Tác giả:

“Lâm Đan, nếu bà không đồng ý ly hôn, tôi sẽ bảo người nhà kiện bà. Cho bà nhiều ngày như vậy rồi, bà cũng nên nghĩ thông suốt đi chứ?”   Trần Nhiễm đỡ mẹ đứng ở cửa nhà, nhìn người ba trở nên xa lạ trước mặt.   Cô chỉ mới xa nhà hai năm, có ngờ đâu vậy mà ba cô, Trần Tiên Châu đã biến thành một con sói đội lốt người rồi!   Không, đúng ra phải nói ông ta vẫn luôn là cầm thú.   Ông ta chẳng những có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn có một đứa con trai lớn hơn cô ba tuổi.   Lúc này, ả tiểu tam kia đang đắc ý ngồi ở đó, nhàn nhã nhìn người tình ép vợ ly hôn.   Mấy năm trước, Trần Tiên Châu thuyết phục mẹ Trần Nhiễm là Lâm Đan ra ngoài làm ăn riêng, hai người mở một quán rượu, làm giấy vay nợ mượn 400 vạn* của người nhà, cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu của gia đình nữa.   *400 vạn Nhân Dân Tệ: Khoảng 13,6 tỷ Đồng Việt Nam   Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì, mấy năm gần đây, việc kinh doanh của quán rượu càng ngày càng sa sút, cứ mở cửa là lỗ vốn, đến mức phải liên tục cho công nhân…

Chương 57: Chương 57

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm CôngTác giả: Hồ Bất PhóTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Lâm Đan, nếu bà không đồng ý ly hôn, tôi sẽ bảo người nhà kiện bà. Cho bà nhiều ngày như vậy rồi, bà cũng nên nghĩ thông suốt đi chứ?”   Trần Nhiễm đỡ mẹ đứng ở cửa nhà, nhìn người ba trở nên xa lạ trước mặt.   Cô chỉ mới xa nhà hai năm, có ngờ đâu vậy mà ba cô, Trần Tiên Châu đã biến thành một con sói đội lốt người rồi!   Không, đúng ra phải nói ông ta vẫn luôn là cầm thú.   Ông ta chẳng những có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn có một đứa con trai lớn hơn cô ba tuổi.   Lúc này, ả tiểu tam kia đang đắc ý ngồi ở đó, nhàn nhã nhìn người tình ép vợ ly hôn.   Mấy năm trước, Trần Tiên Châu thuyết phục mẹ Trần Nhiễm là Lâm Đan ra ngoài làm ăn riêng, hai người mở một quán rượu, làm giấy vay nợ mượn 400 vạn* của người nhà, cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu của gia đình nữa.   *400 vạn Nhân Dân Tệ: Khoảng 13,6 tỷ Đồng Việt Nam   Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì, mấy năm gần đây, việc kinh doanh của quán rượu càng ngày càng sa sút, cứ mở cửa là lỗ vốn, đến mức phải liên tục cho công nhân… Còn về... tại sao sau khi hai tên buôn người ăn bánh cuốn lại quay trở lại thì chỉ có thể nói, có lẽ lời chúc phúc của cảnh sát nhân dân, cũng phân biệt đối tượng. Trần Thi Hàm ôm bé gái nhỏ nhất, chậm rãi dỗ dành cô bé: "Ngửi thử xem, có thơm không? Bên trong có gà rán, thơm lắm, ăn một miếng được không?" Bé gái chậm rãi thử cắn một miếng, rất nhanh, cái miệng nhỏ thử nhấm nuốt đã biến thành ngấu nghiến. "Bánh của Nhiễm Nhiễm, ngon thật đấy." Tống Nhất Phàm cũng đang chăm sóc một bé trai, vừa chăm sóc vừa khen: "Tên tội phạm hôm qua thật sự quay lại mua bánh cuốn à? Hôm qua mọi người không thấy, khi mấy người nơi khác đến thì đều tức đến mức mũi cũng vẹo đi!" Lúc đó anh Hạo cũng ở đó, miêu tả sinh động như thật: "Ban đầu bọn họ kêu trích xuất camera giám sát, lại nói camera giám sát bên chúng ta không đủ mạnh, quá nhiều điểm mù. Còn chưa nói xong thì phó trưởng Vương bên kia đã bắt được người!" "Ha ha ha ha ha!" Tiểu Lý không nhịn được mà cười to, sau đó vội vàng che miệng, sợ làm bé gái trong lòng sợ hãi. Nhưng mà, anh ấy kinh ngạc phát hiện, bây giờ bé gái đã không còn hoảng sợ như vậy nữa rồi, ngồi trong lòng anh ấy rất ngoan ngoãn, thoạt nhìn như muốn đi ngủ rồi. "Dù sao hôm qua cũng là các cậu cứu được bọn trẻ, chắc chắn là cảm thấy chỗ chúng ta an toàn hơn ở bệnh viện." Anh Hạo hạ giọng: "Hai người kia còn muốn ăn cơm ở chỗ chúng ta, bị sở trưởng Cao đuổi đi rồi." "Đương nhiên rồi! Đồ ăn Nhiễm Nhiễm làm mà ai cũng có thể ăn sao?" Tiểu Lý cười nói: "Ôi trời, các cậu không biết, hai ngày nay quầy hàng làm tôi mệt muốn chết, hôm nay cánh tay tôi sắp không nhấc lên nổi rồi. Sinh viên ấy, đông nghịt..." Anh ấy nghĩ nghĩ, hình dung: "Giống như tôi chơi trò chơi zombie ấy! Cứ giơ cánh tay chính là muốn ăn bánh cuốn!" "Vậy sao hôm nay các cậu không bày quán mà không nói một tiếng?" Tiểu Lý đặt bé gái đang ngủ say xuống giường một cách cẩn thận, hai tay buông thõng, nói nhỏ: "Không còn cách khác, sao có thể nói được? Nói nhiệm vụ nằm vùng của tôi làm xong rồi, không thể tiếp tục bán nữa à?" Nhưng mà, thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua được, cuối cùng tin tức này vẫn từ từ lan truyền ra ngoài. Đương nhiên, khi nghe nói tên tội phạm bị bắt vì thèm bánh cuốn của một quầy hàng nào đó thì phản ứng đầu tiên của đại đa số mọi người là không tin. Nhưng mà, những sinh viên và nhân viên đã ăn bánh cuốn của Trần Nhiễm thì đều khẳng định chắc nịch. "Thật sự rất ngon, các cậu không biết đâu, tôi chưa từng ăn bánh nào ngon như vậy!" "Còn có thể lừa cậu sao? Ngay cả giáo sư hệ nấu ăn của trường chúng tôi, đầu bếp hàng đầu quốc gia cũng đến ăn!" "Ngon thật đấy, tiếc là cô gái kia không đến nữa, nếu không mỗi ngày tôi đều đến ăn, ngon mà no!" Có nhiều sinh viên khẳng định chắc nịch như vậy, những người bán tín bán nghi ban đầu cũng bắt đầu tin tưởng. Nhưng mà, cũng có người kiên quyết không tin. Lữ Giai Di cũng lướt thấy video ngắn này, nhìn khu bình luận ngày càng nhiều bình luận, cười lạnh một tiếng. "Bây giờ các cửa hàng quảng cáo thật sự càng ngày càng không có điểm mấu chốt!" Cô ấy cầm điện thoại di động đưa cho ông ngoại đang đọc sách bên cạnh xem: "Ông xem chiêu trò này, nói là một quầy bánh rán gì đó, làm bánh khiến cho tội phạm truy nã cũng không nhịn được mà quay lại mua, kết quả là bị bắt." "Loại quảng cáo này mà cũng dám đăng, nếu bị khiếu nại là xong đời!" Lữ Giai Di không trông chờ vào việc ông ngoại trả lời mình.  Ông ngoại cô ấy là đầu bếp hàng đầu quốc gia, gần đây vẫn luôn bận rộn phục dựng vài loại điểm tâm thất truyền trong sách cổ, cho dù là cháu gái duy nhất nói chuyện thì cũng thường thường chỉ ừ à cho qua, rồi tiếp tục xem sách cổ của mình. Nhưng mà, hôm nay ông ngoại lại trả lời! Ông ấy ngẩng đầu, hơi vận động cổ một chút, vươn tay muốn xem điện thoại di động của cháu gái: "Cho ông xem, là quầy bánh rán hay là quầy bánh cuốn?" Lữ Giai Di liếc mắt nhìn, đưa điện thoại cho ông ngoại. "À, cháu nhìn nhầm, không phải bánh rán, đúng là bánh cuốn." Là một cựu sinh viên ngành báo chí, cô ấy rất ghét loại tin tức lạm dụng mánh lới này: "Cho dù là bánh cuốn cũng không thể lấy chuyện nghiêm túc như bắt tội phạm truy nã để giải trí hóa, thật sự nên chấn chỉnh lại kênh video ngắn này." Hơn nữa, quầy bánh cuốn bình thường sao có thể ngon đến như vậy! Trừ phi là... Lữ Giai Di nghĩ nghĩ: "Trừ phi là món 'Cẩm Tú Hà Sơn' mà cháu ăn hồi nhỏ thì mới có công hiệu như vậy." Trần Đình Uy nhìn cháu gái, cười nói: "Sao còn nhớ mãi không quên thế? Đó chính là một trong những thực đơn do Trù Thần nhà họ Trần để lại, có thể không ngon sao? Nhưng mà, toàn bộ nhà họ Trần, bây giờ đã không còn ai làm được món ăn đó nữa rồi." Trần Vân Tòng, cái lão già đó vẫn một lòng làm kinh doanh, trù nghệ đã sa sút đến mức bình thường. Năm đó, anh trai ông ấy dẫn theo chi của họ, tuyên bố từ nay về sau không bao giờ qua lại với nhà họ Trần nữa, 'Cẩm Tú Hà Sơn' chính là thực đơn duy nhất được mang ra ngoài. Hai nhà nghiêm khắc chấp hành cả đời không qua lại với nhau, ông ấy đã chưa từng nghe tin tức bên kia mấy chục năm. Bây giờ, anh trai ông ấy đã qua đời, đã không còn ai làm được món ăn này nữa. "Năm đó ghi chép lại, nghe nói món ăn đó có thể làm cho người nản chí phấn chấn, khiến cho người buồn bực bình tĩnh, khiến cho người bi thống tiêu tan..." Trần Đình Uy không nhịn được mà có chút xuất thần. Nghe có vẻ ghi chép này khoa trương, nhưng chỉ có những món ăn như vậy mới xứng với uy danh đánh đâu thắng đó của lão tổ tông nhà họ Trần năm xưa. Cũng mới xứng với cái tên "Cẩm Tú Hà Sơn"! Lữ Giai Di thấy ông ngoại lại nhớ tới anh trai, sợ ông ấy đau lòng nên vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng vậy, chỉ có món ăn như vậy mới có thể làm được trình độ này, ông xem video quảng cáo này, cũng thật quá đáng!" Trần Đình Uy lại không giống như ngày thường, lập tức phụ họa cháu gái, mà hồi tưởng lại một chút. "Cũng không hẳn... không có khả năng." Lữ Giai Di thật sự kinh ngạc. Trần Đình Uy còn đang tiếp tục hồi tưởng: "Cháu có nhớ không, mấy ngày trước ông có làm bánh cân một lần?" Lữ Giai Di gật gật đầu: "Cháu nhớ, đã lâu rồi ông không làm loại bánh bình dân này." "Đúng là bình dân, nhưng muốn làm cho ngon, thì kỹ thuật lại không bình dân chút nào." Ông ấy trầm ngâm một chút, thở dài nói: "Cô chủ quán trong video đó làm bánh cân, có lẽ hồi trẻ ông làm tốt hơn cô ấy, nhưng bây giờ... có lẽ cũng chỉ như cô ấy thôi." Lúc đứng trước mặt Trần Nhiễm, Trần Đình Uy cũng không dám thản nhiên thừa nhận như vậy. Sau khi về nhà, ông ấy tự làm lại mấy lần, chỉ dám nói ra những lời này trước mặt cháu gái mình yêu thích nhất. Ông ấy nhân cơ hội giáo dục cháu gái: "Cháu xem, năm đó cháu kiên quyết không học nấu ăn? Cháu xem cô gái kia, tuổi còn nhỏ hơn cháu nhiều mà bây giờ trù nghệ đã sắp đuổi kịp ông rồi." 

Còn về... tại sao sau khi hai tên buôn người ăn bánh cuốn lại quay trở lại thì chỉ có thể nói, có lẽ lời chúc phúc của cảnh sát nhân dân, cũng phân biệt đối tượng.

 

Trần Thi Hàm ôm bé gái nhỏ nhất, chậm rãi dỗ dành cô bé: "Ngửi thử xem, có thơm không? Bên trong có gà rán, thơm lắm, ăn một miếng được không?"

 

Bé gái chậm rãi thử cắn một miếng, rất nhanh, cái miệng nhỏ thử nhấm nuốt đã biến thành ngấu nghiến.

 

"Bánh của Nhiễm Nhiễm, ngon thật đấy."

 

Tống Nhất Phàm cũng đang chăm sóc một bé trai, vừa chăm sóc vừa khen: "Tên tội phạm hôm qua thật sự quay lại mua bánh cuốn à? Hôm qua mọi người không thấy, khi mấy người nơi khác đến thì đều tức đến mức mũi cũng vẹo đi!"

 

Lúc đó anh Hạo cũng ở đó, miêu tả sinh động như thật: "Ban đầu bọn họ kêu trích xuất camera giám sát, lại nói camera giám sát bên chúng ta không đủ mạnh, quá nhiều điểm mù. Còn chưa nói xong thì phó trưởng Vương bên kia đã bắt được người!"

 

"Ha ha ha ha ha!"

 

Tiểu Lý không nhịn được mà cười to, sau đó vội vàng che miệng, sợ làm bé gái trong lòng sợ hãi.

 

Nhưng mà, anh ấy kinh ngạc phát hiện, bây giờ bé gái đã không còn hoảng sợ như vậy nữa rồi, ngồi trong lòng anh ấy rất ngoan ngoãn, thoạt nhìn như muốn đi ngủ rồi.

 

"Dù sao hôm qua cũng là các cậu cứu được bọn trẻ, chắc chắn là cảm thấy chỗ chúng ta an toàn hơn ở bệnh viện." Anh Hạo hạ giọng: "Hai người kia còn muốn ăn cơm ở chỗ chúng ta, bị sở trưởng Cao đuổi đi rồi."

 

"Đương nhiên rồi! Đồ ăn Nhiễm Nhiễm làm mà ai cũng có thể ăn sao?"

 

Tiểu Lý cười nói: "Ôi trời, các cậu không biết, hai ngày nay quầy hàng làm tôi mệt muốn chết, hôm nay cánh tay tôi sắp không nhấc lên nổi rồi. Sinh viên ấy, đông nghịt..."

 

Anh ấy nghĩ nghĩ, hình dung: "Giống như tôi chơi trò chơi zombie ấy! Cứ giơ cánh tay chính là muốn ăn bánh cuốn!"

 

"Vậy sao hôm nay các cậu không bày quán mà không nói một tiếng?"

 

Tiểu Lý đặt bé gái đang ngủ say xuống giường một cách cẩn thận, hai tay buông thõng, nói nhỏ: "Không còn cách khác, sao có thể nói được? Nói nhiệm vụ nằm vùng của tôi làm xong rồi, không thể tiếp tục bán nữa à?"

 

Nhưng mà, thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua được, cuối cùng tin tức này vẫn từ từ lan truyền ra ngoài.

 

Đương nhiên, khi nghe nói tên tội phạm bị bắt vì thèm bánh cuốn của một quầy hàng nào đó thì phản ứng đầu tiên của đại đa số mọi người là không tin.

 

Nhưng mà, những sinh viên và nhân viên đã ăn bánh cuốn của Trần Nhiễm thì đều khẳng định chắc nịch.

 

"Thật sự rất ngon, các cậu không biết đâu, tôi chưa từng ăn bánh nào ngon như vậy!"

 

"Còn có thể lừa cậu sao? Ngay cả giáo sư hệ nấu ăn của trường chúng tôi, đầu bếp hàng đầu quốc gia cũng đến ăn!"

 

"Ngon thật đấy, tiếc là cô gái kia không đến nữa, nếu không mỗi ngày tôi đều đến ăn, ngon mà no!"

 

Có nhiều sinh viên khẳng định chắc nịch như vậy, những người bán tín bán nghi ban đầu cũng bắt đầu tin tưởng.

 

Nhưng mà, cũng có người kiên quyết không tin.

 

Lữ Giai Di cũng lướt thấy video ngắn này, nhìn khu bình luận ngày càng nhiều bình luận, cười lạnh một tiếng.

 

"Bây giờ các cửa hàng quảng cáo thật sự càng ngày càng không có điểm mấu chốt!"

 

Cô ấy cầm điện thoại di động đưa cho ông ngoại đang đọc sách bên cạnh xem: "Ông xem chiêu trò này, nói là một quầy bánh rán gì đó, làm bánh khiến cho tội phạm truy nã cũng không nhịn được mà quay lại mua, kết quả là bị bắt."

 

"Loại quảng cáo này mà cũng dám đăng, nếu bị khiếu nại là xong đời!"

 

Lữ Giai Di không trông chờ vào việc ông ngoại trả lời mình.

 

 

Ông ngoại cô ấy là đầu bếp hàng đầu quốc gia, gần đây vẫn luôn bận rộn phục dựng vài loại điểm tâm thất truyền trong sách cổ, cho dù là cháu gái duy nhất nói chuyện thì cũng thường thường chỉ ừ à cho qua, rồi tiếp tục xem sách cổ của mình.

 

Nhưng mà, hôm nay ông ngoại lại trả lời!

 

Ông ấy ngẩng đầu, hơi vận động cổ một chút, vươn tay muốn xem điện thoại di động của cháu gái: "Cho ông xem, là quầy bánh rán hay là quầy bánh cuốn?"

 

Lữ Giai Di liếc mắt nhìn, đưa điện thoại cho ông ngoại.

 

"À, cháu nhìn nhầm, không phải bánh rán, đúng là bánh cuốn." Là một cựu sinh viên ngành báo chí, cô ấy rất ghét loại tin tức lạm dụng mánh lới này: "Cho dù là bánh cuốn cũng không thể lấy chuyện nghiêm túc như bắt tội phạm truy nã để giải trí hóa, thật sự nên chấn chỉnh lại kênh video ngắn này."

 

Hơn nữa, quầy bánh cuốn bình thường sao có thể ngon đến như vậy!

 

Trừ phi là...

 

Lữ Giai Di nghĩ nghĩ: "Trừ phi là món 'Cẩm Tú Hà Sơn' mà cháu ăn hồi nhỏ thì mới có công hiệu như vậy."

 

Trần Đình Uy nhìn cháu gái, cười nói: "Sao còn nhớ mãi không quên thế? Đó chính là một trong những thực đơn do Trù Thần nhà họ Trần để lại, có thể không ngon sao? Nhưng mà, toàn bộ nhà họ Trần, bây giờ đã không còn ai làm được món ăn đó nữa rồi."

 

Trần Vân Tòng, cái lão già đó vẫn một lòng làm kinh doanh, trù nghệ đã sa sút đến mức bình thường.

 

Năm đó, anh trai ông ấy dẫn theo chi của họ, tuyên bố từ nay về sau không bao giờ qua lại với nhà họ Trần nữa, 'Cẩm Tú Hà Sơn' chính là thực đơn duy nhất được mang ra ngoài.

 

Hai nhà nghiêm khắc chấp hành cả đời không qua lại với nhau, ông ấy đã chưa từng nghe tin tức bên kia mấy chục năm.

 

Bây giờ, anh trai ông ấy đã qua đời, đã không còn ai làm được món ăn này nữa.

 

"Năm đó ghi chép lại, nghe nói món ăn đó có thể làm cho người nản chí phấn chấn, khiến cho người buồn bực bình tĩnh, khiến cho người bi thống tiêu tan..."

 

Trần Đình Uy không nhịn được mà có chút xuất thần.

 

Nghe có vẻ ghi chép này khoa trương, nhưng chỉ có những món ăn như vậy mới xứng với uy danh đánh đâu thắng đó của lão tổ tông nhà họ Trần năm xưa.

 

Cũng mới xứng với cái tên "Cẩm Tú Hà Sơn"!

 

Lữ Giai Di thấy ông ngoại lại nhớ tới anh trai, sợ ông ấy đau lòng nên vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng vậy, chỉ có món ăn như vậy mới có thể làm được trình độ này, ông xem video quảng cáo này, cũng thật quá đáng!"

 

Trần Đình Uy lại không giống như ngày thường, lập tức phụ họa cháu gái, mà hồi tưởng lại một chút.

 

"Cũng không hẳn... không có khả năng."

 

Lữ Giai Di thật sự kinh ngạc.

 

Trần Đình Uy còn đang tiếp tục hồi tưởng: "Cháu có nhớ không, mấy ngày trước ông có làm bánh cân một lần?"

 

Lữ Giai Di gật gật đầu: "Cháu nhớ, đã lâu rồi ông không làm loại bánh bình dân này."

 

"Đúng là bình dân, nhưng muốn làm cho ngon, thì kỹ thuật lại không bình dân chút nào."

 

Ông ấy trầm ngâm một chút, thở dài nói: "Cô chủ quán trong video đó làm bánh cân, có lẽ hồi trẻ ông làm tốt hơn cô ấy, nhưng bây giờ... có lẽ cũng chỉ như cô ấy thôi."

 

Lúc đứng trước mặt Trần Nhiễm, Trần Đình Uy cũng không dám thản nhiên thừa nhận như vậy. Sau khi về nhà, ông ấy tự làm lại mấy lần, chỉ dám nói ra những lời này trước mặt cháu gái mình yêu thích nhất.

 

Ông ấy nhân cơ hội giáo dục cháu gái: "Cháu xem, năm đó cháu kiên quyết không học nấu ăn? Cháu xem cô gái kia, tuổi còn nhỏ hơn cháu nhiều mà bây giờ trù nghệ đã sắp đuổi kịp ông rồi."

 

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm CôngTác giả: Hồ Bất PhóTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Lâm Đan, nếu bà không đồng ý ly hôn, tôi sẽ bảo người nhà kiện bà. Cho bà nhiều ngày như vậy rồi, bà cũng nên nghĩ thông suốt đi chứ?”   Trần Nhiễm đỡ mẹ đứng ở cửa nhà, nhìn người ba trở nên xa lạ trước mặt.   Cô chỉ mới xa nhà hai năm, có ngờ đâu vậy mà ba cô, Trần Tiên Châu đã biến thành một con sói đội lốt người rồi!   Không, đúng ra phải nói ông ta vẫn luôn là cầm thú.   Ông ta chẳng những có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn có một đứa con trai lớn hơn cô ba tuổi.   Lúc này, ả tiểu tam kia đang đắc ý ngồi ở đó, nhàn nhã nhìn người tình ép vợ ly hôn.   Mấy năm trước, Trần Tiên Châu thuyết phục mẹ Trần Nhiễm là Lâm Đan ra ngoài làm ăn riêng, hai người mở một quán rượu, làm giấy vay nợ mượn 400 vạn* của người nhà, cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu của gia đình nữa.   *400 vạn Nhân Dân Tệ: Khoảng 13,6 tỷ Đồng Việt Nam   Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì, mấy năm gần đây, việc kinh doanh của quán rượu càng ngày càng sa sút, cứ mở cửa là lỗ vốn, đến mức phải liên tục cho công nhân… Còn về... tại sao sau khi hai tên buôn người ăn bánh cuốn lại quay trở lại thì chỉ có thể nói, có lẽ lời chúc phúc của cảnh sát nhân dân, cũng phân biệt đối tượng. Trần Thi Hàm ôm bé gái nhỏ nhất, chậm rãi dỗ dành cô bé: "Ngửi thử xem, có thơm không? Bên trong có gà rán, thơm lắm, ăn một miếng được không?" Bé gái chậm rãi thử cắn một miếng, rất nhanh, cái miệng nhỏ thử nhấm nuốt đã biến thành ngấu nghiến. "Bánh của Nhiễm Nhiễm, ngon thật đấy." Tống Nhất Phàm cũng đang chăm sóc một bé trai, vừa chăm sóc vừa khen: "Tên tội phạm hôm qua thật sự quay lại mua bánh cuốn à? Hôm qua mọi người không thấy, khi mấy người nơi khác đến thì đều tức đến mức mũi cũng vẹo đi!" Lúc đó anh Hạo cũng ở đó, miêu tả sinh động như thật: "Ban đầu bọn họ kêu trích xuất camera giám sát, lại nói camera giám sát bên chúng ta không đủ mạnh, quá nhiều điểm mù. Còn chưa nói xong thì phó trưởng Vương bên kia đã bắt được người!" "Ha ha ha ha ha!" Tiểu Lý không nhịn được mà cười to, sau đó vội vàng che miệng, sợ làm bé gái trong lòng sợ hãi. Nhưng mà, anh ấy kinh ngạc phát hiện, bây giờ bé gái đã không còn hoảng sợ như vậy nữa rồi, ngồi trong lòng anh ấy rất ngoan ngoãn, thoạt nhìn như muốn đi ngủ rồi. "Dù sao hôm qua cũng là các cậu cứu được bọn trẻ, chắc chắn là cảm thấy chỗ chúng ta an toàn hơn ở bệnh viện." Anh Hạo hạ giọng: "Hai người kia còn muốn ăn cơm ở chỗ chúng ta, bị sở trưởng Cao đuổi đi rồi." "Đương nhiên rồi! Đồ ăn Nhiễm Nhiễm làm mà ai cũng có thể ăn sao?" Tiểu Lý cười nói: "Ôi trời, các cậu không biết, hai ngày nay quầy hàng làm tôi mệt muốn chết, hôm nay cánh tay tôi sắp không nhấc lên nổi rồi. Sinh viên ấy, đông nghịt..." Anh ấy nghĩ nghĩ, hình dung: "Giống như tôi chơi trò chơi zombie ấy! Cứ giơ cánh tay chính là muốn ăn bánh cuốn!" "Vậy sao hôm nay các cậu không bày quán mà không nói một tiếng?" Tiểu Lý đặt bé gái đang ngủ say xuống giường một cách cẩn thận, hai tay buông thõng, nói nhỏ: "Không còn cách khác, sao có thể nói được? Nói nhiệm vụ nằm vùng của tôi làm xong rồi, không thể tiếp tục bán nữa à?" Nhưng mà, thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua được, cuối cùng tin tức này vẫn từ từ lan truyền ra ngoài. Đương nhiên, khi nghe nói tên tội phạm bị bắt vì thèm bánh cuốn của một quầy hàng nào đó thì phản ứng đầu tiên của đại đa số mọi người là không tin. Nhưng mà, những sinh viên và nhân viên đã ăn bánh cuốn của Trần Nhiễm thì đều khẳng định chắc nịch. "Thật sự rất ngon, các cậu không biết đâu, tôi chưa từng ăn bánh nào ngon như vậy!" "Còn có thể lừa cậu sao? Ngay cả giáo sư hệ nấu ăn của trường chúng tôi, đầu bếp hàng đầu quốc gia cũng đến ăn!" "Ngon thật đấy, tiếc là cô gái kia không đến nữa, nếu không mỗi ngày tôi đều đến ăn, ngon mà no!" Có nhiều sinh viên khẳng định chắc nịch như vậy, những người bán tín bán nghi ban đầu cũng bắt đầu tin tưởng. Nhưng mà, cũng có người kiên quyết không tin. Lữ Giai Di cũng lướt thấy video ngắn này, nhìn khu bình luận ngày càng nhiều bình luận, cười lạnh một tiếng. "Bây giờ các cửa hàng quảng cáo thật sự càng ngày càng không có điểm mấu chốt!" Cô ấy cầm điện thoại di động đưa cho ông ngoại đang đọc sách bên cạnh xem: "Ông xem chiêu trò này, nói là một quầy bánh rán gì đó, làm bánh khiến cho tội phạm truy nã cũng không nhịn được mà quay lại mua, kết quả là bị bắt." "Loại quảng cáo này mà cũng dám đăng, nếu bị khiếu nại là xong đời!" Lữ Giai Di không trông chờ vào việc ông ngoại trả lời mình.  Ông ngoại cô ấy là đầu bếp hàng đầu quốc gia, gần đây vẫn luôn bận rộn phục dựng vài loại điểm tâm thất truyền trong sách cổ, cho dù là cháu gái duy nhất nói chuyện thì cũng thường thường chỉ ừ à cho qua, rồi tiếp tục xem sách cổ của mình. Nhưng mà, hôm nay ông ngoại lại trả lời! Ông ấy ngẩng đầu, hơi vận động cổ một chút, vươn tay muốn xem điện thoại di động của cháu gái: "Cho ông xem, là quầy bánh rán hay là quầy bánh cuốn?" Lữ Giai Di liếc mắt nhìn, đưa điện thoại cho ông ngoại. "À, cháu nhìn nhầm, không phải bánh rán, đúng là bánh cuốn." Là một cựu sinh viên ngành báo chí, cô ấy rất ghét loại tin tức lạm dụng mánh lới này: "Cho dù là bánh cuốn cũng không thể lấy chuyện nghiêm túc như bắt tội phạm truy nã để giải trí hóa, thật sự nên chấn chỉnh lại kênh video ngắn này." Hơn nữa, quầy bánh cuốn bình thường sao có thể ngon đến như vậy! Trừ phi là... Lữ Giai Di nghĩ nghĩ: "Trừ phi là món 'Cẩm Tú Hà Sơn' mà cháu ăn hồi nhỏ thì mới có công hiệu như vậy." Trần Đình Uy nhìn cháu gái, cười nói: "Sao còn nhớ mãi không quên thế? Đó chính là một trong những thực đơn do Trù Thần nhà họ Trần để lại, có thể không ngon sao? Nhưng mà, toàn bộ nhà họ Trần, bây giờ đã không còn ai làm được món ăn đó nữa rồi." Trần Vân Tòng, cái lão già đó vẫn một lòng làm kinh doanh, trù nghệ đã sa sút đến mức bình thường. Năm đó, anh trai ông ấy dẫn theo chi của họ, tuyên bố từ nay về sau không bao giờ qua lại với nhà họ Trần nữa, 'Cẩm Tú Hà Sơn' chính là thực đơn duy nhất được mang ra ngoài. Hai nhà nghiêm khắc chấp hành cả đời không qua lại với nhau, ông ấy đã chưa từng nghe tin tức bên kia mấy chục năm. Bây giờ, anh trai ông ấy đã qua đời, đã không còn ai làm được món ăn này nữa. "Năm đó ghi chép lại, nghe nói món ăn đó có thể làm cho người nản chí phấn chấn, khiến cho người buồn bực bình tĩnh, khiến cho người bi thống tiêu tan..." Trần Đình Uy không nhịn được mà có chút xuất thần. Nghe có vẻ ghi chép này khoa trương, nhưng chỉ có những món ăn như vậy mới xứng với uy danh đánh đâu thắng đó của lão tổ tông nhà họ Trần năm xưa. Cũng mới xứng với cái tên "Cẩm Tú Hà Sơn"! Lữ Giai Di thấy ông ngoại lại nhớ tới anh trai, sợ ông ấy đau lòng nên vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng vậy, chỉ có món ăn như vậy mới có thể làm được trình độ này, ông xem video quảng cáo này, cũng thật quá đáng!" Trần Đình Uy lại không giống như ngày thường, lập tức phụ họa cháu gái, mà hồi tưởng lại một chút. "Cũng không hẳn... không có khả năng." Lữ Giai Di thật sự kinh ngạc. Trần Đình Uy còn đang tiếp tục hồi tưởng: "Cháu có nhớ không, mấy ngày trước ông có làm bánh cân một lần?" Lữ Giai Di gật gật đầu: "Cháu nhớ, đã lâu rồi ông không làm loại bánh bình dân này." "Đúng là bình dân, nhưng muốn làm cho ngon, thì kỹ thuật lại không bình dân chút nào." Ông ấy trầm ngâm một chút, thở dài nói: "Cô chủ quán trong video đó làm bánh cân, có lẽ hồi trẻ ông làm tốt hơn cô ấy, nhưng bây giờ... có lẽ cũng chỉ như cô ấy thôi." Lúc đứng trước mặt Trần Nhiễm, Trần Đình Uy cũng không dám thản nhiên thừa nhận như vậy. Sau khi về nhà, ông ấy tự làm lại mấy lần, chỉ dám nói ra những lời này trước mặt cháu gái mình yêu thích nhất. Ông ấy nhân cơ hội giáo dục cháu gái: "Cháu xem, năm đó cháu kiên quyết không học nấu ăn? Cháu xem cô gái kia, tuổi còn nhỏ hơn cháu nhiều mà bây giờ trù nghệ đã sắp đuổi kịp ông rồi." 

Chương 57: Chương 57