Trong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề…
Chương 29
Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… Vũ Thần một tay để cô nắm tay hắn áp vào mặt cô, một tay vơ lấy áo khoác trên bàn gần đầu giường, lấy lọ thuốc hạ sốt trong túi áo ra, lúc chiều hắn không biết sao lại mua thuốc hạ sốt? Hắn chỉ có thể tự nói với lòng, là phòng ngừa Tiểu Nhu bị sốt mà thôi.Hắn muốn rút tay lại, nhưng cô lại nắm rất chặt, nên đành mặc kể cô, khó khắn mở nắp lọ thuốc, lấy một viên nhét vào miệng cô, vì một tay bị cô giữ, nên hắn bất lực uống một ngụm nước, cuối đầu môi kề môi cô, ép nước vào cho cô, hắn đưa lưỡi đẩy viên thuốc vào sâu cổ họng cô.Đinh Tiểu Mẫn cảm thấy có một cái gì ấm áp đang trong miệng, cộng thêm do khát, nên khi nước được truyền vào, liền nút lấy nút để, lưỡi cô cũng không tự chủ mà quấn lấy thứ ấm áp kia.Vũ Thần cứng đơ người, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, hắn chỉ cảm thấy nóng rát, bỗng dưng cô bỏ bàn tay đang nắm chặt tay hắn ra, rồi dùng hai tay đè gáy hắn càng sâu mà nút lấy nước từ trong miệng hắn.Hắn không kiềm được đã đáp trả nụ hôn vô tình này của cô, nếu hắn nhớ không lầm, thì đây là lần đầu hắn và cô hôn nhau.Hai lần trước không gọi là hôn, mà hắn chỉ cố tình cắn vào môi cô mà thôi, hắn bỗng cười khổ trong lòng, lần đầu hôn nhau lại là trong hoàn cảnh đút thuốc hạ sốt cho cô.Sau khi Đinh Tiểu Mẫn cảm thấy cổ họng mình không còn khô rát nữa, cuối cùng cũng buông Vũ Thần ra, gương mặt vì được uống thuốc hạ sốt, mà đã có chút phần hồng hào trở lại.Vũ Thần vẫn ngồi nhìn Đinh Tiểu Mẫn, chợt đưa tay vuốt tóc cô "A Mẫn, tại sao tôi không thể ghét em? Dù em đã làm hại Tiểu Nhu?"Rồi bỗng quay sang hướng khác, không nhìn Đinh Tiểu Mẫn nữa, thở dài "Nếu như tôi gặp em trước, có khả năng tôi sẽ thích em, nhưng A Mẫn, xin lỗi! Tôi không thể làm trái lời thề của mình được!"Nói rồi hắn nhìn đồng hồ hơn ba giờ sáng, lấy chăn đắp lại cho Đinh Tiểu Mẫn, rồi đứng dậy đi về phòng Tiểu Nhu.(•)Khi Đinh Tiểu Mẫn tỉnh dậy, cũng gần 8h, cô ngồi dậy nhìn xung quanh lẩm bẩm "Mình sao lại vào được nhỉ?"Rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, vừa đứng dậy thì đầu đau như búa bổ, choáng váng ngồi xuống một hồi, mới đứng dậy đi rửa mặt, thay đồ.Đinh Tiểu Mẫn thấy bụng hơi đói, nên đi xuống phòng ăn của khách sạn, tính kiếm đồ gì để ăn một chút lót bụng, thì nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến "A Mẫn, bên này nè!" Tiểu Nhu vẫy tay với cô.Cô vội nhìn sang, thì thấy Vũ Thần và chị cô đang ngồi gần đó không xa, cô không muốn nhìn thấy bọn họ, nên muốn quay người bỏ đi, nhưng lại nghe một giọng nói lạnh lùng truyền tới "Không muốn đem bộ dạng yếu ớt đó về, để ba em lo lắng, thì đến đây ăn đi"Vì khách sạn được ba cô thuê, nên cũng không có người nào ở đây, nên tiếng nói lạnh lùng của hắn truyền đến vô cũng rõ ràng, khiến người cô run lên.Cô run lên không phải vì sợ, mà là tức giận!Hắn bỏ cô ở ngoài khiến cô chịu lạnh mà không thấy hối hận sao? Bây giờ lại ngồi ăn vui vẻ với chị cô, còn đem cái giọng đó nói với cô như cô mới là người sai?Ps. Ôi! Thỏ không biết khi truyền thuốc qua miệng cho người này, sang người khác có phải như vậy không? Nếu viết sai thì xin thứ lỗi nha.😂
Vũ Thần một tay để cô nắm tay hắn áp vào mặt cô, một tay vơ lấy áo khoác trên bàn gần đầu giường, lấy lọ thuốc hạ sốt trong túi áo ra, lúc chiều hắn không biết sao lại mua thuốc hạ sốt? Hắn chỉ có thể tự nói với lòng, là phòng ngừa Tiểu Nhu bị sốt mà thôi.
Hắn muốn rút tay lại, nhưng cô lại nắm rất chặt, nên đành mặc kể cô, khó khắn mở nắp lọ thuốc, lấy một viên nhét vào miệng cô, vì một tay bị cô giữ, nên hắn bất lực uống một ngụm nước, cuối đầu môi kề môi cô, ép nước vào cho cô, hắn đưa lưỡi đẩy viên thuốc vào sâu cổ họng cô.
Đinh Tiểu Mẫn cảm thấy có một cái gì ấm áp đang trong miệng, cộng thêm do khát, nên khi nước được truyền vào, liền nút lấy nút để, lưỡi cô cũng không tự chủ mà quấn lấy thứ ấm áp kia.
Vũ Thần cứng đơ người, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, hắn chỉ cảm thấy nóng rát, bỗng dưng cô bỏ bàn tay đang nắm chặt tay hắn ra, rồi dùng hai tay đè gáy hắn càng sâu mà nút lấy nước từ trong miệng hắn.
Hắn không kiềm được đã đáp trả nụ hôn vô tình này của cô, nếu hắn nhớ không lầm, thì đây là lần đầu hắn và cô hôn nhau.
Hai lần trước không gọi là hôn, mà hắn chỉ cố tình cắn vào môi cô mà thôi, hắn bỗng cười khổ trong lòng, lần đầu hôn nhau lại là trong hoàn cảnh đút thuốc hạ sốt cho cô.
Sau khi Đinh Tiểu Mẫn cảm thấy cổ họng mình không còn khô rát nữa, cuối cùng cũng buông Vũ Thần ra, gương mặt vì được uống thuốc hạ sốt, mà đã có chút phần hồng hào trở lại.
Vũ Thần vẫn ngồi nhìn Đinh Tiểu Mẫn, chợt đưa tay vuốt tóc cô "A Mẫn, tại sao tôi không thể ghét em? Dù em đã làm hại Tiểu Nhu?"
Rồi bỗng quay sang hướng khác, không nhìn Đinh Tiểu Mẫn nữa, thở dài "Nếu như tôi gặp em trước, có khả năng tôi sẽ thích em, nhưng A Mẫn, xin lỗi! Tôi không thể làm trái lời thề của mình được!"
Nói rồi hắn nhìn đồng hồ hơn ba giờ sáng, lấy chăn đắp lại cho Đinh Tiểu Mẫn, rồi đứng dậy đi về phòng Tiểu Nhu.
(•)
Khi Đinh Tiểu Mẫn tỉnh dậy, cũng gần 8h, cô ngồi dậy nhìn xung quanh lẩm bẩm "Mình sao lại vào được nhỉ?"
Rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, vừa đứng dậy thì đầu đau như búa bổ, choáng váng ngồi xuống một hồi, mới đứng dậy đi rửa mặt, thay đồ.
Đinh Tiểu Mẫn thấy bụng hơi đói, nên đi xuống phòng ăn của khách sạn, tính kiếm đồ gì để ăn một chút lót bụng, thì nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến "A Mẫn, bên này nè!" Tiểu Nhu vẫy tay với cô.
Cô vội nhìn sang, thì thấy Vũ Thần và chị cô đang ngồi gần đó không xa, cô không muốn nhìn thấy bọn họ, nên muốn quay người bỏ đi, nhưng lại nghe một giọng nói lạnh lùng truyền tới "Không muốn đem bộ dạng yếu ớt đó về, để ba em lo lắng, thì đến đây ăn đi"
Vì khách sạn được ba cô thuê, nên cũng không có người nào ở đây, nên tiếng nói lạnh lùng của hắn truyền đến vô cũng rõ ràng, khiến người cô run lên.
Cô run lên không phải vì sợ, mà là tức giận!
Hắn bỏ cô ở ngoài khiến cô chịu lạnh mà không thấy hối hận sao? Bây giờ lại ngồi ăn vui vẻ với chị cô, còn đem cái giọng đó nói với cô như cô mới là người sai?
Ps. Ôi! Thỏ không biết khi truyền thuốc qua miệng cho người này, sang người khác có phải như vậy không? Nếu viết sai thì xin thứ lỗi nha.😂
Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… Vũ Thần một tay để cô nắm tay hắn áp vào mặt cô, một tay vơ lấy áo khoác trên bàn gần đầu giường, lấy lọ thuốc hạ sốt trong túi áo ra, lúc chiều hắn không biết sao lại mua thuốc hạ sốt? Hắn chỉ có thể tự nói với lòng, là phòng ngừa Tiểu Nhu bị sốt mà thôi.Hắn muốn rút tay lại, nhưng cô lại nắm rất chặt, nên đành mặc kể cô, khó khắn mở nắp lọ thuốc, lấy một viên nhét vào miệng cô, vì một tay bị cô giữ, nên hắn bất lực uống một ngụm nước, cuối đầu môi kề môi cô, ép nước vào cho cô, hắn đưa lưỡi đẩy viên thuốc vào sâu cổ họng cô.Đinh Tiểu Mẫn cảm thấy có một cái gì ấm áp đang trong miệng, cộng thêm do khát, nên khi nước được truyền vào, liền nút lấy nút để, lưỡi cô cũng không tự chủ mà quấn lấy thứ ấm áp kia.Vũ Thần cứng đơ người, lưỡi cô quấn lấy lưỡi hắn, hắn chỉ cảm thấy nóng rát, bỗng dưng cô bỏ bàn tay đang nắm chặt tay hắn ra, rồi dùng hai tay đè gáy hắn càng sâu mà nút lấy nước từ trong miệng hắn.Hắn không kiềm được đã đáp trả nụ hôn vô tình này của cô, nếu hắn nhớ không lầm, thì đây là lần đầu hắn và cô hôn nhau.Hai lần trước không gọi là hôn, mà hắn chỉ cố tình cắn vào môi cô mà thôi, hắn bỗng cười khổ trong lòng, lần đầu hôn nhau lại là trong hoàn cảnh đút thuốc hạ sốt cho cô.Sau khi Đinh Tiểu Mẫn cảm thấy cổ họng mình không còn khô rát nữa, cuối cùng cũng buông Vũ Thần ra, gương mặt vì được uống thuốc hạ sốt, mà đã có chút phần hồng hào trở lại.Vũ Thần vẫn ngồi nhìn Đinh Tiểu Mẫn, chợt đưa tay vuốt tóc cô "A Mẫn, tại sao tôi không thể ghét em? Dù em đã làm hại Tiểu Nhu?"Rồi bỗng quay sang hướng khác, không nhìn Đinh Tiểu Mẫn nữa, thở dài "Nếu như tôi gặp em trước, có khả năng tôi sẽ thích em, nhưng A Mẫn, xin lỗi! Tôi không thể làm trái lời thề của mình được!"Nói rồi hắn nhìn đồng hồ hơn ba giờ sáng, lấy chăn đắp lại cho Đinh Tiểu Mẫn, rồi đứng dậy đi về phòng Tiểu Nhu.(•)Khi Đinh Tiểu Mẫn tỉnh dậy, cũng gần 8h, cô ngồi dậy nhìn xung quanh lẩm bẩm "Mình sao lại vào được nhỉ?"Rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, vừa đứng dậy thì đầu đau như búa bổ, choáng váng ngồi xuống một hồi, mới đứng dậy đi rửa mặt, thay đồ.Đinh Tiểu Mẫn thấy bụng hơi đói, nên đi xuống phòng ăn của khách sạn, tính kiếm đồ gì để ăn một chút lót bụng, thì nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến "A Mẫn, bên này nè!" Tiểu Nhu vẫy tay với cô.Cô vội nhìn sang, thì thấy Vũ Thần và chị cô đang ngồi gần đó không xa, cô không muốn nhìn thấy bọn họ, nên muốn quay người bỏ đi, nhưng lại nghe một giọng nói lạnh lùng truyền tới "Không muốn đem bộ dạng yếu ớt đó về, để ba em lo lắng, thì đến đây ăn đi"Vì khách sạn được ba cô thuê, nên cũng không có người nào ở đây, nên tiếng nói lạnh lùng của hắn truyền đến vô cũng rõ ràng, khiến người cô run lên.Cô run lên không phải vì sợ, mà là tức giận!Hắn bỏ cô ở ngoài khiến cô chịu lạnh mà không thấy hối hận sao? Bây giờ lại ngồi ăn vui vẻ với chị cô, còn đem cái giọng đó nói với cô như cô mới là người sai?Ps. Ôi! Thỏ không biết khi truyền thuốc qua miệng cho người này, sang người khác có phải như vậy không? Nếu viết sai thì xin thứ lỗi nha.😂