Tác giả:

Trong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề…

Chương 51

Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… Từ sau khi Đinh Tiểu Mẫn nằm viện, ngày nào Vũ Thần cũng đến chăm sóc cô, tuy cô vẫn không chịu nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.Một tuần trôi qua, vết thương ở bụng cô cũng không có gì đáng ngại nữa, nên hôm nay cô phải xuất viện, Đinh Chiến đã nói sẽ đưa Đinh Tiểu Mẫn về nhà, vì ông không muốn cô ở gần Vũ Thần, lại sợ cô xảy ra chuyện, nhưng Vũ Thần lại không đồng ý.Còn rất bình thản nói "A Mẫn là vợ con, nên cô ấy phải ở nhà con!"Đinh Chiến tức giận nói "Để cậu lại làm tổn thương nó hay sao?"Vũ Thần kiên định nói "Con sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa!"Đinh Chiến định nói gì đó, lại thấy Đinh Tiểu Mẫn lắc đầu nhìn ông, nên ông cũng không nói nữa, nhìn cô dặn dò "A Mẫn, phải chăm sóc tốt cho bản thân có biết không?"Đinh Tiểu Mẫn gật đầu với ông, thật ra không phải cô muốn ở cùng hắn, nhưng cô chỉ là không muốn đối diện với chị cô mỗi ngày mà thôi, lại không muốn ba cô biết mối quan hệ của hai người xấu như vậy, nếu không ba cô sẽ rất đau lòng.Vũ Thần dẫn Đinh Tiểu Mẫn ra xe, cô vào xe ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đi được nữa đoạn đường, Vũ Thần dịu dàng hỏi "Em muốn ăn gì? Lát nữa khi về nhà anh sẽ làm?"Đinh Tiểu Mẫn vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn dường như đã quen với chuyện này, nên đành thở dài bất lực.Một tuần qua, cô vẫn không chịu nói chuyện với hắn, dù hắn có hỏi cô như thế nào, cô vẫn không trả lời, hắn cũng không để Tiểu Nhu đến thăm cô, vì hắn sợ khi nhìn thấy Tiểu Nhu, cô lại kích động như hôm bữa.Vừa về tới nhà, hắn liền nắm tay cô đi vào, nhìn cửa nhà không khoá, hắn bỗng nhíu mày, hắn nhớ lúc sáng đến bệnh viện đoán cô, hắn đã khóa cửa rất cẩn thận rồi mà?Vũ Thần vừa mở cửa, đã thấy Tiểu Nhu hoảng sợ chạy đến, giọng cô gấp gáp "Thần! Chuyện của tên bắt cóc là do anh làm có phải không?"Vũ Thần lạnh lùng nắm tay Đinh Tiểu Mẫn đi qua người Tiểu Nhu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.Hắn đi lại sofa để Đinh Tiểu Mẫn ngồi xuống, lại dịu dàng hỏi "Em muốn uống sữa không?" Thấy Đinh Tiểu Mẫn gật đầu, hắn đi lại mở tủ lạnh, thấy một hộp sữa đưa cho cô.Tiểu Nhu nhìn thấy cảnh đó, cơn giận càng tăng, đi lại ngồi đối diện Vũ Thần, nghiến răng nói "Thần! Em là đang hỏi anh đó?"Vũ Thần lúc này mới nhìn Tiểu Nhu, hỏi "Em nói chuyện gì?"Tiểu Nhu kiềm chế cơn giận, nói "Chuyện của đám người bắt cóc là do anh làm sao?"Vũ Thần gật đầu, Tiểu Nhu hoảng sợ nhìn hắn "Sao anh có thể làm như vậy?"Vũ Thần nhìn Tiểu Nhu mỉm cười, bình thản, nói "Sao lại không thể?""Nếu như anh đã bắt được hắn, tại sao không giao cho canh sát? Mà lại đánh hắn tới tàn phế như vậy?"Tiểu Nhu run rẩy nhìn hắn, dường như người trước mặt cô, không còn là hắn trước đây nữa, lúc cô nghe tin Tấn Phi đang nằm viện, cô đã tới thăm, bác sĩ nói hắn sươn sườn bị gẫy mấy cái, hai chân và hai tay bị tàn phế, chỉ còn nữa cái mạng, những tên đi theo hắn thì chết không thấy xác.Trước đây hắn đâu có tàn nhẫn như vậy?Đinh Tiểu Mẫn nghe thế, bàn tay cầm hộp sữa bỗng run lên, hộp sữa chưa được khui, rơi xuống đất, nếu những chuyện này do hắn làm, thì thật quá tàn nhẫn rồi!Vũ Thần nhìn Đinh Tiểu Mẫn, rồi nhặt hộp sữa lên, lấy ống hút trong tay cô cấm vào, rồi đưa đến cho cô, Đinh Tiểu Mẫn im lặng nhận lấy, hắn lấy tay vuốt tóc cô, giọng nói lại lạnh lùng đến rét run "Anh đã nói, nếu như hắn dám làm gì A Mẫn, anh nhất định khiến hắn sống không bằng chết!"Đinh Tiểu Mẫn chỉ mới vừa ổn định tinh thần, nghe hắn nói thế, bàn tay cô không kiềm được lại run rẩy.Hắn là vì cô sao? Nhưng tại sao cô lại không thấy vui một chút nào? Nếu như nói Tấn Phi đáng chết, thì hai người ngồi trước mặt cô đây, không phải càng đáng chết gấp một trăm lần sao?Chị cô bắt cóc cô, để giết con cô, chồng cô lại gián tiếp khiến điều đó thành công, cho nên hai người họ còn đáng chết hơn!

Từ sau khi Đinh Tiểu Mẫn nằm viện, ngày nào Vũ Thần cũng đến chăm sóc cô, tuy cô vẫn không chịu nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.

Một tuần trôi qua, vết thương ở bụng cô cũng không có gì đáng ngại nữa, nên hôm nay cô phải xuất viện, Đinh Chiến đã nói sẽ đưa Đinh Tiểu Mẫn về nhà, vì ông không muốn cô ở gần Vũ Thần, lại sợ cô xảy ra chuyện, nhưng Vũ Thần lại không đồng ý.

Còn rất bình thản nói "A Mẫn là vợ con, nên cô ấy phải ở nhà con!"

Đinh Chiến tức giận nói "Để cậu lại làm tổn thương nó hay sao?"

Vũ Thần kiên định nói "Con sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa!"

Đinh Chiến định nói gì đó, lại thấy Đinh Tiểu Mẫn lắc đầu nhìn ông, nên ông cũng không nói nữa, nhìn cô dặn dò "A Mẫn, phải chăm sóc tốt cho bản thân có biết không?"

Đinh Tiểu Mẫn gật đầu với ông, thật ra không phải cô muốn ở cùng hắn, nhưng cô chỉ là không muốn đối diện với chị cô mỗi ngày mà thôi, lại không muốn ba cô biết mối quan hệ của hai người xấu như vậy, nếu không ba cô sẽ rất đau lòng.

Vũ Thần dẫn Đinh Tiểu Mẫn ra xe, cô vào xe ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đi được nữa đoạn đường, Vũ Thần dịu dàng hỏi "Em muốn ăn gì? Lát nữa khi về nhà anh sẽ làm?"

Đinh Tiểu Mẫn vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn dường như đã quen với chuyện này, nên đành thở dài bất lực.

Một tuần qua, cô vẫn không chịu nói chuyện với hắn, dù hắn có hỏi cô như thế nào, cô vẫn không trả lời, hắn cũng không để Tiểu Nhu đến thăm cô, vì hắn sợ khi nhìn thấy Tiểu Nhu, cô lại kích động như hôm bữa.

Vừa về tới nhà, hắn liền nắm tay cô đi vào, nhìn cửa nhà không khoá, hắn bỗng nhíu mày, hắn nhớ lúc sáng đến bệnh viện đoán cô, hắn đã khóa cửa rất cẩn thận rồi mà?

Vũ Thần vừa mở cửa, đã thấy Tiểu Nhu hoảng sợ chạy đến, giọng cô gấp gáp "Thần! Chuyện của tên bắt cóc là do anh làm có phải không?"

Vũ Thần lạnh lùng nắm tay Đinh Tiểu Mẫn đi qua người Tiểu Nhu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Hắn đi lại sofa để Đinh Tiểu Mẫn ngồi xuống, lại dịu dàng hỏi "Em muốn uống sữa không?" Thấy Đinh Tiểu Mẫn gật đầu, hắn đi lại mở tủ lạnh, thấy một hộp sữa đưa cho cô.

Tiểu Nhu nhìn thấy cảnh đó, cơn giận càng tăng, đi lại ngồi đối diện Vũ Thần, nghiến răng nói "Thần! Em là đang hỏi anh đó?"

Vũ Thần lúc này mới nhìn Tiểu Nhu, hỏi "Em nói chuyện gì?"

Tiểu Nhu kiềm chế cơn giận, nói "Chuyện của đám người bắt cóc là do anh làm sao?"

Vũ Thần gật đầu, Tiểu Nhu hoảng sợ nhìn hắn "Sao anh có thể làm như vậy?"

Vũ Thần nhìn Tiểu Nhu mỉm cười, bình thản, nói "Sao lại không thể?"

"Nếu như anh đã bắt được hắn, tại sao không giao cho canh sát? Mà lại đánh hắn tới tàn phế như vậy?"

Tiểu Nhu run rẩy nhìn hắn, dường như người trước mặt cô, không còn là hắn trước đây nữa, lúc cô nghe tin Tấn Phi đang nằm viện, cô đã tới thăm, bác sĩ nói hắn sươn sườn bị gẫy mấy cái, hai chân và hai tay bị tàn phế, chỉ còn nữa cái mạng, những tên đi theo hắn thì chết không thấy xác.

Trước đây hắn đâu có tàn nhẫn như vậy?

Đinh Tiểu Mẫn nghe thế, bàn tay cầm hộp sữa bỗng run lên, hộp sữa chưa được khui, rơi xuống đất, nếu những chuyện này do hắn làm, thì thật quá tàn nhẫn rồi!

Vũ Thần nhìn Đinh Tiểu Mẫn, rồi nhặt hộp sữa lên, lấy ống hút trong tay cô cấm vào, rồi đưa đến cho cô, Đinh Tiểu Mẫn im lặng nhận lấy, hắn lấy tay vuốt tóc cô, giọng nói lại lạnh lùng đến rét run "Anh đã nói, nếu như hắn dám làm gì A Mẫn, anh nhất định khiến hắn sống không bằng chết!"

Đinh Tiểu Mẫn chỉ mới vừa ổn định tinh thần, nghe hắn nói thế, bàn tay cô không kiềm được lại run rẩy.

Hắn là vì cô sao? Nhưng tại sao cô lại không thấy vui một chút nào? Nếu như nói Tấn Phi đáng chết, thì hai người ngồi trước mặt cô đây, không phải càng đáng chết gấp một trăm lần sao?

Chị cô bắt cóc cô, để giết con cô, chồng cô lại gián tiếp khiến điều đó thành công, cho nên hai người họ còn đáng chết hơn!

Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… Từ sau khi Đinh Tiểu Mẫn nằm viện, ngày nào Vũ Thần cũng đến chăm sóc cô, tuy cô vẫn không chịu nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.Một tuần trôi qua, vết thương ở bụng cô cũng không có gì đáng ngại nữa, nên hôm nay cô phải xuất viện, Đinh Chiến đã nói sẽ đưa Đinh Tiểu Mẫn về nhà, vì ông không muốn cô ở gần Vũ Thần, lại sợ cô xảy ra chuyện, nhưng Vũ Thần lại không đồng ý.Còn rất bình thản nói "A Mẫn là vợ con, nên cô ấy phải ở nhà con!"Đinh Chiến tức giận nói "Để cậu lại làm tổn thương nó hay sao?"Vũ Thần kiên định nói "Con sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa!"Đinh Chiến định nói gì đó, lại thấy Đinh Tiểu Mẫn lắc đầu nhìn ông, nên ông cũng không nói nữa, nhìn cô dặn dò "A Mẫn, phải chăm sóc tốt cho bản thân có biết không?"Đinh Tiểu Mẫn gật đầu với ông, thật ra không phải cô muốn ở cùng hắn, nhưng cô chỉ là không muốn đối diện với chị cô mỗi ngày mà thôi, lại không muốn ba cô biết mối quan hệ của hai người xấu như vậy, nếu không ba cô sẽ rất đau lòng.Vũ Thần dẫn Đinh Tiểu Mẫn ra xe, cô vào xe ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đi được nữa đoạn đường, Vũ Thần dịu dàng hỏi "Em muốn ăn gì? Lát nữa khi về nhà anh sẽ làm?"Đinh Tiểu Mẫn vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn dường như đã quen với chuyện này, nên đành thở dài bất lực.Một tuần qua, cô vẫn không chịu nói chuyện với hắn, dù hắn có hỏi cô như thế nào, cô vẫn không trả lời, hắn cũng không để Tiểu Nhu đến thăm cô, vì hắn sợ khi nhìn thấy Tiểu Nhu, cô lại kích động như hôm bữa.Vừa về tới nhà, hắn liền nắm tay cô đi vào, nhìn cửa nhà không khoá, hắn bỗng nhíu mày, hắn nhớ lúc sáng đến bệnh viện đoán cô, hắn đã khóa cửa rất cẩn thận rồi mà?Vũ Thần vừa mở cửa, đã thấy Tiểu Nhu hoảng sợ chạy đến, giọng cô gấp gáp "Thần! Chuyện của tên bắt cóc là do anh làm có phải không?"Vũ Thần lạnh lùng nắm tay Đinh Tiểu Mẫn đi qua người Tiểu Nhu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.Hắn đi lại sofa để Đinh Tiểu Mẫn ngồi xuống, lại dịu dàng hỏi "Em muốn uống sữa không?" Thấy Đinh Tiểu Mẫn gật đầu, hắn đi lại mở tủ lạnh, thấy một hộp sữa đưa cho cô.Tiểu Nhu nhìn thấy cảnh đó, cơn giận càng tăng, đi lại ngồi đối diện Vũ Thần, nghiến răng nói "Thần! Em là đang hỏi anh đó?"Vũ Thần lúc này mới nhìn Tiểu Nhu, hỏi "Em nói chuyện gì?"Tiểu Nhu kiềm chế cơn giận, nói "Chuyện của đám người bắt cóc là do anh làm sao?"Vũ Thần gật đầu, Tiểu Nhu hoảng sợ nhìn hắn "Sao anh có thể làm như vậy?"Vũ Thần nhìn Tiểu Nhu mỉm cười, bình thản, nói "Sao lại không thể?""Nếu như anh đã bắt được hắn, tại sao không giao cho canh sát? Mà lại đánh hắn tới tàn phế như vậy?"Tiểu Nhu run rẩy nhìn hắn, dường như người trước mặt cô, không còn là hắn trước đây nữa, lúc cô nghe tin Tấn Phi đang nằm viện, cô đã tới thăm, bác sĩ nói hắn sươn sườn bị gẫy mấy cái, hai chân và hai tay bị tàn phế, chỉ còn nữa cái mạng, những tên đi theo hắn thì chết không thấy xác.Trước đây hắn đâu có tàn nhẫn như vậy?Đinh Tiểu Mẫn nghe thế, bàn tay cầm hộp sữa bỗng run lên, hộp sữa chưa được khui, rơi xuống đất, nếu những chuyện này do hắn làm, thì thật quá tàn nhẫn rồi!Vũ Thần nhìn Đinh Tiểu Mẫn, rồi nhặt hộp sữa lên, lấy ống hút trong tay cô cấm vào, rồi đưa đến cho cô, Đinh Tiểu Mẫn im lặng nhận lấy, hắn lấy tay vuốt tóc cô, giọng nói lại lạnh lùng đến rét run "Anh đã nói, nếu như hắn dám làm gì A Mẫn, anh nhất định khiến hắn sống không bằng chết!"Đinh Tiểu Mẫn chỉ mới vừa ổn định tinh thần, nghe hắn nói thế, bàn tay cô không kiềm được lại run rẩy.Hắn là vì cô sao? Nhưng tại sao cô lại không thấy vui một chút nào? Nếu như nói Tấn Phi đáng chết, thì hai người ngồi trước mặt cô đây, không phải càng đáng chết gấp một trăm lần sao?Chị cô bắt cóc cô, để giết con cô, chồng cô lại gián tiếp khiến điều đó thành công, cho nên hai người họ còn đáng chết hơn!

Chương 51