Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…

Chương 24: Anh cứ nghĩ… em sẽ không rời đi.

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Cố Hoài quay lại công ty, ký liên tiếp mấy hợp đồng, lúc này mới để ý đến một bản hợp đồng xin đầu tư trên bàn—liên quan đến việc sản xuất thuốc đặc trị ung thư.Loại thuốc này đã nghiên cứu thành công, chỉ là khâu sản xuất sau đó cần một khoản kinh phí lớn.Phía phòng thí nghiệm lựa chọn gửi bản hợp đồng này cho tập đoàn Cố thị chính là bởi vì Cố thị tiềm lực hùng hậu, có thể xử lý được vòng xoay vốn phía sau.Dù hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.Nhưng để có được một liều thuốc… cũng không phải chuyện khó.Khi nhìn thấy tài liệu, Cố Hoài sững người ngồi trước bàn làm việc.Nếu như ngày đó Giang Nhiễm không đi Sydney.Nếu như anh chăm sóc cô cẩn thận hơn, thì có phải… cô đã có thể chờ đến ngày loại thuốc này nghiên cứu thành công?Nếu hôm ấy, anh giữ cô lại... Nhưng mà… trên đời này làm gì có “nếu như”. Cố Hoài tựa lưng vào ghế, bật cười.Thế nhưng nước mắt lại theo khóe mắt rơi xuống, lăn dọc theo đường xương hàm, nhỏ giọt lên cằm."Anh cứ nghĩ… em sẽ không rời đi.”Dù sao thì anh cũng biết tình yêu mà Giang Nhiễm dành cho anh nồng nhiệt và chân thành đến nhường nào.Dù giữa họ có bao nhiêu hiểu lầm, anh vẫn luôn tin rằng cô sẽ không rời bỏ anh.Rõ ràng trong suốt ba năm qua, bất kể anh sai điều gì, Giang Nhiễm đều tha thứ cho anh.Ngay cả khi anh vì bị Tu Tu cào trúng mà nổi giận đuổi nó ra khỏi nhà, sau đó lại tội nghiệp năn nỉ, Giang Nhiễm cũng vẫn chọn tha thứ cho anh.Vị trợ lý đặc biệt vừa đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói ấy, nhất thời không biết nên nói gì.Nhưng mà, cô ấy từng nghĩ… anh sẽ giữ cô lại. Hôm đó, anh đứng bên cạnh cửa xe, rõ ràng đã thấy được tia do dự cuối cùng trong đôi mắt của Giang Nhiễm.Trà Đá Dịch Quán---Lần đó là lần đầu tiên Cố Hoài giận dỗi với Giang Nhiễm.Cũng là… lần cuối cùng.- Trà Đá Dịch Quán -

Cố Hoài quay lại công ty, ký liên tiếp mấy hợp đồng, lúc này mới để ý đến một bản hợp đồng xin đầu tư trên bàn—liên quan đến việc sản xuất thuốc đặc trị ung thư.

Loại thuốc này đã nghiên cứu thành công, chỉ là khâu sản xuất sau đó cần một khoản kinh phí lớn.

Phía phòng thí nghiệm lựa chọn gửi bản hợp đồng này cho tập đoàn Cố thị chính là bởi vì Cố thị tiềm lực hùng hậu, có thể xử lý được vòng xoay vốn phía sau.

Dù hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Nhưng để có được một liều thuốc… cũng không phải chuyện khó.

Khi nhìn thấy tài liệu, Cố Hoài sững người ngồi trước bàn làm việc.

Nếu như ngày đó Giang Nhiễm không đi Sydney.

Nếu như anh chăm sóc cô cẩn thận hơn, thì có phải… cô đã có thể chờ đến ngày loại thuốc này nghiên cứu thành công?

Nếu hôm ấy, anh giữ cô lại... Nhưng mà… trên đời này làm gì có “nếu như”. Cố Hoài tựa lưng vào ghế, bật cười.

Thế nhưng nước mắt lại theo khóe mắt rơi xuống, lăn dọc theo đường xương hàm, nhỏ giọt lên cằm.

"Anh cứ nghĩ… em sẽ không rời đi.”

Dù sao thì anh cũng biết tình yêu mà Giang Nhiễm dành cho anh nồng nhiệt và chân thành đến nhường nào.

Dù giữa họ có bao nhiêu hiểu lầm, anh vẫn luôn tin rằng cô sẽ không rời bỏ anh.

Rõ ràng trong suốt ba năm qua, bất kể anh sai điều gì, Giang Nhiễm đều tha thứ cho anh.

Ngay cả khi anh vì bị Tu Tu cào trúng mà nổi giận đuổi nó ra khỏi nhà, sau đó lại tội nghiệp năn nỉ, Giang Nhiễm cũng vẫn chọn tha thứ cho anh.

Vị trợ lý đặc biệt vừa đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói ấy, nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng mà, cô ấy từng nghĩ… anh sẽ giữ cô lại. Hôm đó, anh đứng bên cạnh cửa xe, rõ ràng đã thấy được tia do dự cuối cùng trong đôi mắt của Giang Nhiễm.

Trà Đá Dịch Quán

---

Lần đó là lần đầu tiên Cố Hoài giận dỗi với Giang Nhiễm.

Cũng là… lần cuối cùng.

- Trà Đá Dịch Quán -

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Cố Hoài quay lại công ty, ký liên tiếp mấy hợp đồng, lúc này mới để ý đến một bản hợp đồng xin đầu tư trên bàn—liên quan đến việc sản xuất thuốc đặc trị ung thư.Loại thuốc này đã nghiên cứu thành công, chỉ là khâu sản xuất sau đó cần một khoản kinh phí lớn.Phía phòng thí nghiệm lựa chọn gửi bản hợp đồng này cho tập đoàn Cố thị chính là bởi vì Cố thị tiềm lực hùng hậu, có thể xử lý được vòng xoay vốn phía sau.Dù hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.Nhưng để có được một liều thuốc… cũng không phải chuyện khó.Khi nhìn thấy tài liệu, Cố Hoài sững người ngồi trước bàn làm việc.Nếu như ngày đó Giang Nhiễm không đi Sydney.Nếu như anh chăm sóc cô cẩn thận hơn, thì có phải… cô đã có thể chờ đến ngày loại thuốc này nghiên cứu thành công?Nếu hôm ấy, anh giữ cô lại... Nhưng mà… trên đời này làm gì có “nếu như”. Cố Hoài tựa lưng vào ghế, bật cười.Thế nhưng nước mắt lại theo khóe mắt rơi xuống, lăn dọc theo đường xương hàm, nhỏ giọt lên cằm."Anh cứ nghĩ… em sẽ không rời đi.”Dù sao thì anh cũng biết tình yêu mà Giang Nhiễm dành cho anh nồng nhiệt và chân thành đến nhường nào.Dù giữa họ có bao nhiêu hiểu lầm, anh vẫn luôn tin rằng cô sẽ không rời bỏ anh.Rõ ràng trong suốt ba năm qua, bất kể anh sai điều gì, Giang Nhiễm đều tha thứ cho anh.Ngay cả khi anh vì bị Tu Tu cào trúng mà nổi giận đuổi nó ra khỏi nhà, sau đó lại tội nghiệp năn nỉ, Giang Nhiễm cũng vẫn chọn tha thứ cho anh.Vị trợ lý đặc biệt vừa đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói ấy, nhất thời không biết nên nói gì.Nhưng mà, cô ấy từng nghĩ… anh sẽ giữ cô lại. Hôm đó, anh đứng bên cạnh cửa xe, rõ ràng đã thấy được tia do dự cuối cùng trong đôi mắt của Giang Nhiễm.Trà Đá Dịch Quán---Lần đó là lần đầu tiên Cố Hoài giận dỗi với Giang Nhiễm.Cũng là… lần cuối cùng.- Trà Đá Dịch Quán -

Chương 24: Anh cứ nghĩ… em sẽ không rời đi.