“Thôi thì, ta đây xin gả.” Khi lời này vừa thốt ra, lòng ta bỗng nhẹ nhàng lạ thường, chẳng có gì to tát cả, đây chẳng phải cũng là phúc phận của ta sao? 1 Ta là tam tiểu thư của phủ Ninh Quốc công nơi kinh thành, từ nhỏ đã được dạy dỗ cầm kỳ thi họa, cậy vào gia thế hiển hách, cũng có được danh xưng “Kinh thành đệ nhất tài nữ”. Bởi lẽ là con út, lại thêm phần được trưởng bối yêu chiều hơn cả, vốn tưởng rằng cuộc đời cứ thế trôi qua, nào ngờ khi còn hai tháng nữa mới đến ngày ta cập kê tuổi mười lăm, mọi chuyện liền thay đổi. Ta thực ra không phải là huyết mạch của phủ Ninh Quốc công, mà là do năm xưa thiếp thất ghen ghét mà bí mật tráo đổi, trở thành nữ nhi của một nông hộ. Chẳng cần nói đến phụ mẫu kinh ngạc đến nhường nào, ngay cả bản thân ta cũng khó lòng chấp nhận. Sao có thể như vậy được? Ta làm sao có thể là nữ nhi nông hộ cơ chứ? Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, thực ra cũng có vài phần hợp lý, dù sao từ nhỏ ta cũng không mấy giống phụ mẫu, chỉ là mọi người không ai ngờ đến là do…

Chương 16: Chương 16

Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống HoaTác giả: Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Thôi thì, ta đây xin gả.” Khi lời này vừa thốt ra, lòng ta bỗng nhẹ nhàng lạ thường, chẳng có gì to tát cả, đây chẳng phải cũng là phúc phận của ta sao? 1 Ta là tam tiểu thư của phủ Ninh Quốc công nơi kinh thành, từ nhỏ đã được dạy dỗ cầm kỳ thi họa, cậy vào gia thế hiển hách, cũng có được danh xưng “Kinh thành đệ nhất tài nữ”. Bởi lẽ là con út, lại thêm phần được trưởng bối yêu chiều hơn cả, vốn tưởng rằng cuộc đời cứ thế trôi qua, nào ngờ khi còn hai tháng nữa mới đến ngày ta cập kê tuổi mười lăm, mọi chuyện liền thay đổi. Ta thực ra không phải là huyết mạch của phủ Ninh Quốc công, mà là do năm xưa thiếp thất ghen ghét mà bí mật tráo đổi, trở thành nữ nhi của một nông hộ. Chẳng cần nói đến phụ mẫu kinh ngạc đến nhường nào, ngay cả bản thân ta cũng khó lòng chấp nhận. Sao có thể như vậy được? Ta làm sao có thể là nữ nhi nông hộ cơ chứ? Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, thực ra cũng có vài phần hợp lý, dù sao từ nhỏ ta cũng không mấy giống phụ mẫu, chỉ là mọi người không ai ngờ đến là do… Nữ nhi mà, cứ nên vui vẻ, học cái gì nữ công nữ đức, Dao Dao mới bao nhiêu tuổi? Dù sao có bổn vương ở đây, con bé còn sợ không lấy được phu quân sao? Vương phi cũng lo xa quá, dù sau này con bé không muốn xuất giá, bổn vương nuôi con bé cả đời người khác còn dám nói gì sao?Còn Xú Xú, phải rèn luyện nhiều, không cầu văn võ đều xuất chúng, ít nhất cũng phải có chút hiểu biết. Vậy nên, lấy danh nghĩa dưỡng dục hài tử, bổn vương yên tâm thoải mái làm một vị nhàn vương.Phụ hoàng tuổi đã cao, chỉ sợ người khác nhìn chằm chằm vào cái ghế rồng dưới mông ông, bổn vương vẫn muốn an phận một chút, tiểu xảo thì lén lút làm, bề ngoài bổn vương mới là người thanh cao thoát tục nhất.Chỉ là, vậy mà lại có kẻ truyền tin ra ngoài phủ. Quả nhiên, nữ nhân chẳng ai đáng tin cả—dĩ nhiên, Dao Dao và mẫu phi là ngoại lệ, còn vương phi thì miễn cưỡng xem như cũng tạm ổn đi.9Đầu óc phụ hoàng ngày càng không còn minh mẫn. Bổn vương đã tỏ rõ thái độ thanh tâm quả dục như vậy rồi, thế nhưng ông vẫn muốn đưa Dao Dao vào cung.Xem ra, vị trí này đã đến lúc phải đổi người. Đánh nhanh thắng nhanh, trước khi băng hà, để phụ hoàng tận mắt chứng kiến một màn phụ tử tương tàn.Bổn vương cuối cùng cũng đăng cơ, từ nay về sau phải xưng trẫm rồi.10Làm hoàng đế quả thật ung dung thoải mái, chỉ là vậy mà vẫn có kẻ muốn chỉ tay năm ngón với trẫm, chẳng tự soi xem bản thân có xứng hay không. Trẫm lười để tâm, bọn họ liền mượn cớ gây phiền phức cho hoàng hậu. Còn dám mơ tưởng hão huyền, bịa đặt chuyện "Đích Nữ Thật Giả" của phủ Ninh Quốc công, xem ra bọn họ đều có tiềm năng viết thoại bản rồi.Tránh cho hoàng hậu biết được rồi phiền lòng, trẫm liền sai Dao Dao qua an ủi nàng, dù sao Dao Dao cũng lớn hơn một chút rồi, có vài quy củ học chút cũng tốt, trẫm không nỡ quản con bé, vẫn là để hoàng hậu làm người ác đi.Chỉ là không biết tại sao hoàng hậu lại biết được, còn cố ý qua hỏi trẫm, trẫm vốn định ba lời hai tiếng cho qua, nhưng nhìn vẻ mặt nàng, xem ra chuyện này là thật.Phu thê nhiều năm, tuy thời gian ở bên nhau không nhiều, nhưng thật giả thế nào, trẫm vẫn nhìn thấu. Vốn định quở trách phủ Ninh Quốc công gan to tày trời, nào ngờ vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, lời nói liền nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt ra. Cuối cùng, chỉ đành dặn nàng trở về, đừng bận tâm đến những lời đồn đại.Dù sao, nàng là thê tử trẫm tự tay chọn, là mẫu thân hài tử của trẫm, những năm qua cũng đã làm tròn bổn phận của một thê tử mà trẫm cho là đủ, như vậy là đủ rồi.Nếu truy cứu, Dao Dao và Xú Xú thì sao? Những đại thần hay cằn nhằn kia nhất định lại sẽ bắt trẫm chọn thêm một nữ nhân nữa, càng thêm phiền phức. May mắn là người của phủ Ninh Quốc công cũng không ngu ngốc, một mực khẳng định những lời đồn đại kia là vô căn cứ.Triều đình của trẫm cần những thần tử chịu khó chịu khổ biết làm việc, chứ không phải những kẻ hay cằn nhằn gây chuyện, không nghe lời thì đổi người khác, trẫm thiếu người sao?11Từ khi trẫm ngừng tuyển tú, đám nữ nhân được chọn từ tiểu tuyển liền bắt đầu gây chuyện. Trẫm chỉ vừa dạo một vòng đã gặp ba, năm kẻ cố tình tìm cách va chạm, kẻ thì ca hát, người lại múa, quá đáng nhất là có kẻ to gan trời dám ngã thẳng vào lòng trẫm.Chỉ trong vài ngày trẫm đã chịu không nổi, đành ra lệnh cho hoàng hậu quản lý cho tốt. Hồi trẫm còn nhỏ, phi tần của phụ hoàng ai mà chẳng dốc hết tâm tư tranh sủng, hoàng hậu thì hay rồi, rộng lượng hết mực.Thế nhưng, năng lực xử lý công việc của nàng quả thực không tệ. Sau khi nghiêm trị một đám cung nữ, trẫm đi lại trong cung cũng không còn gặp cảnh kẻ khác tự ý lao vào lòng nữa. Coi như không uổng công trẫm vì nàng mà bãi miễn mấy vị đại thần, tránh để kẻ khác dị nghị về thân thế của nàng, khiến nàng phải lo lắng bất an.Tiếc thật

Nữ nhi mà, cứ nên vui vẻ, học cái gì nữ công nữ đức, Dao Dao mới bao nhiêu tuổi? Dù sao có bổn vương ở đây, con bé còn sợ không lấy được phu quân sao? Vương phi cũng lo xa quá, dù sau này con bé không muốn xuất giá, bổn vương nuôi con bé cả đời người khác còn dám nói gì sao?

Còn Xú Xú, phải rèn luyện nhiều, không cầu văn võ đều xuất chúng, ít nhất cũng phải có chút hiểu biết. Vậy nên, lấy danh nghĩa dưỡng dục hài tử, bổn vương yên tâm thoải mái làm một vị nhàn vương.

Phụ hoàng tuổi đã cao, chỉ sợ người khác nhìn chằm chằm vào cái ghế rồng dưới mông ông, bổn vương vẫn muốn an phận một chút, tiểu xảo thì lén lút làm, bề ngoài bổn vương mới là người thanh cao thoát tục nhất.

Chỉ là, vậy mà lại có kẻ truyền tin ra ngoài phủ. Quả nhiên, nữ nhân chẳng ai đáng tin cả—dĩ nhiên, Dao Dao và mẫu phi là ngoại lệ, còn vương phi thì miễn cưỡng xem như cũng tạm ổn đi.

9

Đầu óc phụ hoàng ngày càng không còn minh mẫn. Bổn vương đã tỏ rõ thái độ thanh tâm quả dục như vậy rồi, thế nhưng ông vẫn muốn đưa Dao Dao vào cung.

Xem ra, vị trí này đã đến lúc phải đổi người. Đánh nhanh thắng nhanh, trước khi băng hà, để phụ hoàng tận mắt chứng kiến một màn phụ tử tương tàn.

Bổn vương cuối cùng cũng đăng cơ, từ nay về sau phải xưng trẫm rồi.

10

Làm hoàng đế quả thật ung dung thoải mái, chỉ là vậy mà vẫn có kẻ muốn chỉ tay năm ngón với trẫm, chẳng tự soi xem bản thân có xứng hay không. Trẫm lười để tâm, bọn họ liền mượn cớ gây phiền phức cho hoàng hậu. Còn dám mơ tưởng hão huyền, bịa đặt chuyện "Đích Nữ Thật Giả" của phủ Ninh Quốc công, xem ra bọn họ đều có tiềm năng viết thoại bản rồi.

Tránh cho hoàng hậu biết được rồi phiền lòng, trẫm liền sai Dao Dao qua an ủi nàng, dù sao Dao Dao cũng lớn hơn một chút rồi, có vài quy củ học chút cũng tốt, trẫm không nỡ quản con bé, vẫn là để hoàng hậu làm người ác đi.

Chỉ là không biết tại sao hoàng hậu lại biết được, còn cố ý qua hỏi trẫm, trẫm vốn định ba lời hai tiếng cho qua, nhưng nhìn vẻ mặt nàng, xem ra chuyện này là thật.

Phu thê nhiều năm, tuy thời gian ở bên nhau không nhiều, nhưng thật giả thế nào, trẫm vẫn nhìn thấu. Vốn định quở trách phủ Ninh Quốc công gan to tày trời, nào ngờ vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, lời nói liền nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt ra. Cuối cùng, chỉ đành dặn nàng trở về, đừng bận tâm đến những lời đồn đại.

Dù sao, nàng là thê tử trẫm tự tay chọn, là mẫu thân hài tử của trẫm, những năm qua cũng đã làm tròn bổn phận của một thê tử mà trẫm cho là đủ, như vậy là đủ rồi.

Nếu truy cứu, Dao Dao và Xú Xú thì sao? Những đại thần hay cằn nhằn kia nhất định lại sẽ bắt trẫm chọn thêm một nữ nhân nữa, càng thêm phiền phức. May mắn là người của phủ Ninh Quốc công cũng không ngu ngốc, một mực khẳng định những lời đồn đại kia là vô căn cứ.

Triều đình của trẫm cần những thần tử chịu khó chịu khổ biết làm việc, chứ không phải những kẻ hay cằn nhằn gây chuyện, không nghe lời thì đổi người khác, trẫm thiếu người sao?

11

Từ khi trẫm ngừng tuyển tú, đám nữ nhân được chọn từ tiểu tuyển liền bắt đầu gây chuyện. Trẫm chỉ vừa dạo một vòng đã gặp ba, năm kẻ cố tình tìm cách va chạm, kẻ thì ca hát, người lại múa, quá đáng nhất là có kẻ to gan trời dám ngã thẳng vào lòng trẫm.

Chỉ trong vài ngày trẫm đã chịu không nổi, đành ra lệnh cho hoàng hậu quản lý cho tốt. Hồi trẫm còn nhỏ, phi tần của phụ hoàng ai mà chẳng dốc hết tâm tư tranh sủng, hoàng hậu thì hay rồi, rộng lượng hết mực.

Thế nhưng, năng lực xử lý công việc của nàng quả thực không tệ. Sau khi nghiêm trị một đám cung nữ, trẫm đi lại trong cung cũng không còn gặp cảnh kẻ khác tự ý lao vào lòng nữa. Coi như không uổng công trẫm vì nàng mà bãi miễn mấy vị đại thần, tránh để kẻ khác dị nghị về thân thế của nàng, khiến nàng phải lo lắng bất an.

Tiếc thật

Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống HoaTác giả: Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Thôi thì, ta đây xin gả.” Khi lời này vừa thốt ra, lòng ta bỗng nhẹ nhàng lạ thường, chẳng có gì to tát cả, đây chẳng phải cũng là phúc phận của ta sao? 1 Ta là tam tiểu thư của phủ Ninh Quốc công nơi kinh thành, từ nhỏ đã được dạy dỗ cầm kỳ thi họa, cậy vào gia thế hiển hách, cũng có được danh xưng “Kinh thành đệ nhất tài nữ”. Bởi lẽ là con út, lại thêm phần được trưởng bối yêu chiều hơn cả, vốn tưởng rằng cuộc đời cứ thế trôi qua, nào ngờ khi còn hai tháng nữa mới đến ngày ta cập kê tuổi mười lăm, mọi chuyện liền thay đổi. Ta thực ra không phải là huyết mạch của phủ Ninh Quốc công, mà là do năm xưa thiếp thất ghen ghét mà bí mật tráo đổi, trở thành nữ nhi của một nông hộ. Chẳng cần nói đến phụ mẫu kinh ngạc đến nhường nào, ngay cả bản thân ta cũng khó lòng chấp nhận. Sao có thể như vậy được? Ta làm sao có thể là nữ nhi nông hộ cơ chứ? Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, thực ra cũng có vài phần hợp lý, dù sao từ nhỏ ta cũng không mấy giống phụ mẫu, chỉ là mọi người không ai ngờ đến là do… Nữ nhi mà, cứ nên vui vẻ, học cái gì nữ công nữ đức, Dao Dao mới bao nhiêu tuổi? Dù sao có bổn vương ở đây, con bé còn sợ không lấy được phu quân sao? Vương phi cũng lo xa quá, dù sau này con bé không muốn xuất giá, bổn vương nuôi con bé cả đời người khác còn dám nói gì sao?Còn Xú Xú, phải rèn luyện nhiều, không cầu văn võ đều xuất chúng, ít nhất cũng phải có chút hiểu biết. Vậy nên, lấy danh nghĩa dưỡng dục hài tử, bổn vương yên tâm thoải mái làm một vị nhàn vương.Phụ hoàng tuổi đã cao, chỉ sợ người khác nhìn chằm chằm vào cái ghế rồng dưới mông ông, bổn vương vẫn muốn an phận một chút, tiểu xảo thì lén lút làm, bề ngoài bổn vương mới là người thanh cao thoát tục nhất.Chỉ là, vậy mà lại có kẻ truyền tin ra ngoài phủ. Quả nhiên, nữ nhân chẳng ai đáng tin cả—dĩ nhiên, Dao Dao và mẫu phi là ngoại lệ, còn vương phi thì miễn cưỡng xem như cũng tạm ổn đi.9Đầu óc phụ hoàng ngày càng không còn minh mẫn. Bổn vương đã tỏ rõ thái độ thanh tâm quả dục như vậy rồi, thế nhưng ông vẫn muốn đưa Dao Dao vào cung.Xem ra, vị trí này đã đến lúc phải đổi người. Đánh nhanh thắng nhanh, trước khi băng hà, để phụ hoàng tận mắt chứng kiến một màn phụ tử tương tàn.Bổn vương cuối cùng cũng đăng cơ, từ nay về sau phải xưng trẫm rồi.10Làm hoàng đế quả thật ung dung thoải mái, chỉ là vậy mà vẫn có kẻ muốn chỉ tay năm ngón với trẫm, chẳng tự soi xem bản thân có xứng hay không. Trẫm lười để tâm, bọn họ liền mượn cớ gây phiền phức cho hoàng hậu. Còn dám mơ tưởng hão huyền, bịa đặt chuyện "Đích Nữ Thật Giả" của phủ Ninh Quốc công, xem ra bọn họ đều có tiềm năng viết thoại bản rồi.Tránh cho hoàng hậu biết được rồi phiền lòng, trẫm liền sai Dao Dao qua an ủi nàng, dù sao Dao Dao cũng lớn hơn một chút rồi, có vài quy củ học chút cũng tốt, trẫm không nỡ quản con bé, vẫn là để hoàng hậu làm người ác đi.Chỉ là không biết tại sao hoàng hậu lại biết được, còn cố ý qua hỏi trẫm, trẫm vốn định ba lời hai tiếng cho qua, nhưng nhìn vẻ mặt nàng, xem ra chuyện này là thật.Phu thê nhiều năm, tuy thời gian ở bên nhau không nhiều, nhưng thật giả thế nào, trẫm vẫn nhìn thấu. Vốn định quở trách phủ Ninh Quốc công gan to tày trời, nào ngờ vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, lời nói liền nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt ra. Cuối cùng, chỉ đành dặn nàng trở về, đừng bận tâm đến những lời đồn đại.Dù sao, nàng là thê tử trẫm tự tay chọn, là mẫu thân hài tử của trẫm, những năm qua cũng đã làm tròn bổn phận của một thê tử mà trẫm cho là đủ, như vậy là đủ rồi.Nếu truy cứu, Dao Dao và Xú Xú thì sao? Những đại thần hay cằn nhằn kia nhất định lại sẽ bắt trẫm chọn thêm một nữ nhân nữa, càng thêm phiền phức. May mắn là người của phủ Ninh Quốc công cũng không ngu ngốc, một mực khẳng định những lời đồn đại kia là vô căn cứ.Triều đình của trẫm cần những thần tử chịu khó chịu khổ biết làm việc, chứ không phải những kẻ hay cằn nhằn gây chuyện, không nghe lời thì đổi người khác, trẫm thiếu người sao?11Từ khi trẫm ngừng tuyển tú, đám nữ nhân được chọn từ tiểu tuyển liền bắt đầu gây chuyện. Trẫm chỉ vừa dạo một vòng đã gặp ba, năm kẻ cố tình tìm cách va chạm, kẻ thì ca hát, người lại múa, quá đáng nhất là có kẻ to gan trời dám ngã thẳng vào lòng trẫm.Chỉ trong vài ngày trẫm đã chịu không nổi, đành ra lệnh cho hoàng hậu quản lý cho tốt. Hồi trẫm còn nhỏ, phi tần của phụ hoàng ai mà chẳng dốc hết tâm tư tranh sủng, hoàng hậu thì hay rồi, rộng lượng hết mực.Thế nhưng, năng lực xử lý công việc của nàng quả thực không tệ. Sau khi nghiêm trị một đám cung nữ, trẫm đi lại trong cung cũng không còn gặp cảnh kẻ khác tự ý lao vào lòng nữa. Coi như không uổng công trẫm vì nàng mà bãi miễn mấy vị đại thần, tránh để kẻ khác dị nghị về thân thế của nàng, khiến nàng phải lo lắng bất an.Tiếc thật

Chương 16: Chương 16