Chuyển ngữ – Đặng Trà My Nguồn: Phong Tình Cung. Sau trưa, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng. Đông Tâm đang ngủ trưa bỗng nhiên mở to mắt, sợ hãi mất hai giây mới nhớ ra là phải hít thở. Cô há miệng hít thở, hổn hển ngồi dậy từ trên giường, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên tóc mình. Cảm xúc mềm mại khi chạm vào làn tóc, trên đầu không có vết thương, cũng không có vải băng bó, rõ ràng là cô đã hồi phục như cũ. Không, phải nói là... Cô đã sống lại thật sự rồi. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe đám trẻ con nô đùa bên ngoài, Đông Tâm cảm thấy như đã qua một đời. Khụ, cô lại nói sai rồi, sống lại thế này đã đúng thật là qua một đời rồi. Cô nhớ trước khi chết, có tiếng khóc đau đớn của mẹ, tiếng kêu lo lắng của bố, tiếng bước chân vội vàng của y bác sĩ. Thật ra cô muốn nói mẹ đừng khóc, cô chẳng đau chút nào, nhưng cuống họng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào, cơ thể chìm dần, như thể đang sụt dần xuống đất... Là mơ ư? Không, tuyệt đối không thể nào. Đông Tâm nhớ rõ ràng rằng…

Chương 34

Nhặt Nhầm Nam ThầnTác giả: Mèo Lười Ngủ NgàyTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhChuyển ngữ – Đặng Trà My Nguồn: Phong Tình Cung. Sau trưa, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng. Đông Tâm đang ngủ trưa bỗng nhiên mở to mắt, sợ hãi mất hai giây mới nhớ ra là phải hít thở. Cô há miệng hít thở, hổn hển ngồi dậy từ trên giường, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên tóc mình. Cảm xúc mềm mại khi chạm vào làn tóc, trên đầu không có vết thương, cũng không có vải băng bó, rõ ràng là cô đã hồi phục như cũ. Không, phải nói là... Cô đã sống lại thật sự rồi. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe đám trẻ con nô đùa bên ngoài, Đông Tâm cảm thấy như đã qua một đời. Khụ, cô lại nói sai rồi, sống lại thế này đã đúng thật là qua một đời rồi. Cô nhớ trước khi chết, có tiếng khóc đau đớn của mẹ, tiếng kêu lo lắng của bố, tiếng bước chân vội vàng của y bác sĩ. Thật ra cô muốn nói mẹ đừng khóc, cô chẳng đau chút nào, nhưng cuống họng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào, cơ thể chìm dần, như thể đang sụt dần xuống đất... Là mơ ư? Không, tuyệt đối không thể nào. Đông Tâm nhớ rõ ràng rằng… Nhuế Thanh cắn cắn môi dưới, sau đó nói: "Chị Đông, ngại quá, vừa rồi công ty gọi điện thoại tới.... Nói không thể tuyển chị."Đông Tâm cả kinh: "Là có vấn đề gì sao?"Nhuế Thanh gật gật đầu, lúng túng nói: "Lúc nãy người gọi điện thoại tới là quản lý Trần, tổng phụ trách của bộ phận mỹ thuật. Ý của ông ấy là ông ấy không quá hài lòng với chị, cho nên bảo em tạm thời đừng nói chuyện lương bổng với chị. Ây da, việc này thực sự là....." Nhuế Thanh mím môi, sau đó kéo tay Đông Tâm nói: "Chị Đông, thực sự thực sự xin lỗi chị. Ngại quá, em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này. Chị đợi em về hỏi xem mọi chuyện là thế nào đã nhé."Đông Tâm nhớ tới tình huống lúc trước Thần Nhiên nói với mình, đảo mắt suy đoán: "Có phải là việc Thần Nhiên tuyển chị vào cũng chưa từng nói qua với Trần tổng hay không? Dù sao chị cũng là người của bộ phận mỹ thuật, cho nên quản lý Trần mới không vui?"Nhưng vừa nói xong Đông Tâm lại lập tức tự phủ nhận suy nghĩ của chính mình.Sao có thể chứ? Mặc kệ là quản lý Trần hay quản lý Lý, cũng chỉ là cái chức danh mà thôi, Thần Nhiên mới là cổ đông chính thức thứ hai của công ty. Cho dù vị quản lý Trần này EQ có hao hụt đến mức nào thì cũng không ngốc đến mức công khai chống đối với ông chủ thứ hai của công ty như thế chứ? Hơn nữa thậm chí vị quản lý Trần này còn chưa gặp cô bao giờ, sao có thể không hài lòng với cô đây?Nhuế Thanh bên kia cũng lắc đầu: "Chắc là không phải đâu. Việc này hai người bọn họ vốn đã bàn bạc xong rồi, trước đó Thần Nhiên đã làm chủ tuyển hai người làm hiệu ứng, quản lý Trần cũng không nói gì mà." Có lẽ cảm thấy mọi chuyện thực sự quá kì quặc, cho nên Nhuế Thanh nói được một nửa liền dừng lại, một lúc sau mới nhìn về phía Đông Tâm: "Chị Đông, chị đừng vội, đợi em về công ty hỏi một chút xem sao."---------Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhuế Thanh lập tức ngựa không dừng vó chạy về công ty. Đông Tâm bởi vì chuyện này làm cho tinh thần suy sụp liền tìm đại một quán cafe bên đường vào ngồi, vừa uống cafe vừa xem tạp chí. Còn đang chán nản đột nhiên Tô Lịch gửi tin nhắn Wechat đến."Phỏng vấn thế nào rồi?"Đông Tâm gõ tin nhắn lạch cách: "Đương nhiên là đậu rồi!"Tô Lịch lập tức gửi lại một icon Like, Đông Tâm thấy vậy lập tức bĩu môi: "Nhưng sau đó bọn họ lại nói không cần em nữa...."Lần này phải đợi mất một lúc Tô Lịch mới nhắn lại: "Em đòi mức lương mà bọn họ không trả nổi à?"Đông Tâm thở dài, đang định trả lời thì thông báo tin nhắn của Wechat lập tức rung lên n lần. Đông Tâm kinh hãi, thoát khỏi giao diện chat với Tô Lịch liền thấy toàn bộ tin nhắn đều là của Chi Chi gửi đến. Sau khi mở tin nhắn ra cô lập tức kinh hãi lần hai: Thế mà toàn bộ đều là dấu chấm than!!!Chi Chi: Chi Chi:

Nhuế Thanh cắn cắn môi dưới, sau đó nói: "Chị Đông, ngại quá, vừa rồi công ty gọi điện thoại tới.... Nói không thể tuyển chị."

Đông Tâm cả kinh: "Là có vấn đề gì sao?"

Nhuế Thanh gật gật đầu, lúng túng nói: "Lúc nãy người gọi điện thoại tới là quản lý Trần, tổng phụ trách của bộ phận mỹ thuật. Ý của ông ấy là ông ấy không quá hài lòng với chị, cho nên bảo em tạm thời đừng nói chuyện lương bổng với chị. Ây da, việc này thực sự là....." Nhuế Thanh mím môi, sau đó kéo tay Đông Tâm nói: "Chị Đông, thực sự thực sự xin lỗi chị. Ngại quá, em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này. Chị đợi em về hỏi xem mọi chuyện là thế nào đã nhé."

Đông Tâm nhớ tới tình huống lúc trước Thần Nhiên nói với mình, đảo mắt suy đoán: "Có phải là việc Thần Nhiên tuyển chị vào cũng chưa từng nói qua với Trần tổng hay không? Dù sao chị cũng là người của bộ phận mỹ thuật, cho nên quản lý Trần mới không vui?"

Nhưng vừa nói xong Đông Tâm lại lập tức tự phủ nhận suy nghĩ của chính mình.

Sao có thể chứ? Mặc kệ là quản lý Trần hay quản lý Lý, cũng chỉ là cái chức danh mà thôi, Thần Nhiên mới là cổ đông chính thức thứ hai của công ty. Cho dù vị quản lý Trần này EQ có hao hụt đến mức nào thì cũng không ngốc đến mức công khai chống đối với ông chủ thứ hai của công ty như thế chứ? Hơn nữa thậm chí vị quản lý Trần này còn chưa gặp cô bao giờ, sao có thể không hài lòng với cô đây?

Nhuế Thanh bên kia cũng lắc đầu: "Chắc là không phải đâu. Việc này hai người bọn họ vốn đã bàn bạc xong rồi, trước đó Thần Nhiên đã làm chủ tuyển hai người làm hiệu ứng, quản lý Trần cũng không nói gì mà." Có lẽ cảm thấy mọi chuyện thực sự quá kì quặc, cho nên Nhuế Thanh nói được một nửa liền dừng lại, một lúc sau mới nhìn về phía Đông Tâm: "Chị Đông, chị đừng vội, đợi em về công ty hỏi một chút xem sao."

---------

Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhuế Thanh lập tức ngựa không dừng vó chạy về công ty. Đông Tâm bởi vì chuyện này làm cho tinh thần suy sụp liền tìm đại một quán cafe bên đường vào ngồi, vừa uống cafe vừa xem tạp chí. Còn đang chán nản đột nhiên Tô Lịch gửi tin nhắn Wechat đến.

"Phỏng vấn thế nào rồi?"

Đông Tâm gõ tin nhắn lạch cách: "Đương nhiên là đậu rồi!"

Tô Lịch lập tức gửi lại một icon Like, Đông Tâm thấy vậy lập tức bĩu môi: "Nhưng sau đó bọn họ lại nói không cần em nữa...."

Lần này phải đợi mất một lúc Tô Lịch mới nhắn lại: "Em đòi mức lương mà bọn họ không trả nổi à?"

Đông Tâm thở dài, đang định trả lời thì thông báo tin nhắn của Wechat lập tức rung lên n lần. Đông Tâm kinh hãi, thoát khỏi giao diện chat với Tô Lịch liền thấy toàn bộ tin nhắn đều là của Chi Chi gửi đến. Sau khi mở tin nhắn ra cô lập tức kinh hãi lần hai: Thế mà toàn bộ đều là dấu chấm than!!!

Chi Chi:

Chi Chi:

Nhặt Nhầm Nam ThầnTác giả: Mèo Lười Ngủ NgàyTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhChuyển ngữ – Đặng Trà My Nguồn: Phong Tình Cung. Sau trưa, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng. Đông Tâm đang ngủ trưa bỗng nhiên mở to mắt, sợ hãi mất hai giây mới nhớ ra là phải hít thở. Cô há miệng hít thở, hổn hển ngồi dậy từ trên giường, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên tóc mình. Cảm xúc mềm mại khi chạm vào làn tóc, trên đầu không có vết thương, cũng không có vải băng bó, rõ ràng là cô đã hồi phục như cũ. Không, phải nói là... Cô đã sống lại thật sự rồi. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe đám trẻ con nô đùa bên ngoài, Đông Tâm cảm thấy như đã qua một đời. Khụ, cô lại nói sai rồi, sống lại thế này đã đúng thật là qua một đời rồi. Cô nhớ trước khi chết, có tiếng khóc đau đớn của mẹ, tiếng kêu lo lắng của bố, tiếng bước chân vội vàng của y bác sĩ. Thật ra cô muốn nói mẹ đừng khóc, cô chẳng đau chút nào, nhưng cuống họng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào, cơ thể chìm dần, như thể đang sụt dần xuống đất... Là mơ ư? Không, tuyệt đối không thể nào. Đông Tâm nhớ rõ ràng rằng… Nhuế Thanh cắn cắn môi dưới, sau đó nói: "Chị Đông, ngại quá, vừa rồi công ty gọi điện thoại tới.... Nói không thể tuyển chị."Đông Tâm cả kinh: "Là có vấn đề gì sao?"Nhuế Thanh gật gật đầu, lúng túng nói: "Lúc nãy người gọi điện thoại tới là quản lý Trần, tổng phụ trách của bộ phận mỹ thuật. Ý của ông ấy là ông ấy không quá hài lòng với chị, cho nên bảo em tạm thời đừng nói chuyện lương bổng với chị. Ây da, việc này thực sự là....." Nhuế Thanh mím môi, sau đó kéo tay Đông Tâm nói: "Chị Đông, thực sự thực sự xin lỗi chị. Ngại quá, em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này. Chị đợi em về hỏi xem mọi chuyện là thế nào đã nhé."Đông Tâm nhớ tới tình huống lúc trước Thần Nhiên nói với mình, đảo mắt suy đoán: "Có phải là việc Thần Nhiên tuyển chị vào cũng chưa từng nói qua với Trần tổng hay không? Dù sao chị cũng là người của bộ phận mỹ thuật, cho nên quản lý Trần mới không vui?"Nhưng vừa nói xong Đông Tâm lại lập tức tự phủ nhận suy nghĩ của chính mình.Sao có thể chứ? Mặc kệ là quản lý Trần hay quản lý Lý, cũng chỉ là cái chức danh mà thôi, Thần Nhiên mới là cổ đông chính thức thứ hai của công ty. Cho dù vị quản lý Trần này EQ có hao hụt đến mức nào thì cũng không ngốc đến mức công khai chống đối với ông chủ thứ hai của công ty như thế chứ? Hơn nữa thậm chí vị quản lý Trần này còn chưa gặp cô bao giờ, sao có thể không hài lòng với cô đây?Nhuế Thanh bên kia cũng lắc đầu: "Chắc là không phải đâu. Việc này hai người bọn họ vốn đã bàn bạc xong rồi, trước đó Thần Nhiên đã làm chủ tuyển hai người làm hiệu ứng, quản lý Trần cũng không nói gì mà." Có lẽ cảm thấy mọi chuyện thực sự quá kì quặc, cho nên Nhuế Thanh nói được một nửa liền dừng lại, một lúc sau mới nhìn về phía Đông Tâm: "Chị Đông, chị đừng vội, đợi em về công ty hỏi một chút xem sao."---------Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhuế Thanh lập tức ngựa không dừng vó chạy về công ty. Đông Tâm bởi vì chuyện này làm cho tinh thần suy sụp liền tìm đại một quán cafe bên đường vào ngồi, vừa uống cafe vừa xem tạp chí. Còn đang chán nản đột nhiên Tô Lịch gửi tin nhắn Wechat đến."Phỏng vấn thế nào rồi?"Đông Tâm gõ tin nhắn lạch cách: "Đương nhiên là đậu rồi!"Tô Lịch lập tức gửi lại một icon Like, Đông Tâm thấy vậy lập tức bĩu môi: "Nhưng sau đó bọn họ lại nói không cần em nữa...."Lần này phải đợi mất một lúc Tô Lịch mới nhắn lại: "Em đòi mức lương mà bọn họ không trả nổi à?"Đông Tâm thở dài, đang định trả lời thì thông báo tin nhắn của Wechat lập tức rung lên n lần. Đông Tâm kinh hãi, thoát khỏi giao diện chat với Tô Lịch liền thấy toàn bộ tin nhắn đều là của Chi Chi gửi đến. Sau khi mở tin nhắn ra cô lập tức kinh hãi lần hai: Thế mà toàn bộ đều là dấu chấm than!!!Chi Chi: Chi Chi:

Chương 34