Tác giả:

Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…

Chương 168: Chương 168

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Không nhiều lắm, toàn bộ quần áo mùa đông của các con còn phải mua một lần nữa, từ trong ra ngoài một bộ thì cô bao nhiêu chứ? Nhìn thì nhiều vậy thôi nhưng đến lúc đó có lẽ còn không đủ mặc." Thời tới mùa đông lạnh lúc không có ánh mặt trời sẽ khó khô quần áo, chỉ có hai bộ quần áo sẽ không kịp thay giặt. Hôm nay là do cô lo lắng để bác tài chờ lâu cho nên chỉ đi qua lại được vài cửa hàng thôi, lần tới lúc đi nhập hàng cô sẽ lại mua hai bộ cho tụi nhỏ nữa."Cái này là của ai ạ?" Thanh Thanh cầm lấy một túi quần áo khác, bên trong cũng có hai bộ quần áo mùa thu một bộ màu xanh làm còn một bộ màu hồng nhạt, hai chiếc áo khoác con trai, một cái quần, một chiếc áo khoác con gái và một cái váy. Quần áo của bé gái giống hệt như quần áo mặc trên người cô bé, chỉ có màu sắc là không giống nhau, của cô bé là màu đỏ còn cái trong túi là màu hồng nhạt."Là cho Trương Thành Hàm với Vương Nghệ Đồng. Ngày thường mẹ của các bạn ấy đối xử với các con rất tốt, có đôi khi mẹ không rảnh đi đón các con thì đều là do bọn họ giúp đỡ, vậy nên mẹ mua quần áo cho các bạn để tỏ lòng cảm ơn. Mẹ nhìn thấy ngày thường Vương Nghệ Đồng đều mặc quần áo hồng nhạt cho nên mua hồng nhạt cho con bé." Thư Nhan tìm ra hai túi giấy thật đẹp rồi gấp quần áo lại cất vào từng túi riêng."Không sao ạ, vừa lúc con cũng thích màu đỏ." Thanh Thanh mỉm cười nói.Thư Nhan nhướng mày, đừng tưởng rằng cô không biết là Thanh Thanh cũng thích màu hồng nhạt, đẹp thì có đẹp nhưng rất dễ bẩn cho nên cô mới mua cho cô bé một bộ màu đỏ, ngoài ra cô còn mua cả áo khoác màu đen nữa. Thấy cô bé như vậy nên Thư Nhan dự định lần tới cô sẽ mua cho cô bé một chiếc áo khoác màu hồng nhạt.Ăn cơm trưa xong, Thư Nhan đưa hai đứa nhỏ đi đến nhà Ngô Tú Nguyệt trước, vừa lúc nhà bọn họ cũng vừa ăn cơm xong."Đã về rồi sao, thế đã ăn cơm trưa chưa? Nếu còn chưa ăn thì ăn ở chỗ tôi này, mỳ cũng làm xong nhanh thôi." Nói xong cô ấy lại đứng dậy đi tới phòng bếp.TBC  "Không cần đâu, chúng tôi ăn rồi. Cũng không phải sắp bắt đầu mùa đông rồi sao? Lúc tôi đi tới Hàng Thành lấy hàng có phát hiện ở bên cạnh đó có chợ quần áo cho trẻ em. Chất lượng quần áo cũng khá tốt, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều so với mua ở trong tiệm nên tôi cũng mang về cho Hàm Hàm nhà chị hai bộ. Mau thử xem xem, nếu như không thích thì cứ nói với tôi cuối tuần tôi lấy đi đổi." Thư Nhan nhanh chóng ngăn cản rồi cầm lấy quần áo đưa cho cô ấy: "Mấy bộ quần áo mùa thu gần đây đang được thịnh hành chị cũng biết chứ? Tôi đều đặc biệt chọn thuần bông hết nên buổi tối có thể mặc làm áo ngủ cũng được còn ban ngày thì mặc bên trong để giữ ấm. Lúc trời lạnh cũng có thể trực tiếp thêm một chiếc áo len hoặc quần len, sẽ không bị đ.â.m vào thịt còn rất thực dụng nữa.""Chị làm gì vậy? Quần áo Hàm Hàm nhà chúng tôi nhiều còn mặc không hết, chị mua quần áo cho thằng bé làm cái gì? Đúng thật là, mau nhanh lấy về đi." Vẻ mặt của Ngô Tú Nguyệt không vui.Sau này quả thật có rất nhiều nhà có nhiều quần áo đến không thể mặc hết được nhưng vào thời buổi hiện tại thì quả thật đúng là không nhất định cho lắm. Nếu như cô nhớ không lầm thì quần áo mùa thu của Trương Thành Hàm cũng chỉ có hai ba bộ đổi qua đổi lại, tuyệt đối không có khả năng nhiều đến mức mặc không hết được."Chị mà như vậy là tôi giận đấy, ngày thường chị đều bảo tôi đừng khách sáo nhờ chị giúp đỡ đưa đón tụi nhỏ, hiện tại làm một người dì tôi không thể mua hai bộ quần áo cho đứa nhỏ được sao? Lần sau làm sao tôi còn không biết xấu hộ mà nhờ chị giúp đỡ được chứ? Chị nhanh để đứa nhỏ thử xem, nếu nhỏ quá cũng có thể đổi được." Thư Nhan cầm ngay quần áo lấy ra: "Mau đi."Ngô Tú Nguyệt đẩy hồi lâu mới chịu nhận lấy đồ, cô ấy đưa Trương Thành Hàm vào bên trong thay quần áo. Quần áo rất vừa vặn, hơn nữa mắt nhìn của Thư Nhan rất tốt, lúc mặc vào trông cực kỳ khôi ngô. Dù sao Trương Thành Hàm mặc đẹp như vậy, có c.h.ế.t cũng không muốn cởi ra."Có thể mặc được là tốt rồi, tôi còn mua bộ quần áo cho con gái của Lâm Tuệ nữa, hiện tại tôi đi qua đó đưa cho cô ấy đợi trở về lại tìm chị chơi." Nói vài lời khách sáo xong, Thư Nhan lại dẫn theo tụi nhỏ đi tới nhà của Lâm Tuệ."Vậy được rồi, một lát nữa trở về lại tới chỗ tôi chơi nhé." Ngô Tú Nguyệt đưa Thư Nhan đến cửa thang lầu rồi mỉm cười đi về nhà.Lâm Tuệ không có ở nhà, Thư Nhan cầm lấy quần áo đặt ở nhà hàng xóm đối diện để nhờ họ giúp chuyển cho Lâm Tuệ.

"Không nhiều lắm, toàn bộ quần áo mùa đông của các con còn phải mua một lần nữa, từ trong ra ngoài một bộ thì cô bao nhiêu chứ? Nhìn thì nhiều vậy thôi nhưng đến lúc đó có lẽ còn không đủ mặc." Thời tới mùa đông lạnh lúc không có ánh mặt trời sẽ khó khô quần áo, chỉ có hai bộ quần áo sẽ không kịp thay giặt. Hôm nay là do cô lo lắng để bác tài chờ lâu cho nên chỉ đi qua lại được vài cửa hàng thôi, lần tới lúc đi nhập hàng cô sẽ lại mua hai bộ cho tụi nhỏ nữa.

"Cái này là của ai ạ?" Thanh Thanh cầm lấy một túi quần áo khác, bên trong cũng có hai bộ quần áo mùa thu một bộ màu xanh làm còn một bộ màu hồng nhạt, hai chiếc áo khoác con trai, một cái quần, một chiếc áo khoác con gái và một cái váy. Quần áo của bé gái giống hệt như quần áo mặc trên người cô bé, chỉ có màu sắc là không giống nhau, của cô bé là màu đỏ còn cái trong túi là màu hồng nhạt.

"Là cho Trương Thành Hàm với Vương Nghệ Đồng. Ngày thường mẹ của các bạn ấy đối xử với các con rất tốt, có đôi khi mẹ không rảnh đi đón các con thì đều là do bọn họ giúp đỡ, vậy nên mẹ mua quần áo cho các bạn để tỏ lòng cảm ơn. Mẹ nhìn thấy ngày thường Vương Nghệ Đồng đều mặc quần áo hồng nhạt cho nên mua hồng nhạt cho con bé." Thư Nhan tìm ra hai túi giấy thật đẹp rồi gấp quần áo lại cất vào từng túi riêng.

"Không sao ạ, vừa lúc con cũng thích màu đỏ." Thanh Thanh mỉm cười nói.

Thư Nhan nhướng mày, đừng tưởng rằng cô không biết là Thanh Thanh cũng thích màu hồng nhạt, đẹp thì có đẹp nhưng rất dễ bẩn cho nên cô mới mua cho cô bé một bộ màu đỏ, ngoài ra cô còn mua cả áo khoác màu đen nữa. Thấy cô bé như vậy nên Thư Nhan dự định lần tới cô sẽ mua cho cô bé một chiếc áo khoác màu hồng nhạt.

Ăn cơm trưa xong, Thư Nhan đưa hai đứa nhỏ đi đến nhà Ngô Tú Nguyệt trước, vừa lúc nhà bọn họ cũng vừa ăn cơm xong.

"Đã về rồi sao, thế đã ăn cơm trưa chưa? Nếu còn chưa ăn thì ăn ở chỗ tôi này, mỳ cũng làm xong nhanh thôi." Nói xong cô ấy lại đứng dậy đi tới phòng bếp.

TBC

 

 

"Không cần đâu, chúng tôi ăn rồi. Cũng không phải sắp bắt đầu mùa đông rồi sao? Lúc tôi đi tới Hàng Thành lấy hàng có phát hiện ở bên cạnh đó có chợ quần áo cho trẻ em. Chất lượng quần áo cũng khá tốt, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều so với mua ở trong tiệm nên tôi cũng mang về cho Hàm Hàm nhà chị hai bộ. Mau thử xem xem, nếu như không thích thì cứ nói với tôi cuối tuần tôi lấy đi đổi." Thư Nhan nhanh chóng ngăn cản rồi cầm lấy quần áo đưa cho cô ấy: "Mấy bộ quần áo mùa thu gần đây đang được thịnh hành chị cũng biết chứ? Tôi đều đặc biệt chọn thuần bông hết nên buổi tối có thể mặc làm áo ngủ cũng được còn ban ngày thì mặc bên trong để giữ ấm. Lúc trời lạnh cũng có thể trực tiếp thêm một chiếc áo len hoặc quần len, sẽ không bị đ.â.m vào thịt còn rất thực dụng nữa."

"Chị làm gì vậy? Quần áo Hàm Hàm nhà chúng tôi nhiều còn mặc không hết, chị mua quần áo cho thằng bé làm cái gì? Đúng thật là, mau nhanh lấy về đi." Vẻ mặt của Ngô Tú Nguyệt không vui.

Sau này quả thật có rất nhiều nhà có nhiều quần áo đến không thể mặc hết được nhưng vào thời buổi hiện tại thì quả thật đúng là không nhất định cho lắm. Nếu như cô nhớ không lầm thì quần áo mùa thu của Trương Thành Hàm cũng chỉ có hai ba bộ đổi qua đổi lại, tuyệt đối không có khả năng nhiều đến mức mặc không hết được.

"Chị mà như vậy là tôi giận đấy, ngày thường chị đều bảo tôi đừng khách sáo nhờ chị giúp đỡ đưa đón tụi nhỏ, hiện tại làm một người dì tôi không thể mua hai bộ quần áo cho đứa nhỏ được sao? Lần sau làm sao tôi còn không biết xấu hộ mà nhờ chị giúp đỡ được chứ? Chị nhanh để đứa nhỏ thử xem, nếu nhỏ quá cũng có thể đổi được." Thư Nhan cầm ngay quần áo lấy ra: "Mau đi."

Ngô Tú Nguyệt đẩy hồi lâu mới chịu nhận lấy đồ, cô ấy đưa Trương Thành Hàm vào bên trong thay quần áo. Quần áo rất vừa vặn, hơn nữa mắt nhìn của Thư Nhan rất tốt, lúc mặc vào trông cực kỳ khôi ngô. Dù sao Trương Thành Hàm mặc đẹp như vậy, có c.h.ế.t cũng không muốn cởi ra.

"Có thể mặc được là tốt rồi, tôi còn mua bộ quần áo cho con gái của Lâm Tuệ nữa, hiện tại tôi đi qua đó đưa cho cô ấy đợi trở về lại tìm chị chơi." Nói vài lời khách sáo xong, Thư Nhan lại dẫn theo tụi nhỏ đi tới nhà của Lâm Tuệ.

"Vậy được rồi, một lát nữa trở về lại tới chỗ tôi chơi nhé." Ngô Tú Nguyệt đưa Thư Nhan đến cửa thang lầu rồi mỉm cười đi về nhà.

Lâm Tuệ không có ở nhà, Thư Nhan cầm lấy quần áo đặt ở nhà hàng xóm đối diện để nhờ họ giúp chuyển cho Lâm Tuệ.

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Không nhiều lắm, toàn bộ quần áo mùa đông của các con còn phải mua một lần nữa, từ trong ra ngoài một bộ thì cô bao nhiêu chứ? Nhìn thì nhiều vậy thôi nhưng đến lúc đó có lẽ còn không đủ mặc." Thời tới mùa đông lạnh lúc không có ánh mặt trời sẽ khó khô quần áo, chỉ có hai bộ quần áo sẽ không kịp thay giặt. Hôm nay là do cô lo lắng để bác tài chờ lâu cho nên chỉ đi qua lại được vài cửa hàng thôi, lần tới lúc đi nhập hàng cô sẽ lại mua hai bộ cho tụi nhỏ nữa."Cái này là của ai ạ?" Thanh Thanh cầm lấy một túi quần áo khác, bên trong cũng có hai bộ quần áo mùa thu một bộ màu xanh làm còn một bộ màu hồng nhạt, hai chiếc áo khoác con trai, một cái quần, một chiếc áo khoác con gái và một cái váy. Quần áo của bé gái giống hệt như quần áo mặc trên người cô bé, chỉ có màu sắc là không giống nhau, của cô bé là màu đỏ còn cái trong túi là màu hồng nhạt."Là cho Trương Thành Hàm với Vương Nghệ Đồng. Ngày thường mẹ của các bạn ấy đối xử với các con rất tốt, có đôi khi mẹ không rảnh đi đón các con thì đều là do bọn họ giúp đỡ, vậy nên mẹ mua quần áo cho các bạn để tỏ lòng cảm ơn. Mẹ nhìn thấy ngày thường Vương Nghệ Đồng đều mặc quần áo hồng nhạt cho nên mua hồng nhạt cho con bé." Thư Nhan tìm ra hai túi giấy thật đẹp rồi gấp quần áo lại cất vào từng túi riêng."Không sao ạ, vừa lúc con cũng thích màu đỏ." Thanh Thanh mỉm cười nói.Thư Nhan nhướng mày, đừng tưởng rằng cô không biết là Thanh Thanh cũng thích màu hồng nhạt, đẹp thì có đẹp nhưng rất dễ bẩn cho nên cô mới mua cho cô bé một bộ màu đỏ, ngoài ra cô còn mua cả áo khoác màu đen nữa. Thấy cô bé như vậy nên Thư Nhan dự định lần tới cô sẽ mua cho cô bé một chiếc áo khoác màu hồng nhạt.Ăn cơm trưa xong, Thư Nhan đưa hai đứa nhỏ đi đến nhà Ngô Tú Nguyệt trước, vừa lúc nhà bọn họ cũng vừa ăn cơm xong."Đã về rồi sao, thế đã ăn cơm trưa chưa? Nếu còn chưa ăn thì ăn ở chỗ tôi này, mỳ cũng làm xong nhanh thôi." Nói xong cô ấy lại đứng dậy đi tới phòng bếp.TBC  "Không cần đâu, chúng tôi ăn rồi. Cũng không phải sắp bắt đầu mùa đông rồi sao? Lúc tôi đi tới Hàng Thành lấy hàng có phát hiện ở bên cạnh đó có chợ quần áo cho trẻ em. Chất lượng quần áo cũng khá tốt, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều so với mua ở trong tiệm nên tôi cũng mang về cho Hàm Hàm nhà chị hai bộ. Mau thử xem xem, nếu như không thích thì cứ nói với tôi cuối tuần tôi lấy đi đổi." Thư Nhan nhanh chóng ngăn cản rồi cầm lấy quần áo đưa cho cô ấy: "Mấy bộ quần áo mùa thu gần đây đang được thịnh hành chị cũng biết chứ? Tôi đều đặc biệt chọn thuần bông hết nên buổi tối có thể mặc làm áo ngủ cũng được còn ban ngày thì mặc bên trong để giữ ấm. Lúc trời lạnh cũng có thể trực tiếp thêm một chiếc áo len hoặc quần len, sẽ không bị đ.â.m vào thịt còn rất thực dụng nữa.""Chị làm gì vậy? Quần áo Hàm Hàm nhà chúng tôi nhiều còn mặc không hết, chị mua quần áo cho thằng bé làm cái gì? Đúng thật là, mau nhanh lấy về đi." Vẻ mặt của Ngô Tú Nguyệt không vui.Sau này quả thật có rất nhiều nhà có nhiều quần áo đến không thể mặc hết được nhưng vào thời buổi hiện tại thì quả thật đúng là không nhất định cho lắm. Nếu như cô nhớ không lầm thì quần áo mùa thu của Trương Thành Hàm cũng chỉ có hai ba bộ đổi qua đổi lại, tuyệt đối không có khả năng nhiều đến mức mặc không hết được."Chị mà như vậy là tôi giận đấy, ngày thường chị đều bảo tôi đừng khách sáo nhờ chị giúp đỡ đưa đón tụi nhỏ, hiện tại làm một người dì tôi không thể mua hai bộ quần áo cho đứa nhỏ được sao? Lần sau làm sao tôi còn không biết xấu hộ mà nhờ chị giúp đỡ được chứ? Chị nhanh để đứa nhỏ thử xem, nếu nhỏ quá cũng có thể đổi được." Thư Nhan cầm ngay quần áo lấy ra: "Mau đi."Ngô Tú Nguyệt đẩy hồi lâu mới chịu nhận lấy đồ, cô ấy đưa Trương Thành Hàm vào bên trong thay quần áo. Quần áo rất vừa vặn, hơn nữa mắt nhìn của Thư Nhan rất tốt, lúc mặc vào trông cực kỳ khôi ngô. Dù sao Trương Thành Hàm mặc đẹp như vậy, có c.h.ế.t cũng không muốn cởi ra."Có thể mặc được là tốt rồi, tôi còn mua bộ quần áo cho con gái của Lâm Tuệ nữa, hiện tại tôi đi qua đó đưa cho cô ấy đợi trở về lại tìm chị chơi." Nói vài lời khách sáo xong, Thư Nhan lại dẫn theo tụi nhỏ đi tới nhà của Lâm Tuệ."Vậy được rồi, một lát nữa trở về lại tới chỗ tôi chơi nhé." Ngô Tú Nguyệt đưa Thư Nhan đến cửa thang lầu rồi mỉm cười đi về nhà.Lâm Tuệ không có ở nhà, Thư Nhan cầm lấy quần áo đặt ở nhà hàng xóm đối diện để nhờ họ giúp chuyển cho Lâm Tuệ.

Chương 168: Chương 168