Căn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng…

Chương 30

Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Chúng tôi nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu.Anh ấy có chút ngượng ngùng nói: “Bộ quần áo này làm xong vẫn luôn không có cơ hội mặc, thì ra là đang chờ ngày này.” “Anh thấy, có vẻ vừa vặn hợp với số đo của em.”Cổ họng tôi như bị nghẹn bởi một cục bông, không nói nên lời.Anh ấy đi đến trước mặt tôi, lấy ra một chiếc bút máy đã cũ.Anh ấy ngay trước mặt tôi, vặn nắp bút, lấy ra một tờ giấy giấu bên trong.“Linh Linh.” Quỷ nam nói, “Anh cũng có một câu chuyện muốn kể cho em nghe.”“Rất nhiều năm trước, anh cũng từng thích một cô gái, đáng tiếc anh quá không biết chủ động.”“Anh chỉ biết qua một đàn chị của cô ấy mà tìm hiểu một chút về cô ấy.” “Đàn chị đó thường xuyên đưa cho anh những chiếc bánh quy nhỏ mà anh thích ăn, nói đó là do bản thân cố ý làm mỗi ngày cho anh. ““Từ miệng đàn chị này, anh biết cô gái đó không hề có bất kỳ tình cảm nào với anh, anh cảm thấy rất thất vọng.”“Vào ngày tốt nghiệp, cô gái đó đột nhiên đến trước mặt anh, tặng cho anh một chiếc bút máy.”“Cây bút máy này anh vẫn luôn trân trọng cất giữ, chưa từng nỡ dùng dù chỉ một lần, thế nên đã không hề phát hiện tờ giấy cô ấy viết cho anh.”Chỉ có tôi nhớ rõ mồn một trên đó viết gì.Tôi nói: “Mùi vị của yêu thầm giống như quả nam việt quất chua chua ngọt ngọt, em muốn làm bánh quy nam việt quất cho anh cả đời này, nhưng đã quá muộn rồi.”Thấy ngón tay anh ấy chầm chậm mở tờ giấy ra, tôi kinh hãi biến sắc, những giọt nước mắt sắp trào khỏi khóe mi lập tức nghẹn lại.Tôi ngay lập tức “phá công”, lo lắng anh ấy đọc ra, vội vàng giật lấy.Anh ấy nhanh nhẹn né tránh, nhưng rất tinh ý không đọc thành lời.Trong lúc đùa giỡn, chân tôi vướng một cái, nhào về phía anh ấy.Anh ấy thuận thế ôm chặt lấy tôi, cúi đầu chân thành nhìn tôi.Anh ấy hỏi: “Linh Linh, chúng ta như thế này còn tính là muộn không?”Mắt tôi cay xè, đột nhiên ôm lấy cổ anh ấy, vừa mở lời, nước mắt đã rơi như mưa: “Sao mà muộn được, mãi mãi sẽ không muộn!”Tôi mặc bộ phượng quái phong cách Trung Quốc, dưới sự chứng kiến của các hàng xóm ma quỷ, kết hôn với Cư Phổ Nam, người tôi đã thích bao năm qua.Cả đời này không còn gì phải tiếc nuối, từng cho rằng cả đời này ông trời đối xử với tôi quá bạc bẽo, nhưng giây phút này tôi mới biết tất cả đều là sự sắp đặt tốt đẹp nhất.Tình yêu của chúng tôi không đúng thời điểm, nhưng lại được thành toàn theo một cách khác.

Chúng tôi nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu.

Anh ấy có chút ngượng ngùng nói: “Bộ quần áo này làm xong vẫn luôn không có cơ hội mặc, thì ra là đang chờ ngày này.” 

“Anh thấy, có vẻ vừa vặn hợp với số đo của em.”

Cổ họng tôi như bị nghẹn bởi một cục bông, không nói nên lời.

Anh ấy đi đến trước mặt tôi, lấy ra một chiếc bút máy đã cũ.

Anh ấy ngay trước mặt tôi, vặn nắp bút, lấy ra một tờ giấy giấu bên trong.

“Linh Linh.” Quỷ nam nói, “Anh cũng có một câu chuyện muốn kể cho em nghe.”

“Rất nhiều năm trước, anh cũng từng thích một cô gái, đáng tiếc anh quá không biết chủ động.”

“Anh chỉ biết qua một đàn chị của cô ấy mà tìm hiểu một chút về cô ấy.” 

“Đàn chị đó thường xuyên đưa cho anh những chiếc bánh quy nhỏ mà anh thích ăn, nói đó là do bản thân cố ý làm mỗi ngày cho anh. “

“Từ miệng đàn chị này, anh biết cô gái đó không hề có bất kỳ tình cảm nào với anh, anh cảm thấy rất thất vọng.”

“Vào ngày tốt nghiệp, cô gái đó đột nhiên đến trước mặt anh, tặng cho anh một chiếc bút máy.”

“Cây bút máy này anh vẫn luôn trân trọng cất giữ, chưa từng nỡ dùng dù chỉ một lần, thế nên đã không hề phát hiện tờ giấy cô ấy viết cho anh.”

Chỉ có tôi nhớ rõ mồn một trên đó viết gì.

Tôi nói: “Mùi vị của yêu thầm giống như quả nam việt quất chua chua ngọt ngọt, em muốn làm bánh quy nam việt quất cho anh cả đời này, nhưng đã quá muộn rồi.”

Thấy ngón tay anh ấy chầm chậm mở tờ giấy ra, tôi kinh hãi biến sắc, những giọt nước mắt sắp trào khỏi khóe mi lập tức nghẹn lại.

Tôi ngay lập tức “phá công”, lo lắng anh ấy đọc ra, vội vàng giật lấy.

Anh ấy nhanh nhẹn né tránh, nhưng rất tinh ý không đọc thành lời.

Trong lúc đùa giỡn, chân tôi vướng một cái, nhào về phía anh ấy.

Anh ấy thuận thế ôm chặt lấy tôi, cúi đầu chân thành nhìn tôi.

Anh ấy hỏi: “Linh Linh, chúng ta như thế này còn tính là muộn không?”

Mắt tôi cay xè, đột nhiên ôm lấy cổ anh ấy, vừa mở lời, nước mắt đã rơi như mưa: “Sao mà muộn được, mãi mãi sẽ không muộn!”

Tôi mặc bộ phượng quái phong cách Trung Quốc, dưới sự chứng kiến của các hàng xóm ma quỷ, kết hôn với Cư Phổ Nam, người tôi đã thích bao năm qua.

Cả đời này không còn gì phải tiếc nuối, từng cho rằng cả đời này ông trời đối xử với tôi quá bạc bẽo, nhưng giây phút này tôi mới biết tất cả đều là sự sắp đặt tốt đẹp nhất.

Tình yêu của chúng tôi không đúng thời điểm, nhưng lại được thành toàn theo một cách khác.

Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Chúng tôi nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu.Anh ấy có chút ngượng ngùng nói: “Bộ quần áo này làm xong vẫn luôn không có cơ hội mặc, thì ra là đang chờ ngày này.” “Anh thấy, có vẻ vừa vặn hợp với số đo của em.”Cổ họng tôi như bị nghẹn bởi một cục bông, không nói nên lời.Anh ấy đi đến trước mặt tôi, lấy ra một chiếc bút máy đã cũ.Anh ấy ngay trước mặt tôi, vặn nắp bút, lấy ra một tờ giấy giấu bên trong.“Linh Linh.” Quỷ nam nói, “Anh cũng có một câu chuyện muốn kể cho em nghe.”“Rất nhiều năm trước, anh cũng từng thích một cô gái, đáng tiếc anh quá không biết chủ động.”“Anh chỉ biết qua một đàn chị của cô ấy mà tìm hiểu một chút về cô ấy.” “Đàn chị đó thường xuyên đưa cho anh những chiếc bánh quy nhỏ mà anh thích ăn, nói đó là do bản thân cố ý làm mỗi ngày cho anh. ““Từ miệng đàn chị này, anh biết cô gái đó không hề có bất kỳ tình cảm nào với anh, anh cảm thấy rất thất vọng.”“Vào ngày tốt nghiệp, cô gái đó đột nhiên đến trước mặt anh, tặng cho anh một chiếc bút máy.”“Cây bút máy này anh vẫn luôn trân trọng cất giữ, chưa từng nỡ dùng dù chỉ một lần, thế nên đã không hề phát hiện tờ giấy cô ấy viết cho anh.”Chỉ có tôi nhớ rõ mồn một trên đó viết gì.Tôi nói: “Mùi vị của yêu thầm giống như quả nam việt quất chua chua ngọt ngọt, em muốn làm bánh quy nam việt quất cho anh cả đời này, nhưng đã quá muộn rồi.”Thấy ngón tay anh ấy chầm chậm mở tờ giấy ra, tôi kinh hãi biến sắc, những giọt nước mắt sắp trào khỏi khóe mi lập tức nghẹn lại.Tôi ngay lập tức “phá công”, lo lắng anh ấy đọc ra, vội vàng giật lấy.Anh ấy nhanh nhẹn né tránh, nhưng rất tinh ý không đọc thành lời.Trong lúc đùa giỡn, chân tôi vướng một cái, nhào về phía anh ấy.Anh ấy thuận thế ôm chặt lấy tôi, cúi đầu chân thành nhìn tôi.Anh ấy hỏi: “Linh Linh, chúng ta như thế này còn tính là muộn không?”Mắt tôi cay xè, đột nhiên ôm lấy cổ anh ấy, vừa mở lời, nước mắt đã rơi như mưa: “Sao mà muộn được, mãi mãi sẽ không muộn!”Tôi mặc bộ phượng quái phong cách Trung Quốc, dưới sự chứng kiến của các hàng xóm ma quỷ, kết hôn với Cư Phổ Nam, người tôi đã thích bao năm qua.Cả đời này không còn gì phải tiếc nuối, từng cho rằng cả đời này ông trời đối xử với tôi quá bạc bẽo, nhưng giây phút này tôi mới biết tất cả đều là sự sắp đặt tốt đẹp nhất.Tình yêu của chúng tôi không đúng thời điểm, nhưng lại được thành toàn theo một cách khác.

Chương 30