Tác giả:

Cuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè.   Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống.   Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông?   Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây?   Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới.   Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng…

Chương 28

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè.   Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống.   Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông?   Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây?   Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới.   Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Một cô gái ở quê uống quen loại nước này sao? Phó Gia Thụ không thể tưởng tượng được, khi anh đi Mỹ, lần đầu tiên uống loại nước ngọt có ga này, mùi vị kỳ quái kia, thực sự nếu không vì vỏ ngoài của nó thì anh đã nôn ra rồi. Rất nhiều lần về sau anh mới quen với nó. Có phải vì cái tên “Coca-cola” này khiến cô tưởng là thuốc hay không?Ngày đám cưới Tống Thư Ngạn vứt bỏ cô, lại không chịu đến đám tang của mẹ cô, lần này cô đến lại không cho cô bước vào nhà, vứt một người lạ nước lạ cái như cô ở trong khách sạn.Dù là lúc cô giúp cô nhóc bán thuốc giải vây, hay là trên đường nói chuyện với anh đều không nhìn ra sự bất thường. Dẫu Phó Gia Thụ cho rằng phán đoán của mình không sai, nhưng anh vẫn không yên tâm, cô không xảy ra chuyện gì mới tốt?DTVAnh nói với Mai Ngọc: “Dẫn tôi lên xem.”Mai Ngọc dẫn Phó Gia Thụ lên lầu, đến trước cửa, Mai Ngọc gõ cửa: “Tiểu thư Tần, cô có đó không?”Liên tục gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời, Phó Gia Thụ hỏi: “Cô chắc chắn cô ấy không ra ngoài chứ? Ngay cả ăn cơm cũng không có sao?”“Quả thực cô ấy không ra ngoài, tôi đã hỏi A Tứ ở thang máy rồi. Còn cả bảo vệ tầng lầu này nữa. Họ đều nói cô ấy còn không ra khỏi cửa phòng.”Phó Gia Thụ cau mày: “Cô xuống dưới lấy chìa khóa dự phòng lên đây.”“Vâng!” Tuy Mai Ngọc nghi ngờ Phó Gia Thụ kinh ngạc như vậy làm gì, nhưng cũng nghe lời đi xuống dưới lầu cầm chìa khóa lên.Mai Ngọc đặt chìa khóa vào trong tay Phó Gia Thụ, chỉ là vừa nhìn chìa khóa, Phó Gia Thụ cho rằng đã biết bất chấp đi vào như vậy là không ổn, nhưng không phát hiện trong lòng đang lo lắng cái gì, việc này là Tống Thư Ngạn bảo anh sắp xếp, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không có cách nào ăn nói được."Trước tiên đừng mở vội, cứ gõ cửa xem đã."Mai Ngọc lại gõ cửa: "Cô Tần, cô có ở trong phòng không?"Tần Du đang nằm mơ, cô vẫn đang đi làm trong nhà máy, một nhà cung cấp dừng cấp hàng, mắt thấy dây chuyền sản xuất sắp ngừng, cô liền đi tìm người phụ trách cung ứng hàng hỏi chuyện, người này lại liên tục lấy cớ, cô nổi giận: "Lúc này không tìm cách giải quyết, liên tục tìm cớ vì anh không có năng lực?"Không phải Tần Du bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc, mà là bị nói mớ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô lại nhắc nhở bản thân mình chấp nhận một lần nữa, Tần Du mỗi ngày bôn ba đi tới đi lui vì nhà máy đã biến thành thiếu phu nhân bị ghét bỏ mấy trăm năm trước, thân ở thời buổi loạn lạc, con đường phía trước mờ mịt.Phó Gia Thụ ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu bên trong, cầm lấy chìa khóa dự phòng trong tay Mai Ngọc, mở cửa, đẩy ra rồi chạy vào.Anh thấy vợ của Tống Thư Ngạn vẻ mặt chán nản tựa ở trên ghế sofa. Cô gái trước mặt tóc có hơi rối tung, áo sơmi trên người sau khi ngủ dậy có mấy nếp nhăn, đôi chân đạp ở trên sàn gỗ, đây là một đôi chân trắng như ngọc, cũng không bó chân.Sau một hồi ngây người ngắn ngủi, Phó Gia Thụ nhận ra đây là ở trong nước, tuy Thượng Hải đã mở rộng được hơn nửa thế kỷ, nhưng Tần Nhã Vận là người ở nông thôn, một cô gái bị nhìn thấy đôi chân như vậy, là vô cùng vô lễ với cô ấy. Anh lập tức ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của nhau, thấy cô nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng, càng thêm xác định suy nghĩ của chính mình, Phó Gia Thụ vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi…""Cô Tần, thiếu gia nghe nói sau khi cô đi vào liền không ra khỏi phòng, anh ấy có hơi lo lắng cho nên lên lầu xem thử." Mai Ngọc giải thích giúp Phó Gia Thụ.

Một cô gái ở quê uống quen loại nước này sao? Phó Gia Thụ không thể tưởng tượng được, khi anh đi Mỹ, lần đầu tiên uống loại nước ngọt có ga này, mùi vị kỳ quái kia, thực sự nếu không vì vỏ ngoài của nó thì anh đã nôn ra rồi. Rất nhiều lần về sau anh mới quen với nó. Có phải vì cái tên “Coca-cola” này khiến cô tưởng là thuốc hay không?

Ngày đám cưới Tống Thư Ngạn vứt bỏ cô, lại không chịu đến đám tang của mẹ cô, lần này cô đến lại không cho cô bước vào nhà, vứt một người lạ nước lạ cái như cô ở trong khách sạn.

Dù là lúc cô giúp cô nhóc bán thuốc giải vây, hay là trên đường nói chuyện với anh đều không nhìn ra sự bất thường. Dẫu Phó Gia Thụ cho rằng phán đoán của mình không sai, nhưng anh vẫn không yên tâm, cô không xảy ra chuyện gì mới tốt?

DTV

Anh nói với Mai Ngọc: “Dẫn tôi lên xem.”

Mai Ngọc dẫn Phó Gia Thụ lên lầu, đến trước cửa, Mai Ngọc gõ cửa: “Tiểu thư Tần, cô có đó không?”

Liên tục gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời, Phó Gia Thụ hỏi: “Cô chắc chắn cô ấy không ra ngoài chứ? Ngay cả ăn cơm cũng không có sao?”

“Quả thực cô ấy không ra ngoài, tôi đã hỏi A Tứ ở thang máy rồi. Còn cả bảo vệ tầng lầu này nữa. Họ đều nói cô ấy còn không ra khỏi cửa phòng.”

Phó Gia Thụ cau mày: “Cô xuống dưới lấy chìa khóa dự phòng lên đây.”

“Vâng!”

 

Tuy Mai Ngọc nghi ngờ Phó Gia Thụ kinh ngạc như vậy làm gì, nhưng cũng nghe lời đi xuống dưới lầu cầm chìa khóa lên.

Mai Ngọc đặt chìa khóa vào trong tay Phó Gia Thụ, chỉ là vừa nhìn chìa khóa, Phó Gia Thụ cho rằng đã biết bất chấp đi vào như vậy là không ổn, nhưng không phát hiện trong lòng đang lo lắng cái gì, việc này là Tống Thư Ngạn bảo anh sắp xếp, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không có cách nào ăn nói được.

"Trước tiên đừng mở vội, cứ gõ cửa xem đã."

Mai Ngọc lại gõ cửa: "Cô Tần, cô có ở trong phòng không?"

Tần Du đang nằm mơ, cô vẫn đang đi làm trong nhà máy, một nhà cung cấp dừng cấp hàng, mắt thấy dây chuyền sản xuất sắp ngừng, cô liền đi tìm người phụ trách cung ứng hàng hỏi chuyện, người này lại liên tục lấy cớ, cô nổi giận: "Lúc này không tìm cách giải quyết, liên tục tìm cớ vì anh không có năng lực?"

Không phải Tần Du bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc, mà là bị nói mớ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô lại nhắc nhở bản thân mình chấp nhận một lần nữa, Tần Du mỗi ngày bôn ba đi tới đi lui vì nhà máy đã biến thành thiếu phu nhân bị ghét bỏ mấy trăm năm trước, thân ở thời buổi loạn lạc, con đường phía trước mờ mịt.

Phó Gia Thụ ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu bên trong, cầm lấy chìa khóa dự phòng trong tay Mai Ngọc, mở cửa, đẩy ra rồi chạy vào.

Anh thấy vợ của Tống Thư Ngạn vẻ mặt chán nản tựa ở trên ghế sofa. Cô gái trước mặt tóc có hơi rối tung, áo sơmi trên người sau khi ngủ dậy có mấy nếp nhăn, đôi chân đạp ở trên sàn gỗ, đây là một đôi chân trắng như ngọc, cũng không bó chân.

Sau một hồi ngây người ngắn ngủi, Phó Gia Thụ nhận ra đây là ở trong nước, tuy Thượng Hải đã mở rộng được hơn nửa thế kỷ, nhưng Tần Nhã Vận là người ở nông thôn, một cô gái bị nhìn thấy đôi chân như vậy, là vô cùng vô lễ với cô ấy. Anh lập tức ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của nhau, thấy cô nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng, càng thêm xác định suy nghĩ của chính mình, Phó Gia Thụ vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi…"

"Cô Tần, thiếu gia nghe nói sau khi cô đi vào liền không ra khỏi phòng, anh ấy có hơi lo lắng cho nên lên lầu xem thử." Mai Ngọc giải thích giúp Phó Gia Thụ.

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè.   Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống.   Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông?   Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây?   Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới.   Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Một cô gái ở quê uống quen loại nước này sao? Phó Gia Thụ không thể tưởng tượng được, khi anh đi Mỹ, lần đầu tiên uống loại nước ngọt có ga này, mùi vị kỳ quái kia, thực sự nếu không vì vỏ ngoài của nó thì anh đã nôn ra rồi. Rất nhiều lần về sau anh mới quen với nó. Có phải vì cái tên “Coca-cola” này khiến cô tưởng là thuốc hay không?Ngày đám cưới Tống Thư Ngạn vứt bỏ cô, lại không chịu đến đám tang của mẹ cô, lần này cô đến lại không cho cô bước vào nhà, vứt một người lạ nước lạ cái như cô ở trong khách sạn.Dù là lúc cô giúp cô nhóc bán thuốc giải vây, hay là trên đường nói chuyện với anh đều không nhìn ra sự bất thường. Dẫu Phó Gia Thụ cho rằng phán đoán của mình không sai, nhưng anh vẫn không yên tâm, cô không xảy ra chuyện gì mới tốt?DTVAnh nói với Mai Ngọc: “Dẫn tôi lên xem.”Mai Ngọc dẫn Phó Gia Thụ lên lầu, đến trước cửa, Mai Ngọc gõ cửa: “Tiểu thư Tần, cô có đó không?”Liên tục gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời, Phó Gia Thụ hỏi: “Cô chắc chắn cô ấy không ra ngoài chứ? Ngay cả ăn cơm cũng không có sao?”“Quả thực cô ấy không ra ngoài, tôi đã hỏi A Tứ ở thang máy rồi. Còn cả bảo vệ tầng lầu này nữa. Họ đều nói cô ấy còn không ra khỏi cửa phòng.”Phó Gia Thụ cau mày: “Cô xuống dưới lấy chìa khóa dự phòng lên đây.”“Vâng!” Tuy Mai Ngọc nghi ngờ Phó Gia Thụ kinh ngạc như vậy làm gì, nhưng cũng nghe lời đi xuống dưới lầu cầm chìa khóa lên.Mai Ngọc đặt chìa khóa vào trong tay Phó Gia Thụ, chỉ là vừa nhìn chìa khóa, Phó Gia Thụ cho rằng đã biết bất chấp đi vào như vậy là không ổn, nhưng không phát hiện trong lòng đang lo lắng cái gì, việc này là Tống Thư Ngạn bảo anh sắp xếp, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không có cách nào ăn nói được."Trước tiên đừng mở vội, cứ gõ cửa xem đã."Mai Ngọc lại gõ cửa: "Cô Tần, cô có ở trong phòng không?"Tần Du đang nằm mơ, cô vẫn đang đi làm trong nhà máy, một nhà cung cấp dừng cấp hàng, mắt thấy dây chuyền sản xuất sắp ngừng, cô liền đi tìm người phụ trách cung ứng hàng hỏi chuyện, người này lại liên tục lấy cớ, cô nổi giận: "Lúc này không tìm cách giải quyết, liên tục tìm cớ vì anh không có năng lực?"Không phải Tần Du bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc, mà là bị nói mớ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô lại nhắc nhở bản thân mình chấp nhận một lần nữa, Tần Du mỗi ngày bôn ba đi tới đi lui vì nhà máy đã biến thành thiếu phu nhân bị ghét bỏ mấy trăm năm trước, thân ở thời buổi loạn lạc, con đường phía trước mờ mịt.Phó Gia Thụ ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu bên trong, cầm lấy chìa khóa dự phòng trong tay Mai Ngọc, mở cửa, đẩy ra rồi chạy vào.Anh thấy vợ của Tống Thư Ngạn vẻ mặt chán nản tựa ở trên ghế sofa. Cô gái trước mặt tóc có hơi rối tung, áo sơmi trên người sau khi ngủ dậy có mấy nếp nhăn, đôi chân đạp ở trên sàn gỗ, đây là một đôi chân trắng như ngọc, cũng không bó chân.Sau một hồi ngây người ngắn ngủi, Phó Gia Thụ nhận ra đây là ở trong nước, tuy Thượng Hải đã mở rộng được hơn nửa thế kỷ, nhưng Tần Nhã Vận là người ở nông thôn, một cô gái bị nhìn thấy đôi chân như vậy, là vô cùng vô lễ với cô ấy. Anh lập tức ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của nhau, thấy cô nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng, càng thêm xác định suy nghĩ của chính mình, Phó Gia Thụ vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi…""Cô Tần, thiếu gia nghe nói sau khi cô đi vào liền không ra khỏi phòng, anh ấy có hơi lo lắng cho nên lên lầu xem thử." Mai Ngọc giải thích giúp Phó Gia Thụ.

Chương 28