Tác giả:

Cuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè.   Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống.   Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông?   Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây?   Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới.   Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng…

Chương 87

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè.   Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống.   Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông?   Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây?   Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới.   Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Nó cũng chỉ nằm ngay bên cạnh biệt thự của nhà họ Phó, là của hồi môn của cô út Phó Gia Thụ, phòng ở cũng không lớn lắm nhưng lại cực kỳ đẹp mắt, là một căn phòng theo phong cách Tây nhưng không hề rẻ. Tính theo giá hiện tại của bất động sản thì đối với một nhân viên của cửa hàng tây giá cả của căn phòng đó đã thuộc giá trên trời.Trong lòng anh ấy có nghi hoặc nhưng cũng không nói rõ ra, Tống Thư Ngạn chỉ nói: "Hoá ra là thế sao."Tần Du đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Anh có quen biết với Tống tiên sinh sao?"DTV"Chúng tôi là bạn bè tốt." Phó Gia Thụ trả lời cực kỳ máy móc."Nếu như sớm biết hai người có quen nhau thì tôi đã mời anh giật dây bắc cầu trước, như thế đỡ phải đi tới Vũ Hán một chuyến rồi."Nghe thấy giọng điệu thân thuộc của Tần Du và Phó Gia Thụ khiến Tống Thư Ngạn cứ cảm thấy không đúng lắm. Hơn nữa vào giờ phút này hai người còn đứng song song cùng một chỗ, Tần Du còn mang theo ý cười nhìn Phó Gia Thụ còn Phó Gia Thụ lại không biểu hiện ra gì cả.Phó Gia Thụ bị Tần Vũ nhìn như vậy tựa như có thể đọc ra được ý cảnh cáo trên khuôn mặt tươi cười như hoa mùa xuân của cô, anh nên trả lời thế nào đây? Cô đang muốn anh phải trả lời thế nào đây?Phó Gia Thụ cảm giác bản thân đang bị bắt cóc vậy nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải làm theo cô: "Tôi cũng không biết cô đi tới Vũ Hán tìm anh Thư Ngạn, cô cũng đâu nói cho tôi biết.""Được rồi!" Tần Du quay đầu qua hỏi Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, vừa lúc tôi với Phó tiên sinh đang chuẩn bị đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng nhau không?""Tôi có hẹn ăn cơm với bạn rồi, để ngày khác được không?" Tống Thư Ngạn đổi ý: "Cũng không phải là ngày khác, buổi sáng tôi có hẹn với em không phải em còn nói em có một người bạn làm máy dệt sao? Là Gia Thụ sao?""Trùng hợp vậy sao?" Đầu óc Tần Du xoay chuyển: "Phó tiên sinh, ngày mai không cần phải phiền Tống tiên sinh cử xe đến đó nữa, anh cứ đến đón tôi là được rồi, đón tôi xong lại đi đón Josh được không? Chắc hẳn là anh tiện đường nhỉ? Tôi với Josh có thể đi sớm một chút, thời gian Tống tiên sinh cũng có thể linh hoạt được hơn.""Tiện đường." Phó Gia Thụ đồng ý.Vốn dĩ kệ hoạch của Tống Thư Ngạn là ngày mai tới đón cô rồi sau đó lại đi đón Josh, hiện tại Tần Du đã nói như vậy nên anh ấy cũng chỉ có thể nói: "Vậy thì phiền anh Gia Thụ rồi.""Là chuyện nên làm, không phải anh cũng giúp tôi giải quyết vấn đề sao?"Tống Thư Ngạn trông thấy có một người đi vào cửa: "Khách của tôi cũng tới rồi, vậy... hai người đi trước nhé?"Tống Thư Ngạn đi về phía chủ công ty bách hoá, lúc nắm tay xong quay đầu lại nhìn đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ sóng vai nhau đi về phía trước.Tống Thư Ngạn còn đang nói lời xã giao với chủ công ty bách hoá kia thì đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ cùng nhau đi vào nhà hàng. Cuối cùng Phó Gia Thụ cũng có thể hỏi thành lời: "Anh ấy không biết cô sao?""Anh ta còn chưa cả vào động phòng, khăn voan đỏ cũng chưa mở thì làm sao có thể quen tôi được?""Cô và anh ấy ở cùng nhau nhiều ngày như vậy mà cô vẫn chưa muốn nói rõ ràng cho anh ấy biết sao?"Phó Gia Thụ mong chờ khát khao, chỉ chờ tới khi bọn họ trở về đăng báo ly hôn để anh còn có thể bước thêm bước tiếp theo, nhưng kết quả thì sao? Cho anh kết quả như vậy sao?"Nói ra thì rất dài, trước hết cứ vào ăn cơm cái đã, những đồ ăn trên thuyền anh cũng hiểu đấy, chỉ có thể làm no bụng được thôi."Phó Gia Thu đưa cô đi đến một nhà hàng Trung Quốc, sau đi tìm một vị trí vắng vẻ gọi một vài món ăn rồi mới hỏi: "Nói đi? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Nó cũng chỉ nằm ngay bên cạnh biệt thự của nhà họ Phó, là của hồi môn của cô út Phó Gia Thụ, phòng ở cũng không lớn lắm nhưng lại cực kỳ đẹp mắt, là một căn phòng theo phong cách Tây nhưng không hề rẻ. Tính theo giá hiện tại của bất động sản thì đối với một nhân viên của cửa hàng tây giá cả của căn phòng đó đã thuộc giá trên trời.

Trong lòng anh ấy có nghi hoặc nhưng cũng không nói rõ ra, Tống Thư Ngạn chỉ nói: "Hoá ra là thế sao."

Tần Du đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Anh có quen biết với Tống tiên sinh sao?"

DTV

"Chúng tôi là bạn bè tốt." Phó Gia Thụ trả lời cực kỳ máy móc.

"Nếu như sớm biết hai người có quen nhau thì tôi đã mời anh giật dây bắc cầu trước, như thế đỡ phải đi tới Vũ Hán một chuyến rồi."

Nghe thấy giọng điệu thân thuộc của Tần Du và Phó Gia Thụ khiến Tống Thư Ngạn cứ cảm thấy không đúng lắm. Hơn nữa vào giờ phút này hai người còn đứng song song cùng một chỗ, Tần Du còn mang theo ý cười nhìn Phó Gia Thụ còn Phó Gia Thụ lại không biểu hiện ra gì cả.

Phó Gia Thụ bị Tần Vũ nhìn như vậy tựa như có thể đọc ra được ý cảnh cáo trên khuôn mặt tươi cười như hoa mùa xuân của cô, anh nên trả lời thế nào đây? Cô đang muốn anh phải trả lời thế nào đây?

Phó Gia Thụ cảm giác bản thân đang bị bắt cóc vậy nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải làm theo cô: "Tôi cũng không biết cô đi tới Vũ Hán tìm anh Thư Ngạn, cô cũng đâu nói cho tôi biết."

"Được rồi!" Tần Du quay đầu qua hỏi Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, vừa lúc tôi với Phó tiên sinh đang chuẩn bị đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng nhau không?"

"Tôi có hẹn ăn cơm với bạn rồi, để ngày khác được không?" Tống Thư Ngạn đổi ý: "Cũng không phải là ngày khác, buổi sáng tôi có hẹn với em không phải em còn nói em có một người bạn làm máy dệt sao? Là Gia Thụ sao?"

"Trùng hợp vậy sao?"

 

Đầu óc Tần Du xoay chuyển: "Phó tiên sinh, ngày mai không cần phải phiền Tống tiên sinh cử xe đến đó nữa, anh cứ đến đón tôi là được rồi, đón tôi xong lại đi đón Josh được không? Chắc hẳn là anh tiện đường nhỉ? Tôi với Josh có thể đi sớm một chút, thời gian Tống tiên sinh cũng có thể linh hoạt được hơn."

"Tiện đường." Phó Gia Thụ đồng ý.

Vốn dĩ kệ hoạch của Tống Thư Ngạn là ngày mai tới đón cô rồi sau đó lại đi đón Josh, hiện tại Tần Du đã nói như vậy nên anh ấy cũng chỉ có thể nói: "Vậy thì phiền anh Gia Thụ rồi."

"Là chuyện nên làm, không phải anh cũng giúp tôi giải quyết vấn đề sao?"

Tống Thư Ngạn trông thấy có một người đi vào cửa: "Khách của tôi cũng tới rồi, vậy... hai người đi trước nhé?"

Tống Thư Ngạn đi về phía chủ công ty bách hoá, lúc nắm tay xong quay đầu lại nhìn đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ sóng vai nhau đi về phía trước.

Tống Thư Ngạn còn đang nói lời xã giao với chủ công ty bách hoá kia thì đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ cùng nhau đi vào nhà hàng. Cuối cùng Phó Gia Thụ cũng có thể hỏi thành lời: "Anh ấy không biết cô sao?"

"Anh ta còn chưa cả vào động phòng, khăn voan đỏ cũng chưa mở thì làm sao có thể quen tôi được?"

"Cô và anh ấy ở cùng nhau nhiều ngày như vậy mà cô vẫn chưa muốn nói rõ ràng cho anh ấy biết sao?"

Phó Gia Thụ mong chờ khát khao, chỉ chờ tới khi bọn họ trở về đăng báo ly hôn để anh còn có thể bước thêm bước tiếp theo, nhưng kết quả thì sao? Cho anh kết quả như vậy sao?

"Nói ra thì rất dài, trước hết cứ vào ăn cơm cái đã, những đồ ăn trên thuyền anh cũng hiểu đấy, chỉ có thể làm no bụng được thôi."

Phó Gia Thu đưa cô đi đến một nhà hàng Trung Quốc, sau đi tìm một vị trí vắng vẻ gọi một vài món ăn rồi mới hỏi: "Nói đi? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè.   Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống.   Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông?   Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây?   Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới.   Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Nó cũng chỉ nằm ngay bên cạnh biệt thự của nhà họ Phó, là của hồi môn của cô út Phó Gia Thụ, phòng ở cũng không lớn lắm nhưng lại cực kỳ đẹp mắt, là một căn phòng theo phong cách Tây nhưng không hề rẻ. Tính theo giá hiện tại của bất động sản thì đối với một nhân viên của cửa hàng tây giá cả của căn phòng đó đã thuộc giá trên trời.Trong lòng anh ấy có nghi hoặc nhưng cũng không nói rõ ra, Tống Thư Ngạn chỉ nói: "Hoá ra là thế sao."Tần Du đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Anh có quen biết với Tống tiên sinh sao?"DTV"Chúng tôi là bạn bè tốt." Phó Gia Thụ trả lời cực kỳ máy móc."Nếu như sớm biết hai người có quen nhau thì tôi đã mời anh giật dây bắc cầu trước, như thế đỡ phải đi tới Vũ Hán một chuyến rồi."Nghe thấy giọng điệu thân thuộc của Tần Du và Phó Gia Thụ khiến Tống Thư Ngạn cứ cảm thấy không đúng lắm. Hơn nữa vào giờ phút này hai người còn đứng song song cùng một chỗ, Tần Du còn mang theo ý cười nhìn Phó Gia Thụ còn Phó Gia Thụ lại không biểu hiện ra gì cả.Phó Gia Thụ bị Tần Vũ nhìn như vậy tựa như có thể đọc ra được ý cảnh cáo trên khuôn mặt tươi cười như hoa mùa xuân của cô, anh nên trả lời thế nào đây? Cô đang muốn anh phải trả lời thế nào đây?Phó Gia Thụ cảm giác bản thân đang bị bắt cóc vậy nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải làm theo cô: "Tôi cũng không biết cô đi tới Vũ Hán tìm anh Thư Ngạn, cô cũng đâu nói cho tôi biết.""Được rồi!" Tần Du quay đầu qua hỏi Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, vừa lúc tôi với Phó tiên sinh đang chuẩn bị đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng nhau không?""Tôi có hẹn ăn cơm với bạn rồi, để ngày khác được không?" Tống Thư Ngạn đổi ý: "Cũng không phải là ngày khác, buổi sáng tôi có hẹn với em không phải em còn nói em có một người bạn làm máy dệt sao? Là Gia Thụ sao?""Trùng hợp vậy sao?" Đầu óc Tần Du xoay chuyển: "Phó tiên sinh, ngày mai không cần phải phiền Tống tiên sinh cử xe đến đó nữa, anh cứ đến đón tôi là được rồi, đón tôi xong lại đi đón Josh được không? Chắc hẳn là anh tiện đường nhỉ? Tôi với Josh có thể đi sớm một chút, thời gian Tống tiên sinh cũng có thể linh hoạt được hơn.""Tiện đường." Phó Gia Thụ đồng ý.Vốn dĩ kệ hoạch của Tống Thư Ngạn là ngày mai tới đón cô rồi sau đó lại đi đón Josh, hiện tại Tần Du đã nói như vậy nên anh ấy cũng chỉ có thể nói: "Vậy thì phiền anh Gia Thụ rồi.""Là chuyện nên làm, không phải anh cũng giúp tôi giải quyết vấn đề sao?"Tống Thư Ngạn trông thấy có một người đi vào cửa: "Khách của tôi cũng tới rồi, vậy... hai người đi trước nhé?"Tống Thư Ngạn đi về phía chủ công ty bách hoá, lúc nắm tay xong quay đầu lại nhìn đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ sóng vai nhau đi về phía trước.Tống Thư Ngạn còn đang nói lời xã giao với chủ công ty bách hoá kia thì đã trông thấy Tần Du và Phó Gia Thụ cùng nhau đi vào nhà hàng. Cuối cùng Phó Gia Thụ cũng có thể hỏi thành lời: "Anh ấy không biết cô sao?""Anh ta còn chưa cả vào động phòng, khăn voan đỏ cũng chưa mở thì làm sao có thể quen tôi được?""Cô và anh ấy ở cùng nhau nhiều ngày như vậy mà cô vẫn chưa muốn nói rõ ràng cho anh ấy biết sao?"Phó Gia Thụ mong chờ khát khao, chỉ chờ tới khi bọn họ trở về đăng báo ly hôn để anh còn có thể bước thêm bước tiếp theo, nhưng kết quả thì sao? Cho anh kết quả như vậy sao?"Nói ra thì rất dài, trước hết cứ vào ăn cơm cái đã, những đồ ăn trên thuyền anh cũng hiểu đấy, chỉ có thể làm no bụng được thôi."Phó Gia Thu đưa cô đi đến một nhà hàng Trung Quốc, sau đi tìm một vị trí vắng vẻ gọi một vài món ăn rồi mới hỏi: "Nói đi? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Chương 87