Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…
Chương 28: Ngoại truyện: Đời này, không còn “chúng ta”!
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Cố Hoài cũng không ngờ rằng, mình lại trọng sinh trở về đúng cái ngày lần đầu tiên gặp Giang Nhiễm.Thiếu nữ mặc váy ngắn màu trắng, dung mạo xinh đẹp động lòng người, dễ dàng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, dưới chân là đôi giày vải trắng tinh.Khi nhìn thấy anh, cô gái ấy khựng lại.Ngay lúc ấy, một chiếc xe tải lớn lao tới, lao thẳng về phía Cố Hoài.Trà Đá Dịch QuánMọi thứ y hệt kiếp trước.Nhưng lần này, anh thấy cô gái ấy siết chặt quyển sách trong tay, đứng yên tại chỗ.Cố Hoài đã không kịp tránh nữa rồi.Lần này, Giang Nhiễm không đẩy anh ra.Cố Hoài nằm trên giường bệnh, cảm nhận được cơn đau dữ dội nơi chân, lại khẽ cười.Thì ra, Bảo Bối của anh… cũng đã trọng sinh rồi. Anh vốn đã mất đi cơ hội để hối hận từ lâu.Vài năm sau, Giang Nhiễm đứng trên sân khấu, cầm chiếc cúp trong tay, bước ra thế giới.Còn anh, vì đôi chân không còn lành lặn, chỉ có thể ở lại thành phố A.Ngày Giang Nhiễm rời đi, anh đứng ngoài sân bay, nhìn theo dáng người thẳng tắp của cô gái ấy, mà bật khóc.Đợi rất lâu sau, Cố Hoài mới đóng cửa sổ xe lại.“Đi thôi...” Chiếc Maybach màu đen lặng lẽ rời khỏi sân bay, ánh đèn neon của buổi hoàng hôn hắt qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt Cố Hoài.Bên vệ đường, một ca sĩ trẻ đang hát:“Cuối cùng Trang Chu cũng chỉ mộng điệp,Em là ân huệ cũng là tai ương.Chim bay cá lặn, đường ai nấy bước,Từ nay non nước… chẳng còn gặp nhau.”- Trà Đá Dịch Quán -
Cố Hoài cũng không ngờ rằng, mình lại trọng sinh trở về đúng cái ngày lần đầu tiên gặp Giang Nhiễm.
Thiếu nữ mặc váy ngắn màu trắng, dung mạo xinh đẹp động lòng người, dễ dàng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, dưới chân là đôi giày vải trắng tinh.
Khi nhìn thấy anh, cô gái ấy khựng lại.
Ngay lúc ấy, một chiếc xe tải lớn lao tới, lao thẳng về phía Cố Hoài.
Trà Đá Dịch Quán
Mọi thứ y hệt kiếp trước.
Nhưng lần này, anh thấy cô gái ấy siết chặt quyển sách trong tay, đứng yên tại chỗ.
Cố Hoài đã không kịp tránh nữa rồi.
Lần này, Giang Nhiễm không đẩy anh ra.
Cố Hoài nằm trên giường bệnh, cảm nhận được cơn đau dữ dội nơi chân, lại khẽ cười.
Thì ra, Bảo Bối của anh… cũng đã trọng sinh rồi. Anh vốn đã mất đi cơ hội để hối hận từ lâu.
Vài năm sau, Giang Nhiễm đứng trên sân khấu, cầm chiếc cúp trong tay, bước ra thế giới.
Còn anh, vì đôi chân không còn lành lặn, chỉ có thể ở lại thành phố A.Ngày Giang Nhiễm rời đi, anh đứng ngoài sân bay, nhìn theo dáng người thẳng tắp của cô gái ấy, mà bật khóc.
Đợi rất lâu sau, Cố Hoài mới đóng cửa sổ xe lại.
“Đi thôi...” Chiếc Maybach màu đen lặng lẽ rời khỏi sân bay, ánh đèn neon của buổi hoàng hôn hắt qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt Cố Hoài.
Bên vệ đường, một ca sĩ trẻ đang hát:
“Cuối cùng Trang Chu cũng chỉ mộng điệp,
Em là ân huệ cũng là tai ương.
Chim bay cá lặn, đường ai nấy bước,
Từ nay non nước… chẳng còn gặp nhau.”
- Trà Đá Dịch Quán -
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Cố Hoài cũng không ngờ rằng, mình lại trọng sinh trở về đúng cái ngày lần đầu tiên gặp Giang Nhiễm.Thiếu nữ mặc váy ngắn màu trắng, dung mạo xinh đẹp động lòng người, dễ dàng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, dưới chân là đôi giày vải trắng tinh.Khi nhìn thấy anh, cô gái ấy khựng lại.Ngay lúc ấy, một chiếc xe tải lớn lao tới, lao thẳng về phía Cố Hoài.Trà Đá Dịch QuánMọi thứ y hệt kiếp trước.Nhưng lần này, anh thấy cô gái ấy siết chặt quyển sách trong tay, đứng yên tại chỗ.Cố Hoài đã không kịp tránh nữa rồi.Lần này, Giang Nhiễm không đẩy anh ra.Cố Hoài nằm trên giường bệnh, cảm nhận được cơn đau dữ dội nơi chân, lại khẽ cười.Thì ra, Bảo Bối của anh… cũng đã trọng sinh rồi. Anh vốn đã mất đi cơ hội để hối hận từ lâu.Vài năm sau, Giang Nhiễm đứng trên sân khấu, cầm chiếc cúp trong tay, bước ra thế giới.Còn anh, vì đôi chân không còn lành lặn, chỉ có thể ở lại thành phố A.Ngày Giang Nhiễm rời đi, anh đứng ngoài sân bay, nhìn theo dáng người thẳng tắp của cô gái ấy, mà bật khóc.Đợi rất lâu sau, Cố Hoài mới đóng cửa sổ xe lại.“Đi thôi...” Chiếc Maybach màu đen lặng lẽ rời khỏi sân bay, ánh đèn neon của buổi hoàng hôn hắt qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt Cố Hoài.Bên vệ đường, một ca sĩ trẻ đang hát:“Cuối cùng Trang Chu cũng chỉ mộng điệp,Em là ân huệ cũng là tai ương.Chim bay cá lặn, đường ai nấy bước,Từ nay non nước… chẳng còn gặp nhau.”- Trà Đá Dịch Quán -