhưng mà, dù anh không thể đến được với mối tình đầu thì cũng đừng chọn bừa như thế chứ. Nếu anh thật sự đau lòng, tôi giúp anh tìm lại sư muội cũng được…”Bùi Thanh Hoài cau mày: “Sư muội nào cơ?”Lần này đến lượt tôi sững lại:“Cô gái hồi đại học ấy… mọi người đều nói hai người từng hẹn hò mà.”“Bùi Thanh Hoài.” Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi bất chợt nghiêng người sát lại gần anh: “Anh không thích sư muội của anh?”Trong màn đêm tĩnh lặng.Ánh trăng xuyên qua khung cửa, để lại vệt sáng mờ trên xương quai xanh của anh ấy.Anh uống khá nhiều rượu, đôi mắt màu nâu nhạt sáng lạ thường.Nhưng ánh nhìn anh dành cho tôi lại rất chuyên chú.Tim tôi bỗng hẫng một nhịp: “Anh… chẳng phải là… chưa từng thích người khác sao.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ một: “Anh thích tôi.”Giây tiếp theo.Bùi Thanh Hoài đưa tay giữ lấy đầu tôi, hôn xuống.14Không nói nên lời.Những giọt nước mắt tôi mà khóc mấy hôm trước, đúng là uổng phí cả rồi.15Đúng như tôi vừa đoán ở giây trước.Trong góc nhìn của Bùi Thanh Hoài, chuyện này quả nhiên lại có một phiên bản khác.Anh ấy tình cờ va phải một đoạn nhân duyên, đối phương vừa hay lại là người anh thích.Nhưng tôi lại tỏ ra vô cùng do dự.Vì thế anh ấy đề xuất ký hợp đồng:“Ban đầu anh nghĩ, thời gian nửa năm để vun đắp tình cảm chắc là đủ rồi. Sau đó có thể trực tiếp tỏ tình, hoặc… gia hạn hợp đồng.”Anh ấy ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ, chúng ta lại chẳng có bao nhiêu thời gian để thật sự ở bên nhau. Hơn nữa, em cũng chẳng kiên nhẫn nghe anh nói hết.”“Em đâu có? Rõ ràng là anh nói chuyện quá chậm.” Tôi ngồi ngoan ngoãn lắng nghe, nghe đến đó liền tròn xoe mắt: “Vậy hôm đó ở nhà mẹ chồng, rốt cuộc anh định nói gì?”“Anh muốn nói, trước kia anh không có ý định kết hôn. Là sau khi gặp em, anh mới bắt đầu muốn cưới vợ. Nhưng chuyện này nghiêm túc lắm, lời tỏ tình nên là do anh nói ra. Ngoài ra… em có muốn cùng anh đến Hương Thành sống một thời gian không?”“……”Tôi khó tin nói:“Dù anh có thở gấp, cũng không cần thở lâu đến vậy chứ?”Bùi Thanh Hoài dựa vào ghế công thái học, hé môi định giải thích.Bỗng nhiên bật cười khẽ, rồi lắc đầu:“Đúng là cần rất lâu.”“Từ lần đầu tiên anh muốn tỏ tình… đến bây giờ, cũng đã hơn mười năm rồi.”“Thịnh Duy.”Bùi Thanh Hoài nhìn tôi, chậm rãi nói:“Từ hồi học cấp ba, anh đã thích em rồi.”Hôm đó là ngày khai giảng năm lớp 10.Người em trai ốm yếu của Bùi Thanh Hoài ngất xỉu giữa đám đông, anh ấy còn đang chần chừ, do dự không biết có nên ra tay giúp hay không—Đã có một cô gái chạy đến trước cả anh.Cõng một mét bảy Bùi Triết lên, phóng một mạch như chạy đua 100 mét.Bùi Thanh Hoài: “……”Mọi người đều biết, lớp bên cạnh có một thiên tài học nhảy lớp, học toán siêu giỏi.Nhưng rất ít người biết, đó là em trai của Bùi Thanh Hoài.Bùi Thanh Hoài cũng không muốn ai biết.Anh ấy im lặng, tránh né Bùi Triết.Cũng lẩn tránh những lời khen ngợi dành cho cậu ta.