Tác giả:

Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…

Chương 253: Chương 253

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… Thật ra vừa rồi lúc Phương Trạch Vũ bấm chuông cửa thì cô bé đã tỉnh giấc, chỉ là không nói gì mà thô. Cô bé đi theo mẹ ra ngoài, nhìn chú Phương cao lớn đang cẩn thận ôm Thiên Bảo ở trong lòng chờ mẹ, khác hẳn với ba của mình. Trong ấn tượng của cô bé, ba về nhà chưa bao giờ cười cả, lúc nào cũng hô to gọi nhỏ với mẹ, còn hay mắng mẹ, cũng mắng cả cô bé nữa. Cô bé bỗng quên mất gương mặt của ba mình, lại nhìn Phương Trạch Vũ, người này sẽ là ba mới của mình sao? Chú ấy sẽ đối xử tốt với mình và em trai chứ?Thư Nhan không biết Thư Nhan đang nghĩ gì, lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì quay đầu nói với Thanh Thanh: "Con đi ngủ đi, đối diện có dì Lâm Tuệ, có gì thì cứ gọi cô ấy, đừng sợ.""Con biết rồi, mẹ mau đi đi."Lúc tới khoa cấp cứu của bệnh viện, cô trình bày tình huống với bác sĩ, bác sĩ đo nhiệt độ lại cho Thiên Bảo."Ba mươi chín phẩy năm độ, cao hơn lúc cô đo, phải truyền nước thôi. Mẹ ôm cô, ba đi đóng tiền đi." Bác sĩ soạn đơn thuốc rồi đưa cho Phương Trạch Vũ.Thư Nhan vội cầm lấy đơn thuốc: "Đưa cho tôi, tôi...""Để người yêu của cô di đi, tôi còn muốn nói vài chuyện." Bác sĩ nhíu mày nói.Thư Nhan vừa định giải thích thì Phương Trạch Vũ đã cầm lấy đơn thuốc: "Em ở lại đi, chắc chắn là bác sĩ có chuyện muốn nói với em."Thư Nhan nghiêng đầu nhìn anh, vành tai cô đỏ lên, tim đập lỡ một nhịp, cô cắn môi dưới rồi: "Vậy anh đi nhé."Cậu bé được truyền nước, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cũng không tỏ ra khó chịu hay ồn ào."Để anh bế cho, em bế lâu rồi." Phương Trạch Vũ đóng tiền xong trở về thì đón lấy Thiên Bảo, động tác rất cẩn thận, biểu cảm cũng nhẹ nhàng.TBCThư Nhan ngạc nhiên, nếu anh là một người ba thì chắc chắn sẽ là một người ba rất tốt, cô cúi đầu nhìn Thiên Bảo, tiếc là hai đứa nhỏ không phải là con của anh."Em ngồi ghế nghỉ ngơi đi, khi nào ổn anh sẽ gọi." Phương Trạch Vũ nói với Thư Nhan."Không cần đâu, em... Hơn nửa đêm rồi mà còn gọi anh..." Thế sao cô dám nằm nghỉ chứ, còn cần mặt mũi không đây.Khóe miệng Phương Trạch Vũ cong lên: "Anh rất vui.""Hả?"  "Vào lúc thế này mà em lại nhớ tới anh, anh rất vui."Lúc Thiên Bảo truyền nước xong thì trời đã gần sáng, Thư Nhan ngáp khẽ một cái, cô liếc mắt nhìn Phương Trạch Vũ vẫn rất tỉnh táo thì thầm ngưỡng mộ."Chúng ta ra ngoài ăn sáng hay về nhà rồi ăn?" Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ.Phương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, trái tim khẽ rung động, cuối cùng anh nói: "Ra ngoài ăn đi, ăn xong anh đưa em về."Phương Trạch Vũ lái xe, Thư Nhan ôm Thiên Bảo rồi đánh thức cậu bé, tối hôm qua cậu bé còn mơ hồ nên bây giờ mới nhìn thấy Phương Trạch Vũ."Chú Phương." Nhìn thấy Phương Trạch Vũ, Thiên Bảo nở nụ cười thật tươi."Tỉnh rồi à, còn khó chịu không?" Phương Trạch Vũ khẽ xoa đầu Thiên Bảo."Không ạ."Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, Phương Trạch Vũ dừng xe ở chỗ ngoặt của tiểu khu: "Anh đưa em tới đây thôi, có chuyện gì thì gọi cho anh.""Anh không lên nhà ngồi à?" Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ."Không được, em thức cả đêm rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi." Phương Trạch Vũ không xuống xe mà giục Thư Nhan mau trở về.Thư Nhan biết anh sợ có người nhìn thấy nên thấy rất khó chịu, cô bế con xuống xe, quay đầu nhìn chiếc xe đã đi xa, không thể cứ tiếp tục như thế nữa, rất không công bằng cho Phương Trạch Vũ.Cô phải suy nghĩ thật kỹ, Phương Trạch Vũ thích cô tới mức độ nào? Cô rung động là vì anh cho cô cảm giác an toàn sao? Hay là vì cô cảm động vì chuyện cũ của anh, bị tình cảm anh hùng làm cho ảnh hưởng? Cô muốn hiểu rõ lòng mình, gạt hết mọi thứ sang một bên, chỉ nói tới tình cảm, nếu cô thích anh đến mức muốn dành cả cuộc đời còn lại thì cô sẽ vượt qua mọi khó khăn để được ở cùng anh.Thật ra, nếu thật sự thích tới mức đó, Thư Nhan nguyện ý lùi một bước, sống ở một nơi mà không ai biết tới Phương Trạch Vũ. Lúc trước cô chọn ở đây là vì quen thuộc, bây giờ cô đã đứng vững ở Nam Thành, nơi nào cũng đi được, không nhất thiết phải ở đây nữa.Hồ Thuỵ Tuyết đã nói với cô nhiều lần rằng cô nên đưa Thanh Thanh tới học ở tiểu học Nam Sơn, còn Thiên Bảo học ở nhà trẻ Nam Sơn, tuy hai trường này không có danh tiếng nhưng lại những ngôi trường dành cho con nhà giàu, có cả trường cấp hai và cấp ba nữa.Học phí mỗi năm là một trăm ngàn tệ, làm một trăm ngàn tệ của năm chín mươi. Thu nhập cả năm của một hộ gia đình bình thường còn chưa tới mười ngàn tệ, thế mà học phí của trường này đã là một trăm ngàn. Hơn nữa không phải cứ có tiền là vào được, mà phải được ba người phụ huynh trong trường bảo lãnh mới được vào họ.

Thật ra vừa rồi lúc Phương Trạch Vũ bấm chuông cửa thì cô bé đã tỉnh giấc, chỉ là không nói gì mà thô. Cô bé đi theo mẹ ra ngoài, nhìn chú Phương cao lớn đang cẩn thận ôm Thiên Bảo ở trong lòng chờ mẹ, khác hẳn với ba của mình. Trong ấn tượng của cô bé, ba về nhà chưa bao giờ cười cả, lúc nào cũng hô to gọi nhỏ với mẹ, còn hay mắng mẹ, cũng mắng cả cô bé nữa. Cô bé bỗng quên mất gương mặt của ba mình, lại nhìn Phương Trạch Vũ, người này sẽ là ba mới của mình sao? Chú ấy sẽ đối xử tốt với mình và em trai chứ?

Thư Nhan không biết Thư Nhan đang nghĩ gì, lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì quay đầu nói với Thanh Thanh: "Con đi ngủ đi, đối diện có dì Lâm Tuệ, có gì thì cứ gọi cô ấy, đừng sợ."

"Con biết rồi, mẹ mau đi đi."

Lúc tới khoa cấp cứu của bệnh viện, cô trình bày tình huống với bác sĩ, bác sĩ đo nhiệt độ lại cho Thiên Bảo.

"Ba mươi chín phẩy năm độ, cao hơn lúc cô đo, phải truyền nước thôi. Mẹ ôm cô, ba đi đóng tiền đi." Bác sĩ soạn đơn thuốc rồi đưa cho Phương Trạch Vũ.

Thư Nhan vội cầm lấy đơn thuốc: "Đưa cho tôi, tôi..."

"Để người yêu của cô di đi, tôi còn muốn nói vài chuyện." Bác sĩ nhíu mày nói.

Thư Nhan vừa định giải thích thì Phương Trạch Vũ đã cầm lấy đơn thuốc: "Em ở lại đi, chắc chắn là bác sĩ có chuyện muốn nói với em."

Thư Nhan nghiêng đầu nhìn anh, vành tai cô đỏ lên, tim đập lỡ một nhịp, cô cắn môi dưới rồi: "Vậy anh đi nhé."

Cậu bé được truyền nước, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cũng không tỏ ra khó chịu hay ồn ào.

"Để anh bế cho, em bế lâu rồi." Phương Trạch Vũ đóng tiền xong trở về thì đón lấy Thiên Bảo, động tác rất cẩn thận, biểu cảm cũng nhẹ nhàng.

TBC

Thư Nhan ngạc nhiên, nếu anh là một người ba thì chắc chắn sẽ là một người ba rất tốt, cô cúi đầu nhìn Thiên Bảo, tiếc là hai đứa nhỏ không phải là con của anh.

"Em ngồi ghế nghỉ ngơi đi, khi nào ổn anh sẽ gọi." Phương Trạch Vũ nói với Thư Nhan.

"Không cần đâu, em... Hơn nửa đêm rồi mà còn gọi anh..." Thế sao cô dám nằm nghỉ chứ, còn cần mặt mũi không đây.

Khóe miệng Phương Trạch Vũ cong lên: "Anh rất vui."

"Hả?"

 

 

"Vào lúc thế này mà em lại nhớ tới anh, anh rất vui."

Lúc Thiên Bảo truyền nước xong thì trời đã gần sáng, Thư Nhan ngáp khẽ một cái, cô liếc mắt nhìn Phương Trạch Vũ vẫn rất tỉnh táo thì thầm ngưỡng mộ.

"Chúng ta ra ngoài ăn sáng hay về nhà rồi ăn?" Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, trái tim khẽ rung động, cuối cùng anh nói: "Ra ngoài ăn đi, ăn xong anh đưa em về."

Phương Trạch Vũ lái xe, Thư Nhan ôm Thiên Bảo rồi đánh thức cậu bé, tối hôm qua cậu bé còn mơ hồ nên bây giờ mới nhìn thấy Phương Trạch Vũ.

"Chú Phương." Nhìn thấy Phương Trạch Vũ, Thiên Bảo nở nụ cười thật tươi.

"Tỉnh rồi à, còn khó chịu không?" Phương Trạch Vũ khẽ xoa đầu Thiên Bảo.

"Không ạ."

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, Phương Trạch Vũ dừng xe ở chỗ ngoặt của tiểu khu: "Anh đưa em tới đây thôi, có chuyện gì thì gọi cho anh."

"Anh không lên nhà ngồi à?" Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ.

"Không được, em thức cả đêm rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi." Phương Trạch Vũ không xuống xe mà giục Thư Nhan mau trở về.

Thư Nhan biết anh sợ có người nhìn thấy nên thấy rất khó chịu, cô bế con xuống xe, quay đầu nhìn chiếc xe đã đi xa, không thể cứ tiếp tục như thế nữa, rất không công bằng cho Phương Trạch Vũ.

Cô phải suy nghĩ thật kỹ, Phương Trạch Vũ thích cô tới mức độ nào? Cô rung động là vì anh cho cô cảm giác an toàn sao? Hay là vì cô cảm động vì chuyện cũ của anh, bị tình cảm anh hùng làm cho ảnh hưởng? Cô muốn hiểu rõ lòng mình, gạt hết mọi thứ sang một bên, chỉ nói tới tình cảm, nếu cô thích anh đến mức muốn dành cả cuộc đời còn lại thì cô sẽ vượt qua mọi khó khăn để được ở cùng anh.

Thật ra, nếu thật sự thích tới mức đó, Thư Nhan nguyện ý lùi một bước, sống ở một nơi mà không ai biết tới Phương Trạch Vũ. Lúc trước cô chọn ở đây là vì quen thuộc, bây giờ cô đã đứng vững ở Nam Thành, nơi nào cũng đi được, không nhất thiết phải ở đây nữa.

Hồ Thuỵ Tuyết đã nói với cô nhiều lần rằng cô nên đưa Thanh Thanh tới học ở tiểu học Nam Sơn, còn Thiên Bảo học ở nhà trẻ Nam Sơn, tuy hai trường này không có danh tiếng nhưng lại những ngôi trường dành cho con nhà giàu, có cả trường cấp hai và cấp ba nữa.

Học phí mỗi năm là một trăm ngàn tệ, làm một trăm ngàn tệ của năm chín mươi. Thu nhập cả năm của một hộ gia đình bình thường còn chưa tới mười ngàn tệ, thế mà học phí của trường này đã là một trăm ngàn. Hơn nữa không phải cứ có tiền là vào được, mà phải được ba người phụ huynh trong trường bảo lãnh mới được vào họ.

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… Thật ra vừa rồi lúc Phương Trạch Vũ bấm chuông cửa thì cô bé đã tỉnh giấc, chỉ là không nói gì mà thô. Cô bé đi theo mẹ ra ngoài, nhìn chú Phương cao lớn đang cẩn thận ôm Thiên Bảo ở trong lòng chờ mẹ, khác hẳn với ba của mình. Trong ấn tượng của cô bé, ba về nhà chưa bao giờ cười cả, lúc nào cũng hô to gọi nhỏ với mẹ, còn hay mắng mẹ, cũng mắng cả cô bé nữa. Cô bé bỗng quên mất gương mặt của ba mình, lại nhìn Phương Trạch Vũ, người này sẽ là ba mới của mình sao? Chú ấy sẽ đối xử tốt với mình và em trai chứ?Thư Nhan không biết Thư Nhan đang nghĩ gì, lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì quay đầu nói với Thanh Thanh: "Con đi ngủ đi, đối diện có dì Lâm Tuệ, có gì thì cứ gọi cô ấy, đừng sợ.""Con biết rồi, mẹ mau đi đi."Lúc tới khoa cấp cứu của bệnh viện, cô trình bày tình huống với bác sĩ, bác sĩ đo nhiệt độ lại cho Thiên Bảo."Ba mươi chín phẩy năm độ, cao hơn lúc cô đo, phải truyền nước thôi. Mẹ ôm cô, ba đi đóng tiền đi." Bác sĩ soạn đơn thuốc rồi đưa cho Phương Trạch Vũ.Thư Nhan vội cầm lấy đơn thuốc: "Đưa cho tôi, tôi...""Để người yêu của cô di đi, tôi còn muốn nói vài chuyện." Bác sĩ nhíu mày nói.Thư Nhan vừa định giải thích thì Phương Trạch Vũ đã cầm lấy đơn thuốc: "Em ở lại đi, chắc chắn là bác sĩ có chuyện muốn nói với em."Thư Nhan nghiêng đầu nhìn anh, vành tai cô đỏ lên, tim đập lỡ một nhịp, cô cắn môi dưới rồi: "Vậy anh đi nhé."Cậu bé được truyền nước, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cũng không tỏ ra khó chịu hay ồn ào."Để anh bế cho, em bế lâu rồi." Phương Trạch Vũ đóng tiền xong trở về thì đón lấy Thiên Bảo, động tác rất cẩn thận, biểu cảm cũng nhẹ nhàng.TBCThư Nhan ngạc nhiên, nếu anh là một người ba thì chắc chắn sẽ là một người ba rất tốt, cô cúi đầu nhìn Thiên Bảo, tiếc là hai đứa nhỏ không phải là con của anh."Em ngồi ghế nghỉ ngơi đi, khi nào ổn anh sẽ gọi." Phương Trạch Vũ nói với Thư Nhan."Không cần đâu, em... Hơn nửa đêm rồi mà còn gọi anh..." Thế sao cô dám nằm nghỉ chứ, còn cần mặt mũi không đây.Khóe miệng Phương Trạch Vũ cong lên: "Anh rất vui.""Hả?"  "Vào lúc thế này mà em lại nhớ tới anh, anh rất vui."Lúc Thiên Bảo truyền nước xong thì trời đã gần sáng, Thư Nhan ngáp khẽ một cái, cô liếc mắt nhìn Phương Trạch Vũ vẫn rất tỉnh táo thì thầm ngưỡng mộ."Chúng ta ra ngoài ăn sáng hay về nhà rồi ăn?" Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ.Phương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, trái tim khẽ rung động, cuối cùng anh nói: "Ra ngoài ăn đi, ăn xong anh đưa em về."Phương Trạch Vũ lái xe, Thư Nhan ôm Thiên Bảo rồi đánh thức cậu bé, tối hôm qua cậu bé còn mơ hồ nên bây giờ mới nhìn thấy Phương Trạch Vũ."Chú Phương." Nhìn thấy Phương Trạch Vũ, Thiên Bảo nở nụ cười thật tươi."Tỉnh rồi à, còn khó chịu không?" Phương Trạch Vũ khẽ xoa đầu Thiên Bảo."Không ạ."Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, Phương Trạch Vũ dừng xe ở chỗ ngoặt của tiểu khu: "Anh đưa em tới đây thôi, có chuyện gì thì gọi cho anh.""Anh không lên nhà ngồi à?" Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ."Không được, em thức cả đêm rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi." Phương Trạch Vũ không xuống xe mà giục Thư Nhan mau trở về.Thư Nhan biết anh sợ có người nhìn thấy nên thấy rất khó chịu, cô bế con xuống xe, quay đầu nhìn chiếc xe đã đi xa, không thể cứ tiếp tục như thế nữa, rất không công bằng cho Phương Trạch Vũ.Cô phải suy nghĩ thật kỹ, Phương Trạch Vũ thích cô tới mức độ nào? Cô rung động là vì anh cho cô cảm giác an toàn sao? Hay là vì cô cảm động vì chuyện cũ của anh, bị tình cảm anh hùng làm cho ảnh hưởng? Cô muốn hiểu rõ lòng mình, gạt hết mọi thứ sang một bên, chỉ nói tới tình cảm, nếu cô thích anh đến mức muốn dành cả cuộc đời còn lại thì cô sẽ vượt qua mọi khó khăn để được ở cùng anh.Thật ra, nếu thật sự thích tới mức đó, Thư Nhan nguyện ý lùi một bước, sống ở một nơi mà không ai biết tới Phương Trạch Vũ. Lúc trước cô chọn ở đây là vì quen thuộc, bây giờ cô đã đứng vững ở Nam Thành, nơi nào cũng đi được, không nhất thiết phải ở đây nữa.Hồ Thuỵ Tuyết đã nói với cô nhiều lần rằng cô nên đưa Thanh Thanh tới học ở tiểu học Nam Sơn, còn Thiên Bảo học ở nhà trẻ Nam Sơn, tuy hai trường này không có danh tiếng nhưng lại những ngôi trường dành cho con nhà giàu, có cả trường cấp hai và cấp ba nữa.Học phí mỗi năm là một trăm ngàn tệ, làm một trăm ngàn tệ của năm chín mươi. Thu nhập cả năm của một hộ gia đình bình thường còn chưa tới mười ngàn tệ, thế mà học phí của trường này đã là một trăm ngàn. Hơn nữa không phải cứ có tiền là vào được, mà phải được ba người phụ huynh trong trường bảo lãnh mới được vào họ.

Chương 253: Chương 253