Cuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng…
Chương 61
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Phó Gia Thụ nhìn thấy người giúp việc trung niên trong phòng khách: "Dì Văn, nhà chúng ta còn bột trị loét miệng không? Tôi bị loét trong miệng.""Có, tôi đi lấy cho cậu."Người giúp việc này lên tiếng, lập tức đi lên lầu."Cô ngồi đi."Phó Gia Thụ dẫn cô tới sô pha ngồi xuống, anh nói: "Thuốc này của nhà tôi, là bác sĩ nổi tiếng ở quê..."Phó Gia Thụ đang nói chuyện, trên lầu có một vị phu nhân mặc sườn xám rộng rãi thời thượng đi xuống: "Gia Thụ, sao con lại quay lại?"Phó Gia Thụ đứng lên, đi qua: "Mẹ, không phải hôm qua con đã nói rồi sao? Có một người bạn muốn mua một ngôi nhà, đúng lúc cô út muốn bán nhà, con dẫn cô ấy đến xem."Đây là mẹ của Phó Gia Thụ? Đại phu nhân của nhà họ Tống hoàn toàn không thể so sánh với bà ấy! Vị phu nhân này nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, trắng nõn mềm mại, hơi mập chút xíu, nhưng không sồ sề, có vẻ phúc hậu.Nhìn vị phu nhân này có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã gặp ở đâu, mặc kệ như thế nào! Vị mỹ phu nhân mặt mũi dịu dàng này chính là mẹ của Phó Gia Thụ, Tần Du đứng lên hơi khom người: "Chào Phó thái thái!""Đây là cô Tần." Vốn dĩ nhà họ Phó và nhà họ Tống có mối quan hệ thân thiết nhiều đời, đáng lý ra phải giới thiệu với mẹ cô ấy là vợ của Tống Thư Ngạn mới đúng, hết lần này tới lần khác đầu óc Phó Gia Thụ giật giật, còn bổ sung thêm một câu: "Chính là người sáng nay con đã nhắc đến, giám đốc quản lý bộ phận đại lý máy dệt của cửa hàng tây Minh Thái."Nghe con trai giới thiệu như vậy, Phó thái thái giật mình, buổi sáng khi con trai nói, chỉ nói là bạn bè, cũng không nói bạn là nữ, lúc ấy hai người bọn họ đều nghĩ là nam, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp: "Cô Tần tuổi còn trẻ, đã là quản lý của cửa hàng tây, thật sự là phụ nữ cũng không hề thua kém đấng mày râu.""Phó thái thái đã khen quá lời rồi."DTVPhó Gia Thụ đi vào ngăn kéo phòng khách lấy một chùm chìa khóa.Người giúp việc bước nhanh ra, trong tay cầm một bình sứ nhỏ màu đen đưa cho Phó Gia Thụ: "thiếu gia, thuốc cậu cần.""Thuốc gì?" Phó thái thái hỏi. "Trong miệng con có một vết loét." Phó Gia Thụ nhận lấy thuốc: "Mẹ, con dẫn cô Tần đi xem nhà.""Con bôi thuốc trước đã." Phó thái thái gọi anh lại."Không sao đâu, đợi chút nữa xuống nhà máy rồi con bôi." Phó Gia Thụ bỏ thuốc vào túi.Phó thái thái nhíu mày: "Bôi thuốc thì có mất bao nhiêu thời gian, mẹ bôi cho con.""Lát nữa cô Tần còn có việc, không có thời gian." Anh cũng không đợi mẹ anh tới, nhanh chóng đi ra ngoài.Tần Du đi theo anh ra ngoài, anh cao chân dài, đi lại nhanh, cô mang giày cao gót, không theo kịp.Anh đi được nửa đường, mới nhận ra mình đi quá nhanh, dừng lại ở đó chờ cô, giơ tay đưa bình sứ cho cô: "Cho."Tần Du nhận lấy bình sứ, vừa rồi anh tìm cớ có phải là vẽ vời cho thêm chuyện không? Không phải là lấy cho bạn bè một chai thuốc thôi sao?"Nhà ở ngay bên cạnh, chúng ta đi qua.""Ừm!"Đi ra khỏi cửa nhà bọn họ, ở trong xe và bên ngoài xe cảm giác không giống nhau, nhìn tấm biển ven đường, viết đường Mã Tư Nam, Tần Du nhớ mang máng, đây là đường Tư Nam đời trước?Chờ đã! Trong đầu Tần Du toát ra một đoạn ký ức thời thơ ấu của nguyên chủ, nguyên chủ đã từng gặp vị Phó thái thái này, cũng từng chơi đùa với Phó Gia Thụ.Tần Du nghiêng đầu nhìn kỹ Phó Gia Thụ, ý đồ muốn liên hệ anh với cậu bé trong trí nhớ, là mặt mày có chút tương tự, chỉ là sau khi lớn lên thay đổi quá nhiều, mà mình? Nghĩ đến thay đổi cũng rất lớn. Không biết Phó thái thái có nhận ra hay không?Đi một đoạn đường ngắn trên đường Mã Tư Nam, Phó Gia Thụ lấy chìa khóa ra mở cửa lớn, cửa sắt bị đẩy ra, phong cảnh bên trong lộ ra.Tần Du bước vào cửa chính, đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, đập vào mắt là một ngôi nhà nhỏ tường gạch đỏ phong cách Tây Ban Nha.
Phó Gia Thụ nhìn thấy người giúp việc trung niên trong phòng khách: "Dì Văn, nhà chúng ta còn bột trị loét miệng không? Tôi bị loét trong miệng."
"Có, tôi đi lấy cho cậu."
Người giúp việc này lên tiếng, lập tức đi lên lầu.
"Cô ngồi đi."
Phó Gia Thụ dẫn cô tới sô pha ngồi xuống, anh nói: "Thuốc này của nhà tôi, là bác sĩ nổi tiếng ở quê..."
Phó Gia Thụ đang nói chuyện, trên lầu có một vị phu nhân mặc sườn xám rộng rãi thời thượng đi xuống: "Gia Thụ, sao con lại quay lại?"
Phó Gia Thụ đứng lên, đi qua: "Mẹ, không phải hôm qua con đã nói rồi sao? Có một người bạn muốn mua một ngôi nhà, đúng lúc cô út muốn bán nhà, con dẫn cô ấy đến xem."
Đây là mẹ của Phó Gia Thụ? Đại phu nhân của nhà họ Tống hoàn toàn không thể so sánh với bà ấy! Vị phu nhân này nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, trắng nõn mềm mại, hơi mập chút xíu, nhưng không sồ sề, có vẻ phúc hậu.
Nhìn vị phu nhân này có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã gặp ở đâu, mặc kệ như thế nào! Vị mỹ phu nhân mặt mũi dịu dàng này chính là mẹ của Phó Gia Thụ, Tần Du đứng lên hơi khom người: "Chào Phó thái thái!"
"Đây là cô Tần." Vốn dĩ nhà họ Phó và nhà họ Tống có mối quan hệ thân thiết nhiều đời, đáng lý ra phải giới thiệu với mẹ cô ấy là vợ của Tống Thư Ngạn mới đúng, hết lần này tới lần khác đầu óc Phó Gia Thụ giật giật, còn bổ sung thêm một câu: "Chính là người sáng nay con đã nhắc đến, giám đốc quản lý bộ phận đại lý máy dệt của cửa hàng tây Minh Thái."
Nghe con trai giới thiệu như vậy, Phó thái thái giật mình, buổi sáng khi con trai nói, chỉ nói là bạn bè, cũng không nói bạn là nữ, lúc ấy hai người bọn họ đều nghĩ là nam, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp: "Cô Tần tuổi còn trẻ, đã là quản lý của cửa hàng tây, thật sự là phụ nữ cũng không hề thua kém đấng mày râu."
"Phó thái thái đã khen quá lời rồi."
DTV
Phó Gia Thụ đi vào ngăn kéo phòng khách lấy một chùm chìa khóa.
Người giúp việc bước nhanh ra, trong tay cầm một bình sứ nhỏ màu đen đưa cho Phó Gia Thụ: "thiếu gia, thuốc cậu cần."
"Thuốc gì?" Phó thái thái hỏi.
"Trong miệng con có một vết loét." Phó Gia Thụ nhận lấy thuốc: "Mẹ, con dẫn cô Tần đi xem nhà."
"Con bôi thuốc trước đã." Phó thái thái gọi anh lại.
"Không sao đâu, đợi chút nữa xuống nhà máy rồi con bôi." Phó Gia Thụ bỏ thuốc vào túi.
Phó thái thái nhíu mày: "Bôi thuốc thì có mất bao nhiêu thời gian, mẹ bôi cho con."
"Lát nữa cô Tần còn có việc, không có thời gian." Anh cũng không đợi mẹ anh tới, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tần Du đi theo anh ra ngoài, anh cao chân dài, đi lại nhanh, cô mang giày cao gót, không theo kịp.
Anh đi được nửa đường, mới nhận ra mình đi quá nhanh, dừng lại ở đó chờ cô, giơ tay đưa bình sứ cho cô: "Cho."
Tần Du nhận lấy bình sứ, vừa rồi anh tìm cớ có phải là vẽ vời cho thêm chuyện không? Không phải là lấy cho bạn bè một chai thuốc thôi sao?
"Nhà ở ngay bên cạnh, chúng ta đi qua."
"Ừm!"
Đi ra khỏi cửa nhà bọn họ, ở trong xe và bên ngoài xe cảm giác không giống nhau, nhìn tấm biển ven đường, viết đường Mã Tư Nam, Tần Du nhớ mang máng, đây là đường Tư Nam đời trước?
Chờ đã! Trong đầu Tần Du toát ra một đoạn ký ức thời thơ ấu của nguyên chủ, nguyên chủ đã từng gặp vị Phó thái thái này, cũng từng chơi đùa với Phó Gia Thụ.
Tần Du nghiêng đầu nhìn kỹ Phó Gia Thụ, ý đồ muốn liên hệ anh với cậu bé trong trí nhớ, là mặt mày có chút tương tự, chỉ là sau khi lớn lên thay đổi quá nhiều, mà mình? Nghĩ đến thay đổi cũng rất lớn. Không biết Phó thái thái có nhận ra hay không?
Đi một đoạn đường ngắn trên đường Mã Tư Nam, Phó Gia Thụ lấy chìa khóa ra mở cửa lớn, cửa sắt bị đẩy ra, phong cảnh bên trong lộ ra.
Tần Du bước vào cửa chính, đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, đập vào mắt là một ngôi nhà nhỏ tường gạch đỏ phong cách Tây Ban Nha.
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Phó Gia Thụ nhìn thấy người giúp việc trung niên trong phòng khách: "Dì Văn, nhà chúng ta còn bột trị loét miệng không? Tôi bị loét trong miệng.""Có, tôi đi lấy cho cậu."Người giúp việc này lên tiếng, lập tức đi lên lầu."Cô ngồi đi."Phó Gia Thụ dẫn cô tới sô pha ngồi xuống, anh nói: "Thuốc này của nhà tôi, là bác sĩ nổi tiếng ở quê..."Phó Gia Thụ đang nói chuyện, trên lầu có một vị phu nhân mặc sườn xám rộng rãi thời thượng đi xuống: "Gia Thụ, sao con lại quay lại?"Phó Gia Thụ đứng lên, đi qua: "Mẹ, không phải hôm qua con đã nói rồi sao? Có một người bạn muốn mua một ngôi nhà, đúng lúc cô út muốn bán nhà, con dẫn cô ấy đến xem."Đây là mẹ của Phó Gia Thụ? Đại phu nhân của nhà họ Tống hoàn toàn không thể so sánh với bà ấy! Vị phu nhân này nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, trắng nõn mềm mại, hơi mập chút xíu, nhưng không sồ sề, có vẻ phúc hậu.Nhìn vị phu nhân này có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã gặp ở đâu, mặc kệ như thế nào! Vị mỹ phu nhân mặt mũi dịu dàng này chính là mẹ của Phó Gia Thụ, Tần Du đứng lên hơi khom người: "Chào Phó thái thái!""Đây là cô Tần." Vốn dĩ nhà họ Phó và nhà họ Tống có mối quan hệ thân thiết nhiều đời, đáng lý ra phải giới thiệu với mẹ cô ấy là vợ của Tống Thư Ngạn mới đúng, hết lần này tới lần khác đầu óc Phó Gia Thụ giật giật, còn bổ sung thêm một câu: "Chính là người sáng nay con đã nhắc đến, giám đốc quản lý bộ phận đại lý máy dệt của cửa hàng tây Minh Thái."Nghe con trai giới thiệu như vậy, Phó thái thái giật mình, buổi sáng khi con trai nói, chỉ nói là bạn bè, cũng không nói bạn là nữ, lúc ấy hai người bọn họ đều nghĩ là nam, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp: "Cô Tần tuổi còn trẻ, đã là quản lý của cửa hàng tây, thật sự là phụ nữ cũng không hề thua kém đấng mày râu.""Phó thái thái đã khen quá lời rồi."DTVPhó Gia Thụ đi vào ngăn kéo phòng khách lấy một chùm chìa khóa.Người giúp việc bước nhanh ra, trong tay cầm một bình sứ nhỏ màu đen đưa cho Phó Gia Thụ: "thiếu gia, thuốc cậu cần.""Thuốc gì?" Phó thái thái hỏi. "Trong miệng con có một vết loét." Phó Gia Thụ nhận lấy thuốc: "Mẹ, con dẫn cô Tần đi xem nhà.""Con bôi thuốc trước đã." Phó thái thái gọi anh lại."Không sao đâu, đợi chút nữa xuống nhà máy rồi con bôi." Phó Gia Thụ bỏ thuốc vào túi.Phó thái thái nhíu mày: "Bôi thuốc thì có mất bao nhiêu thời gian, mẹ bôi cho con.""Lát nữa cô Tần còn có việc, không có thời gian." Anh cũng không đợi mẹ anh tới, nhanh chóng đi ra ngoài.Tần Du đi theo anh ra ngoài, anh cao chân dài, đi lại nhanh, cô mang giày cao gót, không theo kịp.Anh đi được nửa đường, mới nhận ra mình đi quá nhanh, dừng lại ở đó chờ cô, giơ tay đưa bình sứ cho cô: "Cho."Tần Du nhận lấy bình sứ, vừa rồi anh tìm cớ có phải là vẽ vời cho thêm chuyện không? Không phải là lấy cho bạn bè một chai thuốc thôi sao?"Nhà ở ngay bên cạnh, chúng ta đi qua.""Ừm!"Đi ra khỏi cửa nhà bọn họ, ở trong xe và bên ngoài xe cảm giác không giống nhau, nhìn tấm biển ven đường, viết đường Mã Tư Nam, Tần Du nhớ mang máng, đây là đường Tư Nam đời trước?Chờ đã! Trong đầu Tần Du toát ra một đoạn ký ức thời thơ ấu của nguyên chủ, nguyên chủ đã từng gặp vị Phó thái thái này, cũng từng chơi đùa với Phó Gia Thụ.Tần Du nghiêng đầu nhìn kỹ Phó Gia Thụ, ý đồ muốn liên hệ anh với cậu bé trong trí nhớ, là mặt mày có chút tương tự, chỉ là sau khi lớn lên thay đổi quá nhiều, mà mình? Nghĩ đến thay đổi cũng rất lớn. Không biết Phó thái thái có nhận ra hay không?Đi một đoạn đường ngắn trên đường Mã Tư Nam, Phó Gia Thụ lấy chìa khóa ra mở cửa lớn, cửa sắt bị đẩy ra, phong cảnh bên trong lộ ra.Tần Du bước vào cửa chính, đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, đập vào mắt là một ngôi nhà nhỏ tường gạch đỏ phong cách Tây Ban Nha.