Tôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo.   Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường.   Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra.   Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à.   Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều.   Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao?   01   Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên!   Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại.   Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu.   Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh…

Chương 10: Chương 10

Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn TệTác giả: Giấc Mơ Thứ Bảy Của ĐêmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo.   Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường.   Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra.   Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à.   Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều.   Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao?   01   Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên!   Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại.   Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu.   Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh… Nhưng tôi không dám tiếp tục nữa, vội vàng đẩy anh ấy ra, quay người bỏ chạy. Kết quả là mặt đường trơn sau trận tuyết, tôi "rầm" một tiếng ngã úp mặt xuống đất. Các chị em à, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Kim Xán Xán tôi! Nhớ đốt cho tôi chiếc điện thoại Huawei mới nhất, nạp đầy tài khoản Alipay, để tôi dưới âm phủ cũng làm một tiểu phú bà. Về ký túc xá, Tiểu Mễ đập bàn điên cuồng: "Chỉ có vậy thôi á? Kim Xán Xán, cậu đã kiễng chân, đã chạm vào rồi, sao không làm thêm cú song xà đại chiến nữa hả?" "Hai người đúng là khiến tôi sốt ruột c.h.ế.t mất. Cậu từng tuyên bố hùng hồn sẽ dụ anh ta lên giường trong một tháng, giờ xem lại tiến độ của hai người xem, đúng là làm mất mặt tập thể 404 chúng ta quá!" Tôi vặn tay, ấm ức nói: "Nếu cậu thấy tớ chậm, thì cậu tự đi tìm một người đi." Tiểu Mễ đảo mắt trắng dã, ngã thẳng lên giường, giọng đầy đau khổ: "Cậu đàn em từng nói có cảm tình với tớ hôm trước, hôm nay lại bảo tớ giống chị gái cậu ta. Sao mấy chàng trai cứ ở bên tớ một thời gian, là lại biến thành quan hệ huyết thống thế này?" Ba chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt thở dài. Vấn đề này, với EQ yêu đương của tụi tôi thì không thể tìm ra đáp án được. Rất nhanh, đêm Giáng Sinh cũng đến. Tôi mua quà, đang phân vân nên sắp xếp thế nào thì Tống Gia Trạch rủ tôi đi ăn tối. Đi nhà hàng Tây! Anh ấy mời! Tôi đứng ở cửa, có hơi do dự: "Thật ra em vẫn thích lẩu cay hơn." Anh ấy kéo tôi đi vào: "Đã đặt chỗ rồi, không được đổi ý. Yên tâm, lương anh cao lắm." Vừa nghe nhạc piano live, vừa ăn bò bít tết tái bảy phần, đối diện là người đàn ông đẹp trai nhất nhà hàng. Tôi lâng lâng, cảm thấy mình chính là tiểu tiên nữ nổi bật nhất nơi đây. Tỏa sáng rực rỡ luôn ấy, các chị em. Ăn xong, Tống Gia Trạch nhìn tôi chăm chú: "Anh có chuẩn bị quà cho em." 19 Còn có cả quà nữa, anh ấy đúng là biết cách quá đi. Tôi cố gắng nhịn không bật cười ha hả, làm bộ nói: "Ây da, ăn một bữa là đã tốn kém rồi." Tôi dán mắt vào cái túi trên tay anh ấy: "Còn tặng quà gì nữa, em không quan tâm mấy thứ đó đâu." Anh ấy tặng tôi một chiếc vòng tay màu vàng, có ba cái kim nguyên bảo nhỏ xíu, trên mỗi cái đều khắc chữ: Kim Xán Xán. Tống Gia Trạch cúi đầu giúp tôi đeo vào, ánh đèn nhà hàng chiếu xuống, khiến hàng mi dài của anh ấy tạo nên một bóng mờ mờ dưới mắt. Tôi cảm động đến đỏ cả mắt: "Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Quà quý như vậy, em nhận không yên tâm cho lắm." Câu này tôi nói thật lòng. Anh ấy trầm mặc vài giây: "Mạ vàng thôi, không đắt, cứ yên tâm đeo đi." Vậy thì tốt quá rồi. Tôi cũng đẩy túi quà mình mang theo sang cho anh ấy. Là một người bạn gái đạt chuẩn, tất nhiên tôi cũng chuẩn bị quà. Là một đôi giày AJ, nghe nói con trai đều thích, nhưng tôi chưa từng thấy Tống Gia Trạch mang bao giờ. Anh ấy hơi cau mày: "Đôi này đắt lắm mà…" Tôi vội nói: "Là hàng fake, nhưng đánh giá đều nói giống hàng thật lắm, anh đừng chê nha." Thật ra là hàng chính hãng. Anh ấy tốt như vậy, tôi sao nỡ để anh mang đồ giả, nhưng tôi sợ nếu quà quá đắt sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh. Anh ấy nhìn tôi thật sâu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt trên hộp giày, giọng trầm lặng: "Xán Xán, có một chuyện anh muốn nói với em." Nghe là biết chuyện quan trọng, tôi lập tức ngồi thẳng lưng lại. Đúng lúc này, điện thoại anh ấy rung lên. Anh ấy nhíu mày nghe máy, không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh lập tức trầm xuống. 20 Anh ấy chỉ đáp qua loa vài câu, rồi đầy áy náy đứng dậy: “Xin lỗi, Xán Xán, bên bố anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến.” Về đến ký túc xá, Tiểu Mễ và các bạn nhìn thấy chiếc vòng tay vàng của tôi thì hét lên: “Đừng nói là mạ vàng nhé, nếu tôi mà có bạn trai đẹp trai như Tống Gia Trạch, cho dù là vòng nhựa, tôi cũng cười đến tỉnh trong mơ.” Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3Tôi lắc lắc sợi dây chuyền trên tay, mấy miếng vàng va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, còn hay hơn cả tiếng đếm tiền. 

Nhưng tôi không dám tiếp tục nữa, vội vàng đẩy anh ấy ra, quay người bỏ chạy.

 

Kết quả là mặt đường trơn sau trận tuyết, tôi "rầm" một tiếng ngã úp mặt xuống đất.

 

Các chị em à, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Kim Xán Xán tôi!

 

Nhớ đốt cho tôi chiếc điện thoại Huawei mới nhất, nạp đầy tài khoản Alipay, để tôi dưới âm phủ cũng làm một tiểu phú bà.

 

Về ký túc xá, Tiểu Mễ đập bàn điên cuồng: "Chỉ có vậy thôi á? Kim Xán Xán, cậu đã kiễng chân, đã chạm vào rồi, sao không làm thêm cú song xà đại chiến nữa hả?"

 

"Hai người đúng là khiến tôi sốt ruột c.h.ế.t mất. Cậu từng tuyên bố hùng hồn sẽ dụ anh ta lên giường trong một tháng, giờ xem lại tiến độ của hai người xem, đúng là làm mất mặt tập thể 404 chúng ta quá!"

 

Tôi vặn tay, ấm ức nói: "Nếu cậu thấy tớ chậm, thì cậu tự đi tìm một người đi."

 

Tiểu Mễ đảo mắt trắng dã, ngã thẳng lên giường, giọng đầy đau khổ: "Cậu đàn em từng nói có cảm tình với tớ hôm trước, hôm nay lại bảo tớ giống chị gái cậu ta. Sao mấy chàng trai cứ ở bên tớ một thời gian, là lại biến thành quan hệ huyết thống thế này?"

 

Ba chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt thở dài.

 

Vấn đề này, với EQ yêu đương của tụi tôi thì không thể tìm ra đáp án được.

 

Rất nhanh, đêm Giáng Sinh cũng đến.

 

Tôi mua quà, đang phân vân nên sắp xếp thế nào thì Tống Gia Trạch rủ tôi đi ăn tối.

 

Đi nhà hàng Tây!

 

Anh ấy mời!

 

Tôi đứng ở cửa, có hơi do dự: "Thật ra em vẫn thích lẩu cay hơn."

 

Anh ấy kéo tôi đi vào: "Đã đặt chỗ rồi, không được đổi ý. Yên tâm, lương anh cao lắm."

 

Vừa nghe nhạc piano live, vừa ăn bò bít tết tái bảy phần, đối diện là người đàn ông đẹp trai nhất nhà hàng. Tôi lâng lâng, cảm thấy mình chính là tiểu tiên nữ nổi bật nhất nơi đây.

 

Tỏa sáng rực rỡ luôn ấy, các chị em.

 

Ăn xong, Tống Gia Trạch nhìn tôi chăm chú: "Anh có chuẩn bị quà cho em."

 

19

 

Còn có cả quà nữa, anh ấy đúng là biết cách quá đi.

 

Tôi cố gắng nhịn không bật cười ha hả, làm bộ nói: "Ây da, ăn một bữa là đã tốn kém rồi."

 

Tôi dán mắt vào cái túi trên tay anh ấy: "Còn tặng quà gì nữa, em không quan tâm mấy thứ đó đâu."

 

Anh ấy tặng tôi một chiếc vòng tay màu vàng, có ba cái kim nguyên bảo nhỏ xíu, trên mỗi cái đều khắc chữ: Kim Xán Xán.

 

Tống Gia Trạch cúi đầu giúp tôi đeo vào, ánh đèn nhà hàng chiếu xuống, khiến hàng mi dài của anh ấy tạo nên một bóng mờ mờ dưới mắt.

 

Tôi cảm động đến đỏ cả mắt: "Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Quà quý như vậy, em nhận không yên tâm cho lắm."

 

Câu này tôi nói thật lòng.

 

Anh ấy trầm mặc vài giây: "Mạ vàng thôi, không đắt, cứ yên tâm đeo đi."

 

Vậy thì tốt quá rồi.

 

Tôi cũng đẩy túi quà mình mang theo sang cho anh ấy.

 

Là một người bạn gái đạt chuẩn, tất nhiên tôi cũng chuẩn bị quà.

 

Là một đôi giày AJ, nghe nói con trai đều thích, nhưng tôi chưa từng thấy Tống Gia Trạch mang bao giờ.

 

Anh ấy hơi cau mày: "Đôi này đắt lắm mà…"

 

Tôi vội nói: "Là hàng fake, nhưng đánh giá đều nói giống hàng thật lắm, anh đừng chê nha."

 

Thật ra là hàng chính hãng.

 

Anh ấy tốt như vậy, tôi sao nỡ để anh mang đồ giả, nhưng tôi sợ nếu quà quá đắt sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh.

 

Anh ấy nhìn tôi thật sâu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt trên hộp giày, giọng trầm lặng: "Xán Xán, có một chuyện anh muốn nói với em."

 

Nghe là biết chuyện quan trọng, tôi lập tức ngồi thẳng lưng lại.

 

Đúng lúc này, điện thoại anh ấy rung lên.

 

Anh ấy nhíu mày nghe máy, không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

 

20

 

Anh ấy chỉ đáp qua loa vài câu, rồi đầy áy náy đứng dậy: “Xin lỗi, Xán Xán, bên bố anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến.”

 

Về đến ký túc xá, Tiểu Mễ và các bạn nhìn thấy chiếc vòng tay vàng của tôi thì hét lên: “Đừng nói là mạ vàng nhé, nếu tôi mà có bạn trai đẹp trai như Tống Gia Trạch, cho dù là vòng nhựa, tôi cũng cười đến tỉnh trong mơ.”

 

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi lắc lắc sợi dây chuyền trên tay, mấy miếng vàng va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, còn hay hơn cả tiếng đếm tiền.

 

Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn TệTác giả: Giấc Mơ Thứ Bảy Của ĐêmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo.   Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường.   Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra.   Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à.   Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều.   Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao?   01   Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên!   Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại.   Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu.   Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh… Nhưng tôi không dám tiếp tục nữa, vội vàng đẩy anh ấy ra, quay người bỏ chạy. Kết quả là mặt đường trơn sau trận tuyết, tôi "rầm" một tiếng ngã úp mặt xuống đất. Các chị em à, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Kim Xán Xán tôi! Nhớ đốt cho tôi chiếc điện thoại Huawei mới nhất, nạp đầy tài khoản Alipay, để tôi dưới âm phủ cũng làm một tiểu phú bà. Về ký túc xá, Tiểu Mễ đập bàn điên cuồng: "Chỉ có vậy thôi á? Kim Xán Xán, cậu đã kiễng chân, đã chạm vào rồi, sao không làm thêm cú song xà đại chiến nữa hả?" "Hai người đúng là khiến tôi sốt ruột c.h.ế.t mất. Cậu từng tuyên bố hùng hồn sẽ dụ anh ta lên giường trong một tháng, giờ xem lại tiến độ của hai người xem, đúng là làm mất mặt tập thể 404 chúng ta quá!" Tôi vặn tay, ấm ức nói: "Nếu cậu thấy tớ chậm, thì cậu tự đi tìm một người đi." Tiểu Mễ đảo mắt trắng dã, ngã thẳng lên giường, giọng đầy đau khổ: "Cậu đàn em từng nói có cảm tình với tớ hôm trước, hôm nay lại bảo tớ giống chị gái cậu ta. Sao mấy chàng trai cứ ở bên tớ một thời gian, là lại biến thành quan hệ huyết thống thế này?" Ba chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt thở dài. Vấn đề này, với EQ yêu đương của tụi tôi thì không thể tìm ra đáp án được. Rất nhanh, đêm Giáng Sinh cũng đến. Tôi mua quà, đang phân vân nên sắp xếp thế nào thì Tống Gia Trạch rủ tôi đi ăn tối. Đi nhà hàng Tây! Anh ấy mời! Tôi đứng ở cửa, có hơi do dự: "Thật ra em vẫn thích lẩu cay hơn." Anh ấy kéo tôi đi vào: "Đã đặt chỗ rồi, không được đổi ý. Yên tâm, lương anh cao lắm." Vừa nghe nhạc piano live, vừa ăn bò bít tết tái bảy phần, đối diện là người đàn ông đẹp trai nhất nhà hàng. Tôi lâng lâng, cảm thấy mình chính là tiểu tiên nữ nổi bật nhất nơi đây. Tỏa sáng rực rỡ luôn ấy, các chị em. Ăn xong, Tống Gia Trạch nhìn tôi chăm chú: "Anh có chuẩn bị quà cho em." 19 Còn có cả quà nữa, anh ấy đúng là biết cách quá đi. Tôi cố gắng nhịn không bật cười ha hả, làm bộ nói: "Ây da, ăn một bữa là đã tốn kém rồi." Tôi dán mắt vào cái túi trên tay anh ấy: "Còn tặng quà gì nữa, em không quan tâm mấy thứ đó đâu." Anh ấy tặng tôi một chiếc vòng tay màu vàng, có ba cái kim nguyên bảo nhỏ xíu, trên mỗi cái đều khắc chữ: Kim Xán Xán. Tống Gia Trạch cúi đầu giúp tôi đeo vào, ánh đèn nhà hàng chiếu xuống, khiến hàng mi dài của anh ấy tạo nên một bóng mờ mờ dưới mắt. Tôi cảm động đến đỏ cả mắt: "Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Quà quý như vậy, em nhận không yên tâm cho lắm." Câu này tôi nói thật lòng. Anh ấy trầm mặc vài giây: "Mạ vàng thôi, không đắt, cứ yên tâm đeo đi." Vậy thì tốt quá rồi. Tôi cũng đẩy túi quà mình mang theo sang cho anh ấy. Là một người bạn gái đạt chuẩn, tất nhiên tôi cũng chuẩn bị quà. Là một đôi giày AJ, nghe nói con trai đều thích, nhưng tôi chưa từng thấy Tống Gia Trạch mang bao giờ. Anh ấy hơi cau mày: "Đôi này đắt lắm mà…" Tôi vội nói: "Là hàng fake, nhưng đánh giá đều nói giống hàng thật lắm, anh đừng chê nha." Thật ra là hàng chính hãng. Anh ấy tốt như vậy, tôi sao nỡ để anh mang đồ giả, nhưng tôi sợ nếu quà quá đắt sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh. Anh ấy nhìn tôi thật sâu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt trên hộp giày, giọng trầm lặng: "Xán Xán, có một chuyện anh muốn nói với em." Nghe là biết chuyện quan trọng, tôi lập tức ngồi thẳng lưng lại. Đúng lúc này, điện thoại anh ấy rung lên. Anh ấy nhíu mày nghe máy, không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh lập tức trầm xuống. 20 Anh ấy chỉ đáp qua loa vài câu, rồi đầy áy náy đứng dậy: “Xin lỗi, Xán Xán, bên bố anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến.” Về đến ký túc xá, Tiểu Mễ và các bạn nhìn thấy chiếc vòng tay vàng của tôi thì hét lên: “Đừng nói là mạ vàng nhé, nếu tôi mà có bạn trai đẹp trai như Tống Gia Trạch, cho dù là vòng nhựa, tôi cũng cười đến tỉnh trong mơ.” Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3Tôi lắc lắc sợi dây chuyền trên tay, mấy miếng vàng va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, còn hay hơn cả tiếng đếm tiền. 

Chương 10: Chương 10