Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…
Chương 110: Chương 110
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Tôi vẫn thường xuyên đến đây dọn dẹp, cô có thể trực tiếp vào ở, ga giường mới thay không lâu lắm mà cô cũng có thể thay bằng đồ của cô, lát nữa tôi sẽ thu dọn đồ ở trong tủ để cô treo áo quần của cô, mọi thứ trong bếp đều có thể dùng, nhưng muối, xì dầu vân vân thì cô phải tự chuẩn bị."Bà chủ bật đèn trong nhà vệ sinh lên bên trong cũng có bình nóng lạnh bằng gas, còn có một ít đồ dùng trong nhà tắm."Mấy cái này là của con trai tôi nếu cô có thể dùng thì dùng đi, để lâu quá cũng sẽ dễ hỏng." Xem xong nhà thì bà chủ đưa chìa khóa cho Thư Nhan muốn vào ở lúc nào cũng được.Thư Nhan ngàn lần cảm ơn, dắt Thiên Bảo đến nhà mới lấy đồ đạc, nhà của bà chủ thứ gì cũng có, nhưng đồ dùng hàng ngày và nồi niêu chén bát và cả ga giường chăn nệm nữa vẫn phải dùng đồ của riêng mình thì tốt hơn, đặc biệt là ga giường chăn nệm, không phải là chê chỉ là cảm thấy dùng đồ của mình càng thoải mái hơn.Lúc quay lại, Thư Nhan phát hiện trên đất bị kéo dài, chắc chắn là bà chủ khi đến dọn dẹp đã kéo hỏng rồi, đây thực sự...Thư Nhan đặt đồ xuống xắn tay áo lên, *****ên là lấy ga giường chăn nệm trong nhà của bà chủ giặt sạch hong lên đã, rồi thay ga giường vỏ chăn của mình vào sau đó bỏ áo quần của ba mẹ con vào trong tủ, và đi dọn dẹp phòng bếp một lúc là có thể vào ở được rồi."Thiên Bảo." Thư Nhan thở hổn hển mới phát hiện ra không nghe thấy động tĩnh của Thiên Bảo một lúc lâu rồi, bước ra bên ngoài thì đã thấy con trai đang ngủ ở trên ghế sofa nên đi đến bế cậu bé lên giường, nhìn thằng bé ngủ rất say nồng khóe miệng lại khẽ kéo lại, trẻ con rất nhạy cảm.TBCĐặt biệt là sau khi theo Thư Nhan đến một thành phố mới, tựa như biết được cái gì cùng phải dựa vào người mẹ Thư Nhan này nên không dám vật vả khóc lóc nữa, gần đây rất ngoan ngoãn, và rất cố gắng để nhận được sự thừa nhận của cô ấy, bản chất của trẻ con đều rất tốt, sở dĩ bọn trẻ hỗn hào tất cả không phải là vì có một người phụ huynh thiếu văn hóa hay sao.Giúp cậu bé kéo chăn đắp lại, Thư Nhan đi vào nhà bếp làm việc, làm xong hết rồi thì Thiên Bảo cũng đã tỉnh."Mẹ, sau này mình sống ở đây sao?""Đúng đấy, sau này sẽ sống ở đây, cuối năm là có thể sống ở trong ngôi nhà mới chúng ta, đến lúc đó không cần chuyển nhà nữa." Thư Nhan hiểu rằng chuyển lui chuyển tới cũng không tốt với bọn trẻ, nhưng giờ cũng hết cách. Đưa con đến nhà cô giáo Lưu, Thanh Thanh đã đi học rồi, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại cô giáo Lưu và chồng cô ấy, Thư Nhan nói rõ lý do mình đến đây, cô giáo Lưu không nói lời nào liền đồng ý."Tìm được nhà thì tốt quá rồi, con cái phải để tự mẹ nuôi dưỡng là điều tốt nhất." Cô giáo Lưu dẫn Thư Nhan đi thu dọn mọi thứ, vừa nói với Thư Nhan rằng Thanh Thanh hiểu chuyện như thế nào, mỗi lần cô ấy nấu ăn, Thanh Thanh sẽ giúp nhặt rau rửa rau, thấy cơm cô ấy ăn gần hết rồi sẽ giúp cầm lấy bát và đũa, ăn xong rồi cũng sẽ thu dọn lại, cùng với bạn học nam khác sẽ hoàn toàn không giống nhau.Thư Nhan nghe xong lại không vui lắm, trẻ con hiểu chuyện thì tốt, nhưng hiểu chuyện quá sẽ khiến người khác đau lòng, nhất định là con bé sợ cô giáo lưu ghét bỏ nó, sau đó sẽ không nuôi nó nữa, sợ bản thân làm tăng áp lực cho mẹ mới thể hiện ngoan như vậy.Chăm sóc toàn thời gian là một trăm tệ một tháng, cô giáo Lưu nói gì mà cũng phải trả tiền lại có Thư Nhan."Chị đang làm gì vậy." Thư Nhan đẩy tiền lui: "Tôi tự làm kinh doanh phải thường xuyên đi lấy hàng, đến lúc đó có khả năng là phải làm phiền chi chăm sóc Thanh Thanh."Tiền chắc chắn sẽ không thể nhận lại, ngược lại Thư Nhan phải mua thịt và trái cây làm quà cảm ơn.Buổi chiều đi đón Thanh Thanh tan học khi nhìn thấy Thư Nhan ánh mắt của Diệp Thanh Thanh sáng lên, vác cặp sách trên lưng lon ton chạy đến: "Mẹ, sao mẹ lại đến vậy?""Mẹ tìm được nhà rồi, vì vậy mẹ đến đón con về nhà." Thư Nhan dắt mỗi tay mỗi đứa đi chợ rau mua thức ăn nấu cơm cho hai con ăn.Thiên Bảo thì không sao mấy ngày nay đều bên cạnh Thư Nhan, còn Diệp Thanh Thanh thì thật sự đã lâu lắm rồi không được ăn cơm mẹ nấu rồi, ăn được hương vị quen thuộc nên ăn được một bát cơm lớn, khi định đi xới thêm cơm thì bị Thư Nhan ngăn lại."Ăn no quá bụng sẽ đau, đừng ăn nữa." Thư Nhan gội đầu cho Diệp Thanh Thanh mới phát hiện đầu con bé vậy mà lại có chấy, bị lây ở đâu đây?"Con không biết, mẹ ơi ngứa quá." Không biết sao sau khi quay về Diệp Thanh Thanh làm nũng hơn lúc trước.Thư Nhan vội vàng đi gội đầu cho con bé sau đó dẫn con bé ra phòng khách ngồi bắt chấy, may mà không nhiều lắm, nhưng tất cả áo quần con bé mặt phải trụng qua nước sôi, ngay cả áo quần sạch kia cũng thế.
"Tôi vẫn thường xuyên đến đây dọn dẹp, cô có thể trực tiếp vào ở, ga giường mới thay không lâu lắm mà cô cũng có thể thay bằng đồ của cô, lát nữa tôi sẽ thu dọn đồ ở trong tủ để cô treo áo quần của cô, mọi thứ trong bếp đều có thể dùng, nhưng muối, xì dầu vân vân thì cô phải tự chuẩn bị."
Bà chủ bật đèn trong nhà vệ sinh lên bên trong cũng có bình nóng lạnh bằng gas, còn có một ít đồ dùng trong nhà tắm.
"Mấy cái này là của con trai tôi nếu cô có thể dùng thì dùng đi, để lâu quá cũng sẽ dễ hỏng." Xem xong nhà thì bà chủ đưa chìa khóa cho Thư Nhan muốn vào ở lúc nào cũng được.
Thư Nhan ngàn lần cảm ơn, dắt Thiên Bảo đến nhà mới lấy đồ đạc, nhà của bà chủ thứ gì cũng có, nhưng đồ dùng hàng ngày và nồi niêu chén bát và cả ga giường chăn nệm nữa vẫn phải dùng đồ của riêng mình thì tốt hơn, đặc biệt là ga giường chăn nệm, không phải là chê chỉ là cảm thấy dùng đồ của mình càng thoải mái hơn.
Lúc quay lại, Thư Nhan phát hiện trên đất bị kéo dài, chắc chắn là bà chủ khi đến dọn dẹp đã kéo hỏng rồi, đây thực sự...
Thư Nhan đặt đồ xuống xắn tay áo lên, *****ên là lấy ga giường chăn nệm trong nhà của bà chủ giặt sạch hong lên đã, rồi thay ga giường vỏ chăn của mình vào sau đó bỏ áo quần của ba mẹ con vào trong tủ, và đi dọn dẹp phòng bếp một lúc là có thể vào ở được rồi.
"Thiên Bảo." Thư Nhan thở hổn hển mới phát hiện ra không nghe thấy động tĩnh của Thiên Bảo một lúc lâu rồi, bước ra bên ngoài thì đã thấy con trai đang ngủ ở trên ghế sofa nên đi đến bế cậu bé lên giường, nhìn thằng bé ngủ rất say nồng khóe miệng lại khẽ kéo lại, trẻ con rất nhạy cảm.
TBC
Đặt biệt là sau khi theo Thư Nhan đến một thành phố mới, tựa như biết được cái gì cùng phải dựa vào người mẹ Thư Nhan này nên không dám vật vả khóc lóc nữa, gần đây rất ngoan ngoãn, và rất cố gắng để nhận được sự thừa nhận của cô ấy, bản chất của trẻ con đều rất tốt, sở dĩ bọn trẻ hỗn hào tất cả không phải là vì có một người phụ huynh thiếu văn hóa hay sao.
Giúp cậu bé kéo chăn đắp lại, Thư Nhan đi vào nhà bếp làm việc, làm xong hết rồi thì Thiên Bảo cũng đã tỉnh.
"Mẹ, sau này mình sống ở đây sao?"
"Đúng đấy, sau này sẽ sống ở đây, cuối năm là có thể sống ở trong ngôi nhà mới chúng ta, đến lúc đó không cần chuyển nhà nữa." Thư Nhan hiểu rằng chuyển lui chuyển tới cũng không tốt với bọn trẻ, nhưng giờ cũng hết cách.
Đưa con đến nhà cô giáo Lưu, Thanh Thanh đã đi học rồi, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại cô giáo Lưu và chồng cô ấy, Thư Nhan nói rõ lý do mình đến đây, cô giáo Lưu không nói lời nào liền đồng ý.
"Tìm được nhà thì tốt quá rồi, con cái phải để tự mẹ nuôi dưỡng là điều tốt nhất." Cô giáo Lưu dẫn Thư Nhan đi thu dọn mọi thứ, vừa nói với Thư Nhan rằng Thanh Thanh hiểu chuyện như thế nào, mỗi lần cô ấy nấu ăn, Thanh Thanh sẽ giúp nhặt rau rửa rau, thấy cơm cô ấy ăn gần hết rồi sẽ giúp cầm lấy bát và đũa, ăn xong rồi cũng sẽ thu dọn lại, cùng với bạn học nam khác sẽ hoàn toàn không giống nhau.
Thư Nhan nghe xong lại không vui lắm, trẻ con hiểu chuyện thì tốt, nhưng hiểu chuyện quá sẽ khiến người khác đau lòng, nhất định là con bé sợ cô giáo lưu ghét bỏ nó, sau đó sẽ không nuôi nó nữa, sợ bản thân làm tăng áp lực cho mẹ mới thể hiện ngoan như vậy.
Chăm sóc toàn thời gian là một trăm tệ một tháng, cô giáo Lưu nói gì mà cũng phải trả tiền lại có Thư Nhan.
"Chị đang làm gì vậy." Thư Nhan đẩy tiền lui: "Tôi tự làm kinh doanh phải thường xuyên đi lấy hàng, đến lúc đó có khả năng là phải làm phiền chi chăm sóc Thanh Thanh."
Tiền chắc chắn sẽ không thể nhận lại, ngược lại Thư Nhan phải mua thịt và trái cây làm quà cảm ơn.
Buổi chiều đi đón Thanh Thanh tan học khi nhìn thấy Thư Nhan ánh mắt của Diệp Thanh Thanh sáng lên, vác cặp sách trên lưng lon ton chạy đến: "Mẹ, sao mẹ lại đến vậy?"
"Mẹ tìm được nhà rồi, vì vậy mẹ đến đón con về nhà." Thư Nhan dắt mỗi tay mỗi đứa đi chợ rau mua thức ăn nấu cơm cho hai con ăn.
Thiên Bảo thì không sao mấy ngày nay đều bên cạnh Thư Nhan, còn Diệp Thanh Thanh thì thật sự đã lâu lắm rồi không được ăn cơm mẹ nấu rồi, ăn được hương vị quen thuộc nên ăn được một bát cơm lớn, khi định đi xới thêm cơm thì bị Thư Nhan ngăn lại.
"Ăn no quá bụng sẽ đau, đừng ăn nữa." Thư Nhan gội đầu cho Diệp Thanh Thanh mới phát hiện đầu con bé vậy mà lại có chấy, bị lây ở đâu đây?
"Con không biết, mẹ ơi ngứa quá." Không biết sao sau khi quay về Diệp Thanh Thanh làm nũng hơn lúc trước.
Thư Nhan vội vàng đi gội đầu cho con bé sau đó dẫn con bé ra phòng khách ngồi bắt chấy, may mà không nhiều lắm, nhưng tất cả áo quần con bé mặt phải trụng qua nước sôi, ngay cả áo quần sạch kia cũng thế.
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Tôi vẫn thường xuyên đến đây dọn dẹp, cô có thể trực tiếp vào ở, ga giường mới thay không lâu lắm mà cô cũng có thể thay bằng đồ của cô, lát nữa tôi sẽ thu dọn đồ ở trong tủ để cô treo áo quần của cô, mọi thứ trong bếp đều có thể dùng, nhưng muối, xì dầu vân vân thì cô phải tự chuẩn bị."Bà chủ bật đèn trong nhà vệ sinh lên bên trong cũng có bình nóng lạnh bằng gas, còn có một ít đồ dùng trong nhà tắm."Mấy cái này là của con trai tôi nếu cô có thể dùng thì dùng đi, để lâu quá cũng sẽ dễ hỏng." Xem xong nhà thì bà chủ đưa chìa khóa cho Thư Nhan muốn vào ở lúc nào cũng được.Thư Nhan ngàn lần cảm ơn, dắt Thiên Bảo đến nhà mới lấy đồ đạc, nhà của bà chủ thứ gì cũng có, nhưng đồ dùng hàng ngày và nồi niêu chén bát và cả ga giường chăn nệm nữa vẫn phải dùng đồ của riêng mình thì tốt hơn, đặc biệt là ga giường chăn nệm, không phải là chê chỉ là cảm thấy dùng đồ của mình càng thoải mái hơn.Lúc quay lại, Thư Nhan phát hiện trên đất bị kéo dài, chắc chắn là bà chủ khi đến dọn dẹp đã kéo hỏng rồi, đây thực sự...Thư Nhan đặt đồ xuống xắn tay áo lên, *****ên là lấy ga giường chăn nệm trong nhà của bà chủ giặt sạch hong lên đã, rồi thay ga giường vỏ chăn của mình vào sau đó bỏ áo quần của ba mẹ con vào trong tủ, và đi dọn dẹp phòng bếp một lúc là có thể vào ở được rồi."Thiên Bảo." Thư Nhan thở hổn hển mới phát hiện ra không nghe thấy động tĩnh của Thiên Bảo một lúc lâu rồi, bước ra bên ngoài thì đã thấy con trai đang ngủ ở trên ghế sofa nên đi đến bế cậu bé lên giường, nhìn thằng bé ngủ rất say nồng khóe miệng lại khẽ kéo lại, trẻ con rất nhạy cảm.TBCĐặt biệt là sau khi theo Thư Nhan đến một thành phố mới, tựa như biết được cái gì cùng phải dựa vào người mẹ Thư Nhan này nên không dám vật vả khóc lóc nữa, gần đây rất ngoan ngoãn, và rất cố gắng để nhận được sự thừa nhận của cô ấy, bản chất của trẻ con đều rất tốt, sở dĩ bọn trẻ hỗn hào tất cả không phải là vì có một người phụ huynh thiếu văn hóa hay sao.Giúp cậu bé kéo chăn đắp lại, Thư Nhan đi vào nhà bếp làm việc, làm xong hết rồi thì Thiên Bảo cũng đã tỉnh."Mẹ, sau này mình sống ở đây sao?""Đúng đấy, sau này sẽ sống ở đây, cuối năm là có thể sống ở trong ngôi nhà mới chúng ta, đến lúc đó không cần chuyển nhà nữa." Thư Nhan hiểu rằng chuyển lui chuyển tới cũng không tốt với bọn trẻ, nhưng giờ cũng hết cách. Đưa con đến nhà cô giáo Lưu, Thanh Thanh đã đi học rồi, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại cô giáo Lưu và chồng cô ấy, Thư Nhan nói rõ lý do mình đến đây, cô giáo Lưu không nói lời nào liền đồng ý."Tìm được nhà thì tốt quá rồi, con cái phải để tự mẹ nuôi dưỡng là điều tốt nhất." Cô giáo Lưu dẫn Thư Nhan đi thu dọn mọi thứ, vừa nói với Thư Nhan rằng Thanh Thanh hiểu chuyện như thế nào, mỗi lần cô ấy nấu ăn, Thanh Thanh sẽ giúp nhặt rau rửa rau, thấy cơm cô ấy ăn gần hết rồi sẽ giúp cầm lấy bát và đũa, ăn xong rồi cũng sẽ thu dọn lại, cùng với bạn học nam khác sẽ hoàn toàn không giống nhau.Thư Nhan nghe xong lại không vui lắm, trẻ con hiểu chuyện thì tốt, nhưng hiểu chuyện quá sẽ khiến người khác đau lòng, nhất định là con bé sợ cô giáo lưu ghét bỏ nó, sau đó sẽ không nuôi nó nữa, sợ bản thân làm tăng áp lực cho mẹ mới thể hiện ngoan như vậy.Chăm sóc toàn thời gian là một trăm tệ một tháng, cô giáo Lưu nói gì mà cũng phải trả tiền lại có Thư Nhan."Chị đang làm gì vậy." Thư Nhan đẩy tiền lui: "Tôi tự làm kinh doanh phải thường xuyên đi lấy hàng, đến lúc đó có khả năng là phải làm phiền chi chăm sóc Thanh Thanh."Tiền chắc chắn sẽ không thể nhận lại, ngược lại Thư Nhan phải mua thịt và trái cây làm quà cảm ơn.Buổi chiều đi đón Thanh Thanh tan học khi nhìn thấy Thư Nhan ánh mắt của Diệp Thanh Thanh sáng lên, vác cặp sách trên lưng lon ton chạy đến: "Mẹ, sao mẹ lại đến vậy?""Mẹ tìm được nhà rồi, vì vậy mẹ đến đón con về nhà." Thư Nhan dắt mỗi tay mỗi đứa đi chợ rau mua thức ăn nấu cơm cho hai con ăn.Thiên Bảo thì không sao mấy ngày nay đều bên cạnh Thư Nhan, còn Diệp Thanh Thanh thì thật sự đã lâu lắm rồi không được ăn cơm mẹ nấu rồi, ăn được hương vị quen thuộc nên ăn được một bát cơm lớn, khi định đi xới thêm cơm thì bị Thư Nhan ngăn lại."Ăn no quá bụng sẽ đau, đừng ăn nữa." Thư Nhan gội đầu cho Diệp Thanh Thanh mới phát hiện đầu con bé vậy mà lại có chấy, bị lây ở đâu đây?"Con không biết, mẹ ơi ngứa quá." Không biết sao sau khi quay về Diệp Thanh Thanh làm nũng hơn lúc trước.Thư Nhan vội vàng đi gội đầu cho con bé sau đó dẫn con bé ra phòng khách ngồi bắt chấy, may mà không nhiều lắm, nhưng tất cả áo quần con bé mặt phải trụng qua nước sôi, ngay cả áo quần sạch kia cũng thế.