Trong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề…
Chương 57
Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… "Thần!" Vũ Thần vừa bước hai bước, thì Đinh Tiểu Mẫn bỗng lớn tiếng gọi hắn.Bước chân Vũ Thần bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Đinh Tiểu Mẫn từ cầu thang đi lại.Trái tim hắn bỗng nhập loạn nhịp, không phải là nụ cười trên môi cô, mà là đây là lần đầu tiên cô gọi hắn thân thiết như vậy, khiến hắn không tự chủ được, ngẩn ngơ nhìn về phía cô.Đinh Tiểu Mẫn đi lại mỉm cười "Hôm nay anh lại không đến công ty à?"Tiểu Nhu nghe Đinh Tiểu Mẫn gọi Thần thân thiết như vậy, lại nghe được câu "Anh lại không đến công ty à?" thì mím chặt môi, chẳng lẽ hắn lại không đến công ty, mà luôn ở nhà với A Mẫn sao?Vũ Thần lúc này mới hoàn hồn, nhìn nụ cười trên môi Đinh Tiểu Mẫn, hắn cũng cười theo "Một chút nữa anh sẽ đi!"Đinh Tiểu Mẫn cười cười nhìn sang Tiểu Nhu, hỏi "Anh và chị hai đang nói chuyện gì vậy?" rồi nhặt sợi dây chuyền ở dưới đất lên "Dây chuyền của chị hai à anh?"Vũ Thần gật đầu, rồi lấy sợi dây trong tay Đinh Tiểu Mẫn, đi lại đưa cho Tiểu Nhu "Sau này đừng tùy tiện vứt bỏ như vậy nữa!"Tiểu Nhu nhìn vào sợi dây chuyền, rồi quay sang chỗ khác, lạnh lùng nói "Em chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ nó, là nó không muốn ở bên em nữa!"Vũ Thần trầm mặc nhìn Tiểu Nhu, rồi nhét sợi dây chuyền vào lòng bàn tay Tiểu Nhu, trầm giọng nói "Chỉ cần em không vứt bỏ nó, thì nó sẽ luôn bên cạnh em!"Tiểu Nhu nhìn vào mắt Vũ Thần, nhẹ giọng hỏi "Thật không?""Thật!"Tiểu Nhu mỉm cười, nói "Vậy anh có thể cùng em đến bệnh viện không? Dạ dày em không được tốt!"Vũ Thần định nói gì đó, thì Đinh Tiểu Mẫn bỗng ho sặc sụa, hắn lo lắng đi lại hỏi "A Mẫn! Sao vậy?"Đinh Tiểu Mẫn ngừng ho, rồi bỗng ôm chặt thắt lưng Vũ Thần, nhẹ giọng nói "Đừng đi có được không? Em đói! Em muốn ăn cháo anh nấu!"Vũ Thần cứng đơ người, im lặng không biết làm thế nào, thì Đinh Tiểu Mẫn lại ôm chặt hơn "Thần! Nấu cháo cho em ăn có được không?"Vũ Thần nhẹ giọng nói "Được! Anh nấu cho em ăn!" Làm sao hắn có thể từ chối cô được? vòng tay cô mềm mại như vậy, giọng nói lại ngọt ngào như vậy, hiếm lắm cô mới làm nũng như vậy với hắn, làm lòng hắn cũng mềm nhũn theo.Tiểu Nhu thấy thế, thì tức giận giậm chân, một lần nữa ném thẳng sợi dây chuyền vào hai người đang ôm nhau kia, hét lớn "Đồ dối trá!"Vũ Thần nhíu mày nhìn Tiểu Nhu, định đuổi theo, thì bị Đinh Tiểu Mẫn giữ lại, ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn "Đừng đi!"Hắn nhìn vào mặt cô, bất lực nói "Được! Không đi nữa, không phải em muốn ăn cháo sao? Anh đi nấu cho em!" Nói rồi nắm tay cô kéo vào phòng ăn, kéo ghế ra để cô ngồi xuống, nữa tiếng sau, hắn bưng ra một tô cháu nóng hổi để trước mặt cô."Ăn từ từ thôi!"Đinh Tiểu Mẫn không nói gì, múc từng muỗng bỏ vào miệng, Vũ Thần thấy cô im lặng, nên hỏi "Sao hôm nay em lại thân thiện với anh như vậy? Không phải đã tha thứ cho anh rồi đấy chứ?"Đinh Tiểu Mẫn bỏ cái muỗng vào lại tô cháu, bình thản nói "Không! Chỉ là muốn chọc tức chị hai thôi!""Anh biết!" Hắn làm sao không biết được chứ, cô cố chấp như vậy, sao lại dễ dàng tha thứ cho hắn, chỉ có những lúc có Tiểu Nhu, cô mới mềm mỏng với hắn mà thôi.Đinh Tiểu Mẫn ngạc nhiên nhìn hắn "Anh biết? Sao còn làm vậy?"Vũ Thần bình thản nói "Chỉ là anh muốn thấy em cười thôi!"Hắn biết cô giả vờ, nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được, chỉ muốn đổi lại một chút vui vẻ từ cô, mà phối hợp cùng cô.Đinh Tiểu Mẫn lại im lặng, từ từ ăn cháo.Vũ Thần nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy "Anh đến công ty đây!"Lúc Vũ Thần đi ngang qua người Đinh Tiểu Mẫn, cô vội nói "Em có thể tin anh một lần nữa không?" Nói rồi cô cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.Vũ Thần bỗng khựng lại, lúc nãy cô nói "Em có thể tin anh một lần nữa không?"Vậy ý cô là? Tha thứ cho hắn rồi sao?Vũ Thần nhếch cao khóe môi, đi lại ngồi về vị trí cũ, nhìn cô hỏi "A Mẫn! Em nói lại lần nữa được không?" Để hắn chắc chắn, hắn không nghe nhầm đấy chứ?Nhưng cô vẫn cúi đầu im lặng, hắn cũng không ép buộc cô nữa, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng "Tối anh về lại nấu cháo cho em ăn!"Lúc này Đinh Tiểu Mẫn mới ngước lên nhìn hắn, giọng có chút bất đắc dĩ "Thật ra em không thích ăn cháo đâu!"Vũ Thần cười cười nhìn cô "Vậy em thích ăn gì?""Anh sẽ nấu sao?""Không! Anh sẽ mua" Vũ Thần vừa dứt lời cả hai cùng nhìn nhau cười lớn.
"Thần!" Vũ Thần vừa bước hai bước, thì Đinh Tiểu Mẫn bỗng lớn tiếng gọi hắn.
Bước chân Vũ Thần bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Đinh Tiểu Mẫn từ cầu thang đi lại.
Trái tim hắn bỗng nhập loạn nhịp, không phải là nụ cười trên môi cô, mà là đây là lần đầu tiên cô gọi hắn thân thiết như vậy, khiến hắn không tự chủ được, ngẩn ngơ nhìn về phía cô.
Đinh Tiểu Mẫn đi lại mỉm cười "Hôm nay anh lại không đến công ty à?"
Tiểu Nhu nghe Đinh Tiểu Mẫn gọi Thần thân thiết như vậy, lại nghe được câu "Anh lại không đến công ty à?" thì mím chặt môi, chẳng lẽ hắn lại không đến công ty, mà luôn ở nhà với A Mẫn sao?
Vũ Thần lúc này mới hoàn hồn, nhìn nụ cười trên môi Đinh Tiểu Mẫn, hắn cũng cười theo "Một chút nữa anh sẽ đi!"
Đinh Tiểu Mẫn cười cười nhìn sang Tiểu Nhu, hỏi "Anh và chị hai đang nói chuyện gì vậy?" rồi nhặt sợi dây chuyền ở dưới đất lên "Dây chuyền của chị hai à anh?"
Vũ Thần gật đầu, rồi lấy sợi dây trong tay Đinh Tiểu Mẫn, đi lại đưa cho Tiểu Nhu "Sau này đừng tùy tiện vứt bỏ như vậy nữa!"
Tiểu Nhu nhìn vào sợi dây chuyền, rồi quay sang chỗ khác, lạnh lùng nói "Em chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ nó, là nó không muốn ở bên em nữa!"
Vũ Thần trầm mặc nhìn Tiểu Nhu, rồi nhét sợi dây chuyền vào lòng bàn tay Tiểu Nhu, trầm giọng nói "Chỉ cần em không vứt bỏ nó, thì nó sẽ luôn bên cạnh em!"
Tiểu Nhu nhìn vào mắt Vũ Thần, nhẹ giọng hỏi "Thật không?"
"Thật!"
Tiểu Nhu mỉm cười, nói "Vậy anh có thể cùng em đến bệnh viện không? Dạ dày em không được tốt!"
Vũ Thần định nói gì đó, thì Đinh Tiểu Mẫn bỗng ho sặc sụa, hắn lo lắng đi lại hỏi "A Mẫn! Sao vậy?"
Đinh Tiểu Mẫn ngừng ho, rồi bỗng ôm chặt thắt lưng Vũ Thần, nhẹ giọng nói "Đừng đi có được không? Em đói! Em muốn ăn cháo anh nấu!"
Vũ Thần cứng đơ người, im lặng không biết làm thế nào, thì Đinh Tiểu Mẫn lại ôm chặt hơn "Thần! Nấu cháo cho em ăn có được không?"
Vũ Thần nhẹ giọng nói "Được! Anh nấu cho em ăn!" Làm sao hắn có thể từ chối cô được? vòng tay cô mềm mại như vậy, giọng nói lại ngọt ngào như vậy, hiếm lắm cô mới làm nũng như vậy với hắn, làm lòng hắn cũng mềm nhũn theo.
Tiểu Nhu thấy thế, thì tức giận giậm chân, một lần nữa ném thẳng sợi dây chuyền vào hai người đang ôm nhau kia, hét lớn "Đồ dối trá!"
Vũ Thần nhíu mày nhìn Tiểu Nhu, định đuổi theo, thì bị Đinh Tiểu Mẫn giữ lại, ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn "Đừng đi!"
Hắn nhìn vào mặt cô, bất lực nói "Được! Không đi nữa, không phải em muốn ăn cháo sao? Anh đi nấu cho em!" Nói rồi nắm tay cô kéo vào phòng ăn, kéo ghế ra để cô ngồi xuống, nữa tiếng sau, hắn bưng ra một tô cháu nóng hổi để trước mặt cô.
"Ăn từ từ thôi!"
Đinh Tiểu Mẫn không nói gì, múc từng muỗng bỏ vào miệng, Vũ Thần thấy cô im lặng, nên hỏi "Sao hôm nay em lại thân thiện với anh như vậy? Không phải đã tha thứ cho anh rồi đấy chứ?"
Đinh Tiểu Mẫn bỏ cái muỗng vào lại tô cháu, bình thản nói "Không! Chỉ là muốn chọc tức chị hai thôi!"
"Anh biết!" Hắn làm sao không biết được chứ, cô cố chấp như vậy, sao lại dễ dàng tha thứ cho hắn, chỉ có những lúc có Tiểu Nhu, cô mới mềm mỏng với hắn mà thôi.
Đinh Tiểu Mẫn ngạc nhiên nhìn hắn "Anh biết? Sao còn làm vậy?"
Vũ Thần bình thản nói "Chỉ là anh muốn thấy em cười thôi!"
Hắn biết cô giả vờ, nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được, chỉ muốn đổi lại một chút vui vẻ từ cô, mà phối hợp cùng cô.
Đinh Tiểu Mẫn lại im lặng, từ từ ăn cháo.
Vũ Thần nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy "Anh đến công ty đây!"
Lúc Vũ Thần đi ngang qua người Đinh Tiểu Mẫn, cô vội nói "Em có thể tin anh một lần nữa không?" Nói rồi cô cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
Vũ Thần bỗng khựng lại, lúc nãy cô nói "Em có thể tin anh một lần nữa không?"
Vậy ý cô là? Tha thứ cho hắn rồi sao?
Vũ Thần nhếch cao khóe môi, đi lại ngồi về vị trí cũ, nhìn cô hỏi "A Mẫn! Em nói lại lần nữa được không?" Để hắn chắc chắn, hắn không nghe nhầm đấy chứ?
Nhưng cô vẫn cúi đầu im lặng, hắn cũng không ép buộc cô nữa, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng "Tối anh về lại nấu cháo cho em ăn!"
Lúc này Đinh Tiểu Mẫn mới ngước lên nhìn hắn, giọng có chút bất đắc dĩ "Thật ra em không thích ăn cháo đâu!"
Vũ Thần cười cười nhìn cô "Vậy em thích ăn gì?"
"Anh sẽ nấu sao?"
"Không! Anh sẽ mua" Vũ Thần vừa dứt lời cả hai cùng nhìn nhau cười lớn.
Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… "Thần!" Vũ Thần vừa bước hai bước, thì Đinh Tiểu Mẫn bỗng lớn tiếng gọi hắn.Bước chân Vũ Thần bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Đinh Tiểu Mẫn từ cầu thang đi lại.Trái tim hắn bỗng nhập loạn nhịp, không phải là nụ cười trên môi cô, mà là đây là lần đầu tiên cô gọi hắn thân thiết như vậy, khiến hắn không tự chủ được, ngẩn ngơ nhìn về phía cô.Đinh Tiểu Mẫn đi lại mỉm cười "Hôm nay anh lại không đến công ty à?"Tiểu Nhu nghe Đinh Tiểu Mẫn gọi Thần thân thiết như vậy, lại nghe được câu "Anh lại không đến công ty à?" thì mím chặt môi, chẳng lẽ hắn lại không đến công ty, mà luôn ở nhà với A Mẫn sao?Vũ Thần lúc này mới hoàn hồn, nhìn nụ cười trên môi Đinh Tiểu Mẫn, hắn cũng cười theo "Một chút nữa anh sẽ đi!"Đinh Tiểu Mẫn cười cười nhìn sang Tiểu Nhu, hỏi "Anh và chị hai đang nói chuyện gì vậy?" rồi nhặt sợi dây chuyền ở dưới đất lên "Dây chuyền của chị hai à anh?"Vũ Thần gật đầu, rồi lấy sợi dây trong tay Đinh Tiểu Mẫn, đi lại đưa cho Tiểu Nhu "Sau này đừng tùy tiện vứt bỏ như vậy nữa!"Tiểu Nhu nhìn vào sợi dây chuyền, rồi quay sang chỗ khác, lạnh lùng nói "Em chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ nó, là nó không muốn ở bên em nữa!"Vũ Thần trầm mặc nhìn Tiểu Nhu, rồi nhét sợi dây chuyền vào lòng bàn tay Tiểu Nhu, trầm giọng nói "Chỉ cần em không vứt bỏ nó, thì nó sẽ luôn bên cạnh em!"Tiểu Nhu nhìn vào mắt Vũ Thần, nhẹ giọng hỏi "Thật không?""Thật!"Tiểu Nhu mỉm cười, nói "Vậy anh có thể cùng em đến bệnh viện không? Dạ dày em không được tốt!"Vũ Thần định nói gì đó, thì Đinh Tiểu Mẫn bỗng ho sặc sụa, hắn lo lắng đi lại hỏi "A Mẫn! Sao vậy?"Đinh Tiểu Mẫn ngừng ho, rồi bỗng ôm chặt thắt lưng Vũ Thần, nhẹ giọng nói "Đừng đi có được không? Em đói! Em muốn ăn cháo anh nấu!"Vũ Thần cứng đơ người, im lặng không biết làm thế nào, thì Đinh Tiểu Mẫn lại ôm chặt hơn "Thần! Nấu cháo cho em ăn có được không?"Vũ Thần nhẹ giọng nói "Được! Anh nấu cho em ăn!" Làm sao hắn có thể từ chối cô được? vòng tay cô mềm mại như vậy, giọng nói lại ngọt ngào như vậy, hiếm lắm cô mới làm nũng như vậy với hắn, làm lòng hắn cũng mềm nhũn theo.Tiểu Nhu thấy thế, thì tức giận giậm chân, một lần nữa ném thẳng sợi dây chuyền vào hai người đang ôm nhau kia, hét lớn "Đồ dối trá!"Vũ Thần nhíu mày nhìn Tiểu Nhu, định đuổi theo, thì bị Đinh Tiểu Mẫn giữ lại, ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn "Đừng đi!"Hắn nhìn vào mặt cô, bất lực nói "Được! Không đi nữa, không phải em muốn ăn cháo sao? Anh đi nấu cho em!" Nói rồi nắm tay cô kéo vào phòng ăn, kéo ghế ra để cô ngồi xuống, nữa tiếng sau, hắn bưng ra một tô cháu nóng hổi để trước mặt cô."Ăn từ từ thôi!"Đinh Tiểu Mẫn không nói gì, múc từng muỗng bỏ vào miệng, Vũ Thần thấy cô im lặng, nên hỏi "Sao hôm nay em lại thân thiện với anh như vậy? Không phải đã tha thứ cho anh rồi đấy chứ?"Đinh Tiểu Mẫn bỏ cái muỗng vào lại tô cháu, bình thản nói "Không! Chỉ là muốn chọc tức chị hai thôi!""Anh biết!" Hắn làm sao không biết được chứ, cô cố chấp như vậy, sao lại dễ dàng tha thứ cho hắn, chỉ có những lúc có Tiểu Nhu, cô mới mềm mỏng với hắn mà thôi.Đinh Tiểu Mẫn ngạc nhiên nhìn hắn "Anh biết? Sao còn làm vậy?"Vũ Thần bình thản nói "Chỉ là anh muốn thấy em cười thôi!"Hắn biết cô giả vờ, nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được, chỉ muốn đổi lại một chút vui vẻ từ cô, mà phối hợp cùng cô.Đinh Tiểu Mẫn lại im lặng, từ từ ăn cháo.Vũ Thần nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy "Anh đến công ty đây!"Lúc Vũ Thần đi ngang qua người Đinh Tiểu Mẫn, cô vội nói "Em có thể tin anh một lần nữa không?" Nói rồi cô cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.Vũ Thần bỗng khựng lại, lúc nãy cô nói "Em có thể tin anh một lần nữa không?"Vậy ý cô là? Tha thứ cho hắn rồi sao?Vũ Thần nhếch cao khóe môi, đi lại ngồi về vị trí cũ, nhìn cô hỏi "A Mẫn! Em nói lại lần nữa được không?" Để hắn chắc chắn, hắn không nghe nhầm đấy chứ?Nhưng cô vẫn cúi đầu im lặng, hắn cũng không ép buộc cô nữa, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng "Tối anh về lại nấu cháo cho em ăn!"Lúc này Đinh Tiểu Mẫn mới ngước lên nhìn hắn, giọng có chút bất đắc dĩ "Thật ra em không thích ăn cháo đâu!"Vũ Thần cười cười nhìn cô "Vậy em thích ăn gì?""Anh sẽ nấu sao?""Không! Anh sẽ mua" Vũ Thần vừa dứt lời cả hai cùng nhìn nhau cười lớn.