- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi…
Chương 36: hình bóng của em
Mình Yêu Nhau Lần Nữa Nhé Em!Tác giả: TakahanaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi… Hôm nay, Phong lại đến phòng triển lãm tranh do có lời mời của giám đốc viện bảo tàng, từ chối cũng không được, ông ấy khá nhiệt tình với Phong vì anh là chủ đầu tư của bảo tàng, liền đưa anh đi thăm các tác phẩm mới, anh liền dạo quanh một vòng và bỗng nhiên dừng lại trước một bức tranh, bức tranh này có gì đó rất thần bí và lôi kéo anh nhìn vào nó, vì nó rất giống với hình ảnh mà hai nhà tiên tri gì gì đó đã nói với anh, hình ảnh cô gái với vẻ mặt đau đớn ôm đầu đó khiến anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, Phong liền hỏi ông quản lí:" ông có biết tác giả của bức tranh này không?"" cô ấy là người Việt đó, cô ấy cũng khá nổi tiếng, anh thích bức này à?"" có một chút!" Phong gãi đầu." hay là thế này, lúc nào rảnh, tôi sẽ hẹn cô ấy cho anh gặp một lần?!"" vậy thì tốt quá!" trong lòng Phong có một cảm giác thôi thúc anh gặp cô gái đó, trong lòng anh có chút gì đó phấn khởi......" ách xì!" Dương Kì Y bị hắt hơi liên tục, cô chẳng biết mình bị cảm hay là bị gì nữa, nãy có ông quản lí của bảo tàng có gọi điện cho cô hẹn là gặp ai đó nhưng cô đang bận nên không thể tới đó được, cô cũng đang thắc mắc ai mà lại muốn gặp mình tới vậy.Tại gia đinh của tập đoàn Hoa Thị, là bên nhà ngoại của Mỹ Kì và Kì Y, chẳng biết hôm nay bà có cuộc triệu tập các thành viên trong gia đình tụ họp để làm gì nữa, Hoa phu nhân là một phu nhân giỏi giang, là một đứa con dâu tốt, bà làm dâu nhà họ Hoa cũng hơn 40 năm nhưng chưa hề làm phật lòng mẹ chồng một lần nào hết, gia đình cũng hòa thuận, trong bà rất hiền từ và phúc hậu, lí do để bà kêu gọi con cháu về đây là để bàn về việc phân chia tài sản nhưng chẳng mấy ai quan tâm cho lắm vì bọn họ đều có nhà cao cửa rộng, có các công ti lớn nhỏ trong nước, cả đời không lo ăn mặc, việc gì phải đi tranh chấp tài sản với mọi người làm gì cho mất lòng nhau nên đó mới là vấn đề." các con đến đây thật đông đủ, như vậy ta cũng rất vui, các con cũng biết ta giờ đã yếu kém không thể tiếp quản công ti,nên ta muốn tìm một đứa cháu để giúp ta tiếp tục sự nghiệp của Hoa Thị!"Nghe bà nói vậy, người này đùn đẩy trách nhiệm cho người kia, căn nhà xôn xao, ầm ĩ cả lên chẳng ai để ý Hoa phu nhân đang đau đầu ở đó, thấy vậy, bà chị cả liền nói:" mẹ à, công ty thì cứ giao cho thằng út là được rồi, việc gì mà mẹ phải đau đầu như vậy chứ!?"" nhưng nó ham chơi bời, mặc dù đã gần 30 rồi nhưng mà nó vẫn cứ tung tăng, phá hết bao nhiêu!"" rồi cũng sẽ đến lúc nó phải tự lập thôi mà!" bà chị hai nói tiếp.Bà lam có năm đứa con gái và một thằng con trai út, mẹ của Mỹ Kì là con thứ ba, nhưng do bà bị bệnh nặng nên đã qua đời, đó là lí do ba chị em phải theo cha qua Trung Quốc rồi lại về đây.Nói là tới buổi họp gia đình này nhưng ba chị em nhà họ Dương chẳng ai chú tâm tới nó, Dương Mỹ Kì đang tranh thủ xem lại hợp đồng của khu giải trí, Kì Y thì xem mấy mẫu thiết kế, Dương Cường ngồi chơi game trên điện thoại, bó tay với chị em nhà này.
Hôm nay, Phong lại đến phòng triển lãm tranh do có lời mời của giám đốc viện bảo tàng, từ chối cũng không được, ông ấy khá nhiệt tình với Phong vì anh là chủ đầu tư của bảo tàng, liền đưa anh đi thăm các tác phẩm mới, anh liền dạo quanh một vòng và bỗng nhiên dừng lại trước một bức tranh, bức tranh này có gì đó rất thần bí và lôi kéo anh nhìn vào nó, vì nó rất giống với hình ảnh mà hai nhà tiên tri gì gì đó đã nói với anh, hình ảnh cô gái với vẻ mặt đau đớn ôm đầu đó khiến anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, Phong liền hỏi ông quản lí:
" ông có biết tác giả của bức tranh này không?"
" cô ấy là người Việt đó, cô ấy cũng khá nổi tiếng, anh thích bức này à?"
" có một chút!" Phong gãi đầu.
" hay là thế này, lúc nào rảnh, tôi sẽ hẹn cô ấy cho anh gặp một lần?!"
" vậy thì tốt quá!" trong lòng Phong có một cảm giác thôi thúc anh gặp cô gái đó, trong lòng anh có chút gì đó phấn khởi...
...
" ách xì!" Dương Kì Y bị hắt hơi liên tục, cô chẳng biết mình bị cảm hay là bị gì nữa, nãy có ông quản lí của bảo tàng có gọi điện cho cô hẹn là gặp ai đó nhưng cô đang bận nên không thể tới đó được, cô cũng đang thắc mắc ai mà lại muốn gặp mình tới vậy.
Tại gia đinh của tập đoàn Hoa Thị, là bên nhà ngoại của Mỹ Kì và Kì Y, chẳng biết hôm nay bà có cuộc triệu tập các thành viên trong gia đình tụ họp để làm gì nữa, Hoa phu nhân là một phu nhân giỏi giang, là một đứa con dâu tốt, bà làm dâu nhà họ Hoa cũng hơn 40 năm nhưng chưa hề làm phật lòng mẹ chồng một lần nào hết, gia đình cũng hòa thuận, trong bà rất hiền từ và phúc hậu, lí do để bà kêu gọi con cháu về đây là để bàn về việc phân chia tài sản nhưng chẳng mấy ai quan tâm cho lắm vì bọn họ đều có nhà cao cửa rộng, có các công ti lớn nhỏ trong nước, cả đời không lo ăn mặc, việc gì phải đi tranh chấp tài sản với mọi người làm gì cho mất lòng nhau nên đó mới là vấn đề.
" các con đến đây thật đông đủ, như vậy ta cũng rất vui, các con cũng biết ta giờ đã yếu kém không thể tiếp quản công ti,nên ta muốn tìm một đứa cháu để giúp ta tiếp tục sự nghiệp của Hoa Thị!"
Nghe bà nói vậy, người này đùn đẩy trách nhiệm cho người kia, căn nhà xôn xao, ầm ĩ cả lên chẳng ai để ý Hoa phu nhân đang đau đầu ở đó, thấy vậy, bà chị cả liền nói:
" mẹ à, công ty thì cứ giao cho thằng út là được rồi, việc gì mà mẹ phải đau đầu như vậy chứ!?"
" nhưng nó ham chơi bời, mặc dù đã gần 30 rồi nhưng mà nó vẫn cứ tung tăng, phá hết bao nhiêu!"
" rồi cũng sẽ đến lúc nó phải tự lập thôi mà!" bà chị hai nói tiếp.
Bà lam có năm đứa con gái và một thằng con trai út, mẹ của Mỹ Kì là con thứ ba, nhưng do bà bị bệnh nặng nên đã qua đời, đó là lí do ba chị em phải theo cha qua Trung Quốc rồi lại về đây.
Nói là tới buổi họp gia đình này nhưng ba chị em nhà họ Dương chẳng ai chú tâm tới nó, Dương Mỹ Kì đang tranh thủ xem lại hợp đồng của khu giải trí, Kì Y thì xem mấy mẫu thiết kế, Dương Cường ngồi chơi game trên điện thoại, bó tay với chị em nhà này.
Mình Yêu Nhau Lần Nữa Nhé Em!Tác giả: TakahanaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi… Hôm nay, Phong lại đến phòng triển lãm tranh do có lời mời của giám đốc viện bảo tàng, từ chối cũng không được, ông ấy khá nhiệt tình với Phong vì anh là chủ đầu tư của bảo tàng, liền đưa anh đi thăm các tác phẩm mới, anh liền dạo quanh một vòng và bỗng nhiên dừng lại trước một bức tranh, bức tranh này có gì đó rất thần bí và lôi kéo anh nhìn vào nó, vì nó rất giống với hình ảnh mà hai nhà tiên tri gì gì đó đã nói với anh, hình ảnh cô gái với vẻ mặt đau đớn ôm đầu đó khiến anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, Phong liền hỏi ông quản lí:" ông có biết tác giả của bức tranh này không?"" cô ấy là người Việt đó, cô ấy cũng khá nổi tiếng, anh thích bức này à?"" có một chút!" Phong gãi đầu." hay là thế này, lúc nào rảnh, tôi sẽ hẹn cô ấy cho anh gặp một lần?!"" vậy thì tốt quá!" trong lòng Phong có một cảm giác thôi thúc anh gặp cô gái đó, trong lòng anh có chút gì đó phấn khởi......" ách xì!" Dương Kì Y bị hắt hơi liên tục, cô chẳng biết mình bị cảm hay là bị gì nữa, nãy có ông quản lí của bảo tàng có gọi điện cho cô hẹn là gặp ai đó nhưng cô đang bận nên không thể tới đó được, cô cũng đang thắc mắc ai mà lại muốn gặp mình tới vậy.Tại gia đinh của tập đoàn Hoa Thị, là bên nhà ngoại của Mỹ Kì và Kì Y, chẳng biết hôm nay bà có cuộc triệu tập các thành viên trong gia đình tụ họp để làm gì nữa, Hoa phu nhân là một phu nhân giỏi giang, là một đứa con dâu tốt, bà làm dâu nhà họ Hoa cũng hơn 40 năm nhưng chưa hề làm phật lòng mẹ chồng một lần nào hết, gia đình cũng hòa thuận, trong bà rất hiền từ và phúc hậu, lí do để bà kêu gọi con cháu về đây là để bàn về việc phân chia tài sản nhưng chẳng mấy ai quan tâm cho lắm vì bọn họ đều có nhà cao cửa rộng, có các công ti lớn nhỏ trong nước, cả đời không lo ăn mặc, việc gì phải đi tranh chấp tài sản với mọi người làm gì cho mất lòng nhau nên đó mới là vấn đề." các con đến đây thật đông đủ, như vậy ta cũng rất vui, các con cũng biết ta giờ đã yếu kém không thể tiếp quản công ti,nên ta muốn tìm một đứa cháu để giúp ta tiếp tục sự nghiệp của Hoa Thị!"Nghe bà nói vậy, người này đùn đẩy trách nhiệm cho người kia, căn nhà xôn xao, ầm ĩ cả lên chẳng ai để ý Hoa phu nhân đang đau đầu ở đó, thấy vậy, bà chị cả liền nói:" mẹ à, công ty thì cứ giao cho thằng út là được rồi, việc gì mà mẹ phải đau đầu như vậy chứ!?"" nhưng nó ham chơi bời, mặc dù đã gần 30 rồi nhưng mà nó vẫn cứ tung tăng, phá hết bao nhiêu!"" rồi cũng sẽ đến lúc nó phải tự lập thôi mà!" bà chị hai nói tiếp.Bà lam có năm đứa con gái và một thằng con trai út, mẹ của Mỹ Kì là con thứ ba, nhưng do bà bị bệnh nặng nên đã qua đời, đó là lí do ba chị em phải theo cha qua Trung Quốc rồi lại về đây.Nói là tới buổi họp gia đình này nhưng ba chị em nhà họ Dương chẳng ai chú tâm tới nó, Dương Mỹ Kì đang tranh thủ xem lại hợp đồng của khu giải trí, Kì Y thì xem mấy mẫu thiết kế, Dương Cường ngồi chơi game trên điện thoại, bó tay với chị em nhà này.