Tác giả:

Ta gả cho con trai kẻ thù của cha ta. Trước khi lên hoa kiệu, cha ta nắm tay ta dặn dò: "Tiểu Chu à, con nhất định phải làm nhà hắn long trời lở đất, gà chó không yên, phải mang cái dáng vẻ phản nghịch thời dậy thì của con ra đấy nhé!" Ta đỡ trán: "Cha ơi, cha đừng đặt nhiều kỳ vọng vào con thế." Người nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, lớn tiếng cổ vũ: "Cha tin con làm được! Con hồi đó còn làm cha không thăng quan phát tài được, sao lại không thể khiến nhà họ Cố cũng gia trạch bất an?" Lại lôi chuyện cũ ra. "Đã bảo cái vệt mực trên tấu chương của cha không phải do con làm rơi!" Ta vội vàng trèo lên hoa kiệu, giữ chặt rèm cửa, liên tục dặn phu kiệu chạy nhanh lên. 1 Ta, Khương Tiểu Chu, người nổi danh Kinh thành, hôm nay xuất giá. Người ta gả cũng rất nổi tiếng, là Cố Độ, con trai của Cố Đại tướng quân. Cả ta và hắn đều nổi tiếng, nhưng lại nổi tiếng ở những phương diện khác nhau. Ta nổi tiếng là bởi vì, cha ta, đường đường là Tể tướng, một vị quan văn, lại cưới con gái nhà tướng môn,…

Chương 16

Nàng Ấy À...Tác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa gả cho con trai kẻ thù của cha ta. Trước khi lên hoa kiệu, cha ta nắm tay ta dặn dò: "Tiểu Chu à, con nhất định phải làm nhà hắn long trời lở đất, gà chó không yên, phải mang cái dáng vẻ phản nghịch thời dậy thì của con ra đấy nhé!" Ta đỡ trán: "Cha ơi, cha đừng đặt nhiều kỳ vọng vào con thế." Người nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, lớn tiếng cổ vũ: "Cha tin con làm được! Con hồi đó còn làm cha không thăng quan phát tài được, sao lại không thể khiến nhà họ Cố cũng gia trạch bất an?" Lại lôi chuyện cũ ra. "Đã bảo cái vệt mực trên tấu chương của cha không phải do con làm rơi!" Ta vội vàng trèo lên hoa kiệu, giữ chặt rèm cửa, liên tục dặn phu kiệu chạy nhanh lên. 1 Ta, Khương Tiểu Chu, người nổi danh Kinh thành, hôm nay xuất giá. Người ta gả cũng rất nổi tiếng, là Cố Độ, con trai của Cố Đại tướng quân. Cả ta và hắn đều nổi tiếng, nhưng lại nổi tiếng ở những phương diện khác nhau. Ta nổi tiếng là bởi vì, cha ta, đường đường là Tể tướng, một vị quan văn, lại cưới con gái nhà tướng môn,… Ta vô cùng không hiểu, có một ngày Lương thị đến tặng ta chiếc yếm trẻ con, ngồi xuống tán gẫu với ta. Ta mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.Bản triều lập tự lập đích, coi trọng huyết thống. Bệ hạ không có đích tử rồi, nhưng tiên đế vẫn còn đích tôn. Mẫn Quận vương chính là đích tôn của tiên đế.Lương thị nói xong chuyện hậu trường triều đình, lại nhớ ra chuyện bát quái kinh thành: "Triệu Hoành Chi năm ngoái đã cưới vợ rồi, ngươi còn nhớ không?"Ta nhấc nắp chén trà, lạnh lùng nói: "Nhớ. Nghe nói là cô nương vùng Bắc địa, nổi tiếng là dịu dàng hiền thục. Triệu gia không có ý tốt, muốn tìm một cô nương dễ bề sai khiến làm con dâu."Lương thị che miệng cười, gật đầu: "Triệu gia đúng là không ra gì thật đấy, nhưng ai mà ngờ được, cô nương có tên gọi nhỏ là Ninh Sương kia lại hoàn toàn khác với tính cách trong lời đồn. Nàng ấy có đầu óc, có khí phách, hơn nữa lại là người không ngại vứt bỏ thể diện. Triệu Hoành Chi giấu hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn để nàng ấy biết chuyện của Vãn Vãn kia. Nàng đang mang thai nên không quản chuyện, nhưng chuyện này, đã trở thành trò cười rồi."Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Trên mặt Lương thị lóe lên vẻ chế giễu, chớp chớp mắt nói: "Cha và huynh trưởng của Ninh Sương đến kinh thành thăm nom, nàng ấy dứt khoát nộp thư hòa ly. Người nhà họ Triệu không nhận, nàng ấy bèn dán ở ngoài nha môn, đến khi người nhà họ Triệu biết được, bức thư hòa ly này đã được người trong kinh thành truyền tai nhau rồi."Ta "Ồ" một tiếng: "Thư hòa ly cũng chẳng có gì lạ lẫm cả."Lương thị cười đến mức lông mày muốn bay lên, gật đầu nói: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Bức thư hòa ly này viết khác với thư từ bình thường, liệt kê từng điều từng khoản vô cùng rõ ràng. Triệu Hoành Chi năm nào tháng nào ngày nào mua những thứ gì tẩm bổ tráng dương đều viết ở trên đó. Ngươi biết đấy, đàn ông kiêng kỵ nhất chuyện này, thêm nữa Triệu Hoành Chi thi nhiều lần không đỗ, bây giờ người trong kinh thành thầm kín đều gọi Triệu Hoành Chi là 'bất cử nhân' đấy."Thiệt là thâm độc!Ta vịn eo cười cong cả mắt.Lương thị cũng cười không ngớt, cười tít mắt nói: "Ta nói thật đúng là phong thủy luân phiên chuyển mà, có thể thấy ông trời có mắt cả, được với mất, đều không ở nhất thời."Lương thị nói chuyện bát quái xong, vui vẻ rời đi.Sau đó Đạm Đài Tinh Việt đến. Mang theo một đôi giày đầu hổ và một miếng ngọc bội.Toàn thiên hạ đều biết, nàng ấy tuy vẫn là Quận chúa, nhưng vinh quang thực tế chẳng kém gì Công chúa. Thậm chí, bởi vì không bị thân phận Công chúa hạn chế, phu quân của nàng ấy vẫn có thể đi trên quan lộ. Cho nên, Đạm Đài Tinh Việt chưa kết hôn nhất thời trở thành nhân tuyển làm con dâu được săn đón."Ngươi vẫn còn thời gian đến chỗ ta à?"Lông mày anh khí của nàng lướt qua một tia u sầu, vẻ mặt ủ rũ."Khương Tiểu Chu đừng đùa ta nữa."Thật hiếm thấy, nàng từ trước đến nay luôn là dáng vẻ ý khí phong phát."Sao vậy?" Ta đặt chén nước đường đỏ trong tay xuống, hỏi nàng.Nàng tựa cằm lên bàn, mí mắt rủ xuống."Gần đây có rất nhiều người đến bóng gió hỏi về chuyện hôn sự của ta, cha mẹ ta hỏi ta rốt cuộc thích ai, thiên khả liên kiến, ta một người cũng chưa gặp, nói gì đến thích với không thích chứ?"Ta gật đầu, đồng cảm thay cho nàng: "Quả thực là vậy."Nàng lại nói: "Hơn nữa ta cảm thấy ta hơi thích Biện Minh Viễn."?Ta lập tức đặt chén nước đường đỏ ra xa một chút, kẻo lỡ tay làm đổ chén trà."Tại sao?"Nàng cũng không nhìn ta, buồn bực nói: "Cái gì mà tại sao chứ? Người ta trông rất tuấn tú, nhân phẩm lại đáng tin cậy, học vấn cũng tốt, điểm nào mà không đáng để thích chứ?"Chà, vẫn chưa ở bên nhau mà đã bênh vực rồi.Mấy điểm sau ta đều đồng ý, nhưng? Trông tuấn tú ư?Ta vuốt cằm suy nghĩ, chắc là tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi."Ngươi thích người ta thì gả cho người ta thôi mà, có gì mà phải suy nghĩ?"Đạm Đài Tinh Việt u uất nhìn ta một cái, dường như đang nhìn một kẻ ngốc."Nhưng mà, hắn chưa từng nhờ người đến dạm hỏi cả. Hắn và ca ca ta quen thân đến vậy rồi, thế mà ngay cả bóng gió cũng chưa từng có. Ca ca ta có ngày đùa với hắn nói đã quen thân đến vậy rồi, chi bằng làm em rể của huynh ấy đi. Ngươi biết Biện Minh Viễn nói sao không?"Ta lập tức hỏi: "Hắn nói thế nào?"Đạm Đài Tinh Việt bắt chước biểu cảm nghiêm túc của Biện Minh Viễn, nói: "Dao huynh vạn vạn lần không thể, ta và Quận chúa thân phận cách biệt, có khác biệt một trời một vực, thật sự không thể nảy sinh lòng mạo phạm này."? Quả không hổ là ngươi mà, Biện Minh Viễn!

Ta vô cùng không hiểu, có một ngày Lương thị đến tặng ta chiếc yếm trẻ con, ngồi xuống tán gẫu với ta. Ta mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Bản triều lập tự lập đích, coi trọng huyết thống. Bệ hạ không có đích tử rồi, nhưng tiên đế vẫn còn đích tôn. Mẫn Quận vương chính là đích tôn của tiên đế.

Lương thị nói xong chuyện hậu trường triều đình, lại nhớ ra chuyện bát quái kinh thành: "Triệu Hoành Chi năm ngoái đã cưới vợ rồi, ngươi còn nhớ không?"

Ta nhấc nắp chén trà, lạnh lùng nói: "Nhớ. Nghe nói là cô nương vùng Bắc địa, nổi tiếng là dịu dàng hiền thục. Triệu gia không có ý tốt, muốn tìm một cô nương dễ bề sai khiến làm con dâu."

Lương thị che miệng cười, gật đầu: "Triệu gia đúng là không ra gì thật đấy, nhưng ai mà ngờ được, cô nương có tên gọi nhỏ là Ninh Sương kia lại hoàn toàn khác với tính cách trong lời đồn. Nàng ấy có đầu óc, có khí phách, hơn nữa lại là người không ngại vứt bỏ thể diện. Triệu Hoành Chi giấu hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn để nàng ấy biết chuyện của Vãn Vãn kia. Nàng đang mang thai nên không quản chuyện, nhưng chuyện này, đã trở thành trò cười rồi."

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt Lương thị lóe lên vẻ chế giễu, chớp chớp mắt nói: "Cha và huynh trưởng của Ninh Sương đến kinh thành thăm nom, nàng ấy dứt khoát nộp thư hòa ly. Người nhà họ Triệu không nhận, nàng ấy bèn dán ở ngoài nha môn, đến khi người nhà họ Triệu biết được, bức thư hòa ly này đã được người trong kinh thành truyền tai nhau rồi."

Ta "Ồ" một tiếng: "Thư hòa ly cũng chẳng có gì lạ lẫm cả."

Lương thị cười đến mức lông mày muốn bay lên, gật đầu nói: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Bức thư hòa ly này viết khác với thư từ bình thường, liệt kê từng điều từng khoản vô cùng rõ ràng. Triệu Hoành Chi năm nào tháng nào ngày nào mua những thứ gì tẩm bổ tráng dương đều viết ở trên đó. Ngươi biết đấy, đàn ông kiêng kỵ nhất chuyện này, thêm nữa Triệu Hoành Chi thi nhiều lần không đỗ, bây giờ người trong kinh thành thầm kín đều gọi Triệu Hoành Chi là 'bất cử nhân' đấy."

Thiệt là thâm độc!

Ta vịn eo cười cong cả mắt.

Lương thị cũng cười không ngớt, cười tít mắt nói: "Ta nói thật đúng là phong thủy luân phiên chuyển mà, có thể thấy ông trời có mắt cả, được với mất, đều không ở nhất thời."

Lương thị nói chuyện bát quái xong, vui vẻ rời đi.

Sau đó Đạm Đài Tinh Việt đến. Mang theo một đôi giày đầu hổ và một miếng ngọc bội.

Toàn thiên hạ đều biết, nàng ấy tuy vẫn là Quận chúa, nhưng vinh quang thực tế chẳng kém gì Công chúa. Thậm chí, bởi vì không bị thân phận Công chúa hạn chế, phu quân của nàng ấy vẫn có thể đi trên quan lộ. Cho nên, Đạm Đài Tinh Việt chưa kết hôn nhất thời trở thành nhân tuyển làm con dâu được săn đón.

"Ngươi vẫn còn thời gian đến chỗ ta à?"

Lông mày anh khí của nàng lướt qua một tia u sầu, vẻ mặt ủ rũ.

"Khương Tiểu Chu đừng đùa ta nữa."

Thật hiếm thấy, nàng từ trước đến nay luôn là dáng vẻ ý khí phong phát.

"Sao vậy?" Ta đặt chén nước đường đỏ trong tay xuống, hỏi nàng.

Nàng tựa cằm lên bàn, mí mắt rủ xuống.

"Gần đây có rất nhiều người đến bóng gió hỏi về chuyện hôn sự của ta, cha mẹ ta hỏi ta rốt cuộc thích ai, thiên khả liên kiến, ta một người cũng chưa gặp, nói gì đến thích với không thích chứ?"

Ta gật đầu, đồng cảm thay cho nàng: "Quả thực là vậy."

Nàng lại nói: "Hơn nữa ta cảm thấy ta hơi thích Biện Minh Viễn."

?

Ta lập tức đặt chén nước đường đỏ ra xa một chút, kẻo lỡ tay làm đổ chén trà.

"Tại sao?"

Nàng cũng không nhìn ta, buồn bực nói: "Cái gì mà tại sao chứ? Người ta trông rất tuấn tú, nhân phẩm lại đáng tin cậy, học vấn cũng tốt, điểm nào mà không đáng để thích chứ?"

Chà, vẫn chưa ở bên nhau mà đã bênh vực rồi.

Mấy điểm sau ta đều đồng ý, nhưng? Trông tuấn tú ư?

Ta vuốt cằm suy nghĩ, chắc là tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi.

"Ngươi thích người ta thì gả cho người ta thôi mà, có gì mà phải suy nghĩ?"

Đạm Đài Tinh Việt u uất nhìn ta một cái, dường như đang nhìn một kẻ ngốc.

"Nhưng mà, hắn chưa từng nhờ người đến dạm hỏi cả. Hắn và ca ca ta quen thân đến vậy rồi, thế mà ngay cả bóng gió cũng chưa từng có. Ca ca ta có ngày đùa với hắn nói đã quen thân đến vậy rồi, chi bằng làm em rể của huynh ấy đi. Ngươi biết Biện Minh Viễn nói sao không?"

Ta lập tức hỏi: "Hắn nói thế nào?"

Đạm Đài Tinh Việt bắt chước biểu cảm nghiêm túc của Biện Minh Viễn, nói: "Dao huynh vạn vạn lần không thể, ta và Quận chúa thân phận cách biệt, có khác biệt một trời một vực, thật sự không thể nảy sinh lòng mạo phạm này."

? Quả không hổ là ngươi mà, Biện Minh Viễn!

Nàng Ấy À...Tác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa gả cho con trai kẻ thù của cha ta. Trước khi lên hoa kiệu, cha ta nắm tay ta dặn dò: "Tiểu Chu à, con nhất định phải làm nhà hắn long trời lở đất, gà chó không yên, phải mang cái dáng vẻ phản nghịch thời dậy thì của con ra đấy nhé!" Ta đỡ trán: "Cha ơi, cha đừng đặt nhiều kỳ vọng vào con thế." Người nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, lớn tiếng cổ vũ: "Cha tin con làm được! Con hồi đó còn làm cha không thăng quan phát tài được, sao lại không thể khiến nhà họ Cố cũng gia trạch bất an?" Lại lôi chuyện cũ ra. "Đã bảo cái vệt mực trên tấu chương của cha không phải do con làm rơi!" Ta vội vàng trèo lên hoa kiệu, giữ chặt rèm cửa, liên tục dặn phu kiệu chạy nhanh lên. 1 Ta, Khương Tiểu Chu, người nổi danh Kinh thành, hôm nay xuất giá. Người ta gả cũng rất nổi tiếng, là Cố Độ, con trai của Cố Đại tướng quân. Cả ta và hắn đều nổi tiếng, nhưng lại nổi tiếng ở những phương diện khác nhau. Ta nổi tiếng là bởi vì, cha ta, đường đường là Tể tướng, một vị quan văn, lại cưới con gái nhà tướng môn,… Ta vô cùng không hiểu, có một ngày Lương thị đến tặng ta chiếc yếm trẻ con, ngồi xuống tán gẫu với ta. Ta mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.Bản triều lập tự lập đích, coi trọng huyết thống. Bệ hạ không có đích tử rồi, nhưng tiên đế vẫn còn đích tôn. Mẫn Quận vương chính là đích tôn của tiên đế.Lương thị nói xong chuyện hậu trường triều đình, lại nhớ ra chuyện bát quái kinh thành: "Triệu Hoành Chi năm ngoái đã cưới vợ rồi, ngươi còn nhớ không?"Ta nhấc nắp chén trà, lạnh lùng nói: "Nhớ. Nghe nói là cô nương vùng Bắc địa, nổi tiếng là dịu dàng hiền thục. Triệu gia không có ý tốt, muốn tìm một cô nương dễ bề sai khiến làm con dâu."Lương thị che miệng cười, gật đầu: "Triệu gia đúng là không ra gì thật đấy, nhưng ai mà ngờ được, cô nương có tên gọi nhỏ là Ninh Sương kia lại hoàn toàn khác với tính cách trong lời đồn. Nàng ấy có đầu óc, có khí phách, hơn nữa lại là người không ngại vứt bỏ thể diện. Triệu Hoành Chi giấu hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn để nàng ấy biết chuyện của Vãn Vãn kia. Nàng đang mang thai nên không quản chuyện, nhưng chuyện này, đã trở thành trò cười rồi."Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Trên mặt Lương thị lóe lên vẻ chế giễu, chớp chớp mắt nói: "Cha và huynh trưởng của Ninh Sương đến kinh thành thăm nom, nàng ấy dứt khoát nộp thư hòa ly. Người nhà họ Triệu không nhận, nàng ấy bèn dán ở ngoài nha môn, đến khi người nhà họ Triệu biết được, bức thư hòa ly này đã được người trong kinh thành truyền tai nhau rồi."Ta "Ồ" một tiếng: "Thư hòa ly cũng chẳng có gì lạ lẫm cả."Lương thị cười đến mức lông mày muốn bay lên, gật đầu nói: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Bức thư hòa ly này viết khác với thư từ bình thường, liệt kê từng điều từng khoản vô cùng rõ ràng. Triệu Hoành Chi năm nào tháng nào ngày nào mua những thứ gì tẩm bổ tráng dương đều viết ở trên đó. Ngươi biết đấy, đàn ông kiêng kỵ nhất chuyện này, thêm nữa Triệu Hoành Chi thi nhiều lần không đỗ, bây giờ người trong kinh thành thầm kín đều gọi Triệu Hoành Chi là 'bất cử nhân' đấy."Thiệt là thâm độc!Ta vịn eo cười cong cả mắt.Lương thị cũng cười không ngớt, cười tít mắt nói: "Ta nói thật đúng là phong thủy luân phiên chuyển mà, có thể thấy ông trời có mắt cả, được với mất, đều không ở nhất thời."Lương thị nói chuyện bát quái xong, vui vẻ rời đi.Sau đó Đạm Đài Tinh Việt đến. Mang theo một đôi giày đầu hổ và một miếng ngọc bội.Toàn thiên hạ đều biết, nàng ấy tuy vẫn là Quận chúa, nhưng vinh quang thực tế chẳng kém gì Công chúa. Thậm chí, bởi vì không bị thân phận Công chúa hạn chế, phu quân của nàng ấy vẫn có thể đi trên quan lộ. Cho nên, Đạm Đài Tinh Việt chưa kết hôn nhất thời trở thành nhân tuyển làm con dâu được săn đón."Ngươi vẫn còn thời gian đến chỗ ta à?"Lông mày anh khí của nàng lướt qua một tia u sầu, vẻ mặt ủ rũ."Khương Tiểu Chu đừng đùa ta nữa."Thật hiếm thấy, nàng từ trước đến nay luôn là dáng vẻ ý khí phong phát."Sao vậy?" Ta đặt chén nước đường đỏ trong tay xuống, hỏi nàng.Nàng tựa cằm lên bàn, mí mắt rủ xuống."Gần đây có rất nhiều người đến bóng gió hỏi về chuyện hôn sự của ta, cha mẹ ta hỏi ta rốt cuộc thích ai, thiên khả liên kiến, ta một người cũng chưa gặp, nói gì đến thích với không thích chứ?"Ta gật đầu, đồng cảm thay cho nàng: "Quả thực là vậy."Nàng lại nói: "Hơn nữa ta cảm thấy ta hơi thích Biện Minh Viễn."?Ta lập tức đặt chén nước đường đỏ ra xa một chút, kẻo lỡ tay làm đổ chén trà."Tại sao?"Nàng cũng không nhìn ta, buồn bực nói: "Cái gì mà tại sao chứ? Người ta trông rất tuấn tú, nhân phẩm lại đáng tin cậy, học vấn cũng tốt, điểm nào mà không đáng để thích chứ?"Chà, vẫn chưa ở bên nhau mà đã bênh vực rồi.Mấy điểm sau ta đều đồng ý, nhưng? Trông tuấn tú ư?Ta vuốt cằm suy nghĩ, chắc là tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi."Ngươi thích người ta thì gả cho người ta thôi mà, có gì mà phải suy nghĩ?"Đạm Đài Tinh Việt u uất nhìn ta một cái, dường như đang nhìn một kẻ ngốc."Nhưng mà, hắn chưa từng nhờ người đến dạm hỏi cả. Hắn và ca ca ta quen thân đến vậy rồi, thế mà ngay cả bóng gió cũng chưa từng có. Ca ca ta có ngày đùa với hắn nói đã quen thân đến vậy rồi, chi bằng làm em rể của huynh ấy đi. Ngươi biết Biện Minh Viễn nói sao không?"Ta lập tức hỏi: "Hắn nói thế nào?"Đạm Đài Tinh Việt bắt chước biểu cảm nghiêm túc của Biện Minh Viễn, nói: "Dao huynh vạn vạn lần không thể, ta và Quận chúa thân phận cách biệt, có khác biệt một trời một vực, thật sự không thể nảy sinh lòng mạo phạm này."? Quả không hổ là ngươi mà, Biện Minh Viễn!

Chương 16