Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…
Chương 178: Chương 178
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Vậy khi cô phát hiện Trương Bách Tông lừa dối, cô còn lựa chọn tha thứ cho anh ta sao?" sau khi tiếp xúc với Hồ Thụy Tuyết, cô mới nhận ra cô ấy là người vốn không để một hạt cát nhỏ bé vào trong mắt, làm sao có thể lựa chọn tha thứ cho Trương Bách Tông được, lúc bắt đầu Hồ Thụy Tuyết nói là bởi vì yêu, nhưng lần này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, dù sao Thư Nhan vẫn luôn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng hôm nay cô cũng biết nguyên do.Hồ Thụy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Sau khi cô gọi điện, tôi đã hỏi kỹ ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói rằng Đóa Đóa không phải không có khả năng cảm nhận được thế giới bên ngoài, mà chỉ là không thể biểu lộ ra ngoài, cho nên con bé có thể cảm nhận được tình yêu giả dối, nên chúng tôi như vậy sẽ càng làm tổn thương con bé hơn thôi. Sau đó tôi liền ly hôn với Trương Bách Tông, tôi đã đưa con bé đi tìm các chuyên gia trong và ngoài nước, nhưng đều không có kết quả gì, nên tôi muốn thử cho con bé chơi cùng với hai đứa trẻ nhà cô, có lẽ... sẽ có cơ hội thì sao."Thư Nhan đột nhiên không biết phải nói gì, đúng là mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, giống như Hồ Thụy Tuyết, cô ấy sinh ra đã xinh đẹp, thông minh, nhưng lại toàn gặp phải tên cặn bã, hại con gái mắc chứng tự kỷ.Cô ấy có xem trên mạng về căn bệnh này nên cũng biết một chút, nếu nhẹ thì vẫn có thể tìm cách chữa trị, các triệu chứng mà Đóa Đóa thể hiện ra rõ ràng là nghiêm trọng hơn, thuộc loại bệnh tâm thần không thể chữa trị được.Hồ Thụy Tuyết cười nhạt: "tôi chưa từng có ý định từ bỏ, thực ra tôi biết Đóa Đóa sẽ khó có thể tốt lên được, nên tôi muốn khởi nghiệp, chỉ mong có thể dành dụm thật nhiều tiền, để lỡ như có một này tôi không còn nữa, Đóa Đóa cũng có thể được trị liệu tốt nhất ở trong viện điều dưỡng nốt quãng đời còn lại.""Con bé mới bốn tuổi, sau này khoa học sẽ ngày càng tiên tiến, có lẽ có thể chữa khỏi mà." Thư Nhan chỉ có thể nói vài câu an ủi cô ấy.Hồ Thụy Tuyết lắc đầu: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đến chỗ mái che bên kia ăn cơm đi."Thư Nhan gọi hai con lại, sau đó dặn dò Thanh Thanh phải chăm sóc em gái nhiều hơn."Nhưng em gái không quan tâm đến con." Thanh Thanh ghé sát tai Thư Nhan thì thầm."Em gái chỉ không thích nói chuyện thôi, con chỉ cần nói chuyện với em ấy nhiều hơn là được mà."Nhưng Đóa Đóa rất thích súp ngọt Thư Nhan nấu, Hồ Thụy Tuyết có chút kích động nói: "Đóa Đóa ăn rất ít, con bé không thích ăn cơm, nhưng không ngờ lại thích súp ngọt của cô, Thư Nhan, có thời gian cô dạy tôi nấu súp ngọt đi, tôi học để nấu cho Đóa Đóa ăn."TBC "Đương nhiên có thể." Thư Nhan nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn uống canh ngọt, trong lòng có chút xót xa, đứa nhỏ xinh xắn như vậy, nếu có thể khỏi bệnh thì tốt rồi.Thư Nhan biết được tình hình của Hồ Thụy Tuyết xong, cũng không nỡ ném mọi chuyện trên công ty cho cô ấy, lại làm một ít chuyện cô có thể làm được."Tình trạng của Đóa Đóa đã như thế thì cần cô làm bạn bên cạnh nhiều hơn nữa, chuyện trên công ty cô cứ dạy cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để chia sẻ bớt cho cô." Thư Nha nói."Không sao đâu, tôi đã tìm một chuyên gia ở bên Đóa Đóa rồi, còn có mẹ của tôi đã ở nhà giúp đỡ cho nên cô không cần lo lắng. Mà không biết tại sao súp ngọt mà tôi nấu, Đóa Đóa không thích ăn nữa." Ngày hôm qua, Hồ Thụy Tuyết đã nấu súp ngọt, nhưng Đóa Đóa uống hai miếng cũng không uống nữa."Lần trước, cô đã nấu đưa cho tôi nếm thử rồi, hương vị cũng không tệ mà!" Có thể nói là giống y như đúc, Thư Nhan rất nghi ngờ.Hồ Thụy Tuyết cũng không hiểu, có lẽ vì vị giác của Đóa Đóa nhạy cảm nên nếm ra được chút thứ khác nhau."Thế, dù sao mỗi buổi sáng tôi dậy đều nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, nhân tiện nấu luôn một nồi súp ngọt mang đến đây, sau đó cô cầm về cho con bé." Gần đây, Thư Nhan lại nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, dù sao cũng đã nấu cơm rồi nên nấu thêm súp ngọt cũng rất tiện."Thế thì làm phiền cô lắm.""Phiền cái gì chứ? Dù sao cũng phải nấu cơm mà." Thư Nhan buông văn kiện ra, nhìn chất vải do cấp dưới chuyển lên, chất liệu đều làm bằng gỗ, nhưng dùng loại này làm quần áo mùa thu sẽ có bờ mặt co dãn và mềm mại khá tốt.Quảng cáo đã quay chụp xong rồi, Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan nhìn cuộn phim đã cắt xong, tổng cộng có ba phiên bản được cắt ra, một bản dài năm phút, một bản khác dài hai phút và đoạn còn lại dài hai mươi giây."Sao hả? Cô thấy có vấn đề gì không?" Hồ Thụy Tuyết khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu hỏi Thư Nhan.
"Vậy khi cô phát hiện Trương Bách Tông lừa dối, cô còn lựa chọn tha thứ cho anh ta sao?" sau khi tiếp xúc với Hồ Thụy Tuyết, cô mới nhận ra cô ấy là người vốn không để một hạt cát nhỏ bé vào trong mắt, làm sao có thể lựa chọn tha thứ cho Trương Bách Tông được, lúc bắt đầu Hồ Thụy Tuyết nói là bởi vì yêu, nhưng lần này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, dù sao Thư Nhan vẫn luôn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng hôm nay cô cũng biết nguyên do.
Hồ Thụy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Sau khi cô gọi điện, tôi đã hỏi kỹ ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói rằng Đóa Đóa không phải không có khả năng cảm nhận được thế giới bên ngoài, mà chỉ là không thể biểu lộ ra ngoài, cho nên con bé có thể cảm nhận được tình yêu giả dối, nên chúng tôi như vậy sẽ càng làm tổn thương con bé hơn thôi. Sau đó tôi liền ly hôn với Trương Bách Tông, tôi đã đưa con bé đi tìm các chuyên gia trong và ngoài nước, nhưng đều không có kết quả gì, nên tôi muốn thử cho con bé chơi cùng với hai đứa trẻ nhà cô, có lẽ... sẽ có cơ hội thì sao."
Thư Nhan đột nhiên không biết phải nói gì, đúng là mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, giống như Hồ Thụy Tuyết, cô ấy sinh ra đã xinh đẹp, thông minh, nhưng lại toàn gặp phải tên cặn bã, hại con gái mắc chứng tự kỷ.
Cô ấy có xem trên mạng về căn bệnh này nên cũng biết một chút, nếu nhẹ thì vẫn có thể tìm cách chữa trị, các triệu chứng mà Đóa Đóa thể hiện ra rõ ràng là nghiêm trọng hơn, thuộc loại bệnh tâm thần không thể chữa trị được.
Hồ Thụy Tuyết cười nhạt: "tôi chưa từng có ý định từ bỏ, thực ra tôi biết Đóa Đóa sẽ khó có thể tốt lên được, nên tôi muốn khởi nghiệp, chỉ mong có thể dành dụm thật nhiều tiền, để lỡ như có một này tôi không còn nữa, Đóa Đóa cũng có thể được trị liệu tốt nhất ở trong viện điều dưỡng nốt quãng đời còn lại."
"Con bé mới bốn tuổi, sau này khoa học sẽ ngày càng tiên tiến, có lẽ có thể chữa khỏi mà." Thư Nhan chỉ có thể nói vài câu an ủi cô ấy.
Hồ Thụy Tuyết lắc đầu: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đến chỗ mái che bên kia ăn cơm đi."
Thư Nhan gọi hai con lại, sau đó dặn dò Thanh Thanh phải chăm sóc em gái nhiều hơn.
"Nhưng em gái không quan tâm đến con." Thanh Thanh ghé sát tai Thư Nhan thì thầm.
"Em gái chỉ không thích nói chuyện thôi, con chỉ cần nói chuyện với em ấy nhiều hơn là được mà."
Nhưng Đóa Đóa rất thích súp ngọt Thư Nhan nấu, Hồ Thụy Tuyết có chút kích động nói: "Đóa Đóa ăn rất ít, con bé không thích ăn cơm, nhưng không ngờ lại thích súp ngọt của cô, Thư Nhan, có thời gian cô dạy tôi nấu súp ngọt đi, tôi học để nấu cho Đóa Đóa ăn."
TBC
"Đương nhiên có thể." Thư Nhan nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn uống canh ngọt, trong lòng có chút xót xa, đứa nhỏ xinh xắn như vậy, nếu có thể khỏi bệnh thì tốt rồi.
Thư Nhan biết được tình hình của Hồ Thụy Tuyết xong, cũng không nỡ ném mọi chuyện trên công ty cho cô ấy, lại làm một ít chuyện cô có thể làm được.
"Tình trạng của Đóa Đóa đã như thế thì cần cô làm bạn bên cạnh nhiều hơn nữa, chuyện trên công ty cô cứ dạy cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để chia sẻ bớt cho cô." Thư Nha nói.
"Không sao đâu, tôi đã tìm một chuyên gia ở bên Đóa Đóa rồi, còn có mẹ của tôi đã ở nhà giúp đỡ cho nên cô không cần lo lắng. Mà không biết tại sao súp ngọt mà tôi nấu, Đóa Đóa không thích ăn nữa." Ngày hôm qua, Hồ Thụy Tuyết đã nấu súp ngọt, nhưng Đóa Đóa uống hai miếng cũng không uống nữa.
"Lần trước, cô đã nấu đưa cho tôi nếm thử rồi, hương vị cũng không tệ mà!" Có thể nói là giống y như đúc, Thư Nhan rất nghi ngờ.
Hồ Thụy Tuyết cũng không hiểu, có lẽ vì vị giác của Đóa Đóa nhạy cảm nên nếm ra được chút thứ khác nhau.
"Thế, dù sao mỗi buổi sáng tôi dậy đều nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, nhân tiện nấu luôn một nồi súp ngọt mang đến đây, sau đó cô cầm về cho con bé." Gần đây, Thư Nhan lại nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, dù sao cũng đã nấu cơm rồi nên nấu thêm súp ngọt cũng rất tiện.
"Thế thì làm phiền cô lắm."
"Phiền cái gì chứ? Dù sao cũng phải nấu cơm mà." Thư Nhan buông văn kiện ra, nhìn chất vải do cấp dưới chuyển lên, chất liệu đều làm bằng gỗ, nhưng dùng loại này làm quần áo mùa thu sẽ có bờ mặt co dãn và mềm mại khá tốt.
Quảng cáo đã quay chụp xong rồi, Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan nhìn cuộn phim đã cắt xong, tổng cộng có ba phiên bản được cắt ra, một bản dài năm phút, một bản khác dài hai phút và đoạn còn lại dài hai mươi giây.
"Sao hả? Cô thấy có vấn đề gì không?" Hồ Thụy Tuyết khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu hỏi Thư Nhan.
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Vậy khi cô phát hiện Trương Bách Tông lừa dối, cô còn lựa chọn tha thứ cho anh ta sao?" sau khi tiếp xúc với Hồ Thụy Tuyết, cô mới nhận ra cô ấy là người vốn không để một hạt cát nhỏ bé vào trong mắt, làm sao có thể lựa chọn tha thứ cho Trương Bách Tông được, lúc bắt đầu Hồ Thụy Tuyết nói là bởi vì yêu, nhưng lần này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, dù sao Thư Nhan vẫn luôn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng hôm nay cô cũng biết nguyên do.Hồ Thụy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Sau khi cô gọi điện, tôi đã hỏi kỹ ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói rằng Đóa Đóa không phải không có khả năng cảm nhận được thế giới bên ngoài, mà chỉ là không thể biểu lộ ra ngoài, cho nên con bé có thể cảm nhận được tình yêu giả dối, nên chúng tôi như vậy sẽ càng làm tổn thương con bé hơn thôi. Sau đó tôi liền ly hôn với Trương Bách Tông, tôi đã đưa con bé đi tìm các chuyên gia trong và ngoài nước, nhưng đều không có kết quả gì, nên tôi muốn thử cho con bé chơi cùng với hai đứa trẻ nhà cô, có lẽ... sẽ có cơ hội thì sao."Thư Nhan đột nhiên không biết phải nói gì, đúng là mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, giống như Hồ Thụy Tuyết, cô ấy sinh ra đã xinh đẹp, thông minh, nhưng lại toàn gặp phải tên cặn bã, hại con gái mắc chứng tự kỷ.Cô ấy có xem trên mạng về căn bệnh này nên cũng biết một chút, nếu nhẹ thì vẫn có thể tìm cách chữa trị, các triệu chứng mà Đóa Đóa thể hiện ra rõ ràng là nghiêm trọng hơn, thuộc loại bệnh tâm thần không thể chữa trị được.Hồ Thụy Tuyết cười nhạt: "tôi chưa từng có ý định từ bỏ, thực ra tôi biết Đóa Đóa sẽ khó có thể tốt lên được, nên tôi muốn khởi nghiệp, chỉ mong có thể dành dụm thật nhiều tiền, để lỡ như có một này tôi không còn nữa, Đóa Đóa cũng có thể được trị liệu tốt nhất ở trong viện điều dưỡng nốt quãng đời còn lại.""Con bé mới bốn tuổi, sau này khoa học sẽ ngày càng tiên tiến, có lẽ có thể chữa khỏi mà." Thư Nhan chỉ có thể nói vài câu an ủi cô ấy.Hồ Thụy Tuyết lắc đầu: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đến chỗ mái che bên kia ăn cơm đi."Thư Nhan gọi hai con lại, sau đó dặn dò Thanh Thanh phải chăm sóc em gái nhiều hơn."Nhưng em gái không quan tâm đến con." Thanh Thanh ghé sát tai Thư Nhan thì thầm."Em gái chỉ không thích nói chuyện thôi, con chỉ cần nói chuyện với em ấy nhiều hơn là được mà."Nhưng Đóa Đóa rất thích súp ngọt Thư Nhan nấu, Hồ Thụy Tuyết có chút kích động nói: "Đóa Đóa ăn rất ít, con bé không thích ăn cơm, nhưng không ngờ lại thích súp ngọt của cô, Thư Nhan, có thời gian cô dạy tôi nấu súp ngọt đi, tôi học để nấu cho Đóa Đóa ăn."TBC "Đương nhiên có thể." Thư Nhan nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn uống canh ngọt, trong lòng có chút xót xa, đứa nhỏ xinh xắn như vậy, nếu có thể khỏi bệnh thì tốt rồi.Thư Nhan biết được tình hình của Hồ Thụy Tuyết xong, cũng không nỡ ném mọi chuyện trên công ty cho cô ấy, lại làm một ít chuyện cô có thể làm được."Tình trạng của Đóa Đóa đã như thế thì cần cô làm bạn bên cạnh nhiều hơn nữa, chuyện trên công ty cô cứ dạy cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để chia sẻ bớt cho cô." Thư Nha nói."Không sao đâu, tôi đã tìm một chuyên gia ở bên Đóa Đóa rồi, còn có mẹ của tôi đã ở nhà giúp đỡ cho nên cô không cần lo lắng. Mà không biết tại sao súp ngọt mà tôi nấu, Đóa Đóa không thích ăn nữa." Ngày hôm qua, Hồ Thụy Tuyết đã nấu súp ngọt, nhưng Đóa Đóa uống hai miếng cũng không uống nữa."Lần trước, cô đã nấu đưa cho tôi nếm thử rồi, hương vị cũng không tệ mà!" Có thể nói là giống y như đúc, Thư Nhan rất nghi ngờ.Hồ Thụy Tuyết cũng không hiểu, có lẽ vì vị giác của Đóa Đóa nhạy cảm nên nếm ra được chút thứ khác nhau."Thế, dù sao mỗi buổi sáng tôi dậy đều nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, nhân tiện nấu luôn một nồi súp ngọt mang đến đây, sau đó cô cầm về cho con bé." Gần đây, Thư Nhan lại nấu cơm trưa cho Thanh Thanh, dù sao cũng đã nấu cơm rồi nên nấu thêm súp ngọt cũng rất tiện."Thế thì làm phiền cô lắm.""Phiền cái gì chứ? Dù sao cũng phải nấu cơm mà." Thư Nhan buông văn kiện ra, nhìn chất vải do cấp dưới chuyển lên, chất liệu đều làm bằng gỗ, nhưng dùng loại này làm quần áo mùa thu sẽ có bờ mặt co dãn và mềm mại khá tốt.Quảng cáo đã quay chụp xong rồi, Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan nhìn cuộn phim đã cắt xong, tổng cộng có ba phiên bản được cắt ra, một bản dài năm phút, một bản khác dài hai phút và đoạn còn lại dài hai mươi giây."Sao hả? Cô thấy có vấn đề gì không?" Hồ Thụy Tuyết khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu hỏi Thư Nhan.