Chương 1 Một tiếng sau khi chơi game với Chu Thần An, cụm từ “Linh Vân Chi Chí là ai” lập tức lọt top hotsearch. Tôi bấm vào siêu thoại “Hoàng hôn Thần An” trên Weibo của cậu theo đường dẫn. Hóa ra biệt danh thi đấu của cậu ấy là “Hoàng Hôn”. Không hiểu sao tên này lại quen thuộc đến lạ. Tôi phóng to một bức ảnh fan làm để "tẩy não" người khác về cậu, nhìn kỹ—vẫn là gương mặt tuấn tú ấy. Cậu vốn lạnh lùng, nhưng khóe mắt và môi lúc nào cũng hơi cong, khiến khuôn mặt lạnh như băng tuyết thêm phần sống động. Ở thời trung học, gương mặt ấy từng khiến nhiều lớp bên cạnh, thậm chí nữ sinh cùng khối đứng ngoài cửa lớp lén ngó trộm, không ít cô còn chủ động bắt chuyện kết bạn. Giờ đứng trên sân khấu giải đấu quốc gia, nhan sắc ấy càng trở thành vũ khí hút fan đáng gờm. Tôi đọc những bình luận trong siêu thoại và bật cười. Sau từng ấy năm, Chu Thần An vẫn thế. Ít nói nhưng chắc chắn làm; ít cười nhưng khi cười thì rạng rỡ vô cùng. Trong đó còn có đoạn ghi lại livestream lúc cậu chơi game với…
Chương 10: Chương 10
Thắng Game Nhưng Cũng Thua EmTác giả: Mèo MinTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1 Một tiếng sau khi chơi game với Chu Thần An, cụm từ “Linh Vân Chi Chí là ai” lập tức lọt top hotsearch. Tôi bấm vào siêu thoại “Hoàng hôn Thần An” trên Weibo của cậu theo đường dẫn. Hóa ra biệt danh thi đấu của cậu ấy là “Hoàng Hôn”. Không hiểu sao tên này lại quen thuộc đến lạ. Tôi phóng to một bức ảnh fan làm để "tẩy não" người khác về cậu, nhìn kỹ—vẫn là gương mặt tuấn tú ấy. Cậu vốn lạnh lùng, nhưng khóe mắt và môi lúc nào cũng hơi cong, khiến khuôn mặt lạnh như băng tuyết thêm phần sống động. Ở thời trung học, gương mặt ấy từng khiến nhiều lớp bên cạnh, thậm chí nữ sinh cùng khối đứng ngoài cửa lớp lén ngó trộm, không ít cô còn chủ động bắt chuyện kết bạn. Giờ đứng trên sân khấu giải đấu quốc gia, nhan sắc ấy càng trở thành vũ khí hút fan đáng gờm. Tôi đọc những bình luận trong siêu thoại và bật cười. Sau từng ấy năm, Chu Thần An vẫn thế. Ít nói nhưng chắc chắn làm; ít cười nhưng khi cười thì rạng rỡ vô cùng. Trong đó còn có đoạn ghi lại livestream lúc cậu chơi game với… Tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì à?”Âm thanh trong phòng khá ồn, cậu ấy nghiêng người lại gần tôi, mùi hương quen thuộc phảng phất: “Bạn làm truyền thông của tớ nói, tìm ra ‘người bạn học cũ’ tung tin rồi.”Thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, tôi bất giác căng thẳng, sợ nghe thấy cái tên quen thuộc: “Ai vậy, tớ có quen không?”Chu Thần An cầm ly nước trái cây trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào người đàn ông cao gầy đang bắt chuyện khắp nơi: “Vẫn là Lâm Khác.”Tôi run lên, suýt chút nữa bật dậy chất vấn cậu ta, tôi với cậu ta không oán không thù, sao lại hại tôi hết lần này đến lần khác?Chu Thần An vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: “Để tớ.”Cậu ấy đứng dậy, đi đến bên TV, đưa điện thoại cho một người bạn thân từ thời cấp ba, nói mấy câu.Cậu bạn nhìn tôi rồi lại nhìn Lâm Khác, nghiêm túc gật đầu.Chu Thần An bước đến trước TV, cầm mic, hắng giọng: “Xin lỗi mọi người, làm phiền chút, tớ có chuyện cũ muốn hỏi Phó chủ tịch Lâm.”Lâm Khác đang tươi cười mời rượu sững người lại, cùng mọi người quay đầu nhìn về phía đó.Chu Thần An nhìn thẳng vào cậu ta, từng chữ rõ ràng: “Lâm Khác, tại sao cậu nhiều lần tung tin đồn bố Lộ Vân Linh là kim chủ của cô ấy, còn nói cô ấy bị bao nuôi?”Màn hình sau lưng sáng lên, bạn cậu ấy đã kết nối máy chiếu.Hiện lên là ảnh chụp màn hình tin nhắn Lâm Khác từng gửi trong nhóm hội học sinh năm đó, cùng với đoạn chat của cậu ta với tài khoản tin tức và ID sử dụng.Avatar của tài khoản trùng khớp với hình đại diện trên WeChat của cậu ta – một nhân vật hoạt hình. IP đăng nhập cũng hoàn toàn giống.Lâm Khác thoáng sững lại, rồi cười xã giao: “Chỉ là hiểu lầm thôi, năm đó tôi nghe có tin đồn như vậy nên mới hỏi trong nhóm để xác minh. Còn chuyện gần đây Vân Linh bị bôi nhọ, tôi hoàn toàn không hay biết.”Cậu ta quay sang mọi người, giọng nghiêm túc: “Là cán bộ học sinh, tôi luôn coi trọng đoàn kết bạn bè, chưa từng làm việc gì gây tổn hại đến người khác.”“Cậu nói dối!” Một giọng nữ vang lên, là bạn cùng bàn cũ của Lâm Khác.Cô ấy kích động đến mức thân thể và giọng nói đều run rẩy: “Tôi biết cậu luôn ghen tị với Lộ Vân Linh, vì cô ấy dễ dàng giành hạng nhất, còn cậu dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua được.”“Cậu luôn nhỏ nhen như vậy, ai vượt qua cậu trong học tập hay thi cử, cậu sẽ giả vờ quan tâm rồi dò hỏi cách người ta đạt được thành tích.”“Thậm chí cậu còn ám chỉ với người khác rằng họ dùng thủ đoạn không chính đáng.”“Đặc biệt là với những bạn nữ giỏi giang, cậu luôn nghi ngờ họ gian lận, hoặc dựng chuyện bôi nhọ để hạ thấp họ.”Cô gái càng nói càng kích động, đứng hẳn dậy: “Hồi đó tôi phát hiện bí mật bẩn thỉu của cậu, cậu dọa tôi sẽ dùng mối quan hệ khiến tôi không ngóc đầu lên nổi. Tôi còn không biết cậu từng làm bao nhiêu chuyện thế này. Vậy mà cũng dám nói là ‘bạn học đoàn kết’?!”Cả phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.Lời của cô bạn ấy rõ ràng đã khơi dậy hồi ức của không ít người.Thì ra lòng đố kỵ của đàn ông, cũng không hề kém cạnh ai.
Tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì à?”
Âm thanh trong phòng khá ồn, cậu ấy nghiêng người lại gần tôi, mùi hương quen thuộc phảng phất: “Bạn làm truyền thông của tớ nói, tìm ra ‘người bạn học cũ’ tung tin rồi.”
Thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, tôi bất giác căng thẳng, sợ nghe thấy cái tên quen thuộc: “Ai vậy, tớ có quen không?”
Chu Thần An cầm ly nước trái cây trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào người đàn ông cao gầy đang bắt chuyện khắp nơi: “Vẫn là Lâm Khác.”
Tôi run lên, suýt chút nữa bật dậy chất vấn cậu ta, tôi với cậu ta không oán không thù, sao lại hại tôi hết lần này đến lần khác?
Chu Thần An vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: “Để tớ.”
Cậu ấy đứng dậy, đi đến bên TV, đưa điện thoại cho một người bạn thân từ thời cấp ba, nói mấy câu.
Cậu bạn nhìn tôi rồi lại nhìn Lâm Khác, nghiêm túc gật đầu.
Chu Thần An bước đến trước TV, cầm mic, hắng giọng: “Xin lỗi mọi người, làm phiền chút, tớ có chuyện cũ muốn hỏi Phó chủ tịch Lâm.”
Lâm Khác đang tươi cười mời rượu sững người lại, cùng mọi người quay đầu nhìn về phía đó.
Chu Thần An nhìn thẳng vào cậu ta, từng chữ rõ ràng: “Lâm Khác, tại sao cậu nhiều lần tung tin đồn bố Lộ Vân Linh là kim chủ của cô ấy, còn nói cô ấy bị bao nuôi?”
Màn hình sau lưng sáng lên, bạn cậu ấy đã kết nối máy chiếu.
Hiện lên là ảnh chụp màn hình tin nhắn Lâm Khác từng gửi trong nhóm hội học sinh năm đó, cùng với đoạn chat của cậu ta với tài khoản tin tức và ID sử dụng.
Avatar của tài khoản trùng khớp với hình đại diện trên WeChat của cậu ta – một nhân vật hoạt hình. IP đăng nhập cũng hoàn toàn giống.
Lâm Khác thoáng sững lại, rồi cười xã giao: “Chỉ là hiểu lầm thôi, năm đó tôi nghe có tin đồn như vậy nên mới hỏi trong nhóm để xác minh. Còn chuyện gần đây Vân Linh bị bôi nhọ, tôi hoàn toàn không hay biết.”
Cậu ta quay sang mọi người, giọng nghiêm túc: “Là cán bộ học sinh, tôi luôn coi trọng đoàn kết bạn bè, chưa từng làm việc gì gây tổn hại đến người khác.”
“Cậu nói dối!” Một giọng nữ vang lên, là bạn cùng bàn cũ của Lâm Khác.
Cô ấy kích động đến mức thân thể và giọng nói đều run rẩy: “Tôi biết cậu luôn ghen tị với Lộ Vân Linh, vì cô ấy dễ dàng giành hạng nhất, còn cậu dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua được.”
“Cậu luôn nhỏ nhen như vậy, ai vượt qua cậu trong học tập hay thi cử, cậu sẽ giả vờ quan tâm rồi dò hỏi cách người ta đạt được thành tích.”
“Thậm chí cậu còn ám chỉ với người khác rằng họ dùng thủ đoạn không chính đáng.”
“Đặc biệt là với những bạn nữ giỏi giang, cậu luôn nghi ngờ họ gian lận, hoặc dựng chuyện bôi nhọ để hạ thấp họ.”
Cô gái càng nói càng kích động, đứng hẳn dậy: “Hồi đó tôi phát hiện bí mật bẩn thỉu của cậu, cậu dọa tôi sẽ dùng mối quan hệ khiến tôi không ngóc đầu lên nổi. Tôi còn không biết cậu từng làm bao nhiêu chuyện thế này. Vậy mà cũng dám nói là ‘bạn học đoàn kết’?!”
Cả phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.
Lời của cô bạn ấy rõ ràng đã khơi dậy hồi ức của không ít người.
Thì ra lòng đố kỵ của đàn ông, cũng không hề kém cạnh ai.
Thắng Game Nhưng Cũng Thua EmTác giả: Mèo MinTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1 Một tiếng sau khi chơi game với Chu Thần An, cụm từ “Linh Vân Chi Chí là ai” lập tức lọt top hotsearch. Tôi bấm vào siêu thoại “Hoàng hôn Thần An” trên Weibo của cậu theo đường dẫn. Hóa ra biệt danh thi đấu của cậu ấy là “Hoàng Hôn”. Không hiểu sao tên này lại quen thuộc đến lạ. Tôi phóng to một bức ảnh fan làm để "tẩy não" người khác về cậu, nhìn kỹ—vẫn là gương mặt tuấn tú ấy. Cậu vốn lạnh lùng, nhưng khóe mắt và môi lúc nào cũng hơi cong, khiến khuôn mặt lạnh như băng tuyết thêm phần sống động. Ở thời trung học, gương mặt ấy từng khiến nhiều lớp bên cạnh, thậm chí nữ sinh cùng khối đứng ngoài cửa lớp lén ngó trộm, không ít cô còn chủ động bắt chuyện kết bạn. Giờ đứng trên sân khấu giải đấu quốc gia, nhan sắc ấy càng trở thành vũ khí hút fan đáng gờm. Tôi đọc những bình luận trong siêu thoại và bật cười. Sau từng ấy năm, Chu Thần An vẫn thế. Ít nói nhưng chắc chắn làm; ít cười nhưng khi cười thì rạng rỡ vô cùng. Trong đó còn có đoạn ghi lại livestream lúc cậu chơi game với… Tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì à?”Âm thanh trong phòng khá ồn, cậu ấy nghiêng người lại gần tôi, mùi hương quen thuộc phảng phất: “Bạn làm truyền thông của tớ nói, tìm ra ‘người bạn học cũ’ tung tin rồi.”Thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, tôi bất giác căng thẳng, sợ nghe thấy cái tên quen thuộc: “Ai vậy, tớ có quen không?”Chu Thần An cầm ly nước trái cây trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào người đàn ông cao gầy đang bắt chuyện khắp nơi: “Vẫn là Lâm Khác.”Tôi run lên, suýt chút nữa bật dậy chất vấn cậu ta, tôi với cậu ta không oán không thù, sao lại hại tôi hết lần này đến lần khác?Chu Thần An vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: “Để tớ.”Cậu ấy đứng dậy, đi đến bên TV, đưa điện thoại cho một người bạn thân từ thời cấp ba, nói mấy câu.Cậu bạn nhìn tôi rồi lại nhìn Lâm Khác, nghiêm túc gật đầu.Chu Thần An bước đến trước TV, cầm mic, hắng giọng: “Xin lỗi mọi người, làm phiền chút, tớ có chuyện cũ muốn hỏi Phó chủ tịch Lâm.”Lâm Khác đang tươi cười mời rượu sững người lại, cùng mọi người quay đầu nhìn về phía đó.Chu Thần An nhìn thẳng vào cậu ta, từng chữ rõ ràng: “Lâm Khác, tại sao cậu nhiều lần tung tin đồn bố Lộ Vân Linh là kim chủ của cô ấy, còn nói cô ấy bị bao nuôi?”Màn hình sau lưng sáng lên, bạn cậu ấy đã kết nối máy chiếu.Hiện lên là ảnh chụp màn hình tin nhắn Lâm Khác từng gửi trong nhóm hội học sinh năm đó, cùng với đoạn chat của cậu ta với tài khoản tin tức và ID sử dụng.Avatar của tài khoản trùng khớp với hình đại diện trên WeChat của cậu ta – một nhân vật hoạt hình. IP đăng nhập cũng hoàn toàn giống.Lâm Khác thoáng sững lại, rồi cười xã giao: “Chỉ là hiểu lầm thôi, năm đó tôi nghe có tin đồn như vậy nên mới hỏi trong nhóm để xác minh. Còn chuyện gần đây Vân Linh bị bôi nhọ, tôi hoàn toàn không hay biết.”Cậu ta quay sang mọi người, giọng nghiêm túc: “Là cán bộ học sinh, tôi luôn coi trọng đoàn kết bạn bè, chưa từng làm việc gì gây tổn hại đến người khác.”“Cậu nói dối!” Một giọng nữ vang lên, là bạn cùng bàn cũ của Lâm Khác.Cô ấy kích động đến mức thân thể và giọng nói đều run rẩy: “Tôi biết cậu luôn ghen tị với Lộ Vân Linh, vì cô ấy dễ dàng giành hạng nhất, còn cậu dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua được.”“Cậu luôn nhỏ nhen như vậy, ai vượt qua cậu trong học tập hay thi cử, cậu sẽ giả vờ quan tâm rồi dò hỏi cách người ta đạt được thành tích.”“Thậm chí cậu còn ám chỉ với người khác rằng họ dùng thủ đoạn không chính đáng.”“Đặc biệt là với những bạn nữ giỏi giang, cậu luôn nghi ngờ họ gian lận, hoặc dựng chuyện bôi nhọ để hạ thấp họ.”Cô gái càng nói càng kích động, đứng hẳn dậy: “Hồi đó tôi phát hiện bí mật bẩn thỉu của cậu, cậu dọa tôi sẽ dùng mối quan hệ khiến tôi không ngóc đầu lên nổi. Tôi còn không biết cậu từng làm bao nhiêu chuyện thế này. Vậy mà cũng dám nói là ‘bạn học đoàn kết’?!”Cả phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.Lời của cô bạn ấy rõ ràng đã khơi dậy hồi ức của không ít người.Thì ra lòng đố kỵ của đàn ông, cũng không hề kém cạnh ai.