Tuyết lớn bay tán loạn, tịch mai điểm xuyết trời đông giá rét, trở thành một màu sắc duy nhất giữa băng thiên tuyết địa. Trên nền tuyết, một thân hình đơn bạc vái ba vái, phía sau là dấu chân kéo dài không dứt. Từ cổng thành đến cổng vương phủ, A Vô suốt một đường lễ bái tới đây, đã sớm bị đông lạnh đến nỗi cả người cứng đờ. “Vương gia, ngài đã đồng ý với ta, chỉ cần ta quỳ, ngươi sẽ nhất định phái binh cứu huynh trưởng của ta!” A Vô quỳ gối ở cửa vương phủ, cho dù giọng nói phát run, nhưng nàng vẫn thẳng lưng như cũ, nhìn thẳng Cố Vương gia hiện giờ dưới một người trên vạn người ở triều đình. Cố Trường Quân bễ nghễ không liếc nhìn một cái, cũng không nói một lời, xoay người bước vào cửa. A Vô ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh là Tiểu Mai lập tức đỡ lấy, khoác áo choàng lên người A Vô, vừa khóc vừa nói: “Vương Phi, ngài cần gì phải làm như thế?” A Vô lảo đảo đứng lên, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến nỗi tím lại, mặt không biểu cảm gì nói: “Ta không sao.” Ở một tiểu viện hẻo lánh. A Vô…
Chương 10: Hoà ly?
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim TửTác giả: Miss Kim TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTuyết lớn bay tán loạn, tịch mai điểm xuyết trời đông giá rét, trở thành một màu sắc duy nhất giữa băng thiên tuyết địa. Trên nền tuyết, một thân hình đơn bạc vái ba vái, phía sau là dấu chân kéo dài không dứt. Từ cổng thành đến cổng vương phủ, A Vô suốt một đường lễ bái tới đây, đã sớm bị đông lạnh đến nỗi cả người cứng đờ. “Vương gia, ngài đã đồng ý với ta, chỉ cần ta quỳ, ngươi sẽ nhất định phái binh cứu huynh trưởng của ta!” A Vô quỳ gối ở cửa vương phủ, cho dù giọng nói phát run, nhưng nàng vẫn thẳng lưng như cũ, nhìn thẳng Cố Vương gia hiện giờ dưới một người trên vạn người ở triều đình. Cố Trường Quân bễ nghễ không liếc nhìn một cái, cũng không nói một lời, xoay người bước vào cửa. A Vô ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh là Tiểu Mai lập tức đỡ lấy, khoác áo choàng lên người A Vô, vừa khóc vừa nói: “Vương Phi, ngài cần gì phải làm như thế?” A Vô lảo đảo đứng lên, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến nỗi tím lại, mặt không biểu cảm gì nói: “Ta không sao.” Ở một tiểu viện hẻo lánh. A Vô… Cha Lâm cho rằng nếu dùng biện pháp mềm, A Vô chắc chắn sẽ lui lại một bước, không ngờ A Vô lạnh lòng tới mức này, hắn lập tức không yếu thế nữa, mà lạnh giọng nói: “Cố Vương phi, mọi việc đều nên để lại một đường, sau này còn dễ gặp nhau, nếu ngươi phả hỏng đường lui, cẩn thận bản thân mình cũng ngã vào!”A Vô không nói nữa, trực tiếp tiễn khách.Buổi chiều, A Vô báo quan, Đại Lý Tự tiếp nhận án kiện này, Lâm Khuynh Tuyết cũng bị gọi tưới, nhưng đến chiều tối nàng ta đã được thả ra.Chứng cứ không đủ.A Vô suýt nữa thì chết, mà Lâm Khuynh Tuyết nhờ có sự giúp đỡ của người nhà cùng Cố Trường Quân, chỉ bị nhốt trong nhà lao nửa ngày.Hoá ra, lực lượng của một mình nàng lại yếu đuối như thế.Trong viện.A Vô ngẩng đầu nhìn trời, hoàng hôn ấm áp chiếu lên người, nhưng trong lòng lại lạnh run.Rõ ràng đã biết đến kết quả này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà thăm dò.Tới cuối cùng, vẫn là mình tổn thương.Trong hơi say, trên mặt A Vô hai hàng nước mắt, vết thương trên người đau đớn, trong lòng lại giống như ngàn vạn cây kim đâm vào.Sau hoàng hôn là bóng đêm vô tận.A Vô ngồi trong sân suốt một đêm, chảy hết nước mắt.Ngày hôm sau, tất cả mọi lời đồn đều được trấn áp, Lâm Khuynh Tuyết giống như không có việc gì, tiếp tục sống cuộc sống phú quý của nàng.Kể tử đó, viện của A Vô thành lãnh viện, ngay cả hạ nhân cũng không muốn tới gần.Nửa tháng sau.Vết thương của A Vô khỏi hắn, nhưng để lại vết sẹo rất khó coi.Nhìn bản thân mình trong gương đồng, A Vô khẽ nhếch môi, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lại không có chút ý cười nào.Nàng… đã đến lúc rời đi rồi.Đêm, trăng sáng sao thưa.Cuối cùng thì Cố Trường Quân cũng bước vào viện của A Vô.A Vô cũng không kinh ngạc, ngược lại đang chờ hắn đến.Trước bàn đá, A Vô đã uống say đến chếnh choáng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rất giống một đứa trẻ vô tư hồn nhiên.“Ngươi đến rồi à?”A Vô rót một ly rượu cho Cố Trường Quân, kêu lên: “Tới đây, chúng ta uống rượu…”Cố Trường Quân nhíu mày: “Sao ngươi uống thành như vậy?”A Vô trở nên ngoan ngoãn, lần đầu tiên Cố Trường Quân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.“Không sao cả, ta không có say, chỉ là hôm nay tâm trạng tốt, nhịn không được mà thèm rượu. Cố Trường Quân cho rằng nàng đang nói mát, mày càng nhíu lại, “Chuyện lúc trước…”“Muốn sống sót phải dùng bản lĩnh, chuyện lần trước là ta không biết tự lượng sức mình, ta thua rồi!”Hoá ra Đại Lý Tự cũng không công bằng, hoá ra xuất thân thật sự rất quan trọng, hoá ra hai bàn tai trắng chính là đau khổ như thế…A Vô lại uống đầy một chén rượu, rượu mạnh vừa vào cổ, nỗi đau giảm đi.Có đôi khi, rượu thật sự là một thứ tốt.Cố Trường Quân cướp cái ly trong tay A Vô, “Đừng uống!”A Vô lảo đảo đứng dậy, vướng ngá, rơi vào trong ngực Cố Trường Quân, nàng tham lam mùi hương lạnh lẽo trên người Cố Trường Quân, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc, ta kém nàng chỗ nào…”Cố Trường Quân vừa định bế A Vô lên, A Vô đột nhiên đẩy hắn ra, trực tiếp nâng bình rượu lên, uống từng ngụm một.“Cố Trường Quân, chúng ta hòa li đi.”A Vô buông bình rượu xuống, nhìn thẳng vào Cố Trường Quân, trong mắt không có men say.Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của A Vô chọc giận Cố Trường Quân, hắn túm chặt lấy cổ tay của A Vô, giận dữ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa!”A Vô ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Chúng ta hòa li đi!”Thấy người phụ nữ này không giống như đang nói đùa, càng không giống nói linh tinh sau khi say, trong lòng Cố Trường Quân bỗng nhiên có một ngọn lửa giận, hắn nắm lấy cằm của A Vô, lạnh giọng nói: “Bổn vương chỉ có goá vợ, không có bỏ vợ!”Nghĩa là, nàng vẫn luôn phải sống trong địa ngục ư?A Vô quay mặt đi, giọng nói khàn khàn, “Cố Trường Quân, ngươi thật sự quá tàn nhẫn! Biết rõ là ta yêu ngươi, ngươi lại nạp thiếp khiến cho ta ghê tởm, biết rõ Lâm Khuynh Tuyết hận ta muốn ta chết, ngươi lại ở sau lưng bao che nàng, ngươi đối xử với ta như vậy, thật sự công bằng ư?”
Cha Lâm cho rằng nếu dùng biện pháp mềm, A Vô chắc chắn sẽ lui lại một bước, không ngờ A Vô lạnh lòng tới mức này, hắn lập tức không yếu thế nữa, mà lạnh giọng nói: “Cố Vương phi, mọi việc đều nên để lại một đường, sau này còn dễ gặp nhau, nếu ngươi phả hỏng đường lui, cẩn thận bản thân mình cũng ngã vào!”
A Vô không nói nữa, trực tiếp tiễn khách.
Buổi chiều, A Vô báo quan, Đại Lý Tự tiếp nhận án kiện này, Lâm Khuynh Tuyết cũng bị gọi tưới, nhưng đến chiều tối nàng ta đã được thả ra.
Chứng cứ không đủ.
A Vô suýt nữa thì chết, mà Lâm Khuynh Tuyết nhờ có sự giúp đỡ của người nhà cùng Cố Trường Quân, chỉ bị nhốt trong nhà lao nửa ngày.
Hoá ra, lực lượng của một mình nàng lại yếu đuối như thế.
Trong viện.
A Vô ngẩng đầu nhìn trời, hoàng hôn ấm áp chiếu lên người, nhưng trong lòng lại lạnh run.
Rõ ràng đã biết đến kết quả này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà thăm dò.
Tới cuối cùng, vẫn là mình tổn thương.
Trong hơi say, trên mặt A Vô hai hàng nước mắt, vết thương trên người đau đớn, trong lòng lại giống như ngàn vạn cây kim đâm vào.
Sau hoàng hôn là bóng đêm vô tận.
A Vô ngồi trong sân suốt một đêm, chảy hết nước mắt.
Ngày hôm sau, tất cả mọi lời đồn đều được trấn áp, Lâm Khuynh Tuyết giống như không có việc gì, tiếp tục sống cuộc sống phú quý của nàng.
Kể tử đó, viện của A Vô thành lãnh viện, ngay cả hạ nhân cũng không muốn tới gần.
Nửa tháng sau.
Vết thương của A Vô khỏi hắn, nhưng để lại vết sẹo rất khó coi.
Nhìn bản thân mình trong gương đồng, A Vô khẽ nhếch môi, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lại không có chút ý cười nào.
Nàng… đã đến lúc rời đi rồi.
Đêm, trăng sáng sao thưa.
Cuối cùng thì Cố Trường Quân cũng bước vào viện của A Vô.
A Vô cũng không kinh ngạc, ngược lại đang chờ hắn đến.
Trước bàn đá, A Vô đã uống say đến chếnh choáng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rất giống một đứa trẻ vô tư hồn nhiên.
“Ngươi đến rồi à?”
A Vô rót một ly rượu cho Cố Trường Quân, kêu lên: “Tới đây, chúng ta uống rượu…”
Cố Trường Quân nhíu mày: “Sao ngươi uống thành như vậy?”
A Vô trở nên ngoan ngoãn, lần đầu tiên Cố Trường Quân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.
“Không sao cả, ta không có say, chỉ là hôm nay tâm trạng tốt, nhịn không được mà thèm rượu.
Cố Trường Quân cho rằng nàng đang nói mát, mày càng nhíu lại, “Chuyện lúc trước…”
“Muốn sống sót phải dùng bản lĩnh, chuyện lần trước là ta không biết tự lượng sức mình, ta thua rồi!”
Hoá ra Đại Lý Tự cũng không công bằng, hoá ra xuất thân thật sự rất quan trọng, hoá ra hai bàn tai trắng chính là đau khổ như thế…
A Vô lại uống đầy một chén rượu, rượu mạnh vừa vào cổ, nỗi đau giảm đi.
Có đôi khi, rượu thật sự là một thứ tốt.
Cố Trường Quân cướp cái ly trong tay A Vô, “Đừng uống!”
A Vô lảo đảo đứng dậy, vướng ngá, rơi vào trong ngực Cố Trường Quân, nàng tham lam mùi hương lạnh lẽo trên người Cố Trường Quân, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc, ta kém nàng chỗ nào…”
Cố Trường Quân vừa định bế A Vô lên, A Vô đột nhiên đẩy hắn ra, trực tiếp nâng bình rượu lên, uống từng ngụm một.
“Cố Trường Quân, chúng ta hòa li đi.”
A Vô buông bình rượu xuống, nhìn thẳng vào Cố Trường Quân, trong mắt không có men say.
Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của A Vô chọc giận Cố Trường Quân, hắn túm chặt lấy cổ tay của A Vô, giận dữ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
A Vô ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Chúng ta hòa li đi!”
Thấy người phụ nữ này không giống như đang nói đùa, càng không giống nói linh tinh sau khi say, trong lòng Cố Trường Quân bỗng nhiên có một ngọn lửa giận, hắn nắm lấy cằm của A Vô, lạnh giọng nói: “Bổn vương chỉ có goá vợ, không có bỏ vợ!”
Nghĩa là, nàng vẫn luôn phải sống trong địa ngục ư?
A Vô quay mặt đi, giọng nói khàn khàn, “Cố Trường Quân, ngươi thật sự quá tàn nhẫn! Biết rõ là ta yêu ngươi, ngươi lại nạp thiếp khiến cho ta ghê tởm, biết rõ Lâm Khuynh Tuyết hận ta muốn ta chết, ngươi lại ở sau lưng bao che nàng, ngươi đối xử với ta như vậy, thật sự công bằng ư?”
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim TửTác giả: Miss Kim TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTuyết lớn bay tán loạn, tịch mai điểm xuyết trời đông giá rét, trở thành một màu sắc duy nhất giữa băng thiên tuyết địa. Trên nền tuyết, một thân hình đơn bạc vái ba vái, phía sau là dấu chân kéo dài không dứt. Từ cổng thành đến cổng vương phủ, A Vô suốt một đường lễ bái tới đây, đã sớm bị đông lạnh đến nỗi cả người cứng đờ. “Vương gia, ngài đã đồng ý với ta, chỉ cần ta quỳ, ngươi sẽ nhất định phái binh cứu huynh trưởng của ta!” A Vô quỳ gối ở cửa vương phủ, cho dù giọng nói phát run, nhưng nàng vẫn thẳng lưng như cũ, nhìn thẳng Cố Vương gia hiện giờ dưới một người trên vạn người ở triều đình. Cố Trường Quân bễ nghễ không liếc nhìn một cái, cũng không nói một lời, xoay người bước vào cửa. A Vô ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh là Tiểu Mai lập tức đỡ lấy, khoác áo choàng lên người A Vô, vừa khóc vừa nói: “Vương Phi, ngài cần gì phải làm như thế?” A Vô lảo đảo đứng lên, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến nỗi tím lại, mặt không biểu cảm gì nói: “Ta không sao.” Ở một tiểu viện hẻo lánh. A Vô… Cha Lâm cho rằng nếu dùng biện pháp mềm, A Vô chắc chắn sẽ lui lại một bước, không ngờ A Vô lạnh lòng tới mức này, hắn lập tức không yếu thế nữa, mà lạnh giọng nói: “Cố Vương phi, mọi việc đều nên để lại một đường, sau này còn dễ gặp nhau, nếu ngươi phả hỏng đường lui, cẩn thận bản thân mình cũng ngã vào!”A Vô không nói nữa, trực tiếp tiễn khách.Buổi chiều, A Vô báo quan, Đại Lý Tự tiếp nhận án kiện này, Lâm Khuynh Tuyết cũng bị gọi tưới, nhưng đến chiều tối nàng ta đã được thả ra.Chứng cứ không đủ.A Vô suýt nữa thì chết, mà Lâm Khuynh Tuyết nhờ có sự giúp đỡ của người nhà cùng Cố Trường Quân, chỉ bị nhốt trong nhà lao nửa ngày.Hoá ra, lực lượng của một mình nàng lại yếu đuối như thế.Trong viện.A Vô ngẩng đầu nhìn trời, hoàng hôn ấm áp chiếu lên người, nhưng trong lòng lại lạnh run.Rõ ràng đã biết đến kết quả này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà thăm dò.Tới cuối cùng, vẫn là mình tổn thương.Trong hơi say, trên mặt A Vô hai hàng nước mắt, vết thương trên người đau đớn, trong lòng lại giống như ngàn vạn cây kim đâm vào.Sau hoàng hôn là bóng đêm vô tận.A Vô ngồi trong sân suốt một đêm, chảy hết nước mắt.Ngày hôm sau, tất cả mọi lời đồn đều được trấn áp, Lâm Khuynh Tuyết giống như không có việc gì, tiếp tục sống cuộc sống phú quý của nàng.Kể tử đó, viện của A Vô thành lãnh viện, ngay cả hạ nhân cũng không muốn tới gần.Nửa tháng sau.Vết thương của A Vô khỏi hắn, nhưng để lại vết sẹo rất khó coi.Nhìn bản thân mình trong gương đồng, A Vô khẽ nhếch môi, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lại không có chút ý cười nào.Nàng… đã đến lúc rời đi rồi.Đêm, trăng sáng sao thưa.Cuối cùng thì Cố Trường Quân cũng bước vào viện của A Vô.A Vô cũng không kinh ngạc, ngược lại đang chờ hắn đến.Trước bàn đá, A Vô đã uống say đến chếnh choáng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rất giống một đứa trẻ vô tư hồn nhiên.“Ngươi đến rồi à?”A Vô rót một ly rượu cho Cố Trường Quân, kêu lên: “Tới đây, chúng ta uống rượu…”Cố Trường Quân nhíu mày: “Sao ngươi uống thành như vậy?”A Vô trở nên ngoan ngoãn, lần đầu tiên Cố Trường Quân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.“Không sao cả, ta không có say, chỉ là hôm nay tâm trạng tốt, nhịn không được mà thèm rượu. Cố Trường Quân cho rằng nàng đang nói mát, mày càng nhíu lại, “Chuyện lúc trước…”“Muốn sống sót phải dùng bản lĩnh, chuyện lần trước là ta không biết tự lượng sức mình, ta thua rồi!”Hoá ra Đại Lý Tự cũng không công bằng, hoá ra xuất thân thật sự rất quan trọng, hoá ra hai bàn tai trắng chính là đau khổ như thế…A Vô lại uống đầy một chén rượu, rượu mạnh vừa vào cổ, nỗi đau giảm đi.Có đôi khi, rượu thật sự là một thứ tốt.Cố Trường Quân cướp cái ly trong tay A Vô, “Đừng uống!”A Vô lảo đảo đứng dậy, vướng ngá, rơi vào trong ngực Cố Trường Quân, nàng tham lam mùi hương lạnh lẽo trên người Cố Trường Quân, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc, ta kém nàng chỗ nào…”Cố Trường Quân vừa định bế A Vô lên, A Vô đột nhiên đẩy hắn ra, trực tiếp nâng bình rượu lên, uống từng ngụm một.“Cố Trường Quân, chúng ta hòa li đi.”A Vô buông bình rượu xuống, nhìn thẳng vào Cố Trường Quân, trong mắt không có men say.Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của A Vô chọc giận Cố Trường Quân, hắn túm chặt lấy cổ tay của A Vô, giận dữ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa!”A Vô ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Chúng ta hòa li đi!”Thấy người phụ nữ này không giống như đang nói đùa, càng không giống nói linh tinh sau khi say, trong lòng Cố Trường Quân bỗng nhiên có một ngọn lửa giận, hắn nắm lấy cằm của A Vô, lạnh giọng nói: “Bổn vương chỉ có goá vợ, không có bỏ vợ!”Nghĩa là, nàng vẫn luôn phải sống trong địa ngục ư?A Vô quay mặt đi, giọng nói khàn khàn, “Cố Trường Quân, ngươi thật sự quá tàn nhẫn! Biết rõ là ta yêu ngươi, ngươi lại nạp thiếp khiến cho ta ghê tởm, biết rõ Lâm Khuynh Tuyết hận ta muốn ta chết, ngươi lại ở sau lưng bao che nàng, ngươi đối xử với ta như vậy, thật sự công bằng ư?”