“Đánh! Đánh mạnh cho ta! Dám chơi xấu ở sòng bạc của Lưu lão tam ta, bà già c.h.ế.t tiệt này, không muốn sống nữa!!!” Sau một phen quyền đ.ấ.m cước đá giáo huấn, Lưu lão tam cướp đi túi tiền của phụ nhân trên mặt đất, còn thuận tiện hung hăng đẩy một cái! “Ầm!” Vân Mộng Hạ Vũ Nghiêng đầu đụng vào chỗ sắc nhọn, tròng mắt phụ nhân đột nhiên co rút lại! Sau đó dần dần tan rã, tê liệt nằm trên mặt đất, hoàn toàn không còn hơi thở. Chỉ là trong chốc lát, phụ nhân trên mặt đất kia lại mở mắt ra. Trong đôi mắt kia, tràn ngập mờ mịt. Tiền Mộc Mộc đánh giá bốn phía, đập vào mắt đều là một mảnh màu đỏ tươi, trên mặt dính dính, đưa tay sờ một cái, mới phát hiện là máu. Đầu óc đau đớn! Một đoạn ký ức không thuộc về nàng ập vào trong đại não! Qua một lúc lâu. Tiền Mộc Mộc một mặt cạn lời. Nàng thế mà hồn xuyên. Còn là xuyên đến trên người một ác bà nương cực phẩm, thích đánh bạc như mạng… Rốt cuộc phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp phải chuyện này? Đã đến rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Tiền…
Chương 260: Chương 260
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn NăngTác giả: Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Đánh! Đánh mạnh cho ta! Dám chơi xấu ở sòng bạc của Lưu lão tam ta, bà già c.h.ế.t tiệt này, không muốn sống nữa!!!” Sau một phen quyền đ.ấ.m cước đá giáo huấn, Lưu lão tam cướp đi túi tiền của phụ nhân trên mặt đất, còn thuận tiện hung hăng đẩy một cái! “Ầm!” Vân Mộng Hạ Vũ Nghiêng đầu đụng vào chỗ sắc nhọn, tròng mắt phụ nhân đột nhiên co rút lại! Sau đó dần dần tan rã, tê liệt nằm trên mặt đất, hoàn toàn không còn hơi thở. Chỉ là trong chốc lát, phụ nhân trên mặt đất kia lại mở mắt ra. Trong đôi mắt kia, tràn ngập mờ mịt. Tiền Mộc Mộc đánh giá bốn phía, đập vào mắt đều là một mảnh màu đỏ tươi, trên mặt dính dính, đưa tay sờ một cái, mới phát hiện là máu. Đầu óc đau đớn! Một đoạn ký ức không thuộc về nàng ập vào trong đại não! Qua một lúc lâu. Tiền Mộc Mộc một mặt cạn lời. Nàng thế mà hồn xuyên. Còn là xuyên đến trên người một ác bà nương cực phẩm, thích đánh bạc như mạng… Rốt cuộc phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp phải chuyện này? Đã đến rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Tiền… Đang nghĩ, khoé mắt đột nhiên liếc thấy một bóng người, Cố thẩm tử quay đầu nhìn qua, nhìn thấy là Tiền Mộc Mộc.Sắc mặt bà ta cứng đờ."Hứa Tiền thị, đầy là định đi đâu thế?"Tiền Mộc Mộc liếc nhìn Cố Tiện Muội một cái, nhìn về phía Cố thẩm tử, biểu cảm nhạt nhạt, không nói gì nhấc chân bước vòng qua bên cạnh.Cố Tiện Muội bị mụ mối lôi kéo, đột nhiên giật mình, nhanh chóng vùng ra khỏi tay mụ mối, lao đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, nắm chặt lấy ống quần của nàng, trong miệng nức nở nói: "Hứa thẩm tử cứu cháu, cháu không muốn bị bán... Cháu bị bán đi sẽ không thể gặp lại tỷ tỷ cháu nữa, Hứa thẩm tử cứu cháu...""Ồ!" Cố thẩm tử cười nhạo, "Hứa Tiền thị ngươi còn đúng thật là mọc một gương mặt cứu thế, nha đầu này từ nãy đến giờ một tiếng cũng không nói, gặp ngươi thì lập tức có chuyện rồi, còn biết chọn người mà cầu cứu cơ đấy."Tiền Mộc Mộc nhếch da mắt.Lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố thẩm tử.Nàng rũ mắt nhìn Cố Tiện Muội."Ta không cứu được ngươi, mau buông tay ra."Cố Tiện Muội lắc đầu nức nở, ngũ quan nho nhỏ nhăn lại thành một cục, dường như có vô vàn oan ức không nói hết."Ít giở trò lại cho ta, mau đi!" Mụ mối hiện rõ vẻ không kiên nhẫn trên mặt, túm Cố Tiện Muội lại, "Nương ngươi đã nhận tiền rồi, ngươi còn trông mong người ngoài giúp ngươi sao, mơ tưởng hão huyền."Hai chân Cố Tiện Muội đá loạn xạ trên đất, tay dùng sức vung vẩy trong không trung, đôi mắt tràn đầy giọt lệ, mắt thấy bị lôi đi càng ngày càng xa, cuối cùng cô bé không kiềm được mà khóc thét lên."Chậc! Nha đầu c.h.ế.t tiệt này chỉ biết khóc khóc khóc." Cố thẩm tử mắng một câu, thậm chí còn không thèm nhìn thêm một cái, quay đầu bỏ đi.Tiền Mộc Mộc đi vòng qua bờ ruộng, leo dốc đi đến nhà Hứa Tú Dương.Hôm nay là một ngày nắng, Hứa Tú Dương đang ngồi dưới mái hiên phơi nắng.Thấy Tiền Mộc Mộc đến, trên mặt ông ấy nở một nụ cười, "Hôm nay sao không thấy nha đầu Tiểu Bảo đến? Chẳng lẽ có chuyện gì làm chậm trễ sao?"Tiền Mộc Mộc bước lên bậc thềm, nghe vậy nói: "Lệ Lâm Thanh đang ở nhà cháu, mang theo một thân thương tích."Hứa Tú Dương vừa nghe vậy, vội vàng đứng dậy."Thương có nghiêm trọng hay không? Ta đi xem."Tiền Mộc Mộc cũng không ngăn cản, giơ chân bước vào trong dược phòng, thuận miệng dặn dò: "Thúc đi chậm chút, cháu đến đây là để bốc thuốc cho hắn.""Ai, ai, được." Hứa Tú Dương chống gậy, từ từ bước xuống bậc thềm chồng bằng đá.Toàn Bách Xuyên đang ở trong dược phòng, khi Tiền Mộc Mộc bước vào, hắn đang cầm một cuốn y thư đọc cực kỳ nhập tâm.Vân Mộng Hạ VũTiền Mộc Mộc cũng không lên tiếng làm phiền, vòng vào trong quầy dựa theo toa thuốc trong lòng, bốc hai thang thuốc.Một tủ bị kẹt, nàng dùng sức đẩy vào trong, tạo ra một chút tiếng động, Toàn Bách Xuyên mới ngẩng đầu lên, phát hiện ra sự tồn tại của nàng."Sư phụ!""Ừ." Khoang mũi Tiền Mộc Mộc hừ một tiếng, gấp thang thuốc lại, cầm trong tay, "Ngươi tiếp tục học đi, ta đi đây.""Sư phụ, người phải về sao?" Toàn Bách Xuyên bước từ sau bàn đọc sách ra, đi theo phía sau nói, "Mấy ngày nay có rất nhiều người đến khám bệnh, mặc dù bệnh tình đều đại khái giống nhau, nhưng nếu như người có thể đến trấn giữ, thì ta sẽ yên tâm hơn một chút."Tiền Mộc Mộc nhướng mày."Được, đợi lát nữa ta sắc thuốc cho Lệ Lâm Thanh xong, sẽ đến đây cùng người."Toàn Bách Xuyên nghe vậy ánh mắt sáng lên."Lệ đại ca đến rồi?!""Đến rồi đến rồi, mang theo một thân thương tích đến, ta về trước, đợi lát nữa lại đến."Nói xong, Tiền Mộc Mộc đã đi ra ngoài cửa."Ta cũng muốn đi!" Toàn Bách Xuyên vội vàng lon ton đi theo phía sau, đầu lắc lư.… Hứa gia cuối thôn.Thời gian để sắc thuốc cũng không dài, đúng lúc Trương thẩm tử đến tìm, Tiền Mộc Mộc thuận tay ném việc sắc thuốc cho Toàn Bách Xuyên.Trương thẩm tử nhìn trái ngó phải, nàng ấy có chút thẹn thùng lại gần, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Mộc Mộc, hai ngày nay ta có hơi ngứa, còn có ít mùi lạ, ngươi xem lấy cho ta thuốc gì thì tốt?"Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút."Ngứa gì? Ngươi nói rõ hơn đi.""Chính là chỗ đó đấy... chỗ đó." Trương thẩm tử nói cực kỳ mơ hồ, dường như hơi khó mở miệng."Hả?" Tiền Mộc Mộc vẫn còn ngơ ngác.Thấy Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu ý mình, trên mặt Trương thẩm tử có chút vội, nàng ấy đỏ mặt thẹn thùng nói: "Chính là chỗ của nữ nhân chúng ta."Tiền Mộc Mộc sững sờ.Chậm nửa nhịp mới phản ứng lại."A... Ngươi nói là chỗ kín đúng không.""Nhỏ tiếng một chút nhỏ tiếng một chút! Xấu hổ c.h.ế.t mất." Trương thẩm tử vội vàng vỗ vào cánh tay của Tiền Mộc Mộc, mặt thẹn đến mức sắp bốc cháy đến nơi."Có cái gì đâu, bị bệnh ở chỗ đó vốn dĩ cũng bình thường." Tiền Mộc Mộc an ủi một câu, rồi hỏi về triệu chứng bệnh, "Có mùi tanh hôi không?"Liên quan đến bệnh, sắc mặt Trương thẩm tử dịu lại, đàng hoàng nghiêm túc nói: "Chỉ có một chút xíu mùi lạ, tanh hôi thì không có."Tiền Mộc Mộc gật gật đầu."Không phải vấn đề lớn, ta kiếm ít thuốc cho ngươi, ngươi trở về nấu xong rồi dùng nước ấm pha vào, rửa vài lần hẳn là sẽ khỏi."Nghe đối phương nói không phải là bệnh gì lớn, Trương thẩm tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy kéo tay Tiền Mộc Mộc lại gần."Ta nghe nói Cố thẩm tử đã bán tiểu khuê nữ nhà bà ta đi rồi, ngươi biết được bao nhiêu bạc không?""Năm lượng." Tiền Mộc Mộc tiện miệng trả lời.Mắt Trương thẩm tử lộ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Tiền Mộc Mộc, miệng nói xấu: "Chết tiệt, sao ngươi biết rõ như vậy?"Nàng ấy cũng không quá bận tâm chuyện này, thì thà thì thầm nói tiếp: "Ngươi biết được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không biết Cố Tiện Muội bị mua đi làm cái gì đúng không."Tiền Mộc Mộc lắc đầu."Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi." Trương thẩm tử nói một câu như vậy rồi mới lại nói tiếp, "Ở thôn bên cạnh có một nhà hơi có tiền, nhi tử của bọn họ bị ngã từ trên vách núi xuống, t.h.i t.h.ể nát bét... Người c.h.ế.t đột ngột như vậy, cũng chưa thành thân gì cả, bọn họ muốn mụ mối tìm giúp một nha đầu, muốn làm cái kia."Những lời phía dưới, Trương thẩm tử không nói nữa, Tiền Mộc Mộc lại nghe hiểu rất rõ.Nàng khẽ thở dài một tiếng.Không nói gì cả."Chậc!" Trương thẩm tử bĩu môi khinh bỉ, "Cố thẩm tử đó làm chuyện thất đức như vậy, cũng không sợ sau này bị báo ứng, đúng thật là tiền gì cũng dám kiếm.""Người thất đứng, mới sống lâu nhất." Tiền Mộc Mộc nói.Trương thẩm tử liên tục gật đầu."Cũng đúng, loại người như vậy không có lương tâm, sao có thể giống như chúng ta có lòng biết nhục, kiểu người như bọn họ đều sống cho hiện tại, cũng không nghĩ nhiều."Trương thẩm tử đột nhiên giật nảy mình nói: "Ôi da trong nhà ta còn có việc chưa làm xong, ta về trước đây, thuốc đó làm phiền ngươi nhé.""Đi thôi đi thôi, đi làm việc đi." Tiền Mộc Mộc phẩy phất tay ra phía trước, quay đầu cũng vào trong nhà.Lệ Lâm Thanh uống xong một bát thuốc, sắc mặt lạnh lùng, khẽ cau mày, rõ ràng là bị đắng đến khó chịu, nhưng cũng không chịu nói cảm giác của chính mình.Tiền Mộc Mộc nhìn dáng vẻ cố chống đỡ của hắn, không biết sao lại thấy buồn cười, nàng vào phòng mình lấy một gói kẹo sữa, xé ra để một viên vào tay Lệ Lâm Thanh.Lệ Lâm Thanh cúi đầu nhìn, hình dạng dài màu trắng sữa vừa nhìn là biết là kẹo.Hắn dừng một chút, từ từ cho vào miệng.Mùi sữa lan tỏa trong miệng, làm nhạt đi vị đắng chát của nước thuốc, vết thương trong nháy mắt gần như cũng không đau nữa, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đang nghĩ, khoé mắt đột nhiên liếc thấy một bóng người, Cố thẩm tử quay đầu nhìn qua, nhìn thấy là Tiền Mộc Mộc.
Sắc mặt bà ta cứng đờ.
"Hứa Tiền thị, đầy là định đi đâu thế?"
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn Cố Tiện Muội một cái, nhìn về phía Cố thẩm tử, biểu cảm nhạt nhạt, không nói gì nhấc chân bước vòng qua bên cạnh.
Cố Tiện Muội bị mụ mối lôi kéo, đột nhiên giật mình, nhanh chóng vùng ra khỏi tay mụ mối, lao đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, nắm chặt lấy ống quần của nàng, trong miệng nức nở nói: "Hứa thẩm tử cứu cháu, cháu không muốn bị bán... Cháu bị bán đi sẽ không thể gặp lại tỷ tỷ cháu nữa, Hứa thẩm tử cứu cháu..."
"Ồ!" Cố thẩm tử cười nhạo, "Hứa Tiền thị ngươi còn đúng thật là mọc một gương mặt cứu thế, nha đầu này từ nãy đến giờ một tiếng cũng không nói, gặp ngươi thì lập tức có chuyện rồi, còn biết chọn người mà cầu cứu cơ đấy."
Tiền Mộc Mộc nhếch da mắt.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố thẩm tử.
Nàng rũ mắt nhìn Cố Tiện Muội.
"Ta không cứu được ngươi, mau buông tay ra."
Cố Tiện Muội lắc đầu nức nở, ngũ quan nho nhỏ nhăn lại thành một cục, dường như có vô vàn oan ức không nói hết.
"Ít giở trò lại cho ta, mau đi!" Mụ mối hiện rõ vẻ không kiên nhẫn trên mặt, túm Cố Tiện Muội lại, "Nương ngươi đã nhận tiền rồi, ngươi còn trông mong người ngoài giúp ngươi sao, mơ tưởng hão huyền."
Hai chân Cố Tiện Muội đá loạn xạ trên đất, tay dùng sức vung vẩy trong không trung, đôi mắt tràn đầy giọt lệ, mắt thấy bị lôi đi càng ngày càng xa, cuối cùng cô bé không kiềm được mà khóc thét lên.
"Chậc! Nha đầu c.h.ế.t tiệt này chỉ biết khóc khóc khóc." Cố thẩm tử mắng một câu, thậm chí còn không thèm nhìn thêm một cái, quay đầu bỏ đi.
Tiền Mộc Mộc đi vòng qua bờ ruộng, leo dốc đi đến nhà Hứa Tú Dương.
Hôm nay là một ngày nắng, Hứa Tú Dương đang ngồi dưới mái hiên phơi nắng.
Thấy Tiền Mộc Mộc đến, trên mặt ông ấy nở một nụ cười, "Hôm nay sao không thấy nha đầu Tiểu Bảo đến? Chẳng lẽ có chuyện gì làm chậm trễ sao?"
Tiền Mộc Mộc bước lên bậc thềm, nghe vậy nói: "Lệ Lâm Thanh đang ở nhà cháu, mang theo một thân thương tích."
Hứa Tú Dương vừa nghe vậy, vội vàng đứng dậy.
"Thương có nghiêm trọng hay không? Ta đi xem."
Tiền Mộc Mộc cũng không ngăn cản, giơ chân bước vào trong dược phòng, thuận miệng dặn dò: "Thúc đi chậm chút, cháu đến đây là để bốc thuốc cho hắn."
"Ai, ai, được." Hứa Tú Dương chống gậy, từ từ bước xuống bậc thềm chồng bằng đá.
Toàn Bách Xuyên đang ở trong dược phòng, khi Tiền Mộc Mộc bước vào, hắn đang cầm một cuốn y thư đọc cực kỳ nhập tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc cũng không lên tiếng làm phiền, vòng vào trong quầy dựa theo toa thuốc trong lòng, bốc hai thang thuốc.
Một tủ bị kẹt, nàng dùng sức đẩy vào trong, tạo ra một chút tiếng động, Toàn Bách Xuyên mới ngẩng đầu lên, phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
"Sư phụ!"
"Ừ." Khoang mũi Tiền Mộc Mộc hừ một tiếng, gấp thang thuốc lại, cầm trong tay, "Ngươi tiếp tục học đi, ta đi đây."
"Sư phụ, người phải về sao?" Toàn Bách Xuyên bước từ sau bàn đọc sách ra, đi theo phía sau nói, "Mấy ngày nay có rất nhiều người đến khám bệnh, mặc dù bệnh tình đều đại khái giống nhau, nhưng nếu như người có thể đến trấn giữ, thì ta sẽ yên tâm hơn một chút."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Được, đợi lát nữa ta sắc thuốc cho Lệ Lâm Thanh xong, sẽ đến đây cùng người."
Toàn Bách Xuyên nghe vậy ánh mắt sáng lên.
"Lệ đại ca đến rồi?!"
"Đến rồi đến rồi, mang theo một thân thương tích đến, ta về trước, đợi lát nữa lại đến."
Nói xong, Tiền Mộc Mộc đã đi ra ngoài cửa.
"Ta cũng muốn đi!" Toàn Bách Xuyên vội vàng lon ton đi theo phía sau, đầu lắc lư.
…
Hứa gia cuối thôn.
Thời gian để sắc thuốc cũng không dài, đúng lúc Trương thẩm tử đến tìm, Tiền Mộc Mộc thuận tay ném việc sắc thuốc cho Toàn Bách Xuyên.
Trương thẩm tử nhìn trái ngó phải, nàng ấy có chút thẹn thùng lại gần, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Mộc Mộc, hai ngày nay ta có hơi ngứa, còn có ít mùi lạ, ngươi xem lấy cho ta thuốc gì thì tốt?"
Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
"Ngứa gì? Ngươi nói rõ hơn đi."
"Chính là chỗ đó đấy... chỗ đó." Trương thẩm tử nói cực kỳ mơ hồ, dường như hơi khó mở miệng.
"Hả?" Tiền Mộc Mộc vẫn còn ngơ ngác.
Thấy Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu ý mình, trên mặt Trương thẩm tử có chút vội, nàng ấy đỏ mặt thẹn thùng nói: "Chính là chỗ của nữ nhân chúng ta."
Tiền Mộc Mộc sững sờ.
Chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.
"A... Ngươi nói là chỗ kín đúng không."
"Nhỏ tiếng một chút nhỏ tiếng một chút! Xấu hổ c.h.ế.t mất." Trương thẩm tử vội vàng vỗ vào cánh tay của Tiền Mộc Mộc, mặt thẹn đến mức sắp bốc cháy đến nơi.
"Có cái gì đâu, bị bệnh ở chỗ đó vốn dĩ cũng bình thường." Tiền Mộc Mộc an ủi một câu, rồi hỏi về triệu chứng bệnh, "Có mùi tanh hôi không?"
Liên quan đến bệnh, sắc mặt Trương thẩm tử dịu lại, đàng hoàng nghiêm túc nói: "Chỉ có một chút xíu mùi lạ, tanh hôi thì không có."
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
"Không phải vấn đề lớn, ta kiếm ít thuốc cho ngươi, ngươi trở về nấu xong rồi dùng nước ấm pha vào, rửa vài lần hẳn là sẽ khỏi."
Nghe đối phương nói không phải là bệnh gì lớn, Trương thẩm tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy kéo tay Tiền Mộc Mộc lại gần.
"Ta nghe nói Cố thẩm tử đã bán tiểu khuê nữ nhà bà ta đi rồi, ngươi biết được bao nhiêu bạc không?"
"Năm lượng." Tiền Mộc Mộc tiện miệng trả lời.
Mắt Trương thẩm tử lộ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Tiền Mộc Mộc, miệng nói xấu: "Chết tiệt, sao ngươi biết rõ như vậy?"
Nàng ấy cũng không quá bận tâm chuyện này, thì thà thì thầm nói tiếp: "Ngươi biết được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không biết Cố Tiện Muội bị mua đi làm cái gì đúng không."
Tiền Mộc Mộc lắc đầu.
"Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi." Trương thẩm tử nói một câu như vậy rồi mới lại nói tiếp, "Ở thôn bên cạnh có một nhà hơi có tiền, nhi tử của bọn họ bị ngã từ trên vách núi xuống, t.h.i t.h.ể nát bét... Người c.h.ế.t đột ngột như vậy, cũng chưa thành thân gì cả, bọn họ muốn mụ mối tìm giúp một nha đầu, muốn làm cái kia."
Những lời phía dưới, Trương thẩm tử không nói nữa, Tiền Mộc Mộc lại nghe hiểu rất rõ.
Nàng khẽ thở dài một tiếng.
Không nói gì cả.
"Chậc!" Trương thẩm tử bĩu môi khinh bỉ, "Cố thẩm tử đó làm chuyện thất đức như vậy, cũng không sợ sau này bị báo ứng, đúng thật là tiền gì cũng dám kiếm."
"Người thất đứng, mới sống lâu nhất." Tiền Mộc Mộc nói.
Trương thẩm tử liên tục gật đầu.
"Cũng đúng, loại người như vậy không có lương tâm, sao có thể giống như chúng ta có lòng biết nhục, kiểu người như bọn họ đều sống cho hiện tại, cũng không nghĩ nhiều."
Trương thẩm tử đột nhiên giật nảy mình nói: "Ôi da trong nhà ta còn có việc chưa làm xong, ta về trước đây, thuốc đó làm phiền ngươi nhé."
"Đi thôi đi thôi, đi làm việc đi." Tiền Mộc Mộc phẩy phất tay ra phía trước, quay đầu cũng vào trong nhà.
Lệ Lâm Thanh uống xong một bát thuốc, sắc mặt lạnh lùng, khẽ cau mày, rõ ràng là bị đắng đến khó chịu, nhưng cũng không chịu nói cảm giác của chính mình.
Tiền Mộc Mộc nhìn dáng vẻ cố chống đỡ của hắn, không biết sao lại thấy buồn cười, nàng vào phòng mình lấy một gói kẹo sữa, xé ra để một viên vào tay Lệ Lâm Thanh.
Lệ Lâm Thanh cúi đầu nhìn, hình dạng dài màu trắng sữa vừa nhìn là biết là kẹo.
Hắn dừng một chút, từ từ cho vào miệng.
Mùi sữa lan tỏa trong miệng, làm nhạt đi vị đắng chát của nước thuốc, vết thương trong nháy mắt gần như cũng không đau nữa, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn NăngTác giả: Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Đánh! Đánh mạnh cho ta! Dám chơi xấu ở sòng bạc của Lưu lão tam ta, bà già c.h.ế.t tiệt này, không muốn sống nữa!!!” Sau một phen quyền đ.ấ.m cước đá giáo huấn, Lưu lão tam cướp đi túi tiền của phụ nhân trên mặt đất, còn thuận tiện hung hăng đẩy một cái! “Ầm!” Vân Mộng Hạ Vũ Nghiêng đầu đụng vào chỗ sắc nhọn, tròng mắt phụ nhân đột nhiên co rút lại! Sau đó dần dần tan rã, tê liệt nằm trên mặt đất, hoàn toàn không còn hơi thở. Chỉ là trong chốc lát, phụ nhân trên mặt đất kia lại mở mắt ra. Trong đôi mắt kia, tràn ngập mờ mịt. Tiền Mộc Mộc đánh giá bốn phía, đập vào mắt đều là một mảnh màu đỏ tươi, trên mặt dính dính, đưa tay sờ một cái, mới phát hiện là máu. Đầu óc đau đớn! Một đoạn ký ức không thuộc về nàng ập vào trong đại não! Qua một lúc lâu. Tiền Mộc Mộc một mặt cạn lời. Nàng thế mà hồn xuyên. Còn là xuyên đến trên người một ác bà nương cực phẩm, thích đánh bạc như mạng… Rốt cuộc phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp phải chuyện này? Đã đến rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Tiền… Đang nghĩ, khoé mắt đột nhiên liếc thấy một bóng người, Cố thẩm tử quay đầu nhìn qua, nhìn thấy là Tiền Mộc Mộc.Sắc mặt bà ta cứng đờ."Hứa Tiền thị, đầy là định đi đâu thế?"Tiền Mộc Mộc liếc nhìn Cố Tiện Muội một cái, nhìn về phía Cố thẩm tử, biểu cảm nhạt nhạt, không nói gì nhấc chân bước vòng qua bên cạnh.Cố Tiện Muội bị mụ mối lôi kéo, đột nhiên giật mình, nhanh chóng vùng ra khỏi tay mụ mối, lao đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, nắm chặt lấy ống quần của nàng, trong miệng nức nở nói: "Hứa thẩm tử cứu cháu, cháu không muốn bị bán... Cháu bị bán đi sẽ không thể gặp lại tỷ tỷ cháu nữa, Hứa thẩm tử cứu cháu...""Ồ!" Cố thẩm tử cười nhạo, "Hứa Tiền thị ngươi còn đúng thật là mọc một gương mặt cứu thế, nha đầu này từ nãy đến giờ một tiếng cũng không nói, gặp ngươi thì lập tức có chuyện rồi, còn biết chọn người mà cầu cứu cơ đấy."Tiền Mộc Mộc nhếch da mắt.Lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố thẩm tử.Nàng rũ mắt nhìn Cố Tiện Muội."Ta không cứu được ngươi, mau buông tay ra."Cố Tiện Muội lắc đầu nức nở, ngũ quan nho nhỏ nhăn lại thành một cục, dường như có vô vàn oan ức không nói hết."Ít giở trò lại cho ta, mau đi!" Mụ mối hiện rõ vẻ không kiên nhẫn trên mặt, túm Cố Tiện Muội lại, "Nương ngươi đã nhận tiền rồi, ngươi còn trông mong người ngoài giúp ngươi sao, mơ tưởng hão huyền."Hai chân Cố Tiện Muội đá loạn xạ trên đất, tay dùng sức vung vẩy trong không trung, đôi mắt tràn đầy giọt lệ, mắt thấy bị lôi đi càng ngày càng xa, cuối cùng cô bé không kiềm được mà khóc thét lên."Chậc! Nha đầu c.h.ế.t tiệt này chỉ biết khóc khóc khóc." Cố thẩm tử mắng một câu, thậm chí còn không thèm nhìn thêm một cái, quay đầu bỏ đi.Tiền Mộc Mộc đi vòng qua bờ ruộng, leo dốc đi đến nhà Hứa Tú Dương.Hôm nay là một ngày nắng, Hứa Tú Dương đang ngồi dưới mái hiên phơi nắng.Thấy Tiền Mộc Mộc đến, trên mặt ông ấy nở một nụ cười, "Hôm nay sao không thấy nha đầu Tiểu Bảo đến? Chẳng lẽ có chuyện gì làm chậm trễ sao?"Tiền Mộc Mộc bước lên bậc thềm, nghe vậy nói: "Lệ Lâm Thanh đang ở nhà cháu, mang theo một thân thương tích."Hứa Tú Dương vừa nghe vậy, vội vàng đứng dậy."Thương có nghiêm trọng hay không? Ta đi xem."Tiền Mộc Mộc cũng không ngăn cản, giơ chân bước vào trong dược phòng, thuận miệng dặn dò: "Thúc đi chậm chút, cháu đến đây là để bốc thuốc cho hắn.""Ai, ai, được." Hứa Tú Dương chống gậy, từ từ bước xuống bậc thềm chồng bằng đá.Toàn Bách Xuyên đang ở trong dược phòng, khi Tiền Mộc Mộc bước vào, hắn đang cầm một cuốn y thư đọc cực kỳ nhập tâm.Vân Mộng Hạ VũTiền Mộc Mộc cũng không lên tiếng làm phiền, vòng vào trong quầy dựa theo toa thuốc trong lòng, bốc hai thang thuốc.Một tủ bị kẹt, nàng dùng sức đẩy vào trong, tạo ra một chút tiếng động, Toàn Bách Xuyên mới ngẩng đầu lên, phát hiện ra sự tồn tại của nàng."Sư phụ!""Ừ." Khoang mũi Tiền Mộc Mộc hừ một tiếng, gấp thang thuốc lại, cầm trong tay, "Ngươi tiếp tục học đi, ta đi đây.""Sư phụ, người phải về sao?" Toàn Bách Xuyên bước từ sau bàn đọc sách ra, đi theo phía sau nói, "Mấy ngày nay có rất nhiều người đến khám bệnh, mặc dù bệnh tình đều đại khái giống nhau, nhưng nếu như người có thể đến trấn giữ, thì ta sẽ yên tâm hơn một chút."Tiền Mộc Mộc nhướng mày."Được, đợi lát nữa ta sắc thuốc cho Lệ Lâm Thanh xong, sẽ đến đây cùng người."Toàn Bách Xuyên nghe vậy ánh mắt sáng lên."Lệ đại ca đến rồi?!""Đến rồi đến rồi, mang theo một thân thương tích đến, ta về trước, đợi lát nữa lại đến."Nói xong, Tiền Mộc Mộc đã đi ra ngoài cửa."Ta cũng muốn đi!" Toàn Bách Xuyên vội vàng lon ton đi theo phía sau, đầu lắc lư.… Hứa gia cuối thôn.Thời gian để sắc thuốc cũng không dài, đúng lúc Trương thẩm tử đến tìm, Tiền Mộc Mộc thuận tay ném việc sắc thuốc cho Toàn Bách Xuyên.Trương thẩm tử nhìn trái ngó phải, nàng ấy có chút thẹn thùng lại gần, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Mộc Mộc, hai ngày nay ta có hơi ngứa, còn có ít mùi lạ, ngươi xem lấy cho ta thuốc gì thì tốt?"Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút."Ngứa gì? Ngươi nói rõ hơn đi.""Chính là chỗ đó đấy... chỗ đó." Trương thẩm tử nói cực kỳ mơ hồ, dường như hơi khó mở miệng."Hả?" Tiền Mộc Mộc vẫn còn ngơ ngác.Thấy Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu ý mình, trên mặt Trương thẩm tử có chút vội, nàng ấy đỏ mặt thẹn thùng nói: "Chính là chỗ của nữ nhân chúng ta."Tiền Mộc Mộc sững sờ.Chậm nửa nhịp mới phản ứng lại."A... Ngươi nói là chỗ kín đúng không.""Nhỏ tiếng một chút nhỏ tiếng một chút! Xấu hổ c.h.ế.t mất." Trương thẩm tử vội vàng vỗ vào cánh tay của Tiền Mộc Mộc, mặt thẹn đến mức sắp bốc cháy đến nơi."Có cái gì đâu, bị bệnh ở chỗ đó vốn dĩ cũng bình thường." Tiền Mộc Mộc an ủi một câu, rồi hỏi về triệu chứng bệnh, "Có mùi tanh hôi không?"Liên quan đến bệnh, sắc mặt Trương thẩm tử dịu lại, đàng hoàng nghiêm túc nói: "Chỉ có một chút xíu mùi lạ, tanh hôi thì không có."Tiền Mộc Mộc gật gật đầu."Không phải vấn đề lớn, ta kiếm ít thuốc cho ngươi, ngươi trở về nấu xong rồi dùng nước ấm pha vào, rửa vài lần hẳn là sẽ khỏi."Nghe đối phương nói không phải là bệnh gì lớn, Trương thẩm tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy kéo tay Tiền Mộc Mộc lại gần."Ta nghe nói Cố thẩm tử đã bán tiểu khuê nữ nhà bà ta đi rồi, ngươi biết được bao nhiêu bạc không?""Năm lượng." Tiền Mộc Mộc tiện miệng trả lời.Mắt Trương thẩm tử lộ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Tiền Mộc Mộc, miệng nói xấu: "Chết tiệt, sao ngươi biết rõ như vậy?"Nàng ấy cũng không quá bận tâm chuyện này, thì thà thì thầm nói tiếp: "Ngươi biết được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không biết Cố Tiện Muội bị mua đi làm cái gì đúng không."Tiền Mộc Mộc lắc đầu."Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi." Trương thẩm tử nói một câu như vậy rồi mới lại nói tiếp, "Ở thôn bên cạnh có một nhà hơi có tiền, nhi tử của bọn họ bị ngã từ trên vách núi xuống, t.h.i t.h.ể nát bét... Người c.h.ế.t đột ngột như vậy, cũng chưa thành thân gì cả, bọn họ muốn mụ mối tìm giúp một nha đầu, muốn làm cái kia."Những lời phía dưới, Trương thẩm tử không nói nữa, Tiền Mộc Mộc lại nghe hiểu rất rõ.Nàng khẽ thở dài một tiếng.Không nói gì cả."Chậc!" Trương thẩm tử bĩu môi khinh bỉ, "Cố thẩm tử đó làm chuyện thất đức như vậy, cũng không sợ sau này bị báo ứng, đúng thật là tiền gì cũng dám kiếm.""Người thất đứng, mới sống lâu nhất." Tiền Mộc Mộc nói.Trương thẩm tử liên tục gật đầu."Cũng đúng, loại người như vậy không có lương tâm, sao có thể giống như chúng ta có lòng biết nhục, kiểu người như bọn họ đều sống cho hiện tại, cũng không nghĩ nhiều."Trương thẩm tử đột nhiên giật nảy mình nói: "Ôi da trong nhà ta còn có việc chưa làm xong, ta về trước đây, thuốc đó làm phiền ngươi nhé.""Đi thôi đi thôi, đi làm việc đi." Tiền Mộc Mộc phẩy phất tay ra phía trước, quay đầu cũng vào trong nhà.Lệ Lâm Thanh uống xong một bát thuốc, sắc mặt lạnh lùng, khẽ cau mày, rõ ràng là bị đắng đến khó chịu, nhưng cũng không chịu nói cảm giác của chính mình.Tiền Mộc Mộc nhìn dáng vẻ cố chống đỡ của hắn, không biết sao lại thấy buồn cười, nàng vào phòng mình lấy một gói kẹo sữa, xé ra để một viên vào tay Lệ Lâm Thanh.Lệ Lâm Thanh cúi đầu nhìn, hình dạng dài màu trắng sữa vừa nhìn là biết là kẹo.Hắn dừng một chút, từ từ cho vào miệng.Mùi sữa lan tỏa trong miệng, làm nhạt đi vị đắng chát của nước thuốc, vết thương trong nháy mắt gần như cũng không đau nữa, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.