Tác giả:

Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…

Chương 115: Chương 115

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Vậy sau này nhờ vả bà chủ Hồ giúp đỡ." Thư Nhan cảm thấy Hồ Thụy Tuyết được người nhà bảo vệ quá tốt cho nên mới dễ dàng bị Trương Bá Tông làm cho rung động, thậm chí cô còn nghi ngờ Hồ Thụy Tuyết ở bên Trương Bá Tông đều là do một tay anh ta thiết kế, nếu không sao lại ngẫu nhiên gặp được, đây cũng không phải là phim thần tượng."Khách sáo quá, về chuyện này tôi cũng không hiểu rõ lắm, sau này còn muốn nhờ cô giúp đỡ tôi." Nét buồn bã nơi khóe mắt của Hồ Thụy Tuyết đã vơi bớt đi rất nhiều.Ly hôn đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì quá xấu hổ, Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan trái tim cô ấy vô cùng khâm phục, sau khi phát hiện ra chồng mình không thể cứu vãn được nữa, cô ấy dứt khoát khiến cho tên cặn bã ra khỏi nhà mình, đả kích tiểu tam, đứa con đi làm ăn kinh doanh, so với cô ấy, Hồ Thụy Tuyết cảm thấy rằng tất cả những gì mình gặp gỡ đều chỉ là chuyện nhỏ."Giúp đỡ lẫn nhau." Thư Nhan mỉm cười, không quá nghiêm túc, trong nhà Hồ Thụy Tuyết làm gì cô cũng không biết rõ lắm, nhưng thế lực chắc chắn không nhỏ, tùy tiện giúp đỡ cô một cái bằng mấy năm thậm chí mười năm nổ lực.Ưu thế bẩm sinh đã không giống nhau, Thư Nhan khá cởi mở với phương diện này, cho dù là trước đây hay là sau khi xuyên qua, cô đều muốn ăn cơm dựa vào chính tôi tay của mình.Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hồ Thụy tuyết phát hiện ra Thư Nhan không giống với những người vợ ở nông thôn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nếu cô ấy xuất hiện trong gia đình giống mình, chắc chắn sẽ ưu tú hơn mình gấp vô số lần.Nếu Thư Nhân biết cô ấy nghĩ như thế, chắc chắn sẽ nói mình suy nghĩ nhiều, bởi vì vốn dĩ cô là người ngoài cuộc, hơn cô ấy có lợi thế về tầm nhìn hơn hai mươi hoặc ba mươi năm, và cô ấy chỉ đơn giản là mang theo một thiết bị gian lận.Nói chuyện phiếm cong còn cùng nhau đi ăn cơm trưa, lúc rời đi, Hồ Thụy Tuyết còn đưa điện thoại của bản thân cho Thư Nhan."Tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng cha và anh trai cũng tính ra có tiếng nói ở Nam Thành, nếu có khó khăn có thể gọi điện thoại cho tôi.""Được rồi, cảm ơn."Lúc Hồ Thụy tuyết lái xe đưa Thư Nhan về cửa tiệm, lúc Thư Nhan bước xuống xe, Hồ Thụy Tuyết đột nhiên hỏi: "Lần sau cô còn có thể rủ cô đi ăn cơm chứ?"  Thư Nhân ngây người, sau đó cười nói: "Tất nhiên rồi.""Cô chủ." Trương Tú Hoa và Oánh Oánh đang ăn cơm, cũng không thấy xe của Hồ Thụy Tuyết."Sao mọi người ăn cơm trễ thế?"Thư Nhan nhìn lướt qua, Trương Tú Hoa vẫn ăn chạy như cũ, thức ăn của Oánh Oánh đỡ hơn chút, ít ra còn nhìn thấy thịt, việc riêng tư của công nhân cô cũng không tham gia quá nhiều, Thư Nhan cũng không có hỏi nhiều mở ngăn kéo ra kiểm tra tài khoản sáng nay.TBCMột buổi sáng đã có thể bán hơn sáu trăm tệ, mấy ngày nay bình quân bán được hơn một ngàn năm trăm tệ, một tháng bốn mươi ngàn, trừ đi tiền thuê nhà, điện nước và lương công nhân, một tháng kiếm được hơn hai mươi ngàn, như vậy đã là quá nhiều."Cô chủ, ngày mai chị đi nhập hàng sao?" Oánh Oánh cơm nước xong, hơi do dự hỏi."Bây giờ hàng hóa vẫn còn đủ, ngày mai chị sẽ đi gọi để bổ sung, trước tiên không đi nhập hàng, có chuyện gì sao?" Thư Nhan xem qua rồi, chỉ thiếu mấy mẫu, cho nên cuối tuần này cô lười biếng không đi."Không có gì, ngày mai em muốn xin nghỉ phép một ngày." Oánh Oánh cúi đầu, cô ấy về muộn sau Trương Hoa Tú gần một tháng, kết quả người ta còn chưa xin nghỉ, cô lại xin nghỉ trước, cô ấy lo lắng bản thân sẽ không để lại ấn tượng tốt cho cô chủ, bây giờ công việc nhẹ nhàng, tiền lương lại còn rất cao, cô tuyệt đối không thể nào vứt bỏ được."Có thể chứ, vốn dĩ một tháng được nghỉ phép hai ngày, cứ nói với chị trước một tiếng là được, em viết giấy xin nghỉ đi, chị ký tên, ngày mai chị sẽ tự đến đây." Ngày mai vốn dĩ tính đến nhà mới xem thử, sau đó thuận đường đến mua đồ gia dụng, nhưng mà Oánh Oánh muốn xin nghỉ nên tạm thời bỏ qua một bên trước.Thư Nhan nhìn qua Trương Hoa Tú: "Chị có muốn xin nghỉ phép không? Từ ngày đi làm chị cũng chưa xin nghỉ phép lần nào, cả tháng rồi phải không? Đừng nên ngày nào cũng đi làm, tạm thời xin nghỉ một ngày.""Chị không có chuyện gì nên không xin nghỉ.Mấy ngày này không có việc gì, cũng không quá bận rộn, không mệt lắm, ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm." Trương Hoa Tú tiếc việc nghỉ ngơi, cô chủ nói không nghỉ thì được tăng thêm ba mươi đồng, một ngày được mười lăm đồng.Chỉ có thể nói quan điểm của mỗi người đêu không giống nhau, có người bằng lòng nghỉ ngơi, thiếu đi chút tiền cũng chẳng sao cả, có người bằng lòng với lương cao và thời gian dài hơn.

"Vậy sau này nhờ vả bà chủ Hồ giúp đỡ." Thư Nhan cảm thấy Hồ Thụy Tuyết được người nhà bảo vệ quá tốt cho nên mới dễ dàng bị Trương Bá Tông làm cho rung động, thậm chí cô còn nghi ngờ Hồ Thụy Tuyết ở bên Trương Bá Tông đều là do một tay anh ta thiết kế, nếu không sao lại ngẫu nhiên gặp được, đây cũng không phải là phim thần tượng.

"Khách sáo quá, về chuyện này tôi cũng không hiểu rõ lắm, sau này còn muốn nhờ cô giúp đỡ tôi." Nét buồn bã nơi khóe mắt của Hồ Thụy Tuyết đã vơi bớt đi rất nhiều.

Ly hôn đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì quá xấu hổ, Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan trái tim cô ấy vô cùng khâm phục, sau khi phát hiện ra chồng mình không thể cứu vãn được nữa, cô ấy dứt khoát khiến cho tên cặn bã ra khỏi nhà mình, đả kích tiểu tam, đứa con đi làm ăn kinh doanh, so với cô ấy, Hồ Thụy Tuyết cảm thấy rằng tất cả những gì mình gặp gỡ đều chỉ là chuyện nhỏ.

"Giúp đỡ lẫn nhau." Thư Nhan mỉm cười, không quá nghiêm túc, trong nhà Hồ Thụy Tuyết làm gì cô cũng không biết rõ lắm, nhưng thế lực chắc chắn không nhỏ, tùy tiện giúp đỡ cô một cái bằng mấy năm thậm chí mười năm nổ lực.

Ưu thế bẩm sinh đã không giống nhau, Thư Nhan khá cởi mở với phương diện này, cho dù là trước đây hay là sau khi xuyên qua, cô đều muốn ăn cơm dựa vào chính tôi tay của mình.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hồ Thụy tuyết phát hiện ra Thư Nhan không giống với những người vợ ở nông thôn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nếu cô ấy xuất hiện trong gia đình giống mình, chắc chắn sẽ ưu tú hơn mình gấp vô số lần.

Nếu Thư Nhân biết cô ấy nghĩ như thế, chắc chắn sẽ nói mình suy nghĩ nhiều, bởi vì vốn dĩ cô là người ngoài cuộc, hơn cô ấy có lợi thế về tầm nhìn hơn hai mươi hoặc ba mươi năm, và cô ấy chỉ đơn giản là mang theo một thiết bị gian lận.

Nói chuyện phiếm cong còn cùng nhau đi ăn cơm trưa, lúc rời đi, Hồ Thụy Tuyết còn đưa điện thoại của bản thân cho Thư Nhan.

"Tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng cha và anh trai cũng tính ra có tiếng nói ở Nam Thành, nếu có khó khăn có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Được rồi, cảm ơn."

Lúc Hồ Thụy tuyết lái xe đưa Thư Nhan về cửa tiệm, lúc Thư Nhan bước xuống xe, Hồ Thụy Tuyết đột nhiên hỏi: "Lần sau cô còn có thể rủ cô đi ăn cơm chứ?"

 

 

Thư Nhân ngây người, sau đó cười nói: "Tất nhiên rồi."

"Cô chủ." Trương Tú Hoa và Oánh Oánh đang ăn cơm, cũng không thấy xe của Hồ Thụy Tuyết.

"Sao mọi người ăn cơm trễ thế?"Thư Nhan nhìn lướt qua, Trương Tú Hoa vẫn ăn chạy như cũ, thức ăn của Oánh Oánh đỡ hơn chút, ít ra còn nhìn thấy thịt, việc riêng tư của công nhân cô cũng không tham gia quá nhiều, Thư Nhan cũng không có hỏi nhiều mở ngăn kéo ra kiểm tra tài khoản sáng nay.

TBC

Một buổi sáng đã có thể bán hơn sáu trăm tệ, mấy ngày nay bình quân bán được hơn một ngàn năm trăm tệ, một tháng bốn mươi ngàn, trừ đi tiền thuê nhà, điện nước và lương công nhân, một tháng kiếm được hơn hai mươi ngàn, như vậy đã là quá nhiều.

"Cô chủ, ngày mai chị đi nhập hàng sao?" Oánh Oánh cơm nước xong, hơi do dự hỏi.

"Bây giờ hàng hóa vẫn còn đủ, ngày mai chị sẽ đi gọi để bổ sung, trước tiên không đi nhập hàng, có chuyện gì sao?" Thư Nhan xem qua rồi, chỉ thiếu mấy mẫu, cho nên cuối tuần này cô lười biếng không đi.

"Không có gì, ngày mai em muốn xin nghỉ phép một ngày." Oánh Oánh cúi đầu, cô ấy về muộn sau Trương Hoa Tú gần một tháng, kết quả người ta còn chưa xin nghỉ, cô lại xin nghỉ trước, cô ấy lo lắng bản thân sẽ không để lại ấn tượng tốt cho cô chủ, bây giờ công việc nhẹ nhàng, tiền lương lại còn rất cao, cô tuyệt đối không thể nào vứt bỏ được.

"Có thể chứ, vốn dĩ một tháng được nghỉ phép hai ngày, cứ nói với chị trước một tiếng là được, em viết giấy xin nghỉ đi, chị ký tên, ngày mai chị sẽ tự đến đây." Ngày mai vốn dĩ tính đến nhà mới xem thử, sau đó thuận đường đến mua đồ gia dụng, nhưng mà Oánh Oánh muốn xin nghỉ nên tạm thời bỏ qua một bên trước.

Thư Nhan nhìn qua Trương Hoa Tú: "Chị có muốn xin nghỉ phép không? Từ ngày đi làm chị cũng chưa xin nghỉ phép lần nào, cả tháng rồi phải không? Đừng nên ngày nào cũng đi làm, tạm thời xin nghỉ một ngày."

"Chị không có chuyện gì nên không xin nghỉ.

Mấy ngày này không có việc gì, cũng không quá bận rộn, không mệt lắm, ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm." Trương Hoa Tú tiếc việc nghỉ ngơi, cô chủ nói không nghỉ thì được tăng thêm ba mươi đồng, một ngày được mười lăm đồng.

Chỉ có thể nói quan điểm của mỗi người đêu không giống nhau, có người bằng lòng nghỉ ngơi, thiếu đi chút tiền cũng chẳng sao cả, có người bằng lòng với lương cao và thời gian dài hơn.

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Vậy sau này nhờ vả bà chủ Hồ giúp đỡ." Thư Nhan cảm thấy Hồ Thụy Tuyết được người nhà bảo vệ quá tốt cho nên mới dễ dàng bị Trương Bá Tông làm cho rung động, thậm chí cô còn nghi ngờ Hồ Thụy Tuyết ở bên Trương Bá Tông đều là do một tay anh ta thiết kế, nếu không sao lại ngẫu nhiên gặp được, đây cũng không phải là phim thần tượng."Khách sáo quá, về chuyện này tôi cũng không hiểu rõ lắm, sau này còn muốn nhờ cô giúp đỡ tôi." Nét buồn bã nơi khóe mắt của Hồ Thụy Tuyết đã vơi bớt đi rất nhiều.Ly hôn đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì quá xấu hổ, Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan trái tim cô ấy vô cùng khâm phục, sau khi phát hiện ra chồng mình không thể cứu vãn được nữa, cô ấy dứt khoát khiến cho tên cặn bã ra khỏi nhà mình, đả kích tiểu tam, đứa con đi làm ăn kinh doanh, so với cô ấy, Hồ Thụy Tuyết cảm thấy rằng tất cả những gì mình gặp gỡ đều chỉ là chuyện nhỏ."Giúp đỡ lẫn nhau." Thư Nhan mỉm cười, không quá nghiêm túc, trong nhà Hồ Thụy Tuyết làm gì cô cũng không biết rõ lắm, nhưng thế lực chắc chắn không nhỏ, tùy tiện giúp đỡ cô một cái bằng mấy năm thậm chí mười năm nổ lực.Ưu thế bẩm sinh đã không giống nhau, Thư Nhan khá cởi mở với phương diện này, cho dù là trước đây hay là sau khi xuyên qua, cô đều muốn ăn cơm dựa vào chính tôi tay của mình.Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hồ Thụy tuyết phát hiện ra Thư Nhan không giống với những người vợ ở nông thôn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nếu cô ấy xuất hiện trong gia đình giống mình, chắc chắn sẽ ưu tú hơn mình gấp vô số lần.Nếu Thư Nhân biết cô ấy nghĩ như thế, chắc chắn sẽ nói mình suy nghĩ nhiều, bởi vì vốn dĩ cô là người ngoài cuộc, hơn cô ấy có lợi thế về tầm nhìn hơn hai mươi hoặc ba mươi năm, và cô ấy chỉ đơn giản là mang theo một thiết bị gian lận.Nói chuyện phiếm cong còn cùng nhau đi ăn cơm trưa, lúc rời đi, Hồ Thụy Tuyết còn đưa điện thoại của bản thân cho Thư Nhan."Tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng cha và anh trai cũng tính ra có tiếng nói ở Nam Thành, nếu có khó khăn có thể gọi điện thoại cho tôi.""Được rồi, cảm ơn."Lúc Hồ Thụy tuyết lái xe đưa Thư Nhan về cửa tiệm, lúc Thư Nhan bước xuống xe, Hồ Thụy Tuyết đột nhiên hỏi: "Lần sau cô còn có thể rủ cô đi ăn cơm chứ?"  Thư Nhân ngây người, sau đó cười nói: "Tất nhiên rồi.""Cô chủ." Trương Tú Hoa và Oánh Oánh đang ăn cơm, cũng không thấy xe của Hồ Thụy Tuyết."Sao mọi người ăn cơm trễ thế?"Thư Nhan nhìn lướt qua, Trương Tú Hoa vẫn ăn chạy như cũ, thức ăn của Oánh Oánh đỡ hơn chút, ít ra còn nhìn thấy thịt, việc riêng tư của công nhân cô cũng không tham gia quá nhiều, Thư Nhan cũng không có hỏi nhiều mở ngăn kéo ra kiểm tra tài khoản sáng nay.TBCMột buổi sáng đã có thể bán hơn sáu trăm tệ, mấy ngày nay bình quân bán được hơn một ngàn năm trăm tệ, một tháng bốn mươi ngàn, trừ đi tiền thuê nhà, điện nước và lương công nhân, một tháng kiếm được hơn hai mươi ngàn, như vậy đã là quá nhiều."Cô chủ, ngày mai chị đi nhập hàng sao?" Oánh Oánh cơm nước xong, hơi do dự hỏi."Bây giờ hàng hóa vẫn còn đủ, ngày mai chị sẽ đi gọi để bổ sung, trước tiên không đi nhập hàng, có chuyện gì sao?" Thư Nhan xem qua rồi, chỉ thiếu mấy mẫu, cho nên cuối tuần này cô lười biếng không đi."Không có gì, ngày mai em muốn xin nghỉ phép một ngày." Oánh Oánh cúi đầu, cô ấy về muộn sau Trương Hoa Tú gần một tháng, kết quả người ta còn chưa xin nghỉ, cô lại xin nghỉ trước, cô ấy lo lắng bản thân sẽ không để lại ấn tượng tốt cho cô chủ, bây giờ công việc nhẹ nhàng, tiền lương lại còn rất cao, cô tuyệt đối không thể nào vứt bỏ được."Có thể chứ, vốn dĩ một tháng được nghỉ phép hai ngày, cứ nói với chị trước một tiếng là được, em viết giấy xin nghỉ đi, chị ký tên, ngày mai chị sẽ tự đến đây." Ngày mai vốn dĩ tính đến nhà mới xem thử, sau đó thuận đường đến mua đồ gia dụng, nhưng mà Oánh Oánh muốn xin nghỉ nên tạm thời bỏ qua một bên trước.Thư Nhan nhìn qua Trương Hoa Tú: "Chị có muốn xin nghỉ phép không? Từ ngày đi làm chị cũng chưa xin nghỉ phép lần nào, cả tháng rồi phải không? Đừng nên ngày nào cũng đi làm, tạm thời xin nghỉ một ngày.""Chị không có chuyện gì nên không xin nghỉ.Mấy ngày này không có việc gì, cũng không quá bận rộn, không mệt lắm, ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm." Trương Hoa Tú tiếc việc nghỉ ngơi, cô chủ nói không nghỉ thì được tăng thêm ba mươi đồng, một ngày được mười lăm đồng.Chỉ có thể nói quan điểm của mỗi người đêu không giống nhau, có người bằng lòng nghỉ ngơi, thiếu đi chút tiền cũng chẳng sao cả, có người bằng lòng với lương cao và thời gian dài hơn.

Chương 115: Chương 115