Hề Dương (công) x Bách Vũ (thụ) Trong phòng ngủ yên tĩnh, tôi đã ngồi trước máy tính gần một tiếng đồng hồ, trên nền trắng của Word chỉ hiện 3 chữ "Đơn từ chức". Nhìn chằm chằm ba chữ này rất lâu, đến khi mắt hơi nhức, mới thở dài tắt máy. Tôi gục đầu suy nghĩ, sau khi nghỉ việc sẽ khó tìm được việc với mức lương cao như vậy, nhưng nếu không từ chức thì tôi không thể chịu được sự bóc lột của cấp trên. Phải hiểu được một điều đó là giữa miếng ăn và tự do con người ta không thể có được cả hai... Nhìn đồng hồ trên tường, thời gian hiển thị: 8:06 sáng. Tôi hết hồn vội vàng chạy vào nhà tắm. Thời gian làm việc thường ngày là 9h, chen chúc đi tàu điện ngầm cộng đồng đến công ty cũng mất hơn 40 phút, tôi quẳng ý nghĩ muốn nghỉ việc lên chín tầng mây, trong đầu chỉ lo suy nghĩ nếu đến trễ buổi họp ngày hôm nay thì tôi sẽ chết chắc. Vội vàng đến công ty thì đã 9:12 sáng. Mọi người đều không có mặt trong phòng làm việc. Tôi biết họ đã sớm đến phòng họp để chuẩn bị. Tôi cố gắng bình tĩnh lại vì…
Chương 26
Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và SếpTác giả: Băng Đường rTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngHề Dương (công) x Bách Vũ (thụ) Trong phòng ngủ yên tĩnh, tôi đã ngồi trước máy tính gần một tiếng đồng hồ, trên nền trắng của Word chỉ hiện 3 chữ "Đơn từ chức". Nhìn chằm chằm ba chữ này rất lâu, đến khi mắt hơi nhức, mới thở dài tắt máy. Tôi gục đầu suy nghĩ, sau khi nghỉ việc sẽ khó tìm được việc với mức lương cao như vậy, nhưng nếu không từ chức thì tôi không thể chịu được sự bóc lột của cấp trên. Phải hiểu được một điều đó là giữa miếng ăn và tự do con người ta không thể có được cả hai... Nhìn đồng hồ trên tường, thời gian hiển thị: 8:06 sáng. Tôi hết hồn vội vàng chạy vào nhà tắm. Thời gian làm việc thường ngày là 9h, chen chúc đi tàu điện ngầm cộng đồng đến công ty cũng mất hơn 40 phút, tôi quẳng ý nghĩ muốn nghỉ việc lên chín tầng mây, trong đầu chỉ lo suy nghĩ nếu đến trễ buổi họp ngày hôm nay thì tôi sẽ chết chắc. Vội vàng đến công ty thì đã 9:12 sáng. Mọi người đều không có mặt trong phòng làm việc. Tôi biết họ đã sớm đến phòng họp để chuẩn bị. Tôi cố gắng bình tĩnh lại vì… Không khí xung quanh dường như trở nên vô cùng nhớp nháp, Bách Vũ nghiêng đầu, mũi cọ vào má tôi, khiến chỗ đụng vào có hơi ngứa.Môi anh cứ như vậy thuận thế dán lên môi tôi, chậm rãi chuyển động ma sát, mang đến nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể tôi.Tôi sững sờ nhìn người trước mặt, ở cự ly gần như thế này tôi còn có thể nhìn thấy hàng mi cong hơi rũ xuống của Bách Vũ.Cho đến khi cảm nhận được cơn đau nhói trên môi, Bách Vũ vừa cắn vào môi dưới của tôi, từ sâu trong cổ họng còn phát ra một tiếng cười khúc khích, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Sao lại ngẩn người như vậy? Em không nhắm mắt lại sao."Ánh mắt anh nhìn giống như những vì sao không ngừng chiếu sáng trên bầu trời đêm, sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.Nhiệt độ cơ thể tôi lại tiếp tục tăng lên...Trong căn phòng yên tĩnh, kim giây đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh quay hết vòng này đến vòng khác, còn có tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực tôi cũng rất rõ ràng.Tôi từ từ nhắm mắt lại, dường như tôi có thể nghe thấy tận sâu trong đáy lòng của tôi đang dần đáp lại lời nói của anh.Bách Vũ tiếp tục chiếm lấy môi tôi. Không giống như những nụ hôn trước đó, nụ hôn lần này nóng bỏng và triền miên hơn, hơi thở của chúng tôi như hòa quyện vào nhau.Cảm giác này khiến tôi tê dại khắp người và đến tận sâu trong tim.Cánh tay đặt ở eo càng siết chặt hơn, đầu lưỡi của Bách Vũ lướt qua môi sau đó chậm rãi xâm nhập vào khoang miệng tôi, hơi thở của tôi dường như bắt đầu đình trệ và cơ thể tôi bắt đầu trở nên cứng ngắc.Cảm nhận được sự căng thẳng và lúng túng của tôi, bàn tay của Bách Vũ đặt ở sau gáy dần di chuyển lên phía đầu luồn vào mái tóc mềm mại bồng bềnh của tôi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.Động tác kịp lúc an ủi tôi, nó thật ấm áp, khiến cho những nỗi bất an lo lắng trong lòng tôi dần tiêu tan, tôi khẽ ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để hơi thở của Bách Vũ xâm nhập sâu vào bên trong.Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, liếm mút vô cùng gợi tình, nước bọt thấm ướt cả bờ môi."Ưm..." Nụ hôn nhớp nháp khiến tôi rên rỉ, âm cuối phát ra còn mang theo sự run rẩy.Hô hấp của tôi trở nên rối loạn, chân như dẫm phải bông, mềm nhũn không đứng vững được, đưa tay ra nắm chặt vạt áo Bách Vũ để không bị trượt xuống.Khi tôi gần như còn sức để nắm chặt lấy áo của Bách Vũ thì cuối cùng môi Bách Vũ cũng rời môi tôi, sau đó đi dọc hai bên má đến tận dái tai của tôi, cắn nhẹ lên lớp da thịt mềm mại kia."Hưm..." Cơ thể tôi không khỏi run lên, cảm giác ngứa ngáy khiến tôi theo bản năng rên rỉ thành tiếng, tôi ngượng ngùng cắn môi nghiêng đầu qua.Bách Vũ nới lỏng dái tai của tôi, hôn dọc xuống cổ tôi.Tôi mơ màng mở đôi mắt mông lung ra, toàn thân tôi đều tê dại, những ngón tay nắm vạt áo cũng dần buông thỏng ra vì không còn sức nữa.Bách Vũ dùng răng cắn lấy cổ áo trên bả vai của tôi rồi từ từ kéo xuống, làn da lộ ra bên ngoài khiến cho bờ vai có cảm giác mát lạnh, lông mi khẽ run lên, nhịp tim dường như lại đập dữ dội hơn.Nó dường như đã vượt quá giới hạn cho phép...Bờ vai bị cắn không hề báo trước, sau đó đầu lưỡi liếm ướt át không ngừng liếm lên."Sếp Bách..." Tôi bối rối nói, âm giọng rất khẽ.Bách Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi môi anh ẩm ướt, đôi mắt thâm thúy, cảm xúc nóng bỏng dâng trào dưới đáy mắt như muốn nuốt chửng tôi vào trong.Ánh mắt anh khiến cho tôi theo bản năng dời tầm nhìn, do dự một lát, tôi thận trọng quay đầu lại nhìn.Sau khi nhìn nhau say đắm, Bách Vũ khẽ nhếch khóe miệng, giọng hơi khàn khàn nói: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"Câu nói này càng khiến mặt tôi đỏ bừng hơn, tôi tức giận cúi đầu nằm trên hõm vai Bách Vũ, há mồm cắn lên vai một cái, âm mũi hừ hừ hai tiếng, không thừa nhận nói: "Không có mà."Bách Vũ thấp giọng cười một tiếng, ôm chặt tôi hơn, anh hơi cúi đầu xuống, môi ghé vào lỗ tai tôi, giọng nói phi thường trầm thấp: "Anh đói bụng."Đói bụng??Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, nhiệt độ bên tai không ngừng tăng, tôi rụt cổ không hiểu vì sao kêu "á" một tiếng.Môi Bách Vũ lại dụi dụi bên lỗ tai của tôi, giọng điệu dụ dỗ, dỗ dành: "Cho anh ăn không?"
Không khí xung quanh dường như trở nên vô cùng nhớp nháp, Bách Vũ nghiêng đầu, mũi cọ vào má tôi, khiến chỗ đụng vào có hơi ngứa.
Môi anh cứ như vậy thuận thế dán lên môi tôi, chậm rãi chuyển động ma sát, mang đến nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể tôi.
Tôi sững sờ nhìn người trước mặt, ở cự ly gần như thế này tôi còn có thể nhìn thấy hàng mi cong hơi rũ xuống của Bách Vũ.
Cho đến khi cảm nhận được cơn đau nhói trên môi, Bách Vũ vừa cắn vào môi dưới của tôi, từ sâu trong cổ họng còn phát ra một tiếng cười khúc khích, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Sao lại ngẩn người như vậy? Em không nhắm mắt lại sao."
Ánh mắt anh nhìn giống như những vì sao không ngừng chiếu sáng trên bầu trời đêm, sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhiệt độ cơ thể tôi lại tiếp tục tăng lên...
Trong căn phòng yên tĩnh, kim giây đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh quay hết vòng này đến vòng khác, còn có tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực tôi cũng rất rõ ràng.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, dường như tôi có thể nghe thấy tận sâu trong đáy lòng của tôi đang dần đáp lại lời nói của anh.
Bách Vũ tiếp tục chiếm lấy môi tôi. Không giống như những nụ hôn trước đó, nụ hôn lần này nóng bỏng và triền miên hơn, hơi thở của chúng tôi như hòa quyện vào nhau.
Cảm giác này khiến tôi tê dại khắp người và đến tận sâu trong tim.
Cánh tay đặt ở eo càng siết chặt hơn, đầu lưỡi của Bách Vũ lướt qua môi sau đó chậm rãi xâm nhập vào khoang miệng tôi, hơi thở của tôi dường như bắt đầu đình trệ và cơ thể tôi bắt đầu trở nên cứng ngắc.
Cảm nhận được sự căng thẳng và lúng túng của tôi, bàn tay của Bách Vũ đặt ở sau gáy dần di chuyển lên phía đầu luồn vào mái tóc mềm mại bồng bềnh của tôi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác kịp lúc an ủi tôi, nó thật ấm áp, khiến cho những nỗi bất an lo lắng trong lòng tôi dần tiêu tan, tôi khẽ ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để hơi thở của Bách Vũ xâm nhập sâu vào bên trong.
Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, liếm mút vô cùng gợi tình, nước bọt thấm ướt cả bờ môi.
"Ưm..." Nụ hôn nhớp nháp khiến tôi rên rỉ, âm cuối phát ra còn mang theo sự run rẩy.
Hô hấp của tôi trở nên rối loạn, chân như dẫm phải bông, mềm nhũn không đứng vững được, đưa tay ra nắm chặt vạt áo Bách Vũ để không bị trượt xuống.
Khi tôi gần như còn sức để nắm chặt lấy áo của Bách Vũ thì cuối cùng môi Bách Vũ cũng rời môi tôi, sau đó đi dọc hai bên má đến tận dái tai của tôi, cắn nhẹ lên lớp da thịt mềm mại kia.
"Hưm..." Cơ thể tôi không khỏi run lên, cảm giác ngứa ngáy khiến tôi theo bản năng rên rỉ thành tiếng, tôi ngượng ngùng cắn môi nghiêng đầu qua.
Bách Vũ nới lỏng dái tai của tôi, hôn dọc xuống cổ tôi.
Tôi mơ màng mở đôi mắt mông lung ra, toàn thân tôi đều tê dại, những ngón tay nắm vạt áo cũng dần buông thỏng ra vì không còn sức nữa.
Bách Vũ dùng răng cắn lấy cổ áo trên bả vai của tôi rồi từ từ kéo xuống, làn da lộ ra bên ngoài khiến cho bờ vai có cảm giác mát lạnh, lông mi khẽ run lên, nhịp tim dường như lại đập dữ dội hơn.
Nó dường như đã vượt quá giới hạn cho phép...
Bờ vai bị cắn không hề báo trước, sau đó đầu lưỡi liếm ướt át không ngừng liếm lên.
"Sếp Bách..." Tôi bối rối nói, âm giọng rất khẽ.
Bách Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi môi anh ẩm ướt, đôi mắt thâm thúy, cảm xúc nóng bỏng dâng trào dưới đáy mắt như muốn nuốt chửng tôi vào trong.
Ánh mắt anh khiến cho tôi theo bản năng dời tầm nhìn, do dự một lát, tôi thận trọng quay đầu lại nhìn.
Sau khi nhìn nhau say đắm, Bách Vũ khẽ nhếch khóe miệng, giọng hơi khàn khàn nói: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Câu nói này càng khiến mặt tôi đỏ bừng hơn, tôi tức giận cúi đầu nằm trên hõm vai Bách Vũ, há mồm cắn lên vai một cái, âm mũi hừ hừ hai tiếng, không thừa nhận nói: "Không có mà."
Bách Vũ thấp giọng cười một tiếng, ôm chặt tôi hơn, anh hơi cúi đầu xuống, môi ghé vào lỗ tai tôi, giọng nói phi thường trầm thấp: "Anh đói bụng."
Đói bụng??
Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, nhiệt độ bên tai không ngừng tăng, tôi rụt cổ không hiểu vì sao kêu "á" một tiếng.
Môi Bách Vũ lại dụi dụi bên lỗ tai của tôi, giọng điệu dụ dỗ, dỗ dành: "Cho anh ăn không?"
Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và SếpTác giả: Băng Đường rTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngHề Dương (công) x Bách Vũ (thụ) Trong phòng ngủ yên tĩnh, tôi đã ngồi trước máy tính gần một tiếng đồng hồ, trên nền trắng của Word chỉ hiện 3 chữ "Đơn từ chức". Nhìn chằm chằm ba chữ này rất lâu, đến khi mắt hơi nhức, mới thở dài tắt máy. Tôi gục đầu suy nghĩ, sau khi nghỉ việc sẽ khó tìm được việc với mức lương cao như vậy, nhưng nếu không từ chức thì tôi không thể chịu được sự bóc lột của cấp trên. Phải hiểu được một điều đó là giữa miếng ăn và tự do con người ta không thể có được cả hai... Nhìn đồng hồ trên tường, thời gian hiển thị: 8:06 sáng. Tôi hết hồn vội vàng chạy vào nhà tắm. Thời gian làm việc thường ngày là 9h, chen chúc đi tàu điện ngầm cộng đồng đến công ty cũng mất hơn 40 phút, tôi quẳng ý nghĩ muốn nghỉ việc lên chín tầng mây, trong đầu chỉ lo suy nghĩ nếu đến trễ buổi họp ngày hôm nay thì tôi sẽ chết chắc. Vội vàng đến công ty thì đã 9:12 sáng. Mọi người đều không có mặt trong phòng làm việc. Tôi biết họ đã sớm đến phòng họp để chuẩn bị. Tôi cố gắng bình tĩnh lại vì… Không khí xung quanh dường như trở nên vô cùng nhớp nháp, Bách Vũ nghiêng đầu, mũi cọ vào má tôi, khiến chỗ đụng vào có hơi ngứa.Môi anh cứ như vậy thuận thế dán lên môi tôi, chậm rãi chuyển động ma sát, mang đến nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể tôi.Tôi sững sờ nhìn người trước mặt, ở cự ly gần như thế này tôi còn có thể nhìn thấy hàng mi cong hơi rũ xuống của Bách Vũ.Cho đến khi cảm nhận được cơn đau nhói trên môi, Bách Vũ vừa cắn vào môi dưới của tôi, từ sâu trong cổ họng còn phát ra một tiếng cười khúc khích, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Sao lại ngẩn người như vậy? Em không nhắm mắt lại sao."Ánh mắt anh nhìn giống như những vì sao không ngừng chiếu sáng trên bầu trời đêm, sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.Nhiệt độ cơ thể tôi lại tiếp tục tăng lên...Trong căn phòng yên tĩnh, kim giây đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh quay hết vòng này đến vòng khác, còn có tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực tôi cũng rất rõ ràng.Tôi từ từ nhắm mắt lại, dường như tôi có thể nghe thấy tận sâu trong đáy lòng của tôi đang dần đáp lại lời nói của anh.Bách Vũ tiếp tục chiếm lấy môi tôi. Không giống như những nụ hôn trước đó, nụ hôn lần này nóng bỏng và triền miên hơn, hơi thở của chúng tôi như hòa quyện vào nhau.Cảm giác này khiến tôi tê dại khắp người và đến tận sâu trong tim.Cánh tay đặt ở eo càng siết chặt hơn, đầu lưỡi của Bách Vũ lướt qua môi sau đó chậm rãi xâm nhập vào khoang miệng tôi, hơi thở của tôi dường như bắt đầu đình trệ và cơ thể tôi bắt đầu trở nên cứng ngắc.Cảm nhận được sự căng thẳng và lúng túng của tôi, bàn tay của Bách Vũ đặt ở sau gáy dần di chuyển lên phía đầu luồn vào mái tóc mềm mại bồng bềnh của tôi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.Động tác kịp lúc an ủi tôi, nó thật ấm áp, khiến cho những nỗi bất an lo lắng trong lòng tôi dần tiêu tan, tôi khẽ ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để hơi thở của Bách Vũ xâm nhập sâu vào bên trong.Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, liếm mút vô cùng gợi tình, nước bọt thấm ướt cả bờ môi."Ưm..." Nụ hôn nhớp nháp khiến tôi rên rỉ, âm cuối phát ra còn mang theo sự run rẩy.Hô hấp của tôi trở nên rối loạn, chân như dẫm phải bông, mềm nhũn không đứng vững được, đưa tay ra nắm chặt vạt áo Bách Vũ để không bị trượt xuống.Khi tôi gần như còn sức để nắm chặt lấy áo của Bách Vũ thì cuối cùng môi Bách Vũ cũng rời môi tôi, sau đó đi dọc hai bên má đến tận dái tai của tôi, cắn nhẹ lên lớp da thịt mềm mại kia."Hưm..." Cơ thể tôi không khỏi run lên, cảm giác ngứa ngáy khiến tôi theo bản năng rên rỉ thành tiếng, tôi ngượng ngùng cắn môi nghiêng đầu qua.Bách Vũ nới lỏng dái tai của tôi, hôn dọc xuống cổ tôi.Tôi mơ màng mở đôi mắt mông lung ra, toàn thân tôi đều tê dại, những ngón tay nắm vạt áo cũng dần buông thỏng ra vì không còn sức nữa.Bách Vũ dùng răng cắn lấy cổ áo trên bả vai của tôi rồi từ từ kéo xuống, làn da lộ ra bên ngoài khiến cho bờ vai có cảm giác mát lạnh, lông mi khẽ run lên, nhịp tim dường như lại đập dữ dội hơn.Nó dường như đã vượt quá giới hạn cho phép...Bờ vai bị cắn không hề báo trước, sau đó đầu lưỡi liếm ướt át không ngừng liếm lên."Sếp Bách..." Tôi bối rối nói, âm giọng rất khẽ.Bách Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi môi anh ẩm ướt, đôi mắt thâm thúy, cảm xúc nóng bỏng dâng trào dưới đáy mắt như muốn nuốt chửng tôi vào trong.Ánh mắt anh khiến cho tôi theo bản năng dời tầm nhìn, do dự một lát, tôi thận trọng quay đầu lại nhìn.Sau khi nhìn nhau say đắm, Bách Vũ khẽ nhếch khóe miệng, giọng hơi khàn khàn nói: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"Câu nói này càng khiến mặt tôi đỏ bừng hơn, tôi tức giận cúi đầu nằm trên hõm vai Bách Vũ, há mồm cắn lên vai một cái, âm mũi hừ hừ hai tiếng, không thừa nhận nói: "Không có mà."Bách Vũ thấp giọng cười một tiếng, ôm chặt tôi hơn, anh hơi cúi đầu xuống, môi ghé vào lỗ tai tôi, giọng nói phi thường trầm thấp: "Anh đói bụng."Đói bụng??Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, nhiệt độ bên tai không ngừng tăng, tôi rụt cổ không hiểu vì sao kêu "á" một tiếng.Môi Bách Vũ lại dụi dụi bên lỗ tai của tôi, giọng điệu dụ dỗ, dỗ dành: "Cho anh ăn không?"