Tác giả:

Mẫu thân mất sớm, có kế mẫu liền có thêm một ông cha dượng quả là không phải câu nói cho vui. Bị coi rẻ, khinh bạc trong chính ngôi nhà của mình. Lưu Triệt vẫn luôn không từ bỏ, một ngày kia khi ta thoát được khỏi đây ta nhất định cho các người nếm đủ. Đây là suy nghĩ luôn nung nấu trong y. Ôm suy nghĩ ấy, Lưu Triệt kiên cường lớn lên, chỉ là y lại đánh giá thấp độ vô sỉ của kế mẫu vậy. Đích tử nhà họ Lưu mà thị nói gả cho nam nhân như là chuyện gì đúng đắn lắm. Bị đánh ngất nhét vào kiệu hoa, Lưu Triệt không can tâm nhìn lại căn nhà mình đã sinh ra và lớn lên lần cuối. Thôi vậy, ít nhất cũng thoát được khỏi căn nhà đó, còn rừng xanh không lo không có củi đốt. Bị gả đến một thôn nghèo, trong nhà vị tướng công thì đang ra chiến trường khả năng là đã chết mất xác. Nhà nghèo tới chỉ kém chút nữa là có thể dùng chỉ có bốn vách tường để hình dung. Một đứa con nhỏ của tướng công trên danh nghĩa hiện đang lo lắng đứng nhìn lén mình sau cánh cửa. Lưu Triệt bóp trán cảm thấy nhân sinh thật…

Chương 59

Mọi Người Đều Nói Ta Nằm DướiTác giả: DualeokhongngotTruyện Đam MỹMẫu thân mất sớm, có kế mẫu liền có thêm một ông cha dượng quả là không phải câu nói cho vui. Bị coi rẻ, khinh bạc trong chính ngôi nhà của mình. Lưu Triệt vẫn luôn không từ bỏ, một ngày kia khi ta thoát được khỏi đây ta nhất định cho các người nếm đủ. Đây là suy nghĩ luôn nung nấu trong y. Ôm suy nghĩ ấy, Lưu Triệt kiên cường lớn lên, chỉ là y lại đánh giá thấp độ vô sỉ của kế mẫu vậy. Đích tử nhà họ Lưu mà thị nói gả cho nam nhân như là chuyện gì đúng đắn lắm. Bị đánh ngất nhét vào kiệu hoa, Lưu Triệt không can tâm nhìn lại căn nhà mình đã sinh ra và lớn lên lần cuối. Thôi vậy, ít nhất cũng thoát được khỏi căn nhà đó, còn rừng xanh không lo không có củi đốt. Bị gả đến một thôn nghèo, trong nhà vị tướng công thì đang ra chiến trường khả năng là đã chết mất xác. Nhà nghèo tới chỉ kém chút nữa là có thể dùng chỉ có bốn vách tường để hình dung. Một đứa con nhỏ của tướng công trên danh nghĩa hiện đang lo lắng đứng nhìn lén mình sau cánh cửa. Lưu Triệt bóp trán cảm thấy nhân sinh thật… Mẹ Bách mấp máy môi, nói : " Con nói vậy là sao? Bố mẹ con sắp phải ra ngoài đường ở mà con không định giúp sao? "" Thì con đang giúp đấy thôi, con liên hệ người vay đáng tin sau đó dẫn bố mẹ đến kí giấy vay. An tâm bạn của con không lấy lãi đâu, bố mẹ chỉ cần trả tiền gốc thôi. Cùng lắm thì con có thể giúp trả tiền lãi cho, như vậy đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà có vay có trả nha, bạn của con cho vay như vậy đã là quá mức ưu đãi rồi mẹ về bàn lại với bố và anh Nhân xem"Những lời Bách Du nói không có câu nào là không có lí, trả nợ theo cách này thì Bách Nhân đã vớ được một món hời rồi. Việc kí giấy vay nợ giữa hai bên là điều hiển nhiên, ngay cả mấy kẻ cho vay phi pháp cũng biết phải làm việc này. Chuyện đùa, ai là người đưa cho người khác số tiền như thế mà không có đảm bảo? Có giấy nợ đang còn trốn nợ lên xuống chứ là không có giấy tờ. Việc lãi xuất cho vay càng không phải bàn, bây giờ họ hàng với nhau cho vay tiền cũng lấy lãi bằng lãi ngân hàng đấy, không phải trả lãi trả mình tiền gốc theo kiểu trả lắt nhắt thì ai chẳng trả được.Huống hồ Bách Du tất nhiên không tuyệt đường sống của bố mẹ mình, cậu cũng không có ý định bắt bọn họ gánh toàn bộ số tiền. Nhưng ít nhất cũng phải trả được một nửa số tiền, không phải muốn làm khó mà là muốn nhớ lấy mùi đau đớn để lần sau không phạm phải. Chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ hiểu được, nếu bọn họ có trả một nửa sau đó lờ đi thì cậu cũng sẵn sàng trả nốt cho bọn họ.Nhưng hiển nhiên mẹ cậu không hài lòng với đáp án này rồi, Lưu Triệt nói đúng có sự cố liền có người giúp thì sẽ không biết mình sai, không biết điểm dừng. Đạo lí này không phải cậu không hiểu, chỉ là thân là một người con cậu không thể bỏ mặc bố mẹ mình được. Hơn nữa Bách Du cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện của bản thân đã làm bố mẹ đau lòng nên hết lần này tới lần khác lựa chọn nhân nhượng. Sự giúp đỡ và hi sinh của cậu bị xem là đương nhiên, cái cần nhận thì vẫn nhận sự khinh bỉ và ghét bỏ thì vẫn không thiếu.Sự nuông chiều của Lưu Triệt, sự quan tâm của người nhà anh, của bạn bè anh sớm đã cắm một cái rễ trong lòng Bách Du. Thực ra Bách Du đã bắt đầu nghĩ bản thân không đáng phải sống như thế từ vài năm gần đây. Thái độ và chuyện ngày hôm nay mẹ cậu nói hung hăng chọc vỡ nỗi uất ức đã thành kén trong lòng Bách Du. Giọt nước tràn li, li nói đổ là đổ.Mẹ Bách nói được câu nào từ lúc Bách Du hỏi đến vấn đề trả nợ, bao nhiêu năm nay không phải vẫn luôn giúp bọn họ sao? Bây giờ lại như thế, đúng là số tiền có hơi lớn nhưng không phải bây giờ nó là người có tiền sao? Nói những câu như thế nghĩa là muốn nhìn thấy cảnh người nhà mình bị đuổi ra khỏi đường?Bà Mai chỉ ngón tay nhăn nheo của mình vào con trai : " Mày mày...bố mày nói mày là thằng bất hiếu, bôi nhọ gia đình lâu nay trong lòng tao vẫn luôn không tin vậy mà mày... Mày nói thế là muốn nhìn bố mẹ mày phải ra đường ở phải không? "Nói xong liền kích động cầm tách trà trên bàn hắt vào Bách Du, bà không nghĩ đến vấn đề Bách Du nói đã là rất có lợi. Bà chỉ biết là gia đình mình không có khả năng trả số tiền lớn như thế mà đứa con có tiền thì không chịu giúp mà muốn giương mắt nhìn bố mẹ ra đường ở. Bà cũng đã lớn tuổi, có những chuyện suy nghĩ không còn được như xưa, tức giận qua đi thì cũng giật mình về việc mình làm. Nhìn áo của con trai đã ướt đẫm nước trà, mái tóc bị nước làm rủ xuống che đi đôi mắt bà bối rối. Trong lúc bà không biết làm gì, không biết là nên tiếp tục lớn tiếng hay nên lau người cho Bách Du thì tiếng nói lạnh lùng của Bách Du vang lên" Con làm gì sai sao? "Bị câu hỏi bất ngờ làm cho không hiểu ra sao, bà chỉ kịp than nhẹ một tiếng rồi chết lặng trước ánh mắt đỏ ngầu của con trai. Con bà chưa bao giờ dám nhìn bà bằng ánh mắt như thế, nó khiến bà hoảng sợ, cũng khiến bà không hiểu được muốn né tránh. Đó là một ánh mắt tức giận nhưng nhiều hơn là đau đớn và thất vọng.Tại sao Du lại nhìn mình như thế? Nó thất vọng gì về mình chứ, là nó khiến gia đình thất vọng mà. Nghĩ thế bà lấy can đảm nhìn Bách Du muốn chất vấn cậu nhưng bị cậu mở lời trước :" Mẹ muốn gì, các người muốn cái gì tôi đã làm gì sai? Tôi đi ăn chơi rồi đem nợ về cho gia đình? Tôi là người không đứng đắn khiến gia đình chịu khổ sao? Kể từ lúc tôi có thể kiếm tiền tôi có bao giờ để các người chịu ủy khuất chưa? Tôi đã làm sai cái gì? Làm sai chuyện gì, tôi yêu khác với đại đa số người thôi mà"Bị những lời nói to tiếng của Bách Du làm cho hoảng sợ, mẹ Bách chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị con trách ngược lại như thế này.

Mẹ Bách mấp máy môi, nói : " Con nói vậy là sao? Bố mẹ con sắp phải ra ngoài đường ở mà con không định giúp sao? "

" Thì con đang giúp đấy thôi, con liên hệ người vay đáng tin sau đó dẫn bố mẹ đến kí giấy vay. An tâm bạn của con không lấy lãi đâu, bố mẹ chỉ cần trả tiền gốc thôi. Cùng lắm thì con có thể giúp trả tiền lãi cho, như vậy đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà có vay có trả nha, bạn của con cho vay như vậy đã là quá mức ưu đãi rồi mẹ về bàn lại với bố và anh Nhân xem"

Những lời Bách Du nói không có câu nào là không có lí, trả nợ theo cách này thì Bách Nhân đã vớ được một món hời rồi. Việc kí giấy vay nợ giữa hai bên là điều hiển nhiên, ngay cả mấy kẻ cho vay phi pháp cũng biết phải làm việc này. Chuyện đùa, ai là người đưa cho người khác số tiền như thế mà không có đảm bảo? Có giấy nợ đang còn trốn nợ lên xuống chứ là không có giấy tờ. Việc lãi xuất cho vay càng không phải bàn, bây giờ họ hàng với nhau cho vay tiền cũng lấy lãi bằng lãi ngân hàng đấy, không phải trả lãi trả mình tiền gốc theo kiểu trả lắt nhắt thì ai chẳng trả được.

Huống hồ Bách Du tất nhiên không tuyệt đường sống của bố mẹ mình, cậu cũng không có ý định bắt bọn họ gánh toàn bộ số tiền. Nhưng ít nhất cũng phải trả được một nửa số tiền, không phải muốn làm khó mà là muốn nhớ lấy mùi đau đớn để lần sau không phạm phải. Chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ hiểu được, nếu bọn họ có trả một nửa sau đó lờ đi thì cậu cũng sẵn sàng trả nốt cho bọn họ.

Nhưng hiển nhiên mẹ cậu không hài lòng với đáp án này rồi, Lưu Triệt nói đúng có sự cố liền có người giúp thì sẽ không biết mình sai, không biết điểm dừng. Đạo lí này không phải cậu không hiểu, chỉ là thân là một người con cậu không thể bỏ mặc bố mẹ mình được. Hơn nữa Bách Du cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện của bản thân đã làm bố mẹ đau lòng nên hết lần này tới lần khác lựa chọn nhân nhượng. Sự giúp đỡ và hi sinh của cậu bị xem là đương nhiên, cái cần nhận thì vẫn nhận sự khinh bỉ và ghét bỏ thì vẫn không thiếu.

Sự nuông chiều của Lưu Triệt, sự quan tâm của người nhà anh, của bạn bè anh sớm đã cắm một cái rễ trong lòng Bách Du. Thực ra Bách Du đã bắt đầu nghĩ bản thân không đáng phải sống như thế từ vài năm gần đây. Thái độ và chuyện ngày hôm nay mẹ cậu nói hung hăng chọc vỡ nỗi uất ức đã thành kén trong lòng Bách Du. Giọt nước tràn li, li nói đổ là đổ.

Mẹ Bách nói được câu nào từ lúc Bách Du hỏi đến vấn đề trả nợ, bao nhiêu năm nay không phải vẫn luôn giúp bọn họ sao? Bây giờ lại như thế, đúng là số tiền có hơi lớn nhưng không phải bây giờ nó là người có tiền sao? Nói những câu như thế nghĩa là muốn nhìn thấy cảnh người nhà mình bị đuổi ra khỏi đường?

Bà Mai chỉ ngón tay nhăn nheo của mình vào con trai : " Mày mày...bố mày nói mày là thằng bất hiếu, bôi nhọ gia đình lâu nay trong lòng tao vẫn luôn không tin vậy mà mày... Mày nói thế là muốn nhìn bố mẹ mày phải ra đường ở phải không? "

Nói xong liền kích động cầm tách trà trên bàn hắt vào Bách Du, bà không nghĩ đến vấn đề Bách Du nói đã là rất có lợi. Bà chỉ biết là gia đình mình không có khả năng trả số tiền lớn như thế mà đứa con có tiền thì không chịu giúp mà muốn giương mắt nhìn bố mẹ ra đường ở. Bà cũng đã lớn tuổi, có những chuyện suy nghĩ không còn được như xưa, tức giận qua đi thì cũng giật mình về việc mình làm. Nhìn áo của con trai đã ướt đẫm nước trà, mái tóc bị nước làm rủ xuống che đi đôi mắt bà bối rối. Trong lúc bà không biết làm gì, không biết là nên tiếp tục lớn tiếng hay nên lau người cho Bách Du thì tiếng nói lạnh lùng của Bách Du vang lên

" Con làm gì sai sao? "

Bị câu hỏi bất ngờ làm cho không hiểu ra sao, bà chỉ kịp than nhẹ một tiếng rồi chết lặng trước ánh mắt đỏ ngầu của con trai. Con bà chưa bao giờ dám nhìn bà bằng ánh mắt như thế, nó khiến bà hoảng sợ, cũng khiến bà không hiểu được muốn né tránh. Đó là một ánh mắt tức giận nhưng nhiều hơn là đau đớn và thất vọng.

Tại sao Du lại nhìn mình như thế? Nó thất vọng gì về mình chứ, là nó khiến gia đình thất vọng mà. Nghĩ thế bà lấy can đảm nhìn Bách Du muốn chất vấn cậu nhưng bị cậu mở lời trước :

" Mẹ muốn gì, các người muốn cái gì tôi đã làm gì sai? Tôi đi ăn chơi rồi đem nợ về cho gia đình? Tôi là người không đứng đắn khiến gia đình chịu khổ sao? Kể từ lúc tôi có thể kiếm tiền tôi có bao giờ để các người chịu ủy khuất chưa? Tôi đã làm sai cái gì? Làm sai chuyện gì, tôi yêu khác với đại đa số người thôi mà"

Bị những lời nói to tiếng của Bách Du làm cho hoảng sợ, mẹ Bách chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị con trách ngược lại như thế này.

Mọi Người Đều Nói Ta Nằm DướiTác giả: DualeokhongngotTruyện Đam MỹMẫu thân mất sớm, có kế mẫu liền có thêm một ông cha dượng quả là không phải câu nói cho vui. Bị coi rẻ, khinh bạc trong chính ngôi nhà của mình. Lưu Triệt vẫn luôn không từ bỏ, một ngày kia khi ta thoát được khỏi đây ta nhất định cho các người nếm đủ. Đây là suy nghĩ luôn nung nấu trong y. Ôm suy nghĩ ấy, Lưu Triệt kiên cường lớn lên, chỉ là y lại đánh giá thấp độ vô sỉ của kế mẫu vậy. Đích tử nhà họ Lưu mà thị nói gả cho nam nhân như là chuyện gì đúng đắn lắm. Bị đánh ngất nhét vào kiệu hoa, Lưu Triệt không can tâm nhìn lại căn nhà mình đã sinh ra và lớn lên lần cuối. Thôi vậy, ít nhất cũng thoát được khỏi căn nhà đó, còn rừng xanh không lo không có củi đốt. Bị gả đến một thôn nghèo, trong nhà vị tướng công thì đang ra chiến trường khả năng là đã chết mất xác. Nhà nghèo tới chỉ kém chút nữa là có thể dùng chỉ có bốn vách tường để hình dung. Một đứa con nhỏ của tướng công trên danh nghĩa hiện đang lo lắng đứng nhìn lén mình sau cánh cửa. Lưu Triệt bóp trán cảm thấy nhân sinh thật… Mẹ Bách mấp máy môi, nói : " Con nói vậy là sao? Bố mẹ con sắp phải ra ngoài đường ở mà con không định giúp sao? "" Thì con đang giúp đấy thôi, con liên hệ người vay đáng tin sau đó dẫn bố mẹ đến kí giấy vay. An tâm bạn của con không lấy lãi đâu, bố mẹ chỉ cần trả tiền gốc thôi. Cùng lắm thì con có thể giúp trả tiền lãi cho, như vậy đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà có vay có trả nha, bạn của con cho vay như vậy đã là quá mức ưu đãi rồi mẹ về bàn lại với bố và anh Nhân xem"Những lời Bách Du nói không có câu nào là không có lí, trả nợ theo cách này thì Bách Nhân đã vớ được một món hời rồi. Việc kí giấy vay nợ giữa hai bên là điều hiển nhiên, ngay cả mấy kẻ cho vay phi pháp cũng biết phải làm việc này. Chuyện đùa, ai là người đưa cho người khác số tiền như thế mà không có đảm bảo? Có giấy nợ đang còn trốn nợ lên xuống chứ là không có giấy tờ. Việc lãi xuất cho vay càng không phải bàn, bây giờ họ hàng với nhau cho vay tiền cũng lấy lãi bằng lãi ngân hàng đấy, không phải trả lãi trả mình tiền gốc theo kiểu trả lắt nhắt thì ai chẳng trả được.Huống hồ Bách Du tất nhiên không tuyệt đường sống của bố mẹ mình, cậu cũng không có ý định bắt bọn họ gánh toàn bộ số tiền. Nhưng ít nhất cũng phải trả được một nửa số tiền, không phải muốn làm khó mà là muốn nhớ lấy mùi đau đớn để lần sau không phạm phải. Chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ hiểu được, nếu bọn họ có trả một nửa sau đó lờ đi thì cậu cũng sẵn sàng trả nốt cho bọn họ.Nhưng hiển nhiên mẹ cậu không hài lòng với đáp án này rồi, Lưu Triệt nói đúng có sự cố liền có người giúp thì sẽ không biết mình sai, không biết điểm dừng. Đạo lí này không phải cậu không hiểu, chỉ là thân là một người con cậu không thể bỏ mặc bố mẹ mình được. Hơn nữa Bách Du cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện của bản thân đã làm bố mẹ đau lòng nên hết lần này tới lần khác lựa chọn nhân nhượng. Sự giúp đỡ và hi sinh của cậu bị xem là đương nhiên, cái cần nhận thì vẫn nhận sự khinh bỉ và ghét bỏ thì vẫn không thiếu.Sự nuông chiều của Lưu Triệt, sự quan tâm của người nhà anh, của bạn bè anh sớm đã cắm một cái rễ trong lòng Bách Du. Thực ra Bách Du đã bắt đầu nghĩ bản thân không đáng phải sống như thế từ vài năm gần đây. Thái độ và chuyện ngày hôm nay mẹ cậu nói hung hăng chọc vỡ nỗi uất ức đã thành kén trong lòng Bách Du. Giọt nước tràn li, li nói đổ là đổ.Mẹ Bách nói được câu nào từ lúc Bách Du hỏi đến vấn đề trả nợ, bao nhiêu năm nay không phải vẫn luôn giúp bọn họ sao? Bây giờ lại như thế, đúng là số tiền có hơi lớn nhưng không phải bây giờ nó là người có tiền sao? Nói những câu như thế nghĩa là muốn nhìn thấy cảnh người nhà mình bị đuổi ra khỏi đường?Bà Mai chỉ ngón tay nhăn nheo của mình vào con trai : " Mày mày...bố mày nói mày là thằng bất hiếu, bôi nhọ gia đình lâu nay trong lòng tao vẫn luôn không tin vậy mà mày... Mày nói thế là muốn nhìn bố mẹ mày phải ra đường ở phải không? "Nói xong liền kích động cầm tách trà trên bàn hắt vào Bách Du, bà không nghĩ đến vấn đề Bách Du nói đã là rất có lợi. Bà chỉ biết là gia đình mình không có khả năng trả số tiền lớn như thế mà đứa con có tiền thì không chịu giúp mà muốn giương mắt nhìn bố mẹ ra đường ở. Bà cũng đã lớn tuổi, có những chuyện suy nghĩ không còn được như xưa, tức giận qua đi thì cũng giật mình về việc mình làm. Nhìn áo của con trai đã ướt đẫm nước trà, mái tóc bị nước làm rủ xuống che đi đôi mắt bà bối rối. Trong lúc bà không biết làm gì, không biết là nên tiếp tục lớn tiếng hay nên lau người cho Bách Du thì tiếng nói lạnh lùng của Bách Du vang lên" Con làm gì sai sao? "Bị câu hỏi bất ngờ làm cho không hiểu ra sao, bà chỉ kịp than nhẹ một tiếng rồi chết lặng trước ánh mắt đỏ ngầu của con trai. Con bà chưa bao giờ dám nhìn bà bằng ánh mắt như thế, nó khiến bà hoảng sợ, cũng khiến bà không hiểu được muốn né tránh. Đó là một ánh mắt tức giận nhưng nhiều hơn là đau đớn và thất vọng.Tại sao Du lại nhìn mình như thế? Nó thất vọng gì về mình chứ, là nó khiến gia đình thất vọng mà. Nghĩ thế bà lấy can đảm nhìn Bách Du muốn chất vấn cậu nhưng bị cậu mở lời trước :" Mẹ muốn gì, các người muốn cái gì tôi đã làm gì sai? Tôi đi ăn chơi rồi đem nợ về cho gia đình? Tôi là người không đứng đắn khiến gia đình chịu khổ sao? Kể từ lúc tôi có thể kiếm tiền tôi có bao giờ để các người chịu ủy khuất chưa? Tôi đã làm sai cái gì? Làm sai chuyện gì, tôi yêu khác với đại đa số người thôi mà"Bị những lời nói to tiếng của Bách Du làm cho hoảng sợ, mẹ Bách chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị con trách ngược lại như thế này.

Chương 59