“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng…

Chương 20

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Sắc mặt của hắn ta ngay lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.Hắn bất ngờ đứng bật dậy, hoàn toàn phớt lờ đi sự ngăn cản của mẫu thân và cả những ánh mắt đầy kinh ngạc của những vị khách đang có mặt ở xung quanh.Tất cả mọi ánh mắt đều bất giác dõi theo bóng dáng của hắn ta, trong đôi mắt của mỗi người đều tràn ngập vẻ nghi hoặc và sự tò mò khó hiểu.Không một ai có thể hiểu được rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho hắn ta phải thất thố đến như vậy ngay trong một buổi nghi lễ vô cùng trang trọng như thế này.Chính là vào lúc này đây!!!"Thánh chỉ đến..."Ta đã căn đúng vào thời khắc này để mà lên tiếng.Ở kiếp trước, cũng chính là vào đúng thời điểm này, vị thái giám ở trong cung đã đến để tuyên đọc thánh chỉ.Tiếng hô "thánh chỉ" vang lên lảnh lót, cao vút và kéo dài, tựa như một tiếng chuông đồng vừa được gióng lên, nổ vang giữa một đám đông đang vô cùng náo nhiệt.Tất cả mọi người khi nghe thấy tiếng hô ấy, đều cảm thấy vô cùng chấn động, rồi nhanh chóng răm rắp mà quỳ xuống một cách ngay ngắn, thành kính lắng nghe thánh chỉ được truyền đạt.Thế nhưng, Thẩm Vân Hàn vào lúc này lại giống như một kẻ điên cuồng, hắn cứ thế mà chạy thẳng về phía của Lê Thương viện.Phụ thân ta hét lớn lên một tiếng:“Người đâu!Mau ngăn nó lại cho ta!”Thế nhưng, Thẩm Vân Hàn vào giờ phút này chỉ một lòng một dạ muốn chạy cho thật nhanh đến được Lê Thương viện, thì liệu còn có ai có thể cản nổi được hắn nữa cơ chứ?Dù sao đi chăng nữa thì… hắn cũng vừa mới biết được rằng người con gái mà hắn yêu thương sâu đậm nhất, ngay vào lúc này…Lại đang hoan ái dưới thân của một kẻ khác.Nỗi ô nhục trời giáng này, thử hỏi làm sao hắn có thể chịu đựng cho nổi cơ chứ?Dù vậy, ta vẫn không thể nào hoàn toàn chắc chắn được một trăm phần trăm.Dẫu sao thì, ở kiếp trước, mối quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ đã vô cùng phức tạp rồi, những chuyện mà bọn họ đã từng làm ra thậm chí còn ghê tởm hơn thế này rất nhiều...Ta liếc mắt nhìn về phía của Tĩnh Tuyết, nàng ta ngay lập tức hiểu ý của ta, rồi nhanh chân chạy tới Lê Thương viện, sau đó thì mở tung cánh cửa phòng ra.Chỉ nhìn thấy Tiêu Tử Húc và Thẩm Vân Dao đang quấn quýt lấy nhau không chịu rời.Tiêu Tử Húc lúc này đang hoảng loạn đến cực độ.Mái tóc của hắn bình thường vẫn luôn được chải chuốt một cách vô cùng kỹ càng, thì giờ đây lại rối bù lên như một cái tổ quạ, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ kinh hoàng, sợ hãi.Thẩm Vân Dao thì lại có một gương mặt đỏ bừng lên như sắp nhỏ cả máu ra đến nơi, đôi mắt ả ta thì lại mơ màng, dường như vẫn còn đang chìm đắm trong cái dư vị của một khung cảnh không tiện để mà nói ra thành lời.Ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt lên trên người của Thẩm Vân Hàn, khóe môi cũng từ tốn mà nhếch lên thành một nụ cười.Thẩm Vân Hàn lúc này đang bị các thị vệ kéo mạnh lại, hai bàn tay của hắn đã siết chặt lại thành những nắm đấm, ánh mắt thì lại giống như một con cá chết đang trừng trừng nhìn thẳng vào ta.Như thể hắn ta đang muốn moi ra một đáp án nào đó từ trên chính người của ta vậy.Ta đưa tay lên che miệng, rồi khẽ “A” lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.Âm lượng phát ra tuy không lớn, thế nhưng cũng vừa đủ để cho đám đông đang đứng ở xung quanh đó có thể nghe thấy một cách rõ ràng. 

Sắc mặt của hắn ta ngay lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Hắn bất ngờ đứng bật dậy, hoàn toàn phớt lờ đi sự ngăn cản của mẫu thân và cả những ánh mắt đầy kinh ngạc của những vị khách đang có mặt ở xung quanh.

Tất cả mọi ánh mắt đều bất giác dõi theo bóng dáng của hắn ta, trong đôi mắt của mỗi người đều tràn ngập vẻ nghi hoặc và sự tò mò khó hiểu.

Không một ai có thể hiểu được rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho hắn ta phải thất thố đến như vậy ngay trong một buổi nghi lễ vô cùng trang trọng như thế này.

Chính là vào lúc này đây!!!

"Thánh chỉ đến..."

Ta đã căn đúng vào thời khắc này để mà lên tiếng.

Ở kiếp trước, cũng chính là vào đúng thời điểm này, vị thái giám ở trong cung đã đến để tuyên đọc thánh chỉ.

Tiếng hô "thánh chỉ" vang lên lảnh lót, cao vút và kéo dài, tựa như một tiếng chuông đồng vừa được gióng lên, nổ vang giữa một đám đông đang vô cùng náo nhiệt.

Tất cả mọi người khi nghe thấy tiếng hô ấy, đều cảm thấy vô cùng chấn động, rồi nhanh chóng răm rắp mà quỳ xuống một cách ngay ngắn, thành kính lắng nghe thánh chỉ được truyền đạt.

Thế nhưng, Thẩm Vân Hàn vào lúc này lại giống như một kẻ điên cuồng, hắn cứ thế mà chạy thẳng về phía của Lê Thương viện.

Phụ thân ta hét lớn lên một tiếng:

“Người đâu!

Mau ngăn nó lại cho ta!”

Thế nhưng, Thẩm Vân Hàn vào giờ phút này chỉ một lòng một dạ muốn chạy cho thật nhanh đến được Lê Thương viện, thì liệu còn có ai có thể cản nổi được hắn nữa cơ chứ?

Dù sao đi chăng nữa thì… hắn cũng vừa mới biết được rằng người con gái mà hắn yêu thương sâu đậm nhất, ngay vào lúc này…

Lại đang hoan ái dưới thân của một kẻ khác.

Nỗi ô nhục trời giáng này, thử hỏi làm sao hắn có thể chịu đựng cho nổi cơ chứ?

Dù vậy, ta vẫn không thể nào hoàn toàn chắc chắn được một trăm phần trăm.

Dẫu sao thì, ở kiếp trước, mối quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ đã vô cùng phức tạp rồi, những chuyện mà bọn họ đã từng làm ra thậm chí còn ghê tởm hơn thế này rất nhiều...

Ta liếc mắt nhìn về phía của Tĩnh Tuyết, nàng ta ngay lập tức hiểu ý của ta, rồi nhanh chân chạy tới Lê Thương viện, sau đó thì mở tung cánh cửa phòng ra.

Chỉ nhìn thấy Tiêu Tử Húc và Thẩm Vân Dao đang quấn quýt lấy nhau không chịu rời.

Tiêu Tử Húc lúc này đang hoảng loạn đến cực độ.

Mái tóc của hắn bình thường vẫn luôn được chải chuốt một cách vô cùng kỹ càng, thì giờ đây lại rối bù lên như một cái tổ quạ, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ kinh hoàng, sợ hãi.

Thẩm Vân Dao thì lại có một gương mặt đỏ bừng lên như sắp nhỏ cả máu ra đến nơi, đôi mắt ả ta thì lại mơ màng, dường như vẫn còn đang chìm đắm trong cái dư vị của một khung cảnh không tiện để mà nói ra thành lời.

Ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt lên trên người của Thẩm Vân Hàn, khóe môi cũng từ tốn mà nhếch lên thành một nụ cười.

Thẩm Vân Hàn lúc này đang bị các thị vệ kéo mạnh lại, hai bàn tay của hắn đã siết chặt lại thành những nắm đấm, ánh mắt thì lại giống như một con cá chết đang trừng trừng nhìn thẳng vào ta.

Như thể hắn ta đang muốn moi ra một đáp án nào đó từ trên chính người của ta vậy.

Ta đưa tay lên che miệng, rồi khẽ “A” lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.

Âm lượng phát ra tuy không lớn, thế nhưng cũng vừa đủ để cho đám đông đang đứng ở xung quanh đó có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

 

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Sắc mặt của hắn ta ngay lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.Hắn bất ngờ đứng bật dậy, hoàn toàn phớt lờ đi sự ngăn cản của mẫu thân và cả những ánh mắt đầy kinh ngạc của những vị khách đang có mặt ở xung quanh.Tất cả mọi ánh mắt đều bất giác dõi theo bóng dáng của hắn ta, trong đôi mắt của mỗi người đều tràn ngập vẻ nghi hoặc và sự tò mò khó hiểu.Không một ai có thể hiểu được rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho hắn ta phải thất thố đến như vậy ngay trong một buổi nghi lễ vô cùng trang trọng như thế này.Chính là vào lúc này đây!!!"Thánh chỉ đến..."Ta đã căn đúng vào thời khắc này để mà lên tiếng.Ở kiếp trước, cũng chính là vào đúng thời điểm này, vị thái giám ở trong cung đã đến để tuyên đọc thánh chỉ.Tiếng hô "thánh chỉ" vang lên lảnh lót, cao vút và kéo dài, tựa như một tiếng chuông đồng vừa được gióng lên, nổ vang giữa một đám đông đang vô cùng náo nhiệt.Tất cả mọi người khi nghe thấy tiếng hô ấy, đều cảm thấy vô cùng chấn động, rồi nhanh chóng răm rắp mà quỳ xuống một cách ngay ngắn, thành kính lắng nghe thánh chỉ được truyền đạt.Thế nhưng, Thẩm Vân Hàn vào lúc này lại giống như một kẻ điên cuồng, hắn cứ thế mà chạy thẳng về phía của Lê Thương viện.Phụ thân ta hét lớn lên một tiếng:“Người đâu!Mau ngăn nó lại cho ta!”Thế nhưng, Thẩm Vân Hàn vào giờ phút này chỉ một lòng một dạ muốn chạy cho thật nhanh đến được Lê Thương viện, thì liệu còn có ai có thể cản nổi được hắn nữa cơ chứ?Dù sao đi chăng nữa thì… hắn cũng vừa mới biết được rằng người con gái mà hắn yêu thương sâu đậm nhất, ngay vào lúc này…Lại đang hoan ái dưới thân của một kẻ khác.Nỗi ô nhục trời giáng này, thử hỏi làm sao hắn có thể chịu đựng cho nổi cơ chứ?Dù vậy, ta vẫn không thể nào hoàn toàn chắc chắn được một trăm phần trăm.Dẫu sao thì, ở kiếp trước, mối quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ đã vô cùng phức tạp rồi, những chuyện mà bọn họ đã từng làm ra thậm chí còn ghê tởm hơn thế này rất nhiều...Ta liếc mắt nhìn về phía của Tĩnh Tuyết, nàng ta ngay lập tức hiểu ý của ta, rồi nhanh chân chạy tới Lê Thương viện, sau đó thì mở tung cánh cửa phòng ra.Chỉ nhìn thấy Tiêu Tử Húc và Thẩm Vân Dao đang quấn quýt lấy nhau không chịu rời.Tiêu Tử Húc lúc này đang hoảng loạn đến cực độ.Mái tóc của hắn bình thường vẫn luôn được chải chuốt một cách vô cùng kỹ càng, thì giờ đây lại rối bù lên như một cái tổ quạ, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ kinh hoàng, sợ hãi.Thẩm Vân Dao thì lại có một gương mặt đỏ bừng lên như sắp nhỏ cả máu ra đến nơi, đôi mắt ả ta thì lại mơ màng, dường như vẫn còn đang chìm đắm trong cái dư vị của một khung cảnh không tiện để mà nói ra thành lời.Ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt lên trên người của Thẩm Vân Hàn, khóe môi cũng từ tốn mà nhếch lên thành một nụ cười.Thẩm Vân Hàn lúc này đang bị các thị vệ kéo mạnh lại, hai bàn tay của hắn đã siết chặt lại thành những nắm đấm, ánh mắt thì lại giống như một con cá chết đang trừng trừng nhìn thẳng vào ta.Như thể hắn ta đang muốn moi ra một đáp án nào đó từ trên chính người của ta vậy.Ta đưa tay lên che miệng, rồi khẽ “A” lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.Âm lượng phát ra tuy không lớn, thế nhưng cũng vừa đủ để cho đám đông đang đứng ở xung quanh đó có thể nghe thấy một cách rõ ràng. 

Chương 20