Cuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng…
Chương 13
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Phó Gia Thụ cởϊ qυầи áo lao động ra, mặc áo khoác tây trang vào: “Đi thôi, lại không quay về, tiểu nha đầu kia sắp tức giận rồi.”Tống Thư Ngạn lên xe của Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi cửa lớn củanhà máy.Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ mà nói: “Mẫu thân của tôi gửi thư cho tôi, bà ấy muốn đưa cô ta đến Thượng Hải, sợ tôi không thích cô ta, bảo cha tôi lại ra lệnh vào tai của tôi một lần nữa. Trước khi ra khỏi nha bị cha tôi bắt lại, cho nên bị trì hoãn.”Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, liền giống như hai nhà của bọn họ làm hai phú thương lớn ở Ninh Ba, đã có hợp tác rất sâu, lại là cạnh tranh với nhau, là cái loại không ai nhường ai trong âm thầm. Hai người này cùng nhập học, lớn lên dưới sự so sánh lẫn nhau, chỉ là hai người đều cực kỳ xuất sắc, cũng không thể nói chắc ai tốt hơn ai, nhưng thật ra mấy năm nay đi du học cùng nhau, ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau, trở thành bạn tốt không giấu diếm gì nhau.Biết anh ấy trở về đã bị bắt bái đường thành thân, Phó Gia Thụ vô cùng đồng tình với anh ấy, hiện tại lại bị cưỡng bách viên phòng, thậm chí anh cũng có thể tưởng tượng ra, mẹ của Tống Thư Ngạn, ăn mặc quần áo tối màu, cầm Phật Châu niệm kinh với Tống Thư Ngạn: “Nối dõi tông đường, nối dõi tông đường…”Nghĩ tới đây, anh không nhịn được muốn cười ra tiếng, Tống Thư Ngạn nghiêng đầu: “Cậu cười cái gì đó?”“Tôi đang tưởng tượng ra cảnh mẹ của anh niệm kinh cho anh nghe.” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy: “Vậy anh tính toán làm sao bây giờ? Cô ấy… Dù sao cũng là người vợ đã bái đường cùng anh.”Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.” “Tôi?” Phó Gia Thụ không quá hiểu được: “Tôi có thể giúp được cái gì?” “Điểm tiêu thụ của Hải Đông ở Vũ Hán chiếm đến ba phần tổng doanh số bán hàng của Hải Đông, từ khi tôi tiếp quản xưởng dệt cho đến nay cũng chưa đi qua đó, lần này nhất định phải đi nhìn một cái, cậu đi nhà ga đón cô ta giúp tôi, để cho cô ta ở lại khách sạn mấy ngày trước đã.”“Ở lại Vân Hải sao? Không phải đưa đến nhà của anh à? Anh tự sắp xếp tài xế đi đón người không được sao?” Phó Gia Thụ không thể hiểu được suy nghĩ của Tống Thư Ngạn.“Nếu tôi sắp xếp cô ta ở lại nhà của tôi, vậy cô ta sẽ ngoan ngoãn ở lại, chờ mười mấy hai mươi ngày, khi tôi trở về, vẫn không thể giải quyết được vấn đề này. Nếu tôi sắp xếp cho tài xế đi đón, cô ta là phu nhân đại thiếu, nếu cô ta ra lệnh cho tài xế đưa về nhà, chẳng phải tài xế sẽ gặp khó xử. Cậu giúp tôi đi đón, cậu lại là bạn tốt chí cốt của tôi, lại không phải người hầu ở trong nhà, cô ta cũng không dám làm khó dễ cậu.”“Vậy vì sao lại muốn sắp xếp ở Vân Hải?”“Chuyện đi công tác lần này có thể nói là khá nóng vội hấp tấp, tôi lại không thích người khác tự tiện xâm nhập vào cuộc sống của tôi, cho nên chờ đến lúc tôi trở về lại an bài. Lúc anh đưa người qua chào hỏi một cái, làm cho người ở khách sạn chăm sóc người ta một chút. Dù sao trên sinh hoạt không bạc đãi cô ta là được rồi,” Tống Thư Ngạn thở dài: “Đây cũng là việc bất đắc dĩ.”“Nhưng đến lúc anh trở lại, không phải vẫn là phải đón cô ấy về nhà à?”“Để mặt cô ta ở đó hơn mười ngày, trong lòng của cô ta tóm lại hẳn là sẽ hiểu được, lúc tôi trở về lại nói chuyện với cô ta, làm cho cô ta tự mình trở về quê đi.”
Phó Gia Thụ cởϊ qυầи áo lao động ra, mặc áo khoác tây trang vào: “Đi thôi, lại không quay về, tiểu nha đầu kia sắp tức giận rồi.”
Tống Thư Ngạn lên xe của Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi cửa lớn củanhà máy.
Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ mà nói: “Mẫu thân của tôi gửi thư cho tôi, bà ấy muốn đưa cô ta đến Thượng Hải, sợ tôi không thích cô ta, bảo cha tôi lại ra lệnh vào tai của tôi một lần nữa. Trước khi ra khỏi nha bị cha tôi bắt lại, cho nên bị trì hoãn.”
Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, liền giống như hai nhà của bọn họ làm hai phú thương lớn ở Ninh Ba, đã có hợp tác rất sâu, lại là cạnh tranh với nhau, là cái loại không ai nhường ai trong âm thầm. Hai người này cùng nhập học, lớn lên dưới sự so sánh lẫn nhau, chỉ là hai người đều cực kỳ xuất sắc, cũng không thể nói chắc ai tốt hơn ai, nhưng thật ra mấy năm nay đi du học cùng nhau, ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau, trở thành bạn tốt không giấu diếm gì nhau.
Biết anh ấy trở về đã bị bắt bái đường thành thân, Phó Gia Thụ vô cùng đồng tình với anh ấy, hiện tại lại bị cưỡng bách viên phòng, thậm chí anh cũng có thể tưởng tượng ra, mẹ của Tống Thư Ngạn, ăn mặc quần áo tối màu, cầm Phật Châu niệm kinh với Tống Thư Ngạn: “Nối dõi tông đường, nối dõi tông đường…”
Nghĩ tới đây, anh không nhịn được muốn cười ra tiếng, Tống Thư Ngạn nghiêng đầu: “Cậu cười cái gì đó?”
“Tôi đang tưởng tượng ra cảnh mẹ của anh niệm kinh cho anh nghe.” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy: “Vậy anh tính toán làm sao bây giờ? Cô ấy… Dù sao cũng là người vợ đã bái đường cùng anh.”
Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Tôi?” Phó Gia Thụ không quá hiểu được: “Tôi có thể giúp được cái gì?”
“Điểm tiêu thụ của Hải Đông ở Vũ Hán chiếm đến ba phần tổng doanh số bán hàng của Hải Đông, từ khi tôi tiếp quản xưởng dệt cho đến nay cũng chưa đi qua đó, lần này nhất định phải đi nhìn một cái, cậu đi nhà ga đón cô ta giúp tôi, để cho cô ta ở lại khách sạn mấy ngày trước đã.”
“Ở lại Vân Hải sao? Không phải đưa đến nhà của anh à? Anh tự sắp xếp tài xế đi đón người không được sao?” Phó Gia Thụ không thể hiểu được suy nghĩ của Tống Thư Ngạn.
“Nếu tôi sắp xếp cô ta ở lại nhà của tôi, vậy cô ta sẽ ngoan ngoãn ở lại, chờ mười mấy hai mươi ngày, khi tôi trở về, vẫn không thể giải quyết được vấn đề này. Nếu tôi sắp xếp cho tài xế đi đón, cô ta là phu nhân đại thiếu, nếu cô ta ra lệnh cho tài xế đưa về nhà, chẳng phải tài xế sẽ gặp khó xử. Cậu giúp tôi đi đón, cậu lại là bạn tốt chí cốt của tôi, lại không phải người hầu ở trong nhà, cô ta cũng không dám làm khó dễ cậu.”
“Vậy vì sao lại muốn sắp xếp ở Vân Hải?”
“Chuyện đi công tác lần này có thể nói là khá nóng vội hấp tấp, tôi lại không thích người khác tự tiện xâm nhập vào cuộc sống của tôi, cho nên chờ đến lúc tôi trở về lại an bài. Lúc anh đưa người qua chào hỏi một cái, làm cho người ở khách sạn chăm sóc người ta một chút. Dù sao trên sinh hoạt không bạc đãi cô ta là được rồi,” Tống Thư Ngạn thở dài: “Đây cũng là việc bất đắc dĩ.”
“Nhưng đến lúc anh trở lại, không phải vẫn là phải đón cô ấy về nhà à?”
“Để mặt cô ta ở đó hơn mười ngày, trong lòng của cô ta tóm lại hẳn là sẽ hiểu được, lúc tôi trở về lại nói chuyện với cô ta, làm cho cô ta tự mình trở về quê đi.”
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Phó Gia Thụ cởϊ qυầи áo lao động ra, mặc áo khoác tây trang vào: “Đi thôi, lại không quay về, tiểu nha đầu kia sắp tức giận rồi.”Tống Thư Ngạn lên xe của Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi cửa lớn củanhà máy.Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ mà nói: “Mẫu thân của tôi gửi thư cho tôi, bà ấy muốn đưa cô ta đến Thượng Hải, sợ tôi không thích cô ta, bảo cha tôi lại ra lệnh vào tai của tôi một lần nữa. Trước khi ra khỏi nha bị cha tôi bắt lại, cho nên bị trì hoãn.”Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, liền giống như hai nhà của bọn họ làm hai phú thương lớn ở Ninh Ba, đã có hợp tác rất sâu, lại là cạnh tranh với nhau, là cái loại không ai nhường ai trong âm thầm. Hai người này cùng nhập học, lớn lên dưới sự so sánh lẫn nhau, chỉ là hai người đều cực kỳ xuất sắc, cũng không thể nói chắc ai tốt hơn ai, nhưng thật ra mấy năm nay đi du học cùng nhau, ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau, trở thành bạn tốt không giấu diếm gì nhau.Biết anh ấy trở về đã bị bắt bái đường thành thân, Phó Gia Thụ vô cùng đồng tình với anh ấy, hiện tại lại bị cưỡng bách viên phòng, thậm chí anh cũng có thể tưởng tượng ra, mẹ của Tống Thư Ngạn, ăn mặc quần áo tối màu, cầm Phật Châu niệm kinh với Tống Thư Ngạn: “Nối dõi tông đường, nối dõi tông đường…”Nghĩ tới đây, anh không nhịn được muốn cười ra tiếng, Tống Thư Ngạn nghiêng đầu: “Cậu cười cái gì đó?”“Tôi đang tưởng tượng ra cảnh mẹ của anh niệm kinh cho anh nghe.” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy: “Vậy anh tính toán làm sao bây giờ? Cô ấy… Dù sao cũng là người vợ đã bái đường cùng anh.”Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.” “Tôi?” Phó Gia Thụ không quá hiểu được: “Tôi có thể giúp được cái gì?” “Điểm tiêu thụ của Hải Đông ở Vũ Hán chiếm đến ba phần tổng doanh số bán hàng của Hải Đông, từ khi tôi tiếp quản xưởng dệt cho đến nay cũng chưa đi qua đó, lần này nhất định phải đi nhìn một cái, cậu đi nhà ga đón cô ta giúp tôi, để cho cô ta ở lại khách sạn mấy ngày trước đã.”“Ở lại Vân Hải sao? Không phải đưa đến nhà của anh à? Anh tự sắp xếp tài xế đi đón người không được sao?” Phó Gia Thụ không thể hiểu được suy nghĩ của Tống Thư Ngạn.“Nếu tôi sắp xếp cô ta ở lại nhà của tôi, vậy cô ta sẽ ngoan ngoãn ở lại, chờ mười mấy hai mươi ngày, khi tôi trở về, vẫn không thể giải quyết được vấn đề này. Nếu tôi sắp xếp cho tài xế đi đón, cô ta là phu nhân đại thiếu, nếu cô ta ra lệnh cho tài xế đưa về nhà, chẳng phải tài xế sẽ gặp khó xử. Cậu giúp tôi đi đón, cậu lại là bạn tốt chí cốt của tôi, lại không phải người hầu ở trong nhà, cô ta cũng không dám làm khó dễ cậu.”“Vậy vì sao lại muốn sắp xếp ở Vân Hải?”“Chuyện đi công tác lần này có thể nói là khá nóng vội hấp tấp, tôi lại không thích người khác tự tiện xâm nhập vào cuộc sống của tôi, cho nên chờ đến lúc tôi trở về lại an bài. Lúc anh đưa người qua chào hỏi một cái, làm cho người ở khách sạn chăm sóc người ta một chút. Dù sao trên sinh hoạt không bạc đãi cô ta là được rồi,” Tống Thư Ngạn thở dài: “Đây cũng là việc bất đắc dĩ.”“Nhưng đến lúc anh trở lại, không phải vẫn là phải đón cô ấy về nhà à?”“Để mặt cô ta ở đó hơn mười ngày, trong lòng của cô ta tóm lại hẳn là sẽ hiểu được, lúc tôi trở về lại nói chuyện với cô ta, làm cho cô ta tự mình trở về quê đi.”