Tác giả:

- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi…

Chương 39: nhầm lẫn

Mình Yêu Nhau Lần Nữa Nhé Em!Tác giả: TakahanaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi…  Kitsss...Tiếng xe phanh gấp, phía trước đầu xe là một cô gái, cũng may Phong phanh xe kịp thời nếu không cô gái kia chắc cũng bị thương nặng, anh bước xuống xe, đi về phía cô ta rồi lấy tay mình đỡ cô dậy: " cô không sao chứ?.. tôi xin... " Phong nghẹn ngào không nói nên lời khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, cô ấy chẳng phải là người mà anh ngày đêm anh vẫn nhớ, người mà anh tưởng chừng như đã mất rồi ư?!" Hân..."Kì Y ngạc nhiên khi thấy Phong, đặc biệt là anh ta đang gọi mình là Hân, hình như anh ta nhận nhầm mình là ai đó, cô liền xua tay rồi nói" Anh nhầm người rồi... , tôi xin lỗi!"" Không thể nhầm được, em là Hân, em đã trở về thật rồi!" Phong liền ôm chầm lấy Kì Y khiến cô thấy hơi khó chịu vội đẩy anh ra " anh làm gì vậy, tôi đã bảo là anh nhầm người rồi mà!"" cô không phải Hân sao?! cô rất...rất giống cô ấy mà!!!"" Tôi không biết là tôi giống cô ấy đến thế nào nữa nhưng mà tôi nhớ không nhầm thì có một phụ nữ cũng nhầm tôi là cô gái mà anh nói!" " Cô tên gì!"" Tôi tên Kì Y, thôi tôi phải đi đây, xin lỗi anh!"Nói rồi, Kì Y bỏ đi, Phong liền kéo tay cô lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng:"xin lỗi, cô có thể cho tôi xin cái gì đó có thể ...liên lạc với cô được không!"Kì Y chỉ cười nhẹ một cái rồi nói, " Người đến là phúc, người đi là phận, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại thôi!" Phong liền bỏ tay Kì Y ra, để mặc cô đi, chẳng hiểu sao lại để cho cô gái đó bỏ đi như vậy, rõ ràng đã nắm bắt được rồi nhưng lại buông bỏ một thứ mình không thể giữ.Phong về nhà, trong lòng cảm thấy vừa vui vừa buồn, vui vì mình đã gặp được một người rất giống Hân, còn buồn vì không thể giữ người đó lại, cũng không biết có gặp lại được hay không nữa đây? Bà Nhi thấy con trai mình như vậy cũng rất muốn cho nó đi xem mắt càng nhanh càng tốt.Gần đây, vụ hợp tác giữa công ty Hoàng Minh và Ciel đang trên đà phát triển nên rất bận rộn, Dương Mỹ Kì với mớ công việc mà bận rộn đến mất ăn mất ngủ, tuy còn có các nhân viên công ty nhưng cô vẫn phải ra mặt thường xuyên để chỉ đạo, lúc này cô mới cầu cứu cô em gái của mình:"Kì Y à, em mau đến giúp chị một tay đi nào, lúc nào cũng cứ ở nhà như vậy...!"" chị biết tính em vốn hướng nội mà nên em không muốn đến chỗ đông người đâu!"" em thật là, mà ở đó có anh chàng ..!" anh chàng nào chứ!"" chị biết em là fan hâm mộ của cậu Phong chứ gì, lúc nào cũng xem đi xem lại mấy sự kiện có mặt anh ta!"" chị à..."Kì Y liền quay mặt đi chỗ khác có chút ngại ngùng, trong lòng cô có vài suy nghĩ " Lần trước anh ta đụng trúng mình, mình đã rất ngạc nhiên vì anh ấy nhận mình là cô gái nào đó, chắc phải là người đặc biệt lắm nhỉ! mà lúc đó mình cũng giả bộ thần bí cơ chứ lại còn nói là có duyên sẽ gặp lại nữa chứ, chắc anh ấy tưởng mình là con dở hơi nhỉ, hihi!" Cô cứ cười tủm tỉm khiến cho Mỹ Kì khó hiểu

 Kitsss...

Tiếng xe phanh gấp, phía trước đầu xe là một cô gái, cũng may Phong phanh xe kịp thời nếu không cô gái kia chắc cũng bị thương nặng, anh bước xuống xe, đi về phía cô ta rồi lấy tay mình đỡ cô dậy: " cô không sao chứ?.. tôi xin... " Phong nghẹn ngào không nói nên lời khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, cô ấy chẳng phải là người mà anh ngày đêm anh vẫn nhớ, người mà anh tưởng chừng như đã mất rồi ư?!

" Hân..."

Kì Y ngạc nhiên khi thấy Phong, đặc biệt là anh ta đang gọi mình là Hân, hình như anh ta nhận nhầm mình là ai đó, cô liền xua tay rồi nói

" Anh nhầm người rồi... , tôi xin lỗi!"

" Không thể nhầm được, em là Hân, em đã trở về thật rồi!" Phong liền ôm chầm lấy Kì Y khiến cô thấy hơi khó chịu vội đẩy anh ra 

" anh làm gì vậy, tôi đã bảo là anh nhầm người rồi mà!"

" cô không phải Hân sao?! cô rất...rất giống cô ấy mà!!!"

" Tôi không biết là tôi giống cô ấy đến thế nào nữa nhưng mà tôi nhớ không nhầm thì có một phụ nữ cũng nhầm tôi là cô gái mà anh nói!" 

" Cô tên gì!"

" Tôi tên Kì Y, thôi tôi phải đi đây, xin lỗi anh!"

Nói rồi, Kì Y bỏ đi, Phong liền kéo tay cô lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng:

"xin lỗi, cô có thể cho tôi xin cái gì đó có thể ...liên lạc với cô được không!"

Kì Y chỉ cười nhẹ một cái rồi nói, 

" Người đến là phúc, người đi là phận, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại thôi!" 

Phong liền bỏ tay Kì Y ra, để mặc cô đi, chẳng hiểu sao lại để cho cô gái đó bỏ đi như vậy, rõ ràng đã nắm bắt được rồi nhưng lại buông bỏ một thứ mình không thể giữ.

Phong về nhà, trong lòng cảm thấy vừa vui vừa buồn, vui vì mình đã gặp được một người rất giống Hân, còn buồn vì không thể giữ người đó lại, cũng không biết có gặp lại được hay không nữa đây? Bà Nhi thấy con trai mình như vậy cũng rất muốn cho nó đi xem mắt càng nhanh càng tốt.

Gần đây, vụ hợp tác giữa công ty Hoàng Minh và Ciel đang trên đà phát triển nên rất bận rộn, Dương Mỹ Kì với mớ công việc mà bận rộn đến mất ăn mất ngủ, tuy còn có các nhân viên công ty nhưng cô vẫn phải ra mặt thường xuyên để chỉ đạo, lúc này cô mới cầu cứu cô em gái của mình:

"Kì Y à, em mau đến giúp chị một tay đi nào, lúc nào cũng cứ ở nhà như vậy...!"

" chị biết tính em vốn hướng nội mà nên em không muốn đến chỗ đông người đâu!"

" em thật là, mà ở đó có anh chàng ..!

" anh chàng nào chứ!"

" chị biết em là fan hâm mộ của cậu Phong chứ gì, lúc nào cũng xem đi xem lại mấy sự kiện có mặt anh ta!"

" chị à..."

Kì Y liền quay mặt đi chỗ khác có chút ngại ngùng, trong lòng cô có vài suy nghĩ " Lần trước anh ta đụng trúng mình, mình đã rất ngạc nhiên vì anh ấy nhận mình là cô gái nào đó, chắc phải là người đặc biệt lắm nhỉ! mà lúc đó mình cũng giả bộ thần bí cơ chứ lại còn nói là có duyên sẽ gặp lại nữa chứ, chắc anh ấy tưởng mình là con dở hơi nhỉ, hihi!" Cô cứ cười tủm tỉm khiến cho Mỹ Kì khó hiểu

Mình Yêu Nhau Lần Nữa Nhé Em!Tác giả: TakahanaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi…  Kitsss...Tiếng xe phanh gấp, phía trước đầu xe là một cô gái, cũng may Phong phanh xe kịp thời nếu không cô gái kia chắc cũng bị thương nặng, anh bước xuống xe, đi về phía cô ta rồi lấy tay mình đỡ cô dậy: " cô không sao chứ?.. tôi xin... " Phong nghẹn ngào không nói nên lời khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, cô ấy chẳng phải là người mà anh ngày đêm anh vẫn nhớ, người mà anh tưởng chừng như đã mất rồi ư?!" Hân..."Kì Y ngạc nhiên khi thấy Phong, đặc biệt là anh ta đang gọi mình là Hân, hình như anh ta nhận nhầm mình là ai đó, cô liền xua tay rồi nói" Anh nhầm người rồi... , tôi xin lỗi!"" Không thể nhầm được, em là Hân, em đã trở về thật rồi!" Phong liền ôm chầm lấy Kì Y khiến cô thấy hơi khó chịu vội đẩy anh ra " anh làm gì vậy, tôi đã bảo là anh nhầm người rồi mà!"" cô không phải Hân sao?! cô rất...rất giống cô ấy mà!!!"" Tôi không biết là tôi giống cô ấy đến thế nào nữa nhưng mà tôi nhớ không nhầm thì có một phụ nữ cũng nhầm tôi là cô gái mà anh nói!" " Cô tên gì!"" Tôi tên Kì Y, thôi tôi phải đi đây, xin lỗi anh!"Nói rồi, Kì Y bỏ đi, Phong liền kéo tay cô lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng:"xin lỗi, cô có thể cho tôi xin cái gì đó có thể ...liên lạc với cô được không!"Kì Y chỉ cười nhẹ một cái rồi nói, " Người đến là phúc, người đi là phận, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại thôi!" Phong liền bỏ tay Kì Y ra, để mặc cô đi, chẳng hiểu sao lại để cho cô gái đó bỏ đi như vậy, rõ ràng đã nắm bắt được rồi nhưng lại buông bỏ một thứ mình không thể giữ.Phong về nhà, trong lòng cảm thấy vừa vui vừa buồn, vui vì mình đã gặp được một người rất giống Hân, còn buồn vì không thể giữ người đó lại, cũng không biết có gặp lại được hay không nữa đây? Bà Nhi thấy con trai mình như vậy cũng rất muốn cho nó đi xem mắt càng nhanh càng tốt.Gần đây, vụ hợp tác giữa công ty Hoàng Minh và Ciel đang trên đà phát triển nên rất bận rộn, Dương Mỹ Kì với mớ công việc mà bận rộn đến mất ăn mất ngủ, tuy còn có các nhân viên công ty nhưng cô vẫn phải ra mặt thường xuyên để chỉ đạo, lúc này cô mới cầu cứu cô em gái của mình:"Kì Y à, em mau đến giúp chị một tay đi nào, lúc nào cũng cứ ở nhà như vậy...!"" chị biết tính em vốn hướng nội mà nên em không muốn đến chỗ đông người đâu!"" em thật là, mà ở đó có anh chàng ..!" anh chàng nào chứ!"" chị biết em là fan hâm mộ của cậu Phong chứ gì, lúc nào cũng xem đi xem lại mấy sự kiện có mặt anh ta!"" chị à..."Kì Y liền quay mặt đi chỗ khác có chút ngại ngùng, trong lòng cô có vài suy nghĩ " Lần trước anh ta đụng trúng mình, mình đã rất ngạc nhiên vì anh ấy nhận mình là cô gái nào đó, chắc phải là người đặc biệt lắm nhỉ! mà lúc đó mình cũng giả bộ thần bí cơ chứ lại còn nói là có duyên sẽ gặp lại nữa chứ, chắc anh ấy tưởng mình là con dở hơi nhỉ, hihi!" Cô cứ cười tủm tỉm khiến cho Mỹ Kì khó hiểu

Chương 39: nhầm lẫn