Căn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng…
Chương 32: Hết
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Hà Linh Linh và Giang Phổ Nam, chính là Khúc Linh Linh và Cư Phổ Nam.Tôi cũng cuối cùng đã hiểu tình cảm sâu sắc trong lòng tôi dành cho Giang Phổ Nam, và người tôi vẫn luôn chờ đợi hóa ra vẫn ở bên cạnh.Cũng chính trong năm đó, như thể để bù đắp những tiếc nuối thanh xuân của kiếp trước bằng cách này, tôi và Giang Phổ Nam đã ở bên nhau.Nhưng một lát sau tôi đã bình tâm trở lại.Năm 18 tuổi, chúng tôi yêu nhau, cùng đỗ vào một trường đại học.Năm 22 tuổi, chúng tôi cùng nhau ra nước ngoài học cao hơn.Năm 25 tuổi, chúng tôi kết hôn.Giang Phổ Nam trong mối quan hệ thân mật luôn có chút ngượng ngùng khác hẳn với vẻ ngoài ngày thường của mình, cho nên dù đã nói chuyện yêu đương nhiều năm như vậy, chúng tôi trước hôn nhân đều không có hành vi quá thân mật.Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng tôi đi vào phòng tân hôn, tôi cởi bộ lễ phục chúc rượu ra, hỏi anh ấy: “Anh tắm trước hay em tắm trước?”Giang Phổ Nam nhìn quanh quẩn như không nghe rõ, “À” một tiếng.Tôi nổi hứng trêu chọc anh ấy một chút, cười hỏi: “Hay là, anh muốn cùng nhau?”Mặt Giang Phổ Nam đỏ bừng tới tận cổ, “Em tắm trước đi.”Chờ anh ấy tắm xong đi ra, tôi đã nằm trong chăn rồi.Anh ấy vừa lau tóc vừa né tránh ánh mắt, không biết phải nhìn đi đâu.Tôi vỗ vỗ chỗ trống tôi để lại cho anh ấy bên cạnh, nói: “Ngây ra đấy làm gì, lên đây đi.”Động tác lau tóc của anh ấy khựng lại một chút, hơi nhíu mày, nhìn tôi nghi hoặc nói: “Sao anh cứ thấy câu này em đã nói qua rồi thì phải.”Anh ấy không còn giữ lại ký ức kiếp trước, nhưng cảnh tượng trùng hợp này vẫn khiến anh ấy cảm thấy quen thuộc.Quả nhiên là vậy, năm đó tôi vẫn ôm anh ấy như một cái điều hòa hình người mỗi đêm, tôi đều thúc giục anh ấy như thế.Tôi bật cười, trong mắt long lanh nước.Anh ấy thấy vậy, bỏ khăn xuống, đi đến, ôm lấy mặt tôi và hôn lên.Đêm động phòng hoa chúc trôi qua, chúng tôi chào đón buổi sáng đầu tiên.Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện anh ấy lại vẫn duy trì thói quen từ kiếp trước.Tỉnh dậy nhưng chưa tỉnh hẳn, anh ấy nửa mở mắt nhìn trần nhà ngẩn ngơ.Tôi thật sự tò mò, cuối cùng cũng nhân cơ hội này hỏi ra vấn đề này, rốt cuộc thì anh ấy nghĩ gì khi làm như vậy.Anh ấy quay đầu lại, hôn nhẹ lên trán tôi một nụ hôn ấm áp chúc buổi sáng an lành.“Anh đang nghĩ khi nào thì em sẽ thuộc về anh.”Tôi đánh thức anh ấy: “Em đã thuộc về anh rồi mà.”Trong mắt anh ấy tràn ngập ý cười.Tôi ghé lại gần, cũng hôn anh ấy một cái.“Tương tự, anh cũng vĩnh viễn thuộc về em.”
Hà Linh Linh và Giang Phổ Nam, chính là Khúc Linh Linh và Cư Phổ Nam.
Tôi cũng cuối cùng đã hiểu tình cảm sâu sắc trong lòng tôi dành cho Giang Phổ Nam, và người tôi vẫn luôn chờ đợi hóa ra vẫn ở bên cạnh.
Cũng chính trong năm đó, như thể để bù đắp những tiếc nuối thanh xuân của kiếp trước bằng cách này, tôi và Giang Phổ Nam đã ở bên nhau.
Nhưng một lát sau tôi đã bình tâm trở lại.
Năm 18 tuổi, chúng tôi yêu nhau, cùng đỗ vào một trường đại học.
Năm 22 tuổi, chúng tôi cùng nhau ra nước ngoài học cao hơn.
Năm 25 tuổi, chúng tôi kết hôn.
Giang Phổ Nam trong mối quan hệ thân mật luôn có chút ngượng ngùng khác hẳn với vẻ ngoài ngày thường của mình, cho nên dù đã nói chuyện yêu đương nhiều năm như vậy, chúng tôi trước hôn nhân đều không có hành vi quá thân mật.
Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng tôi đi vào phòng tân hôn, tôi cởi bộ lễ phục chúc rượu ra, hỏi anh ấy: “Anh tắm trước hay em tắm trước?”
Giang Phổ Nam nhìn quanh quẩn như không nghe rõ, “À” một tiếng.
Tôi nổi hứng trêu chọc anh ấy một chút, cười hỏi: “Hay là, anh muốn cùng nhau?”
Mặt Giang Phổ Nam đỏ bừng tới tận cổ, “Em tắm trước đi.”
Chờ anh ấy tắm xong đi ra, tôi đã nằm trong chăn rồi.
Anh ấy vừa lau tóc vừa né tránh ánh mắt, không biết phải nhìn đi đâu.
Tôi vỗ vỗ chỗ trống tôi để lại cho anh ấy bên cạnh, nói: “Ngây ra đấy làm gì, lên đây đi.”
Động tác lau tóc của anh ấy khựng lại một chút, hơi nhíu mày, nhìn tôi nghi hoặc nói: “Sao anh cứ thấy câu này em đã nói qua rồi thì phải.”
Anh ấy không còn giữ lại ký ức kiếp trước, nhưng cảnh tượng trùng hợp này vẫn khiến anh ấy cảm thấy quen thuộc.
Quả nhiên là vậy, năm đó tôi vẫn ôm anh ấy như một cái điều hòa hình người mỗi đêm, tôi đều thúc giục anh ấy như thế.
Tôi bật cười, trong mắt long lanh nước.
Anh ấy thấy vậy, bỏ khăn xuống, đi đến, ôm lấy mặt tôi và hôn lên.
Đêm động phòng hoa chúc trôi qua, chúng tôi chào đón buổi sáng đầu tiên.
Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện anh ấy lại vẫn duy trì thói quen từ kiếp trước.
Tỉnh dậy nhưng chưa tỉnh hẳn, anh ấy nửa mở mắt nhìn trần nhà ngẩn ngơ.
Tôi thật sự tò mò, cuối cùng cũng nhân cơ hội này hỏi ra vấn đề này, rốt cuộc thì anh ấy nghĩ gì khi làm như vậy.
Anh ấy quay đầu lại, hôn nhẹ lên trán tôi một nụ hôn ấm áp chúc buổi sáng an lành.
“Anh đang nghĩ khi nào thì em sẽ thuộc về anh.”
Tôi đánh thức anh ấy: “Em đã thuộc về anh rồi mà.”
Trong mắt anh ấy tràn ngập ý cười.
Tôi ghé lại gần, cũng hôn anh ấy một cái.
“Tương tự, anh cũng vĩnh viễn thuộc về em.”
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Hà Linh Linh và Giang Phổ Nam, chính là Khúc Linh Linh và Cư Phổ Nam.Tôi cũng cuối cùng đã hiểu tình cảm sâu sắc trong lòng tôi dành cho Giang Phổ Nam, và người tôi vẫn luôn chờ đợi hóa ra vẫn ở bên cạnh.Cũng chính trong năm đó, như thể để bù đắp những tiếc nuối thanh xuân của kiếp trước bằng cách này, tôi và Giang Phổ Nam đã ở bên nhau.Nhưng một lát sau tôi đã bình tâm trở lại.Năm 18 tuổi, chúng tôi yêu nhau, cùng đỗ vào một trường đại học.Năm 22 tuổi, chúng tôi cùng nhau ra nước ngoài học cao hơn.Năm 25 tuổi, chúng tôi kết hôn.Giang Phổ Nam trong mối quan hệ thân mật luôn có chút ngượng ngùng khác hẳn với vẻ ngoài ngày thường của mình, cho nên dù đã nói chuyện yêu đương nhiều năm như vậy, chúng tôi trước hôn nhân đều không có hành vi quá thân mật.Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng tôi đi vào phòng tân hôn, tôi cởi bộ lễ phục chúc rượu ra, hỏi anh ấy: “Anh tắm trước hay em tắm trước?”Giang Phổ Nam nhìn quanh quẩn như không nghe rõ, “À” một tiếng.Tôi nổi hứng trêu chọc anh ấy một chút, cười hỏi: “Hay là, anh muốn cùng nhau?”Mặt Giang Phổ Nam đỏ bừng tới tận cổ, “Em tắm trước đi.”Chờ anh ấy tắm xong đi ra, tôi đã nằm trong chăn rồi.Anh ấy vừa lau tóc vừa né tránh ánh mắt, không biết phải nhìn đi đâu.Tôi vỗ vỗ chỗ trống tôi để lại cho anh ấy bên cạnh, nói: “Ngây ra đấy làm gì, lên đây đi.”Động tác lau tóc của anh ấy khựng lại một chút, hơi nhíu mày, nhìn tôi nghi hoặc nói: “Sao anh cứ thấy câu này em đã nói qua rồi thì phải.”Anh ấy không còn giữ lại ký ức kiếp trước, nhưng cảnh tượng trùng hợp này vẫn khiến anh ấy cảm thấy quen thuộc.Quả nhiên là vậy, năm đó tôi vẫn ôm anh ấy như một cái điều hòa hình người mỗi đêm, tôi đều thúc giục anh ấy như thế.Tôi bật cười, trong mắt long lanh nước.Anh ấy thấy vậy, bỏ khăn xuống, đi đến, ôm lấy mặt tôi và hôn lên.Đêm động phòng hoa chúc trôi qua, chúng tôi chào đón buổi sáng đầu tiên.Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện anh ấy lại vẫn duy trì thói quen từ kiếp trước.Tỉnh dậy nhưng chưa tỉnh hẳn, anh ấy nửa mở mắt nhìn trần nhà ngẩn ngơ.Tôi thật sự tò mò, cuối cùng cũng nhân cơ hội này hỏi ra vấn đề này, rốt cuộc thì anh ấy nghĩ gì khi làm như vậy.Anh ấy quay đầu lại, hôn nhẹ lên trán tôi một nụ hôn ấm áp chúc buổi sáng an lành.“Anh đang nghĩ khi nào thì em sẽ thuộc về anh.”Tôi đánh thức anh ấy: “Em đã thuộc về anh rồi mà.”Trong mắt anh ấy tràn ngập ý cười.Tôi ghé lại gần, cũng hôn anh ấy một cái.“Tương tự, anh cũng vĩnh viễn thuộc về em.”