Cuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng…
Chương 90
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Một trăm năm sau kiến trúc có đủ các loại, ở trong mắt Tần Du một toà chung cư cao sáu tầng lầu như vậy chính là kiểu phổ biến nhất. Ông chủ Du còn cho biết toà nhà chung cư trong tay cửa hàng tây còn có cả thang máy, phòng xông hơi, có thể cung cấp nước ấm đủ hai mươi tư giờ. Chung cư này của bọn họ không có nhiều phương tiện như vậy cũng coi như là cạnh tranh với chung cư cao tầng của cửa hàng tây. Giá cả thấp, diện tích nhỏ dùng để cho thuê là tốt nhất."Căn phòng này rất thích hợp, hiện tại có thể mua được không?"Về cơ bản chúng đề là những căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, rất tiện lợi để cho thuê.DTV"Theo lý thuyết thì phải đợi khoảng hai ba tháng nữa, thế nhưng nếu như Tần tiểu thư và thiếu đông gia đang muốn thử dự bán vậy thì tôi cũng muốn thử xem."Tần Du không thể ngờ tới mình mới chỉ đi ra ngoài đi một tuần mà Phó Gia Thụ và ông chủ Du đã nắm vững được hệ thống dự bán rồi. Những vấn đề mà bọn họ hỏi chỉ có thể đều là những chi tiết nhỏ mà thôi.Từ lời nói của họ Tần Du cũng hiểu được vào thời đại này chuyện thế chấp mua phòng đã bắt đầu từ sớm rồi. Khoản vay mua nhà không chỉ là tiền từ ngân hàng, đến ngay cả các công ty vận chuyển cũng đều có khoản vay mua nhà. Ngoại trừ nhà xưởng Hưng Hoa, nhà họ Phó được xem là một dòng nước trong, còn lại một số ít đều phất lên như diều gặp gió, hơn nữa còn liên kết với nhau, khó trách tài nguyên đều rủng rỉnh.Khu ở trước là của nhà họ Phó, ông chủ Du lại làm việc trong lĩnh vực này nên đã quen thuộc với lưu trình của ngành sản xuất. Tần Du ngồi ở trên ghế uống một tách trà, vậy là tất cả đều đã được ổn thoả.Phó Gia Thụ đưa Tần Du trở về cửa hàng tây, lúc đi ngang qua bưu cục Tần Du lại hỏi Phó Gia Thụ: "Nơi này có thể gửi điện báo được không?""Có thể!" Phó Gia Thụ quay đầu dừng xe."Tôi muốn gửi điện báo về quê, nội dung lần trước anh gửi điện báo là gì thế?" Tần Du thật sự không biết phải nói thế nào với Tống nhị lão gia cả. "Ba mẹ đều bình an, tôi vẫn khoẻ mạnh, đừng nhớ mong. Con dâu: Nhã Vận." Phó Gia Thụ cảm thấy nói ra những từ này có hơi thẹn thùng nên đã dùng hết khả năng nói bằng giọng điệu không có cảm xúc.Trông thấy Tần Du viết điện báo gửi cho anh không thay đổi một chữ nào nên Phó Gia Thụ lại hỏi: "Cô không thay đổi gì sao?""Giản dị tự nhiên, tình ý chân thành có thể biểu đạt ra được tốt nhất tâm trạng của tôi nên không có gì phải sửa lại cả."Phó Gia Thụ: "..."Hơn một tuần sau, một thư điện báo giống y đúc được truyền tới nhà cũ Ninh Ba.Xử lý xong tất cả thủ tục, Tần Du trở lại cửa hàng tây xử lý một số công việc. Môi trường làm việc của cửa hàng tây thật sự rất thoải mái, huống hồ cô còn là quản lý, buổi chiều đi cô ra ngoài làm việc riêng, đến bốn giờ chiều đã không còn thấy ai nữa. Tần Du sửa soạn lại một chút, dựa vào tình huống mình biết mà lập cho mình một lịch trình trong một tuần tiếp theo.Bất kể thời đại nào, có lẽ các công ty nước ngoài không tham gia nhiều, có lẽ bản thân mình không cần phải là người đầu tiên.Tần Du ra khỏi cửa hàng tây ngồi xe kéo đi về khách sạn, lúc đi ngang qua cửa hàng bách hóa Hoa Mỹ. Không biết mấy bộ quần áo kia đã may xong chưa, dù sao kiểu dáng cũng đơn giản. Cô bảo kéo xe dừng lại rồi trả tiền xe.Bước vào cửa hàng bách hóa, nhân viên liền cúi chào: "Chào cô!""Xin chào!""Tiểu thư có muốn lấy một quyển tạp chí hàng tháng xem không?" Nhân viên tiếp khác đưa một tạp chí,"Đây là một quyển tạp chí đó công ty chúng tôi phát hành."
Một trăm năm sau kiến trúc có đủ các loại, ở trong mắt Tần Du một toà chung cư cao sáu tầng lầu như vậy chính là kiểu phổ biến nhất. Ông chủ Du còn cho biết toà nhà chung cư trong tay cửa hàng tây còn có cả thang máy, phòng xông hơi, có thể cung cấp nước ấm đủ hai mươi tư giờ. Chung cư này của bọn họ không có nhiều phương tiện như vậy cũng coi như là cạnh tranh với chung cư cao tầng của cửa hàng tây. Giá cả thấp, diện tích nhỏ dùng để cho thuê là tốt nhất.
"Căn phòng này rất thích hợp, hiện tại có thể mua được không?"
Về cơ bản chúng đề là những căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, rất tiện lợi để cho thuê.
DTV
"Theo lý thuyết thì phải đợi khoảng hai ba tháng nữa, thế nhưng nếu như Tần tiểu thư và thiếu đông gia đang muốn thử dự bán vậy thì tôi cũng muốn thử xem."
Tần Du không thể ngờ tới mình mới chỉ đi ra ngoài đi một tuần mà Phó Gia Thụ và ông chủ Du đã nắm vững được hệ thống dự bán rồi. Những vấn đề mà bọn họ hỏi chỉ có thể đều là những chi tiết nhỏ mà thôi.
Từ lời nói của họ Tần Du cũng hiểu được vào thời đại này chuyện thế chấp mua phòng đã bắt đầu từ sớm rồi. Khoản vay mua nhà không chỉ là tiền từ ngân hàng, đến ngay cả các công ty vận chuyển cũng đều có khoản vay mua nhà. Ngoại trừ nhà xưởng Hưng Hoa, nhà họ Phó được xem là một dòng nước trong, còn lại một số ít đều phất lên như diều gặp gió, hơn nữa còn liên kết với nhau, khó trách tài nguyên đều rủng rỉnh.
Khu ở trước là của nhà họ Phó, ông chủ Du lại làm việc trong lĩnh vực này nên đã quen thuộc với lưu trình của ngành sản xuất. Tần Du ngồi ở trên ghế uống một tách trà, vậy là tất cả đều đã được ổn thoả.
Phó Gia Thụ đưa Tần Du trở về cửa hàng tây, lúc đi ngang qua bưu cục Tần Du lại hỏi Phó Gia Thụ: "Nơi này có thể gửi điện báo được không?"
"Có thể!" Phó Gia Thụ quay đầu dừng xe.
"Tôi muốn gửi điện báo về quê, nội dung lần trước anh gửi điện báo là gì thế?" Tần Du thật sự không biết phải nói thế nào với Tống nhị lão gia cả.
"Ba mẹ đều bình an, tôi vẫn khoẻ mạnh, đừng nhớ mong. Con dâu: Nhã Vận." Phó Gia Thụ cảm thấy nói ra những từ này có hơi thẹn thùng nên đã dùng hết khả năng nói bằng giọng điệu không có cảm xúc.
Trông thấy Tần Du viết điện báo gửi cho anh không thay đổi một chữ nào nên Phó Gia Thụ lại hỏi: "Cô không thay đổi gì sao?"
"Giản dị tự nhiên, tình ý chân thành có thể biểu đạt ra được tốt nhất tâm trạng của tôi nên không có gì phải sửa lại cả."
Phó Gia Thụ: "..."
Hơn một tuần sau, một thư điện báo giống y đúc được truyền tới nhà cũ Ninh Ba.
Xử lý xong tất cả thủ tục, Tần Du trở lại cửa hàng tây xử lý một số công việc. Môi trường làm việc của cửa hàng tây thật sự rất thoải mái, huống hồ cô còn là quản lý, buổi chiều đi cô ra ngoài làm việc riêng, đến bốn giờ chiều đã không còn thấy ai nữa. Tần Du sửa soạn lại một chút, dựa vào tình huống mình biết mà lập cho mình một lịch trình trong một tuần tiếp theo.
Bất kể thời đại nào, có lẽ các công ty nước ngoài không tham gia nhiều, có lẽ bản thân mình không cần phải là người đầu tiên.
Tần Du ra khỏi cửa hàng tây ngồi xe kéo đi về khách sạn, lúc đi ngang qua cửa hàng bách hóa Hoa Mỹ. Không biết mấy bộ quần áo kia đã may xong chưa, dù sao kiểu dáng cũng đơn giản. Cô bảo kéo xe dừng lại rồi trả tiền xe.
Bước vào cửa hàng bách hóa, nhân viên liền cúi chào: "Chào cô!"
"Xin chào!"
"Tiểu thư có muốn lấy một quyển tạp chí hàng tháng xem không?" Nhân viên tiếp khác đưa một tạp chí,"Đây là một quyển tạp chí đó công ty chúng tôi phát hành."
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu NhânTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối tháng ba ở Ninh Ba, mấy hôm trước là rét nàng bân, trời lạnh đến mức làm người run lẩy bẩy, hai ngày nay thời tiết trở nên nóng hơn, như nhảy vọt qua ngày xuân, trực tiếp vào đầu mùa hè. Với kiểu thời tiết này, hiển nhiên là mặc những chiếc áo dài cao cổ sẽ khiến người cảm thấy nóng nực, mấy bộ trang phục mùa xuân năm ngoái lại trở thành lỗi thời, không thịnh hành với nữ quyến đại trạch nhà họ Tống. Không có trang phục mặc, các vị nữ quyến mới nhớ đến hai vị thợ may trong nhà năm nay làm sao vậy? tại sao trong chưa làm xong trang phục mùa đông? Tam Di Thái nhà họ Tống là người đầu tiên không thể chịu đựng được, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám còn chưa may xong, đến lúc đó bà ta phải mặc cái gì đi gặp lão gia đây? Tam Di Thái đang đi dưới mái hiên, gặp được Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống dẫn nha hoàn đi tới. Vị đại thiếu phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh sáng ngời, long lanh như nước, làn da trắng hồng, không cần đánh phấn cũng… Một trăm năm sau kiến trúc có đủ các loại, ở trong mắt Tần Du một toà chung cư cao sáu tầng lầu như vậy chính là kiểu phổ biến nhất. Ông chủ Du còn cho biết toà nhà chung cư trong tay cửa hàng tây còn có cả thang máy, phòng xông hơi, có thể cung cấp nước ấm đủ hai mươi tư giờ. Chung cư này của bọn họ không có nhiều phương tiện như vậy cũng coi như là cạnh tranh với chung cư cao tầng của cửa hàng tây. Giá cả thấp, diện tích nhỏ dùng để cho thuê là tốt nhất."Căn phòng này rất thích hợp, hiện tại có thể mua được không?"Về cơ bản chúng đề là những căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, rất tiện lợi để cho thuê.DTV"Theo lý thuyết thì phải đợi khoảng hai ba tháng nữa, thế nhưng nếu như Tần tiểu thư và thiếu đông gia đang muốn thử dự bán vậy thì tôi cũng muốn thử xem."Tần Du không thể ngờ tới mình mới chỉ đi ra ngoài đi một tuần mà Phó Gia Thụ và ông chủ Du đã nắm vững được hệ thống dự bán rồi. Những vấn đề mà bọn họ hỏi chỉ có thể đều là những chi tiết nhỏ mà thôi.Từ lời nói của họ Tần Du cũng hiểu được vào thời đại này chuyện thế chấp mua phòng đã bắt đầu từ sớm rồi. Khoản vay mua nhà không chỉ là tiền từ ngân hàng, đến ngay cả các công ty vận chuyển cũng đều có khoản vay mua nhà. Ngoại trừ nhà xưởng Hưng Hoa, nhà họ Phó được xem là một dòng nước trong, còn lại một số ít đều phất lên như diều gặp gió, hơn nữa còn liên kết với nhau, khó trách tài nguyên đều rủng rỉnh.Khu ở trước là của nhà họ Phó, ông chủ Du lại làm việc trong lĩnh vực này nên đã quen thuộc với lưu trình của ngành sản xuất. Tần Du ngồi ở trên ghế uống một tách trà, vậy là tất cả đều đã được ổn thoả.Phó Gia Thụ đưa Tần Du trở về cửa hàng tây, lúc đi ngang qua bưu cục Tần Du lại hỏi Phó Gia Thụ: "Nơi này có thể gửi điện báo được không?""Có thể!" Phó Gia Thụ quay đầu dừng xe."Tôi muốn gửi điện báo về quê, nội dung lần trước anh gửi điện báo là gì thế?" Tần Du thật sự không biết phải nói thế nào với Tống nhị lão gia cả. "Ba mẹ đều bình an, tôi vẫn khoẻ mạnh, đừng nhớ mong. Con dâu: Nhã Vận." Phó Gia Thụ cảm thấy nói ra những từ này có hơi thẹn thùng nên đã dùng hết khả năng nói bằng giọng điệu không có cảm xúc.Trông thấy Tần Du viết điện báo gửi cho anh không thay đổi một chữ nào nên Phó Gia Thụ lại hỏi: "Cô không thay đổi gì sao?""Giản dị tự nhiên, tình ý chân thành có thể biểu đạt ra được tốt nhất tâm trạng của tôi nên không có gì phải sửa lại cả."Phó Gia Thụ: "..."Hơn một tuần sau, một thư điện báo giống y đúc được truyền tới nhà cũ Ninh Ba.Xử lý xong tất cả thủ tục, Tần Du trở lại cửa hàng tây xử lý một số công việc. Môi trường làm việc của cửa hàng tây thật sự rất thoải mái, huống hồ cô còn là quản lý, buổi chiều đi cô ra ngoài làm việc riêng, đến bốn giờ chiều đã không còn thấy ai nữa. Tần Du sửa soạn lại một chút, dựa vào tình huống mình biết mà lập cho mình một lịch trình trong một tuần tiếp theo.Bất kể thời đại nào, có lẽ các công ty nước ngoài không tham gia nhiều, có lẽ bản thân mình không cần phải là người đầu tiên.Tần Du ra khỏi cửa hàng tây ngồi xe kéo đi về khách sạn, lúc đi ngang qua cửa hàng bách hóa Hoa Mỹ. Không biết mấy bộ quần áo kia đã may xong chưa, dù sao kiểu dáng cũng đơn giản. Cô bảo kéo xe dừng lại rồi trả tiền xe.Bước vào cửa hàng bách hóa, nhân viên liền cúi chào: "Chào cô!""Xin chào!""Tiểu thư có muốn lấy một quyển tạp chí hàng tháng xem không?" Nhân viên tiếp khác đưa một tạp chí,"Đây là một quyển tạp chí đó công ty chúng tôi phát hành."