Căn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng…
Chương 20
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Tên côn đồ quả thật đã xuất viện, đi vội vàng đến nỗi thủ tục cũng chưa làm.Camera giám sát ở hành lang cho thấy, là tên côn đồ đã lén lút mang cái túi của tôi đi.Anh ta có thể nghĩ rằng bên trong là đồ vật có giá trị, nhưng mà bên trong chỉ có một hũ tro cốt.Hũ tro cốt bị mang đi, quỷ nam bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.Y tá giúp tôi báo cảnh sát, đợi cảnh sát đến, tôi ngồi trên ghế mà không ngừng run rẩy.Cảm giác yếu ớt lan khắp toàn thân, tựa như điểm yếu chí mạng nhất của tôi đang bị kẻ có ý đồ xấu nắm thóp.Nếu tên đó phát hiện trong túi chỉ là một hũ tro cốt, anh ta chắc chắn sẽ không thành thật mà trả lại đâu.Hũ tro cốt nằm trong tay anh ta, anh ta có cả vạn cách để xử lý nó, mỗi một kết cục không tốt đều khiến tôi sợ hãi dựng tóc gáy.Nếu thật sự như vậy, quỷ nam sẽ làm sao đây?Anh ấy có phải sẽ không bao giờ về được nữa không? “Là cô báo án?” Giọng cảnh sát vang lên từ phía trên.Tôi ngẩng đầu, bất tri bất giác trên mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt.Giọng cảnh sát dịu lại đôi chút, an ủi tôi: “Cô đừng vội, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô tìm lại, trong túi cô có gì? Giá trị khoảng bao nhiêu?”Tôi nghẹn ngào nói với cảnh sát: “Bên trong chỉ có một hộp tro cốt.”Vừa nghe đến câu trả lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.Đúng vậy.Có người bình thường nào lại mang tro cốt theo người đến bệnh viện chứ?Đương nhiên không thể để họ biết sự thật, tôi ngừng lại một chút, rồi cúi đầu bổ sung: “Đó là tro cốt của người yêu tôi.”Không khí càng trở nên yên lặng hơn.Mấy nữ y tá động lòng trút ánh mắt đồng cảm về phía tôi.Đối với loại vật phẩm đặc biệt này, cảnh sát còn coi trọng hơn cả tài sản cá nhân, lập tức điều động lực lượng, trích xuất tất cả camera giám sát xung quanh bệnh viện để tìm kiếm tên côn đồ.Hai cảnh sát ở lại làm hồ sơ cho tôi, họ nói gì tôi đáp nấy, trong lòng vẫn luôn canh cánh về hộp tro cốt mà tôi đã không coi trọng.Lúc này hành lang truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ, có người hô to về phía này: “Về rồi! Tìm thấy anh ta rồi!”Tôi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy tên côn đồ bị ba, bốn bảo vệ áp giải mang đến.Trên cổ anh ta đeo chiếc túi đeo vai màu đen của tôi, bên trong căng phồng, hiển nhiên đồ vật vẫn còn ở đó.Tôi bất chấp cái chân đau đến không đi nổi, tiến lên gỡ chiếc túi xuống.Hũ tro cốt gỗ mun đặc bên trong không hề hư hại chút nào, cũng không có dấu vết bị mở ra.Tôi ôm hũ tro cốt vào lòng, cảm giác vui sướng khi tìm lại được vật đã mất khiến tôi suýt nữa rơi lệ.Bảo vệ bệnh viện nói vừa nãy thấy tên côn đồ lảng vảng ở cổng bệnh viện, họ liền nhanh chóng đưa anh ta đến đây.Cảnh sát quát lớn tên côn đồ vì sao lại trộm đồ của người khác.Tôi lại càng tò mò vì sao anh ta chịu trả lại nguyên vẹn như vậy.Tên côn đồ mặt mũi ủ rũ nói: “Tôi cứ tưởng bên trong là đồ vật có giá trị, là lỗi của tôi, xin lỗi, xin lỗi, chị ơi, xin cô tha cho tôi đi.”Đang nói, anh ta bùm quỳ xuống trước mặt tôi, chắp tay vái lạy tôi, rồi thịch thịch thịch dập mấy cái đầu.“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, đến đồn cảnh sát ở vài ngày đi.”Cảnh sát móc còng tay ra còng chặt hai tay tên côn đồ, rồi kéo anh ta đi.Trước khi đi, tên côn đồ vẫn trong trạng thái bị kích động, sợ hãi nhìn chằm chằm hũ tro cốt trong lòng tôi, hệt như vừa thấy quỷ vậy.
Tên côn đồ quả thật đã xuất viện, đi vội vàng đến nỗi thủ tục cũng chưa làm.
Camera giám sát ở hành lang cho thấy, là tên côn đồ đã lén lút mang cái túi của tôi đi.
Anh ta có thể nghĩ rằng bên trong là đồ vật có giá trị, nhưng mà bên trong chỉ có một hũ tro cốt.
Hũ tro cốt bị mang đi, quỷ nam bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.
Y tá giúp tôi báo cảnh sát, đợi cảnh sát đến, tôi ngồi trên ghế mà không ngừng run rẩy.
Cảm giác yếu ớt lan khắp toàn thân, tựa như điểm yếu chí mạng nhất của tôi đang bị kẻ có ý đồ xấu nắm thóp.
Nếu tên đó phát hiện trong túi chỉ là một hũ tro cốt, anh ta chắc chắn sẽ không thành thật mà trả lại đâu.
Hũ tro cốt nằm trong tay anh ta, anh ta có cả vạn cách để xử lý nó, mỗi một kết cục không tốt đều khiến tôi sợ hãi dựng tóc gáy.
Nếu thật sự như vậy, quỷ nam sẽ làm sao đây?
Anh ấy có phải sẽ không bao giờ về được nữa không?
“Là cô báo án?” Giọng cảnh sát vang lên từ phía trên.
Tôi ngẩng đầu, bất tri bất giác trên mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt.
Giọng cảnh sát dịu lại đôi chút, an ủi tôi: “Cô đừng vội, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô tìm lại, trong túi cô có gì? Giá trị khoảng bao nhiêu?”
Tôi nghẹn ngào nói với cảnh sát: “Bên trong chỉ có một hộp tro cốt.”
Vừa nghe đến câu trả lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đúng vậy.
Có người bình thường nào lại mang tro cốt theo người đến bệnh viện chứ?
Đương nhiên không thể để họ biết sự thật, tôi ngừng lại một chút, rồi cúi đầu bổ sung: “Đó là tro cốt của người yêu tôi.”
Không khí càng trở nên yên lặng hơn.
Mấy nữ y tá động lòng trút ánh mắt đồng cảm về phía tôi.
Đối với loại vật phẩm đặc biệt này, cảnh sát còn coi trọng hơn cả tài sản cá nhân, lập tức điều động lực lượng, trích xuất tất cả camera giám sát xung quanh bệnh viện để tìm kiếm tên côn đồ.
Hai cảnh sát ở lại làm hồ sơ cho tôi, họ nói gì tôi đáp nấy, trong lòng vẫn luôn canh cánh về hộp tro cốt mà tôi đã không coi trọng.
Lúc này hành lang truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ, có người hô to về phía này: “Về rồi! Tìm thấy anh ta rồi!”
Tôi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy tên côn đồ bị ba, bốn bảo vệ áp giải mang đến.
Trên cổ anh ta đeo chiếc túi đeo vai màu đen của tôi, bên trong căng phồng, hiển nhiên đồ vật vẫn còn ở đó.
Tôi bất chấp cái chân đau đến không đi nổi, tiến lên gỡ chiếc túi xuống.
Hũ tro cốt gỗ mun đặc bên trong không hề hư hại chút nào, cũng không có dấu vết bị mở ra.
Tôi ôm hũ tro cốt vào lòng, cảm giác vui sướng khi tìm lại được vật đã mất khiến tôi suýt nữa rơi lệ.
Bảo vệ bệnh viện nói vừa nãy thấy tên côn đồ lảng vảng ở cổng bệnh viện, họ liền nhanh chóng đưa anh ta đến đây.
Cảnh sát quát lớn tên côn đồ vì sao lại trộm đồ của người khác.
Tôi lại càng tò mò vì sao anh ta chịu trả lại nguyên vẹn như vậy.
Tên côn đồ mặt mũi ủ rũ nói: “Tôi cứ tưởng bên trong là đồ vật có giá trị, là lỗi của tôi, xin lỗi, xin lỗi, chị ơi, xin cô tha cho tôi đi.”
Đang nói, anh ta bùm quỳ xuống trước mặt tôi, chắp tay vái lạy tôi, rồi thịch thịch thịch dập mấy cái đầu.
“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, đến đồn cảnh sát ở vài ngày đi.”
Cảnh sát móc còng tay ra còng chặt hai tay tên côn đồ, rồi kéo anh ta đi.
Trước khi đi, tên côn đồ vẫn trong trạng thái bị kích động, sợ hãi nhìn chằm chằm hũ tro cốt trong lòng tôi, hệt như vừa thấy quỷ vậy.
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Tên côn đồ quả thật đã xuất viện, đi vội vàng đến nỗi thủ tục cũng chưa làm.Camera giám sát ở hành lang cho thấy, là tên côn đồ đã lén lút mang cái túi của tôi đi.Anh ta có thể nghĩ rằng bên trong là đồ vật có giá trị, nhưng mà bên trong chỉ có một hũ tro cốt.Hũ tro cốt bị mang đi, quỷ nam bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.Y tá giúp tôi báo cảnh sát, đợi cảnh sát đến, tôi ngồi trên ghế mà không ngừng run rẩy.Cảm giác yếu ớt lan khắp toàn thân, tựa như điểm yếu chí mạng nhất của tôi đang bị kẻ có ý đồ xấu nắm thóp.Nếu tên đó phát hiện trong túi chỉ là một hũ tro cốt, anh ta chắc chắn sẽ không thành thật mà trả lại đâu.Hũ tro cốt nằm trong tay anh ta, anh ta có cả vạn cách để xử lý nó, mỗi một kết cục không tốt đều khiến tôi sợ hãi dựng tóc gáy.Nếu thật sự như vậy, quỷ nam sẽ làm sao đây?Anh ấy có phải sẽ không bao giờ về được nữa không? “Là cô báo án?” Giọng cảnh sát vang lên từ phía trên.Tôi ngẩng đầu, bất tri bất giác trên mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt.Giọng cảnh sát dịu lại đôi chút, an ủi tôi: “Cô đừng vội, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô tìm lại, trong túi cô có gì? Giá trị khoảng bao nhiêu?”Tôi nghẹn ngào nói với cảnh sát: “Bên trong chỉ có một hộp tro cốt.”Vừa nghe đến câu trả lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.Đúng vậy.Có người bình thường nào lại mang tro cốt theo người đến bệnh viện chứ?Đương nhiên không thể để họ biết sự thật, tôi ngừng lại một chút, rồi cúi đầu bổ sung: “Đó là tro cốt của người yêu tôi.”Không khí càng trở nên yên lặng hơn.Mấy nữ y tá động lòng trút ánh mắt đồng cảm về phía tôi.Đối với loại vật phẩm đặc biệt này, cảnh sát còn coi trọng hơn cả tài sản cá nhân, lập tức điều động lực lượng, trích xuất tất cả camera giám sát xung quanh bệnh viện để tìm kiếm tên côn đồ.Hai cảnh sát ở lại làm hồ sơ cho tôi, họ nói gì tôi đáp nấy, trong lòng vẫn luôn canh cánh về hộp tro cốt mà tôi đã không coi trọng.Lúc này hành lang truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ, có người hô to về phía này: “Về rồi! Tìm thấy anh ta rồi!”Tôi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy tên côn đồ bị ba, bốn bảo vệ áp giải mang đến.Trên cổ anh ta đeo chiếc túi đeo vai màu đen của tôi, bên trong căng phồng, hiển nhiên đồ vật vẫn còn ở đó.Tôi bất chấp cái chân đau đến không đi nổi, tiến lên gỡ chiếc túi xuống.Hũ tro cốt gỗ mun đặc bên trong không hề hư hại chút nào, cũng không có dấu vết bị mở ra.Tôi ôm hũ tro cốt vào lòng, cảm giác vui sướng khi tìm lại được vật đã mất khiến tôi suýt nữa rơi lệ.Bảo vệ bệnh viện nói vừa nãy thấy tên côn đồ lảng vảng ở cổng bệnh viện, họ liền nhanh chóng đưa anh ta đến đây.Cảnh sát quát lớn tên côn đồ vì sao lại trộm đồ của người khác.Tôi lại càng tò mò vì sao anh ta chịu trả lại nguyên vẹn như vậy.Tên côn đồ mặt mũi ủ rũ nói: “Tôi cứ tưởng bên trong là đồ vật có giá trị, là lỗi của tôi, xin lỗi, xin lỗi, chị ơi, xin cô tha cho tôi đi.”Đang nói, anh ta bùm quỳ xuống trước mặt tôi, chắp tay vái lạy tôi, rồi thịch thịch thịch dập mấy cái đầu.“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, đến đồn cảnh sát ở vài ngày đi.”Cảnh sát móc còng tay ra còng chặt hai tay tên côn đồ, rồi kéo anh ta đi.Trước khi đi, tên côn đồ vẫn trong trạng thái bị kích động, sợ hãi nhìn chằm chằm hũ tro cốt trong lòng tôi, hệt như vừa thấy quỷ vậy.