Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…
Chương 203: Chương 203
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Con nghĩ hai ba mẹ thích cằn nhằn như vậy sao. Con nói xem, sao con không cẩn thận như vậy? Bị Thư Nhan tính kế, còn bị đuổi ra khỏi nhà? Lúc ấy, con nên nói với mẹ, mẹ sẽ xé con nhỏ đó ra, cuối cùng ngay cả cháu đích tôn cũng không giữ được, mẹ thấy do Lý Kiều Kiều không cho con giữ. Kết quả thế nào? Đứa nhỏ thôi, cô ta cũng không giữ được, bác sĩ còn nói trong tương lai rất khó sinh con được nữa." Thỉnh thoảng ông cụ Diệp nhìn ra bên ngoài, tiến đến thì thầm bên tai Diệp Chí Cường: "Vài ngày trước, ba đến thăm con gái của em gái nhỏ của nhà họ Ngô, dáng vẻ nhìn vừa trắng vừa mũm mĩm, mặt tròn vo, vừa nhìn đã giống ông Vượng. Dáng vẻ này không giống với Lý Kiều Kiều kia, cằm nhọn đến mức đ.â.m c.h.ế.t người, vừa nhìn đã thấy khắc chồng, con nói xem, sau khi con ở với cô ta giống như số con rệp, không phải cô ta khắc thì là ai? Còn có, danh tiếng của cô ta...""Ba đừng nói bậy bạ, bây giờ thời đại nào rồi, còn mê tín cổ hủ như thế." Tuy lời là nói như vậy, nhưng rõ ràng Diệp Chí Cường đã bị thuyết phục.Sau khi ở cùng với Lý Kiều Kiều, thật sự anh ta làm chuyện gì cũng không thuận lợi, *****ên là bị Thư Nhan uy h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà, còn hạng mục của công ty Tái Thị cũng bị người ra cướp mất, bỏ ra rất nhiều tâm tư với lao lực mới gắng gượng được huề vốn, anh ta cầm chút tiền thừa này về tỉnh biên giới phát triển, kết quả cũng gian khổ khác thường.Chủ yếu là từ khi danh tiếng của Lý Kiều Kiều bị phá hủy, sau đó đứa nhỏ cũng không có, cả người cũng thay đổi, tính toán chi li không nói còn cả ngày nghi thần nghi quỷ, luôn luôn nghi ngờ anh ta có phụ nữ khác ở bên ngoài, hở chút tối về nhà đã cãi lộn ầm lên, biến mỗi lúc anh ta ở nhà cảm thấy phiền muốn chết, còn không bằng Thư Nhan lúc trước, cái gì cô cũng không quan tâm, còn muốn hầu hạ anh ta thật thoải mái.Tính con người là như thế, vợ không bằng tình nhân, thỉnh thoảng ở chung một chỗ chỉ thấy được ưu điểm của đối phương, quan trọng nhất là trên người của Lý Kiều Kiều có một ánh hào quang của người trí thức, có thể làm cho người đàn ông như Diệp Chí Cường có cảm giác muốn chinh phục. Hiện tại, không có lớp màn ánh hào quang này, Lý Kiều Kiều cũng không sinh con được, lúc này đây cơ thể không chăm sóc tốt còn lưu đi lạc xa quê hương với anh ta, nên chỉ có thể khó coi như thấy quỷ. Càng ngày Lý Kiều Kiều càng không có tự tin, một người cố gắng một lần nữa dồn hết sức vào sự nghiệp cả ngày đi xã giao, vốn chỉ mới trên ba mươi, đương nhiên Lý Kiều Kiều không thể yên tâm anh ta được, hơn nữa cơm áo gạo tiền cho cuộc sống...Thư Nhan không rõ tình hình của bọn người Diệp Chí Cường lắm, mà cũng không muốn biết, cô vẫn đang cùng với bọn nhỏ chuẩn bị cơm tất niên cho đêm nay.Bánh bao, bánh kẹo ngọt, sủi cảo với mấy thứ linh tinh khác đều do cô cả trước khi rời nhà đã nấu hết, nhưng Thư Nhan cũng tự chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, thịt gà vịt thịt cá chắc hẳn không thể thiếu, hôm qua, Hồ Thụy Tuyết có đưa rất nhiều mẻ hải sản tươi sống, trong đó đều là tôm hùm, cua nước, tôm càng xanh, cá, ... cái gì cần cũng có hết, cô lấy từng thứ ra nấu một ít. TBC"Mẹ làm nhiều như thế, chúng ta ăn hết sao?" Thanh Thanh nhìn thấy mẹ lấy một chậu rồi lấy tiếp một chậu nữa sang."Đúng là ăn không hết, nhưng mỗi năm để dư được mà." Thư Nhan lấy hai chân gà ra đưa cho hai đứa nhỏ, bảo bọn chúng ra phòng khách chậm rãi gặm: "Ăn xong rồi quay lại đây rửa tay, không được lau lên thảm sô pha đấy."Tiếng chuông cửa vang lên, Thanh Thanh mang dép lê chạy xoành xoạch ra mở cửa, Lâm Tuệ thấy Thanh Thanh mở miệng hỏi thăm: "Em đã nấu cơm chưa, nếu chưa thì đừng nấu, đêm nay đến nhà bọn chị ăn đi."Thư Nhan bưng một chậu chân gà KFC với một chậu tôm hùm lớn đi ra: "Em đã chuẩn bị xong hết rồi, ngay đúng lúc chuẩn bị ở nhà ăn. Chị đến đúng lúc lắm, chẳng phải Đồng Đồng rất thích ăn chân gà KFC mà em nấu sao? Chị cầm một chậu về, còn có tôm hùm lớn này nữa.""Chị gọi em đến nhà chị ăn cơm, cuối cùng còn đến đây lấy đồ ăn của em." Lâm Tuệ không khách sáo nhận lấy rời đi ngay, lúc quay lại còn trả lại cái chậu, trong đó cũng đầy đồ ăn linh tinh, còn có một mâm chân giò heo sắp muốn tràn ra ngoài, thêm một mâm lạp xưởng đã cắt gọn.Thư Nhan cũng không khách sáo nhận lấy, thật ra không cần biết giá cả của mấy thứ này ra sao, chủ yếu có qua có lại, tình cảm mới có thể lâu dài được."Mẹ, lạp xưởng này ăn ngon quá." Thanh Thanh cầm lạp xưởng chấm vào dấm chua ăn."Ăn ngon thì sau này mẹ sẽ học dì Lâm Tuệ, rồi làm một ít để dành cho mấy đứa ăn từ từ." Muốn ăn lạp xưởng cũng không phải rất đơn giản sao, đợi cô cả về cùng nhau nấu là được.
"Con nghĩ hai ba mẹ thích cằn nhằn như vậy sao. Con nói xem, sao con không cẩn thận như vậy? Bị Thư Nhan tính kế, còn bị đuổi ra khỏi nhà? Lúc ấy, con nên nói với mẹ, mẹ sẽ xé con nhỏ đó ra, cuối cùng ngay cả cháu đích tôn cũng không giữ được, mẹ thấy do Lý Kiều Kiều không cho con giữ. Kết quả thế nào? Đứa nhỏ thôi, cô ta cũng không giữ được, bác sĩ còn nói trong tương lai rất khó sinh con được nữa." Thỉnh thoảng ông cụ Diệp nhìn ra bên ngoài, tiến đến thì thầm bên tai Diệp Chí Cường: "Vài ngày trước, ba đến thăm con gái của em gái nhỏ của nhà họ Ngô, dáng vẻ nhìn vừa trắng vừa mũm mĩm, mặt tròn vo, vừa nhìn đã giống ông Vượng. Dáng vẻ này không giống với Lý Kiều Kiều kia, cằm nhọn đến mức đ.â.m c.h.ế.t người, vừa nhìn đã thấy khắc chồng, con nói xem, sau khi con ở với cô ta giống như số con rệp, không phải cô ta khắc thì là ai? Còn có, danh tiếng của cô ta..."
"Ba đừng nói bậy bạ, bây giờ thời đại nào rồi, còn mê tín cổ hủ như thế." Tuy lời là nói như vậy, nhưng rõ ràng Diệp Chí Cường đã bị thuyết phục.
Sau khi ở cùng với Lý Kiều Kiều, thật sự anh ta làm chuyện gì cũng không thuận lợi, *****ên là bị Thư Nhan uy h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà, còn hạng mục của công ty Tái Thị cũng bị người ra cướp mất, bỏ ra rất nhiều tâm tư với lao lực mới gắng gượng được huề vốn, anh ta cầm chút tiền thừa này về tỉnh biên giới phát triển, kết quả cũng gian khổ khác thường.
Chủ yếu là từ khi danh tiếng của Lý Kiều Kiều bị phá hủy, sau đó đứa nhỏ cũng không có, cả người cũng thay đổi, tính toán chi li không nói còn cả ngày nghi thần nghi quỷ, luôn luôn nghi ngờ anh ta có phụ nữ khác ở bên ngoài, hở chút tối về nhà đã cãi lộn ầm lên, biến mỗi lúc anh ta ở nhà cảm thấy phiền muốn chết, còn không bằng Thư Nhan lúc trước, cái gì cô cũng không quan tâm, còn muốn hầu hạ anh ta thật thoải mái.
Tính con người là như thế, vợ không bằng tình nhân, thỉnh thoảng ở chung một chỗ chỉ thấy được ưu điểm của đối phương, quan trọng nhất là trên người của Lý Kiều Kiều có một ánh hào quang của người trí thức, có thể làm cho người đàn ông như Diệp Chí Cường có cảm giác muốn chinh phục. Hiện tại, không có lớp màn ánh hào quang này, Lý Kiều Kiều cũng không sinh con được, lúc này đây cơ thể không chăm sóc tốt còn lưu đi lạc xa quê hương với anh ta, nên chỉ có thể khó coi như thấy quỷ. Càng ngày Lý Kiều Kiều càng không có tự tin, một người cố gắng một lần nữa dồn hết sức vào sự nghiệp cả ngày đi xã giao, vốn chỉ mới trên ba mươi, đương nhiên Lý Kiều Kiều không thể yên tâm anh ta được, hơn nữa cơm áo gạo tiền cho cuộc sống...
Thư Nhan không rõ tình hình của bọn người Diệp Chí Cường lắm, mà cũng không muốn biết, cô vẫn đang cùng với bọn nhỏ chuẩn bị cơm tất niên cho đêm nay.
Bánh bao, bánh kẹo ngọt, sủi cảo với mấy thứ linh tinh khác đều do cô cả trước khi rời nhà đã nấu hết, nhưng Thư Nhan cũng tự chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, thịt gà vịt thịt cá chắc hẳn không thể thiếu, hôm qua, Hồ Thụy Tuyết có đưa rất nhiều mẻ hải sản tươi sống, trong đó đều là tôm hùm, cua nước, tôm càng xanh, cá, ... cái gì cần cũng có hết, cô lấy từng thứ ra nấu một ít.
TBC
"Mẹ làm nhiều như thế, chúng ta ăn hết sao?" Thanh Thanh nhìn thấy mẹ lấy một chậu rồi lấy tiếp một chậu nữa sang.
"Đúng là ăn không hết, nhưng mỗi năm để dư được mà." Thư Nhan lấy hai chân gà ra đưa cho hai đứa nhỏ, bảo bọn chúng ra phòng khách chậm rãi gặm: "Ăn xong rồi quay lại đây rửa tay, không được lau lên thảm sô pha đấy."
Tiếng chuông cửa vang lên, Thanh Thanh mang dép lê chạy xoành xoạch ra mở cửa, Lâm Tuệ thấy Thanh Thanh mở miệng hỏi thăm: "Em đã nấu cơm chưa, nếu chưa thì đừng nấu, đêm nay đến nhà bọn chị ăn đi."
Thư Nhan bưng một chậu chân gà KFC với một chậu tôm hùm lớn đi ra: "Em đã chuẩn bị xong hết rồi, ngay đúng lúc chuẩn bị ở nhà ăn. Chị đến đúng lúc lắm, chẳng phải Đồng Đồng rất thích ăn chân gà KFC mà em nấu sao? Chị cầm một chậu về, còn có tôm hùm lớn này nữa."
"Chị gọi em đến nhà chị ăn cơm, cuối cùng còn đến đây lấy đồ ăn của em." Lâm Tuệ không khách sáo nhận lấy rời đi ngay, lúc quay lại còn trả lại cái chậu, trong đó cũng đầy đồ ăn linh tinh, còn có một mâm chân giò heo sắp muốn tràn ra ngoài, thêm một mâm lạp xưởng đã cắt gọn.
Thư Nhan cũng không khách sáo nhận lấy, thật ra không cần biết giá cả của mấy thứ này ra sao, chủ yếu có qua có lại, tình cảm mới có thể lâu dài được.
"Mẹ, lạp xưởng này ăn ngon quá." Thanh Thanh cầm lạp xưởng chấm vào dấm chua ăn.
"Ăn ngon thì sau này mẹ sẽ học dì Lâm Tuệ, rồi làm một ít để dành cho mấy đứa ăn từ từ." Muốn ăn lạp xưởng cũng không phải rất đơn giản sao, đợi cô cả về cùng nhau nấu là được.
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Con nghĩ hai ba mẹ thích cằn nhằn như vậy sao. Con nói xem, sao con không cẩn thận như vậy? Bị Thư Nhan tính kế, còn bị đuổi ra khỏi nhà? Lúc ấy, con nên nói với mẹ, mẹ sẽ xé con nhỏ đó ra, cuối cùng ngay cả cháu đích tôn cũng không giữ được, mẹ thấy do Lý Kiều Kiều không cho con giữ. Kết quả thế nào? Đứa nhỏ thôi, cô ta cũng không giữ được, bác sĩ còn nói trong tương lai rất khó sinh con được nữa." Thỉnh thoảng ông cụ Diệp nhìn ra bên ngoài, tiến đến thì thầm bên tai Diệp Chí Cường: "Vài ngày trước, ba đến thăm con gái của em gái nhỏ của nhà họ Ngô, dáng vẻ nhìn vừa trắng vừa mũm mĩm, mặt tròn vo, vừa nhìn đã giống ông Vượng. Dáng vẻ này không giống với Lý Kiều Kiều kia, cằm nhọn đến mức đ.â.m c.h.ế.t người, vừa nhìn đã thấy khắc chồng, con nói xem, sau khi con ở với cô ta giống như số con rệp, không phải cô ta khắc thì là ai? Còn có, danh tiếng của cô ta...""Ba đừng nói bậy bạ, bây giờ thời đại nào rồi, còn mê tín cổ hủ như thế." Tuy lời là nói như vậy, nhưng rõ ràng Diệp Chí Cường đã bị thuyết phục.Sau khi ở cùng với Lý Kiều Kiều, thật sự anh ta làm chuyện gì cũng không thuận lợi, *****ên là bị Thư Nhan uy h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà, còn hạng mục của công ty Tái Thị cũng bị người ra cướp mất, bỏ ra rất nhiều tâm tư với lao lực mới gắng gượng được huề vốn, anh ta cầm chút tiền thừa này về tỉnh biên giới phát triển, kết quả cũng gian khổ khác thường.Chủ yếu là từ khi danh tiếng của Lý Kiều Kiều bị phá hủy, sau đó đứa nhỏ cũng không có, cả người cũng thay đổi, tính toán chi li không nói còn cả ngày nghi thần nghi quỷ, luôn luôn nghi ngờ anh ta có phụ nữ khác ở bên ngoài, hở chút tối về nhà đã cãi lộn ầm lên, biến mỗi lúc anh ta ở nhà cảm thấy phiền muốn chết, còn không bằng Thư Nhan lúc trước, cái gì cô cũng không quan tâm, còn muốn hầu hạ anh ta thật thoải mái.Tính con người là như thế, vợ không bằng tình nhân, thỉnh thoảng ở chung một chỗ chỉ thấy được ưu điểm của đối phương, quan trọng nhất là trên người của Lý Kiều Kiều có một ánh hào quang của người trí thức, có thể làm cho người đàn ông như Diệp Chí Cường có cảm giác muốn chinh phục. Hiện tại, không có lớp màn ánh hào quang này, Lý Kiều Kiều cũng không sinh con được, lúc này đây cơ thể không chăm sóc tốt còn lưu đi lạc xa quê hương với anh ta, nên chỉ có thể khó coi như thấy quỷ. Càng ngày Lý Kiều Kiều càng không có tự tin, một người cố gắng một lần nữa dồn hết sức vào sự nghiệp cả ngày đi xã giao, vốn chỉ mới trên ba mươi, đương nhiên Lý Kiều Kiều không thể yên tâm anh ta được, hơn nữa cơm áo gạo tiền cho cuộc sống...Thư Nhan không rõ tình hình của bọn người Diệp Chí Cường lắm, mà cũng không muốn biết, cô vẫn đang cùng với bọn nhỏ chuẩn bị cơm tất niên cho đêm nay.Bánh bao, bánh kẹo ngọt, sủi cảo với mấy thứ linh tinh khác đều do cô cả trước khi rời nhà đã nấu hết, nhưng Thư Nhan cũng tự chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, thịt gà vịt thịt cá chắc hẳn không thể thiếu, hôm qua, Hồ Thụy Tuyết có đưa rất nhiều mẻ hải sản tươi sống, trong đó đều là tôm hùm, cua nước, tôm càng xanh, cá, ... cái gì cần cũng có hết, cô lấy từng thứ ra nấu một ít. TBC"Mẹ làm nhiều như thế, chúng ta ăn hết sao?" Thanh Thanh nhìn thấy mẹ lấy một chậu rồi lấy tiếp một chậu nữa sang."Đúng là ăn không hết, nhưng mỗi năm để dư được mà." Thư Nhan lấy hai chân gà ra đưa cho hai đứa nhỏ, bảo bọn chúng ra phòng khách chậm rãi gặm: "Ăn xong rồi quay lại đây rửa tay, không được lau lên thảm sô pha đấy."Tiếng chuông cửa vang lên, Thanh Thanh mang dép lê chạy xoành xoạch ra mở cửa, Lâm Tuệ thấy Thanh Thanh mở miệng hỏi thăm: "Em đã nấu cơm chưa, nếu chưa thì đừng nấu, đêm nay đến nhà bọn chị ăn đi."Thư Nhan bưng một chậu chân gà KFC với một chậu tôm hùm lớn đi ra: "Em đã chuẩn bị xong hết rồi, ngay đúng lúc chuẩn bị ở nhà ăn. Chị đến đúng lúc lắm, chẳng phải Đồng Đồng rất thích ăn chân gà KFC mà em nấu sao? Chị cầm một chậu về, còn có tôm hùm lớn này nữa.""Chị gọi em đến nhà chị ăn cơm, cuối cùng còn đến đây lấy đồ ăn của em." Lâm Tuệ không khách sáo nhận lấy rời đi ngay, lúc quay lại còn trả lại cái chậu, trong đó cũng đầy đồ ăn linh tinh, còn có một mâm chân giò heo sắp muốn tràn ra ngoài, thêm một mâm lạp xưởng đã cắt gọn.Thư Nhan cũng không khách sáo nhận lấy, thật ra không cần biết giá cả của mấy thứ này ra sao, chủ yếu có qua có lại, tình cảm mới có thể lâu dài được."Mẹ, lạp xưởng này ăn ngon quá." Thanh Thanh cầm lạp xưởng chấm vào dấm chua ăn."Ăn ngon thì sau này mẹ sẽ học dì Lâm Tuệ, rồi làm một ít để dành cho mấy đứa ăn từ từ." Muốn ăn lạp xưởng cũng không phải rất đơn giản sao, đợi cô cả về cùng nhau nấu là được.