Tiếng cửa phòng cọt kẹt, Tử Yên mệt mỏi nhấc chân cởi bỏ đôi giày cao gót đã đi cả ngày khiến cổ chân cô đau nhức. Cô cúi xuống xoa xoa chân mình rồi vắt chiếc túi lên chiếc giá treo. Cô ngẩn người ra giây lát mới chợt nhớ ra đèn điện vẫn đang bật sáng. Bình thường tất cả mọi bóng điện trong nhà đều được tắt hết trừ khi có người đã đến đây. Căn hộ này là của bố chồng tương lai cô mua tặng. Người có chìa khóa của nó ngoài cô ra còn có Sơn Lâm, chồng chưa cưới của cô. "Chắc là Sơn Lâm rồi". Tử Yên nghĩ thầm. "Lại giống cô đi về muộn không dám về nhà đấy". Tử Yên lắc đầu cười một mình. Cô tính đi tắm một cái cho thoải mái rồi ra sofa ngủ. Dù hai người đã có hôn ước nhưng vẫn chưa chính thức là vợ chồng nên Tử Yên và Sơn Lâm cũng chưa từng có chung đụng xác thịt. Căn hộ này được thiết kế dùng cho gia đình nhỏ. Có hai căn phòng ngủ, 1 phòng khách và 3 phòng tắm. Hai phòng tắm riêng ở trong hai phòng ngủ. Một phòng tắm chung còn lại nằm tách biệt dùng chung cho các thành viên trong gia đình…
Chương 68: Giao Tranh Kịch Liệt
Em Là Chấp Niệm Của AnhTác giả: Phong13Truyện Ngôn TìnhTiếng cửa phòng cọt kẹt, Tử Yên mệt mỏi nhấc chân cởi bỏ đôi giày cao gót đã đi cả ngày khiến cổ chân cô đau nhức. Cô cúi xuống xoa xoa chân mình rồi vắt chiếc túi lên chiếc giá treo. Cô ngẩn người ra giây lát mới chợt nhớ ra đèn điện vẫn đang bật sáng. Bình thường tất cả mọi bóng điện trong nhà đều được tắt hết trừ khi có người đã đến đây. Căn hộ này là của bố chồng tương lai cô mua tặng. Người có chìa khóa của nó ngoài cô ra còn có Sơn Lâm, chồng chưa cưới của cô. "Chắc là Sơn Lâm rồi". Tử Yên nghĩ thầm. "Lại giống cô đi về muộn không dám về nhà đấy". Tử Yên lắc đầu cười một mình. Cô tính đi tắm một cái cho thoải mái rồi ra sofa ngủ. Dù hai người đã có hôn ước nhưng vẫn chưa chính thức là vợ chồng nên Tử Yên và Sơn Lâm cũng chưa từng có chung đụng xác thịt. Căn hộ này được thiết kế dùng cho gia đình nhỏ. Có hai căn phòng ngủ, 1 phòng khách và 3 phòng tắm. Hai phòng tắm riêng ở trong hai phòng ngủ. Một phòng tắm chung còn lại nằm tách biệt dùng chung cho các thành viên trong gia đình… Bà chủ tịch nhìn Tử Sâm đỡ Tử Yên, vẻ mặt xót xa như chính bảnthân mình đang phải gánh chịu nỗi đau này.Bất chợt nhớ ra điều gì đó liền quắcmắt lườm Tử Yên “Cô dám không nghe lời tôi, cố ý để Tử Sâm đến đây.Được! Xemnhư tôi nhìn nhầm cô đi! Vậy đừng có trách bà già này vô tình độc ác”Bà chủ tịch vừa dứt lời liền liếc mắt ra lệnh cho tên thuộc hạ kềcon dao vào cổ Tiểu Bảo đe dọa.“Ưm…” Tiểu Bảo nhìn thấy con dao liền kinh hồn bạt vía la lớn!“Không! Không được hại con trai tôi” Tử Yên hét lớn.“Chỉ trách cô coi thường lời nói của tôi.Bây giờ hậu quả thế nàothì cô tự chống mắt lên mà chứng kiến.Tôi chưa từng nói hai lời bao giờ”Bà chủ tịch lạnh lùng nói.Mũi dao đang kề cổ một đứa trẻ, nó vùngvẫy sợ hãi đến nỗi cọ vào làm rách một đường nhỏ rớm máu nhưng bà ta vẫn khôngtỏ chút cảm giác xót thương nào.“Bỏ dao xuống”Tử Sâm hét lên, giọng cương quyết như sắt thép vô cùng sắc bén.Mấy tên thuộc hạ nghe thấy thế cũng run tay lùi lại định rụt co dao găm xuốngthì ngay lập tức ánh mắt sắc hơn dao của bà chủ tích lại ném ngay về phía họ“Giữ nguyên đó cho ta”“Bỏ xuống”“Giữ nguyên đó”Tử Sâm và bà chủ tịch thay phiên nhau ra lệnh khiến đám thuộc hạcũng cuống cuồng không biết phải nghe theo ai.Dù sao Tử Sâm cũng là con trairuột duy nhất của bà ta, người thừa kế tương lai của Hoa Thần, không thể khôngnể mặt anh ta.Nhưng bà chủ tịch cũng đang ngồi đó, mệnh lệnh bà ta cũng khôngthể xem thường.Hai người một như nước một như lửa đối chọi nhau không ai thắngai.Đám thuộc hạ bỗng chốc trở nên nhu nhược như một đám rối.Tiểu Bảo thấy con dao cứ kề lên lại hạ xuống càng thêm sợ hãi.Ánhmắt gần như vô thức không còn sức chịu đựng sự hành hạ tinh thần này.Đối với mộtđứa trẻ, đó là một màn tra tấn vô cùng ác độc.Tử Yên nhìn thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, kéo dài mãiTiểu Bảo chưa chắc đã cứu được mà càng khiến nó bị dọa chết khiếp liền hét lớn.“Bà không được đụng đến Tiểu Bảo.Nó chính là cốt nhục của Tử Sâm”Lời nói Tử Yên vừa dứt thì tất cả mọi người đều đứng ngây ra tạichỗ.Tử Sâm nhìn về phía Tử Yên mắt trố ra không thoát nên lời.Ánh mắt rungrung như muốn cô khẳng định lại lần nữa.Tử Yên hiểu Tử Sâm đang muốn hỏi điềugì chỉ lặng lặng gật đầu “Ừm”“Cô nói láo! Thằng bé này không thể là con của Tử Sâm được.Chẳngphải cô và nó đã chia tay rất lâu rồi sao? Làm sao có the?”Bà chủ tịch phùng mang trợn mắt càng không muốn tin đứa trẻ đangđứng trước mặt bì bà kề dao sát cổ kia chính là cháu trai của mình.Bà ta càngkhông muốn thừa nhận hành vi sai trái của mình.“Bà nghĩ đi! Tôi và Tử Sâm đã chia tay bao nhiêu năm rồi và TiểuBảo bao nhiêu tuổi chứ?”Bà chủ tịch lầm nhầm tính toán, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo mặtcắt không còn giọt máu.Quả nhiên số năm Tử Yên mất tích đúng bằng số tuổi củaTiểu Bảo bây giờ.Nhưng bà ta cũng kiên quyết không thể chấp nhận được sự thậtnày.“Cô nói láo! Đừng mong tôi mắc bẫy của cô.Cho dù tuổi của nó cótrùng với năm cô mất tích đi nữa, ai dám chắc thằng bé này là con của Tử Sâm.Chẳng phải ngay sau đó cô còn có mối quan hệ với người đàn ông khác hay sao?”“Nếu bà không tin thì có thể mang Tiểu Bảo đến xét nghiệm ADN cùngvới Tử Sâm”Tên thuộc hạ nghe đến đây thì bỗng đánh rơi con dao xuống đất.Hắnkhông gang nỗi cái tội lớn lao này.Dù bà ta có ra lệnh thật đi chăng nữa nhưngnếu đứa trẻ này bị thương thật thì tội lỗi tất cả sẽ do hắn gánh chịu.Hắn thựcra quá rõ cái tính cách vô lý này của chủ nhân mình.Nhưng thật không may, vào lúc con dao kề cổ Tiểu Bảo bị rơi xuốngkia thì một khẩu súng từ phía Tình Nhi lập tức chĩa về phía Tiểu Bảo đángthương.Từ nãy đến giờ ba người bọn họ chỉ mải mê tranh cãi mà quên mất có mộtTình Nhi vô cùng thâm hiểm đứng bên cạnh bọn họ nghe thấy tất cả.Ngay cả bàchủ tịch cũng không ngờ tới cô ta lại có thâm ý này.Vốn dĩ Tình Nhi là mượntay bà chủ tịch hại chết Tiểu Bảo.Nhưng vậy cô ta vừa đạt được mục đích loạitrừ Tử Yên, khiến cho mẹ con Tử Sâm không nhìn mặt nhau.Con gái cô ta đươngnhiên là đứa cháu duy nhất của Hoa Thần đương nhiên sẽ được thừa kế.Tuy nhiênbây giờ Tử Yên đã nói sự thật Tiểu Bảo là con trai của Tử Sâm.Chắc chắn bà chủtịch sẽ cân nhắc lại mà xét nghiệm ADN.Tử Yên đương nhiên sẽ trở về bên TửSâm.Thân phận đứa con gái ngoài giá thú của cô ta sẽ bị bại lộ.Mẹ con cô tasớm muộn cũng bị đá ra đường.Đương nhiên cô ta không bao giờ để tình huống nàyxảy ra với bản thân mình được.
Bà chủ tịch nhìn Tử Sâm đỡ Tử Yên, vẻ mặt xót xa như chính bản
thân mình đang phải gánh chịu nỗi đau này.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó liền quắc
mắt lườm Tử Yên “Cô dám không nghe lời tôi, cố ý để Tử Sâm đến đây.
Được! Xem
như tôi nhìn nhầm cô đi! Vậy đừng có trách bà già này vô tình độc ác”
Bà chủ tịch vừa dứt lời liền liếc mắt ra lệnh cho tên thuộc hạ kề
con dao vào cổ Tiểu Bảo đe dọa.
“Ưm…” Tiểu Bảo nhìn thấy con dao liền kinh hồn bạt vía la lớn!
“Không! Không được hại con trai tôi” Tử Yên hét lớn.
“Chỉ trách cô coi thường lời nói của tôi.
Bây giờ hậu quả thế nào
thì cô tự chống mắt lên mà chứng kiến.
Tôi chưa từng nói hai lời bao giờ”
Bà chủ tịch lạnh lùng nói.
Mũi dao đang kề cổ một đứa trẻ, nó vùng
vẫy sợ hãi đến nỗi cọ vào làm rách một đường nhỏ rớm máu nhưng bà ta vẫn không
tỏ chút cảm giác xót thương nào.
“Bỏ dao xuống”
Tử Sâm hét lên, giọng cương quyết như sắt thép vô cùng sắc bén.
Mấy tên thuộc hạ nghe thấy thế cũng run tay lùi lại định rụt co dao găm xuống
thì ngay lập tức ánh mắt sắc hơn dao của bà chủ tích lại ném ngay về phía họ
“Giữ nguyên đó cho ta”
“Bỏ xuống”
“Giữ nguyên đó”
Tử Sâm và bà chủ tịch thay phiên nhau ra lệnh khiến đám thuộc hạ
cũng cuống cuồng không biết phải nghe theo ai.
Dù sao Tử Sâm cũng là con trai
ruột duy nhất của bà ta, người thừa kế tương lai của Hoa Thần, không thể không
nể mặt anh ta.
Nhưng bà chủ tịch cũng đang ngồi đó, mệnh lệnh bà ta cũng không
thể xem thường.
Hai người một như nước một như lửa đối chọi nhau không ai thắng
ai.
Đám thuộc hạ bỗng chốc trở nên nhu nhược như một đám rối.
Tiểu Bảo thấy con dao cứ kề lên lại hạ xuống càng thêm sợ hãi.
Ánh
mắt gần như vô thức không còn sức chịu đựng sự hành hạ tinh thần này.
Đối với một
đứa trẻ, đó là một màn tra tấn vô cùng ác độc.
Tử Yên nhìn thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, kéo dài mãi
Tiểu Bảo chưa chắc đã cứu được mà càng khiến nó bị dọa chết khiếp liền hét lớn.
“Bà không được đụng đến Tiểu Bảo.
Nó chính là cốt nhục của Tử Sâm”
Lời nói Tử Yên vừa dứt thì tất cả mọi người đều đứng ngây ra tại
chỗ.
Tử Sâm nhìn về phía Tử Yên mắt trố ra không thoát nên lời.
Ánh mắt rung
rung như muốn cô khẳng định lại lần nữa.
Tử Yên hiểu Tử Sâm đang muốn hỏi điều
gì chỉ lặng lặng gật đầu “Ừm”
“Cô nói láo! Thằng bé này không thể là con của Tử Sâm được.
Chẳng
phải cô và nó đã chia tay rất lâu rồi sao? Làm sao có the?”
Bà chủ tịch phùng mang trợn mắt càng không muốn tin đứa trẻ đang
đứng trước mặt bì bà kề dao sát cổ kia chính là cháu trai của mình.
Bà ta càng
không muốn thừa nhận hành vi sai trái của mình.
“Bà nghĩ đi! Tôi và Tử Sâm đã chia tay bao nhiêu năm rồi và Tiểu
Bảo bao nhiêu tuổi chứ?”
Bà chủ tịch lầm nhầm tính toán, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo mặt
cắt không còn giọt máu.
Quả nhiên số năm Tử Yên mất tích đúng bằng số tuổi của
Tiểu Bảo bây giờ.
Nhưng bà ta cũng kiên quyết không thể chấp nhận được sự thật
này.
“Cô nói láo! Đừng mong tôi mắc bẫy của cô.
Cho dù tuổi của nó có
trùng với năm cô mất tích đi nữa, ai dám chắc thằng bé này là con của Tử Sâm.
Chẳng phải ngay sau đó cô còn có mối quan hệ với người đàn ông khác hay sao?”
“Nếu bà không tin thì có thể mang Tiểu Bảo đến xét nghiệm ADN cùng
với Tử Sâm”
Tên thuộc hạ nghe đến đây thì bỗng đánh rơi con dao xuống đất.
Hắn
không gang nỗi cái tội lớn lao này.
Dù bà ta có ra lệnh thật đi chăng nữa nhưng
nếu đứa trẻ này bị thương thật thì tội lỗi tất cả sẽ do hắn gánh chịu.
Hắn thực
ra quá rõ cái tính cách vô lý này của chủ nhân mình.
Nhưng thật không may, vào lúc con dao kề cổ Tiểu Bảo bị rơi xuống
kia thì một khẩu súng từ phía Tình Nhi lập tức chĩa về phía Tiểu Bảo đáng
thương.
Từ nãy đến giờ ba người bọn họ chỉ mải mê tranh cãi mà quên mất có một
Tình Nhi vô cùng thâm hiểm đứng bên cạnh bọn họ nghe thấy tất cả.
Ngay cả bà
chủ tịch cũng không ngờ tới cô ta lại có thâm ý này.
Vốn dĩ Tình Nhi là mượn
tay bà chủ tịch hại chết Tiểu Bảo.
Nhưng vậy cô ta vừa đạt được mục đích loại
trừ Tử Yên, khiến cho mẹ con Tử Sâm không nhìn mặt nhau.
Con gái cô ta đương
nhiên là đứa cháu duy nhất của Hoa Thần đương nhiên sẽ được thừa kế.
Tuy nhiên
bây giờ Tử Yên đã nói sự thật Tiểu Bảo là con trai của Tử Sâm.
Chắc chắn bà chủ
tịch sẽ cân nhắc lại mà xét nghiệm ADN.
Tử Yên đương nhiên sẽ trở về bên Tử
Sâm.
Thân phận đứa con gái ngoài giá thú của cô ta sẽ bị bại lộ.
Mẹ con cô ta
sớm muộn cũng bị đá ra đường.
Đương nhiên cô ta không bao giờ để tình huống này
xảy ra với bản thân mình được.
Em Là Chấp Niệm Của AnhTác giả: Phong13Truyện Ngôn TìnhTiếng cửa phòng cọt kẹt, Tử Yên mệt mỏi nhấc chân cởi bỏ đôi giày cao gót đã đi cả ngày khiến cổ chân cô đau nhức. Cô cúi xuống xoa xoa chân mình rồi vắt chiếc túi lên chiếc giá treo. Cô ngẩn người ra giây lát mới chợt nhớ ra đèn điện vẫn đang bật sáng. Bình thường tất cả mọi bóng điện trong nhà đều được tắt hết trừ khi có người đã đến đây. Căn hộ này là của bố chồng tương lai cô mua tặng. Người có chìa khóa của nó ngoài cô ra còn có Sơn Lâm, chồng chưa cưới của cô. "Chắc là Sơn Lâm rồi". Tử Yên nghĩ thầm. "Lại giống cô đi về muộn không dám về nhà đấy". Tử Yên lắc đầu cười một mình. Cô tính đi tắm một cái cho thoải mái rồi ra sofa ngủ. Dù hai người đã có hôn ước nhưng vẫn chưa chính thức là vợ chồng nên Tử Yên và Sơn Lâm cũng chưa từng có chung đụng xác thịt. Căn hộ này được thiết kế dùng cho gia đình nhỏ. Có hai căn phòng ngủ, 1 phòng khách và 3 phòng tắm. Hai phòng tắm riêng ở trong hai phòng ngủ. Một phòng tắm chung còn lại nằm tách biệt dùng chung cho các thành viên trong gia đình… Bà chủ tịch nhìn Tử Sâm đỡ Tử Yên, vẻ mặt xót xa như chính bảnthân mình đang phải gánh chịu nỗi đau này.Bất chợt nhớ ra điều gì đó liền quắcmắt lườm Tử Yên “Cô dám không nghe lời tôi, cố ý để Tử Sâm đến đây.Được! Xemnhư tôi nhìn nhầm cô đi! Vậy đừng có trách bà già này vô tình độc ác”Bà chủ tịch vừa dứt lời liền liếc mắt ra lệnh cho tên thuộc hạ kềcon dao vào cổ Tiểu Bảo đe dọa.“Ưm…” Tiểu Bảo nhìn thấy con dao liền kinh hồn bạt vía la lớn!“Không! Không được hại con trai tôi” Tử Yên hét lớn.“Chỉ trách cô coi thường lời nói của tôi.Bây giờ hậu quả thế nàothì cô tự chống mắt lên mà chứng kiến.Tôi chưa từng nói hai lời bao giờ”Bà chủ tịch lạnh lùng nói.Mũi dao đang kề cổ một đứa trẻ, nó vùngvẫy sợ hãi đến nỗi cọ vào làm rách một đường nhỏ rớm máu nhưng bà ta vẫn khôngtỏ chút cảm giác xót thương nào.“Bỏ dao xuống”Tử Sâm hét lên, giọng cương quyết như sắt thép vô cùng sắc bén.Mấy tên thuộc hạ nghe thấy thế cũng run tay lùi lại định rụt co dao găm xuốngthì ngay lập tức ánh mắt sắc hơn dao của bà chủ tích lại ném ngay về phía họ“Giữ nguyên đó cho ta”“Bỏ xuống”“Giữ nguyên đó”Tử Sâm và bà chủ tịch thay phiên nhau ra lệnh khiến đám thuộc hạcũng cuống cuồng không biết phải nghe theo ai.Dù sao Tử Sâm cũng là con trairuột duy nhất của bà ta, người thừa kế tương lai của Hoa Thần, không thể khôngnể mặt anh ta.Nhưng bà chủ tịch cũng đang ngồi đó, mệnh lệnh bà ta cũng khôngthể xem thường.Hai người một như nước một như lửa đối chọi nhau không ai thắngai.Đám thuộc hạ bỗng chốc trở nên nhu nhược như một đám rối.Tiểu Bảo thấy con dao cứ kề lên lại hạ xuống càng thêm sợ hãi.Ánhmắt gần như vô thức không còn sức chịu đựng sự hành hạ tinh thần này.Đối với mộtđứa trẻ, đó là một màn tra tấn vô cùng ác độc.Tử Yên nhìn thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, kéo dài mãiTiểu Bảo chưa chắc đã cứu được mà càng khiến nó bị dọa chết khiếp liền hét lớn.“Bà không được đụng đến Tiểu Bảo.Nó chính là cốt nhục của Tử Sâm”Lời nói Tử Yên vừa dứt thì tất cả mọi người đều đứng ngây ra tạichỗ.Tử Sâm nhìn về phía Tử Yên mắt trố ra không thoát nên lời.Ánh mắt rungrung như muốn cô khẳng định lại lần nữa.Tử Yên hiểu Tử Sâm đang muốn hỏi điềugì chỉ lặng lặng gật đầu “Ừm”“Cô nói láo! Thằng bé này không thể là con của Tử Sâm được.Chẳngphải cô và nó đã chia tay rất lâu rồi sao? Làm sao có the?”Bà chủ tịch phùng mang trợn mắt càng không muốn tin đứa trẻ đangđứng trước mặt bì bà kề dao sát cổ kia chính là cháu trai của mình.Bà ta càngkhông muốn thừa nhận hành vi sai trái của mình.“Bà nghĩ đi! Tôi và Tử Sâm đã chia tay bao nhiêu năm rồi và TiểuBảo bao nhiêu tuổi chứ?”Bà chủ tịch lầm nhầm tính toán, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo mặtcắt không còn giọt máu.Quả nhiên số năm Tử Yên mất tích đúng bằng số tuổi củaTiểu Bảo bây giờ.Nhưng bà ta cũng kiên quyết không thể chấp nhận được sự thậtnày.“Cô nói láo! Đừng mong tôi mắc bẫy của cô.Cho dù tuổi của nó cótrùng với năm cô mất tích đi nữa, ai dám chắc thằng bé này là con của Tử Sâm.Chẳng phải ngay sau đó cô còn có mối quan hệ với người đàn ông khác hay sao?”“Nếu bà không tin thì có thể mang Tiểu Bảo đến xét nghiệm ADN cùngvới Tử Sâm”Tên thuộc hạ nghe đến đây thì bỗng đánh rơi con dao xuống đất.Hắnkhông gang nỗi cái tội lớn lao này.Dù bà ta có ra lệnh thật đi chăng nữa nhưngnếu đứa trẻ này bị thương thật thì tội lỗi tất cả sẽ do hắn gánh chịu.Hắn thựcra quá rõ cái tính cách vô lý này của chủ nhân mình.Nhưng thật không may, vào lúc con dao kề cổ Tiểu Bảo bị rơi xuốngkia thì một khẩu súng từ phía Tình Nhi lập tức chĩa về phía Tiểu Bảo đángthương.Từ nãy đến giờ ba người bọn họ chỉ mải mê tranh cãi mà quên mất có mộtTình Nhi vô cùng thâm hiểm đứng bên cạnh bọn họ nghe thấy tất cả.Ngay cả bàchủ tịch cũng không ngờ tới cô ta lại có thâm ý này.Vốn dĩ Tình Nhi là mượntay bà chủ tịch hại chết Tiểu Bảo.Nhưng vậy cô ta vừa đạt được mục đích loạitrừ Tử Yên, khiến cho mẹ con Tử Sâm không nhìn mặt nhau.Con gái cô ta đươngnhiên là đứa cháu duy nhất của Hoa Thần đương nhiên sẽ được thừa kế.Tuy nhiênbây giờ Tử Yên đã nói sự thật Tiểu Bảo là con trai của Tử Sâm.Chắc chắn bà chủtịch sẽ cân nhắc lại mà xét nghiệm ADN.Tử Yên đương nhiên sẽ trở về bên TửSâm.Thân phận đứa con gái ngoài giá thú của cô ta sẽ bị bại lộ.Mẹ con cô tasớm muộn cũng bị đá ra đường.Đương nhiên cô ta không bao giờ để tình huống nàyxảy ra với bản thân mình được.