Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…
Chương 82: Chương 82
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… Lúc trước cô bé vừa thấy ảnh là đã muốn đi rồi, nhưng Diệp Thanh Thanh là đứa trẻ hiểu chuyện, biết Thư Nhan lo cho hai đứa vất vả nên từ trước đến nay chưa bao giờ nói ra những suy nghĩ mà cô bé cho là sẽ thành gánh nặng cho mẹ."Là sở thú đó. Trong đó chẳng những có hổ và sư tử mà còn có khổng tước, gấu trúc và rất nhiều động vật nhỏ nữa. Muốn đi thì nhanh vệ sinh cá nhân nào, chúng ta phải xuất phát sớm một chút, nếu không thì phải xếp hàng lâu lắm." Thư Nhan vỗ đầu hai đứa bé.TBC"Mẹ tốt nhất trên đời! Con đi vệ sinh cá nhân đây!" Thiên Bảo như con thỏ chạy tọt vào toilet, rất tự giác đánh răng rửa mặt, sau đó cầm một chiếc ghế nhỏ ra ngồi chỗ gần cửa nhất như sợ Thư Nhan sẽ bỏ mình lại.Cô đội mũ cho hai đứa nhóc rồi dẫn chúng lên đường tới sở thú."Mẹ ơi, nhiều người quá!" Diệp Thanh Thanh hơi sốt ruột nhìn hàng dài đằng trước. Nếu không mua được vé thì phải làm sao đây? Không được thấy hổ và gấu trúc mất thôi.Thiên Bảo bên cạnh nhìn trái nhìn phải, nghịch ngợm muốn gạt tay Thư Nhan ra chạy đi chơi nhưng bị cô trừng mắt, cậu bĩu môi ngoan ngoãn trở lại.Khoảng nửa tiếng sau mới đến phiên Thư Nhan: "Vào rồi phải luôn đi sau lưng mẹ, biết chưa? Còn nhớ trước khi đi mẹ đã dặn gì với các con không?""Nhớ ạ, không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ do người lạ cho, không được đi với người lạ." Diệp Thanh Thanh lập tức nói làu làu ba điều không được."Thiên Bảo thì sao, con có nhớ không?" Thanh Thanh cô không lo, còn Diệp Thiên Bảo thì chưa chắc. Thằng nhỏ ngốc nghếch này có khi được người ta cho viên kẹo là đi theo luôn."Nhớ rồi ạ, phải luôn đi theo mẹ, không thấy mẹ phải tìm chú cảnh sát ngay." Thiên Bảo miệng thì nói nhưng tâm trí đã bay vào trong rồi."Đúng rồi! Con có thấy các cô chú mặc đồ xanh đó không? Không thấy mẹ là phải tìm họ ngay, không được tìm người khác, rõ chưa?" Thư Nhan không yên tâm, nhắc nhở lần nữa."Dạ rồi." Hai đứa nhóc dõng dạc trả lời.Biết ngay mà, kiểu gì cũng đi xem động vật thích quá, gì cũng quên hết cho xem. Thư Nhan lắc đầu ngao ngán, chút nữa phải trông chừng bọn nó cẩn thận mới được.Quả nhiên, đúng như cô đoán, Diệp Thiên Bảo vừa nhìn thấy con thú *****ên là buông tay Thư Nhan chạy qua ngay.Đây là lần *****ên bọn trẻ đến sở thú, Thư Nhan cũng không muốn quản quá nghiêm nên đành trông chừng chúng cẩn thận, không để chúng rời khỏi tầm nhìn của mình. May thay Diệp Thanh Thanh chỉ hào hứng một lúc rồi ngoan ngoan trở lại bên cạnh cô chứ không chạy nhảy như điên với Diệp Thiên Bảo."Mẹ nhìn kìa, là hổ đó." Thiên Bảo nhìn con hổ qua tấm lưới sắt, reo lên:"Hổ lớn quá! Nó có ăn thịt người không ạ?" "Tất nhiên rồi, và nó chuyên ăn trẻ con không ngoan đấy." Thư Nhan khẽ búng vào mũi cậu."Chị ơi, mọi người có muốn chụp ảnh không?" Nhân viên sở thú cầm máy ảnh đi tới.Thiên Bảo chưa biết máy ảnh là sao, Diệp Thanh Thanh từng xem ảnh của Vương Nghệ Đồng nên biết đó là gì, quay đầu nhìn về phía Thư Nhan, lần *****ên vòi vĩnh: "Mẹ ơi, con muốn!"Đây là lần *****ên Thanh Thanh vòi cô cái gì, Thư Nhan mừng rỡ sờ đầu cô bé."Bao nhiêu tiền một tấm?""10 tệ một tấm. Bây giờ chụp thì lát nữa rời sở thú là có ảnh đấy ạ." Nhân viên lấy biên lai ra, sẵn sàng viết bất cứ lúc nào.10 tệ một tấm ảnh khá đắt nhưng hiếm hoi lắm mới đi chơi, Thư Nhan quyết định không so đo. Ba người đứng chung một chỗ, chụp một tấm ảnh với hổ. Đây là bức hình chụp chung *****ên của ba người."Mẹ ơi, con muốn chụp với sư tử." Thiên Bảo đã biết chụp ảnh nghĩa là gì, chỉ vào sư tử reo lên."Được chứ." Thư Nhan hào phóng gật đầu, sau đó nói với Diệp Thanh Thanh: "Con cũng có thể chọn con mình thích để chụp chung.""Vậy con chọn gấu trúc được không ạ?" Hai mắt Diệp Thanh Thanh sáng ngời."Đương nhiên là được." Thư Nhan cười híp mắt, đáp.Sau khi đi dạo một vòng, vì đã thấm mệt nên Thư Nhan dẫn bọn trẻ đến khu vực nghỉ ngơi ngồi, mua ba cây kem cùng nhau ăn."Ngon quá mẹ ơi." Thiên Bảo chớp chớp mắt nhìn Thư Nhan."Ngon nhưng không được ăn nhiều đâu, không là chút nữa bị tiêu chảy đó." Thư Nhan mà không biết cậu bé đang nghĩ gì sao? Nói ngon thật ra là muốn ăn thêm cái nữa.Hơi thất vọng cúi đầu, bây giờ Thiên Bảo đã hiểu mẹ đã không cho cái gì thì cậu có khóc lóc quậy phá cũng vô dụng."Được rồi! Chút nữa mẹ sẽ dẫn hai đứa đi ăn KFC." Lúc vào sở thú Thư Nhan thấy có một tiệm KFC, khi đó cô rất bất ngờ vì nhìn thấy những từ quen thuộc ấy tại thế giới này.Có thể do tác giả thuộc thế giới đó của cô nên rất nhiều thứ trong thế giới này không quá khác so với thế giới cũ, kể cả một số thương hiệu vô cùng nổi tiếng, tác giả dùng luôn bối cảnh và tên trong thế giới cũ.
Lúc trước cô bé vừa thấy ảnh là đã muốn đi rồi, nhưng Diệp Thanh Thanh là đứa trẻ hiểu chuyện, biết Thư Nhan lo cho hai đứa vất vả nên từ trước đến nay chưa bao giờ nói ra những suy nghĩ mà cô bé cho là sẽ thành gánh nặng cho mẹ.
"Là sở thú đó. Trong đó chẳng những có hổ và sư tử mà còn có khổng tước, gấu trúc và rất nhiều động vật nhỏ nữa. Muốn đi thì nhanh vệ sinh cá nhân nào, chúng ta phải xuất phát sớm một chút, nếu không thì phải xếp hàng lâu lắm." Thư Nhan vỗ đầu hai đứa bé.
TBC
"Mẹ tốt nhất trên đời! Con đi vệ sinh cá nhân đây!" Thiên Bảo như con thỏ chạy tọt vào toilet, rất tự giác đánh răng rửa mặt, sau đó cầm một chiếc ghế nhỏ ra ngồi chỗ gần cửa nhất như sợ Thư Nhan sẽ bỏ mình lại.
Cô đội mũ cho hai đứa nhóc rồi dẫn chúng lên đường tới sở thú.
"Mẹ ơi, nhiều người quá!" Diệp Thanh Thanh hơi sốt ruột nhìn hàng dài đằng trước. Nếu không mua được vé thì phải làm sao đây? Không được thấy hổ và gấu trúc mất thôi.
Thiên Bảo bên cạnh nhìn trái nhìn phải, nghịch ngợm muốn gạt tay Thư Nhan ra chạy đi chơi nhưng bị cô trừng mắt, cậu bĩu môi ngoan ngoãn trở lại.
Khoảng nửa tiếng sau mới đến phiên Thư Nhan: "Vào rồi phải luôn đi sau lưng mẹ, biết chưa? Còn nhớ trước khi đi mẹ đã dặn gì với các con không?"
"Nhớ ạ, không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ do người lạ cho, không được đi với người lạ." Diệp Thanh Thanh lập tức nói làu làu ba điều không được.
"Thiên Bảo thì sao, con có nhớ không?" Thanh Thanh cô không lo, còn Diệp Thiên Bảo thì chưa chắc. Thằng nhỏ ngốc nghếch này có khi được người ta cho viên kẹo là đi theo luôn.
"Nhớ rồi ạ, phải luôn đi theo mẹ, không thấy mẹ phải tìm chú cảnh sát ngay." Thiên Bảo miệng thì nói nhưng tâm trí đã bay vào trong rồi.
"Đúng rồi! Con có thấy các cô chú mặc đồ xanh đó không? Không thấy mẹ là phải tìm họ ngay, không được tìm người khác, rõ chưa?" Thư Nhan không yên tâm, nhắc nhở lần nữa.
"Dạ rồi." Hai đứa nhóc dõng dạc trả lời.
Biết ngay mà, kiểu gì cũng đi xem động vật thích quá, gì cũng quên hết cho xem. Thư Nhan lắc đầu ngao ngán, chút nữa phải trông chừng bọn nó cẩn thận mới được.
Quả nhiên, đúng như cô đoán, Diệp Thiên Bảo vừa nhìn thấy con thú *****ên là buông tay Thư Nhan chạy qua ngay.
Đây là lần *****ên bọn trẻ đến sở thú, Thư Nhan cũng không muốn quản quá nghiêm nên đành trông chừng chúng cẩn thận, không để chúng rời khỏi tầm nhìn của mình. May thay Diệp Thanh Thanh chỉ hào hứng một lúc rồi ngoan ngoan trở lại bên cạnh cô chứ không chạy nhảy như điên với Diệp Thiên Bảo.
"Mẹ nhìn kìa, là hổ đó." Thiên Bảo nhìn con hổ qua tấm lưới sắt, reo lên:
"Hổ lớn quá! Nó có ăn thịt người không ạ?"
"Tất nhiên rồi, và nó chuyên ăn trẻ con không ngoan đấy." Thư Nhan khẽ búng vào mũi cậu.
"Chị ơi, mọi người có muốn chụp ảnh không?" Nhân viên sở thú cầm máy ảnh đi tới.
Thiên Bảo chưa biết máy ảnh là sao, Diệp Thanh Thanh từng xem ảnh của Vương Nghệ Đồng nên biết đó là gì, quay đầu nhìn về phía Thư Nhan, lần *****ên vòi vĩnh: "Mẹ ơi, con muốn!"
Đây là lần *****ên Thanh Thanh vòi cô cái gì, Thư Nhan mừng rỡ sờ đầu cô bé.
"Bao nhiêu tiền một tấm?"
"10 tệ một tấm. Bây giờ chụp thì lát nữa rời sở thú là có ảnh đấy ạ." Nhân viên lấy biên lai ra, sẵn sàng viết bất cứ lúc nào.
10 tệ một tấm ảnh khá đắt nhưng hiếm hoi lắm mới đi chơi, Thư Nhan quyết định không so đo. Ba người đứng chung một chỗ, chụp một tấm ảnh với hổ. Đây là bức hình chụp chung *****ên của ba người.
"Mẹ ơi, con muốn chụp với sư tử." Thiên Bảo đã biết chụp ảnh nghĩa là gì, chỉ vào sư tử reo lên.
"Được chứ." Thư Nhan hào phóng gật đầu, sau đó nói với Diệp Thanh Thanh: "Con cũng có thể chọn con mình thích để chụp chung."
"Vậy con chọn gấu trúc được không ạ?" Hai mắt Diệp Thanh Thanh sáng ngời.
"Đương nhiên là được." Thư Nhan cười híp mắt, đáp.
Sau khi đi dạo một vòng, vì đã thấm mệt nên Thư Nhan dẫn bọn trẻ đến khu vực nghỉ ngơi ngồi, mua ba cây kem cùng nhau ăn.
"Ngon quá mẹ ơi." Thiên Bảo chớp chớp mắt nhìn Thư Nhan.
"Ngon nhưng không được ăn nhiều đâu, không là chút nữa bị tiêu chảy đó." Thư Nhan mà không biết cậu bé đang nghĩ gì sao? Nói ngon thật ra là muốn ăn thêm cái nữa.
Hơi thất vọng cúi đầu, bây giờ Thiên Bảo đã hiểu mẹ đã không cho cái gì thì cậu có khóc lóc quậy phá cũng vô dụng.
"Được rồi! Chút nữa mẹ sẽ dẫn hai đứa đi ăn KFC." Lúc vào sở thú Thư Nhan thấy có một tiệm KFC, khi đó cô rất bất ngờ vì nhìn thấy những từ quen thuộc ấy tại thế giới này.
Có thể do tác giả thuộc thế giới đó của cô nên rất nhiều thứ trong thế giới này không quá khác so với thế giới cũ, kể cả một số thương hiệu vô cùng nổi tiếng, tác giả dùng luôn bối cảnh và tên trong thế giới cũ.
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… Lúc trước cô bé vừa thấy ảnh là đã muốn đi rồi, nhưng Diệp Thanh Thanh là đứa trẻ hiểu chuyện, biết Thư Nhan lo cho hai đứa vất vả nên từ trước đến nay chưa bao giờ nói ra những suy nghĩ mà cô bé cho là sẽ thành gánh nặng cho mẹ."Là sở thú đó. Trong đó chẳng những có hổ và sư tử mà còn có khổng tước, gấu trúc và rất nhiều động vật nhỏ nữa. Muốn đi thì nhanh vệ sinh cá nhân nào, chúng ta phải xuất phát sớm một chút, nếu không thì phải xếp hàng lâu lắm." Thư Nhan vỗ đầu hai đứa bé.TBC"Mẹ tốt nhất trên đời! Con đi vệ sinh cá nhân đây!" Thiên Bảo như con thỏ chạy tọt vào toilet, rất tự giác đánh răng rửa mặt, sau đó cầm một chiếc ghế nhỏ ra ngồi chỗ gần cửa nhất như sợ Thư Nhan sẽ bỏ mình lại.Cô đội mũ cho hai đứa nhóc rồi dẫn chúng lên đường tới sở thú."Mẹ ơi, nhiều người quá!" Diệp Thanh Thanh hơi sốt ruột nhìn hàng dài đằng trước. Nếu không mua được vé thì phải làm sao đây? Không được thấy hổ và gấu trúc mất thôi.Thiên Bảo bên cạnh nhìn trái nhìn phải, nghịch ngợm muốn gạt tay Thư Nhan ra chạy đi chơi nhưng bị cô trừng mắt, cậu bĩu môi ngoan ngoãn trở lại.Khoảng nửa tiếng sau mới đến phiên Thư Nhan: "Vào rồi phải luôn đi sau lưng mẹ, biết chưa? Còn nhớ trước khi đi mẹ đã dặn gì với các con không?""Nhớ ạ, không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ do người lạ cho, không được đi với người lạ." Diệp Thanh Thanh lập tức nói làu làu ba điều không được."Thiên Bảo thì sao, con có nhớ không?" Thanh Thanh cô không lo, còn Diệp Thiên Bảo thì chưa chắc. Thằng nhỏ ngốc nghếch này có khi được người ta cho viên kẹo là đi theo luôn."Nhớ rồi ạ, phải luôn đi theo mẹ, không thấy mẹ phải tìm chú cảnh sát ngay." Thiên Bảo miệng thì nói nhưng tâm trí đã bay vào trong rồi."Đúng rồi! Con có thấy các cô chú mặc đồ xanh đó không? Không thấy mẹ là phải tìm họ ngay, không được tìm người khác, rõ chưa?" Thư Nhan không yên tâm, nhắc nhở lần nữa."Dạ rồi." Hai đứa nhóc dõng dạc trả lời.Biết ngay mà, kiểu gì cũng đi xem động vật thích quá, gì cũng quên hết cho xem. Thư Nhan lắc đầu ngao ngán, chút nữa phải trông chừng bọn nó cẩn thận mới được.Quả nhiên, đúng như cô đoán, Diệp Thiên Bảo vừa nhìn thấy con thú *****ên là buông tay Thư Nhan chạy qua ngay.Đây là lần *****ên bọn trẻ đến sở thú, Thư Nhan cũng không muốn quản quá nghiêm nên đành trông chừng chúng cẩn thận, không để chúng rời khỏi tầm nhìn của mình. May thay Diệp Thanh Thanh chỉ hào hứng một lúc rồi ngoan ngoan trở lại bên cạnh cô chứ không chạy nhảy như điên với Diệp Thiên Bảo."Mẹ nhìn kìa, là hổ đó." Thiên Bảo nhìn con hổ qua tấm lưới sắt, reo lên:"Hổ lớn quá! Nó có ăn thịt người không ạ?" "Tất nhiên rồi, và nó chuyên ăn trẻ con không ngoan đấy." Thư Nhan khẽ búng vào mũi cậu."Chị ơi, mọi người có muốn chụp ảnh không?" Nhân viên sở thú cầm máy ảnh đi tới.Thiên Bảo chưa biết máy ảnh là sao, Diệp Thanh Thanh từng xem ảnh của Vương Nghệ Đồng nên biết đó là gì, quay đầu nhìn về phía Thư Nhan, lần *****ên vòi vĩnh: "Mẹ ơi, con muốn!"Đây là lần *****ên Thanh Thanh vòi cô cái gì, Thư Nhan mừng rỡ sờ đầu cô bé."Bao nhiêu tiền một tấm?""10 tệ một tấm. Bây giờ chụp thì lát nữa rời sở thú là có ảnh đấy ạ." Nhân viên lấy biên lai ra, sẵn sàng viết bất cứ lúc nào.10 tệ một tấm ảnh khá đắt nhưng hiếm hoi lắm mới đi chơi, Thư Nhan quyết định không so đo. Ba người đứng chung một chỗ, chụp một tấm ảnh với hổ. Đây là bức hình chụp chung *****ên của ba người."Mẹ ơi, con muốn chụp với sư tử." Thiên Bảo đã biết chụp ảnh nghĩa là gì, chỉ vào sư tử reo lên."Được chứ." Thư Nhan hào phóng gật đầu, sau đó nói với Diệp Thanh Thanh: "Con cũng có thể chọn con mình thích để chụp chung.""Vậy con chọn gấu trúc được không ạ?" Hai mắt Diệp Thanh Thanh sáng ngời."Đương nhiên là được." Thư Nhan cười híp mắt, đáp.Sau khi đi dạo một vòng, vì đã thấm mệt nên Thư Nhan dẫn bọn trẻ đến khu vực nghỉ ngơi ngồi, mua ba cây kem cùng nhau ăn."Ngon quá mẹ ơi." Thiên Bảo chớp chớp mắt nhìn Thư Nhan."Ngon nhưng không được ăn nhiều đâu, không là chút nữa bị tiêu chảy đó." Thư Nhan mà không biết cậu bé đang nghĩ gì sao? Nói ngon thật ra là muốn ăn thêm cái nữa.Hơi thất vọng cúi đầu, bây giờ Thiên Bảo đã hiểu mẹ đã không cho cái gì thì cậu có khóc lóc quậy phá cũng vô dụng."Được rồi! Chút nữa mẹ sẽ dẫn hai đứa đi ăn KFC." Lúc vào sở thú Thư Nhan thấy có một tiệm KFC, khi đó cô rất bất ngờ vì nhìn thấy những từ quen thuộc ấy tại thế giới này.Có thể do tác giả thuộc thế giới đó của cô nên rất nhiều thứ trong thế giới này không quá khác so với thế giới cũ, kể cả một số thương hiệu vô cùng nổi tiếng, tác giả dùng luôn bối cảnh và tên trong thế giới cũ.