Tác giả:

Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…

Chương 274: Chương 274

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Bây ăn nói kiểu này có đáng với ba mày không? Nếu ba mày dưới mồ biết mày nghĩ như vậy, đánh gãy chân mày cho bằng được." Mỗi lần bà cụ nghe con trai nói vậy đều nổi giận đùng đùng."Ba là cựu đảng viên, nhận thức tư tưởng cao hơn tôi." lời được thốt ra, bà cụ im lặng, ông cụ thật sự không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Khi còn sống, ông cụ đối xử bình đẳng với cháu gái và cháu trai, nhưng không may ông mất sớm, vừa nhắm mắt là bà cụ liền đòi chia gia tài.""Vừa rồi em dâu nói có phần đúng. Mẹ đã sinh tôi ra và nuôi nấng tôi nên tôi vẫn sẽ cấp dưỡng cho bà cụ. Từ nay, mỗi tháng tôi sẽ gửi về ba mươi tệ, xem như lòng hiếu thảo của tôi vậy.""Biến đi, mau biến khỏi đây. Sau này đừng có trở lại, cứ coi như tao không sinh đứa như mày." lần này bà cụ không kêu gào nhưng đúng là có rơi nước mắt. Dĩ nhiên bà cụ thương con trai cả, chỉ là giận vì nó không chịu sinh cháu trai."Có chắc là không sao chứ? Đừng về kiếm chuyện với tôi đó. Con người tôi hẹp hòi, báo cảnh sát thiệt đó." Thư Nhan nói với ông Hạ, bà cụ và hết thảy mọi người."Yên tâm, cô đã mua nhà rồi thì nhà này chính là của cô." bí thư thôn lên tiếng, ông ấy đã nói như vậy Thư Nhan an tâm rồi.Cả ba trăm ba mươi ngàn được chuyển vào tài khoản của ông Hạ và bước tiếp theo là bổ sung giấy phép bất động sản. Cái này cần ông Hồ mới có, mất khoảng sáu ngàn tệ. Dù là sáu mươi ngàn Thư Nhan cũng muốn cầm được giấy phép bất động sản chứ đùng nói sáu ngàn, không thì cô sẽ không yên tâm.Nhà đã được bán, ông Hạ lưu luyến đưa vợ dọn ra ngoài, tất cả đồ dùng trong nhà đều giao cho Thư Nhan, còn xoong thau chén Thư Nhan không cần nên họ cho đem đi cho. Họ dọn ra rồi Thư Nhan mời thêm hai người đến quét dọn sạch sẽ. Thiệt tình là căn nhà này được đấy chứ, cô không định cho thuê, đến đây nghỉ hè thì còn gì bằng."Nghe nói em mua căn nhà này rồi?"Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Nhan quay đầu lại: "Ừm, nơi này tốt, mua về đầu tư cũng không lỗ."Phương Trạch Vũ gật đầu và mỉm cười: "Vậy thì sau này chúng ta vẫn là hàng xóm nhỉ."Mấy ngày nay Thư Nhan mãi lo nghĩ việc mua nhà, mà quên béng chuyện này: "Không hẳn, em đâu có ở đây." lâu lâu ở thì không tính nhỉ.Chủ nhà khá có lòng, trước khi đi còn xới phần đất sau và phía trước, hiện tại đất trong vườn không còn gì, ngoại vài bụi hoa hồng trong góc tường thì không có hoa nào khác. Thư Nhan định lát nữa đi chợ hoa để xem có loại hoa nào đẹp mà dễ chăm hay không.Phải chừa một khoảng đất nhỏ trồng ít hành và hẹ, mì xào rau luộc không thể thiếu mấy thứ này, còn dễ trồng nữa, tự trồng tự hái cũng tiện.  TBCRau thì thôi đi, một người không có thời gian như cô, Thư Nhan cảm thấy mình không thể trồng được."Em định trồng cái gì?"Thư Nhan đang cầm một tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, bất thình lình nghe tiếng của Phương Trạch Vũ, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Em cũng chưa biết, trồng một ít hoa cỏ."Thấy trong góc có một khoảng đất nhỏ, chợt nghĩ dâu tây cũng khá dễ trồng, mốt trồng hai bụi trong góc tường, không mất nhiều thời gian đã trồng được một mảnh lớn."Em muốn trồng loại hoa nào? Anh biết một người vợ của đồng nghiệp rất thích trồng hoa. Trong nhà nhiều lắm lắm. Anh có thể giúp em lấy vài hoa giống với hạt giống." Phương Trạch Vũ nghĩ bụng nếu không có thì đi mua vậy."Em cũng không biết nữa. Em phải chọn giống nào dễ trồng dễ chăm vì em không thể đến đây thường xuyên. Miễn là lúc về đừng có nghẻo hết."Sân sau nhà ở đây có tường rào chừng một mét rưỡi, Thư Nhan nghĩ trồng giống hoa leo tường chắc chắn sẽ rất đẹp."Em yên tâm, anh ở sát bên, có thể trông coi giúp em." Anh đang phát rầu làm thế nào để qua lại với Thư Nhan nhiều hơn đây.Thư Nhan đưa mắt nhìn anh, không đồng ý cũng không từ chối.Bà cụ đang ngồi hóng mát cạnh cửa dóng tai nghe họ nói chuyện, khi Thư Nhan bước vào cửa, bà ta lật đật vẫy tay với Phương Trạch Vũ và nhỏ giọng hỏi: "Hai người quen nhau à?""Dạ, bà đã gặp qua rồi mà? Là người mời cháu đến nhà dùng bữa lần trước." Phương Trạch Vũ kéo ghế ngồi xuống, gió thổi nhẹ, nghĩ đến Thư Nhan, khóe môi anh bất giác cong lên."Dù bác đã già mắt mũi lem nhem nhưng cháu đừng hòng hù bác. Cô gái lần trước một trời một vực với cô gái này". Lần trước mũm mỉm hơn nhiều."Là cô ấy thiệt mà, chỉ là gầy hơn và trắng hơn lúc trước rất nhiều." Phương Trạch Vũ kiên nhẫn giải thích với bà cụ.Bà cụ không nói nữa, nhìn nét mặt của Phương Trạch Vũ khi nói về Thư Nhan cũng biết, là có ý với người ta rồi, nhưng vấn đề là cô gái đó còn mang hai đứa con.

"Bây ăn nói kiểu này có đáng với ba mày không? Nếu ba mày dưới mồ biết mày nghĩ như vậy, đánh gãy chân mày cho bằng được." Mỗi lần bà cụ nghe con trai nói vậy đều nổi giận đùng đùng.

"Ba là cựu đảng viên, nhận thức tư tưởng cao hơn tôi." lời được thốt ra, bà cụ im lặng, ông cụ thật sự không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Khi còn sống, ông cụ đối xử bình đẳng với cháu gái và cháu trai, nhưng không may ông mất sớm, vừa nhắm mắt là bà cụ liền đòi chia gia tài."

"Vừa rồi em dâu nói có phần đúng. Mẹ đã sinh tôi ra và nuôi nấng tôi nên tôi vẫn sẽ cấp dưỡng cho bà cụ. Từ nay, mỗi tháng tôi sẽ gửi về ba mươi tệ, xem như lòng hiếu thảo của tôi vậy."

"Biến đi, mau biến khỏi đây. Sau này đừng có trở lại, cứ coi như tao không sinh đứa như mày." lần này bà cụ không kêu gào nhưng đúng là có rơi nước mắt. Dĩ nhiên bà cụ thương con trai cả, chỉ là giận vì nó không chịu sinh cháu trai.

"Có chắc là không sao chứ? Đừng về kiếm chuyện với tôi đó. Con người tôi hẹp hòi, báo cảnh sát thiệt đó." Thư Nhan nói với ông Hạ, bà cụ và hết thảy mọi người.

"Yên tâm, cô đã mua nhà rồi thì nhà này chính là của cô." bí thư thôn lên tiếng, ông ấy đã nói như vậy Thư Nhan an tâm rồi.

Cả ba trăm ba mươi ngàn được chuyển vào tài khoản của ông Hạ và bước tiếp theo là bổ sung giấy phép bất động sản. Cái này cần ông Hồ mới có, mất khoảng sáu ngàn tệ. Dù là sáu mươi ngàn Thư Nhan cũng muốn cầm được giấy phép bất động sản chứ đùng nói sáu ngàn, không thì cô sẽ không yên tâm.

Nhà đã được bán, ông Hạ lưu luyến đưa vợ dọn ra ngoài, tất cả đồ dùng trong nhà đều giao cho Thư Nhan, còn xoong thau chén Thư Nhan không cần nên họ cho đem đi cho. Họ dọn ra rồi Thư Nhan mời thêm hai người đến quét dọn sạch sẽ. Thiệt tình là căn nhà này được đấy chứ, cô không định cho thuê, đến đây nghỉ hè thì còn gì bằng.

"Nghe nói em mua căn nhà này rồi?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Nhan quay đầu lại: "Ừm, nơi này tốt, mua về đầu tư cũng không lỗ."

Phương Trạch Vũ gật đầu và mỉm cười: "Vậy thì sau này chúng ta vẫn là hàng xóm nhỉ."

Mấy ngày nay Thư Nhan mãi lo nghĩ việc mua nhà, mà quên béng chuyện này: "Không hẳn, em đâu có ở đây." lâu lâu ở thì không tính nhỉ.

Chủ nhà khá có lòng, trước khi đi còn xới phần đất sau và phía trước, hiện tại đất trong vườn không còn gì, ngoại vài bụi hoa hồng trong góc tường thì không có hoa nào khác. Thư Nhan định lát nữa đi chợ hoa để xem có loại hoa nào đẹp mà dễ chăm hay không.

Phải chừa một khoảng đất nhỏ trồng ít hành và hẹ, mì xào rau luộc không thể thiếu mấy thứ này, còn dễ trồng nữa, tự trồng tự hái cũng tiện.

 

 

TBC

Rau thì thôi đi, một người không có thời gian như cô, Thư Nhan cảm thấy mình không thể trồng được.

"Em định trồng cái gì?"

Thư Nhan đang cầm một tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, bất thình lình nghe tiếng của Phương Trạch Vũ, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Em cũng chưa biết, trồng một ít hoa cỏ."

Thấy trong góc có một khoảng đất nhỏ, chợt nghĩ dâu tây cũng khá dễ trồng, mốt trồng hai bụi trong góc tường, không mất nhiều thời gian đã trồng được một mảnh lớn.

"Em muốn trồng loại hoa nào? Anh biết một người vợ của đồng nghiệp rất thích trồng hoa. Trong nhà nhiều lắm lắm. Anh có thể giúp em lấy vài hoa giống với hạt giống." Phương Trạch Vũ nghĩ bụng nếu không có thì đi mua vậy.

"Em cũng không biết nữa. Em phải chọn giống nào dễ trồng dễ chăm vì em không thể đến đây thường xuyên. Miễn là lúc về đừng có nghẻo hết."

Sân sau nhà ở đây có tường rào chừng một mét rưỡi, Thư Nhan nghĩ trồng giống hoa leo tường chắc chắn sẽ rất đẹp.

"Em yên tâm, anh ở sát bên, có thể trông coi giúp em." Anh đang phát rầu làm thế nào để qua lại với Thư Nhan nhiều hơn đây.

Thư Nhan đưa mắt nhìn anh, không đồng ý cũng không từ chối.

Bà cụ đang ngồi hóng mát cạnh cửa dóng tai nghe họ nói chuyện, khi Thư Nhan bước vào cửa, bà ta lật đật vẫy tay với Phương Trạch Vũ và nhỏ giọng hỏi: "Hai người quen nhau à?"

"Dạ, bà đã gặp qua rồi mà? Là người mời cháu đến nhà dùng bữa lần trước." Phương Trạch Vũ kéo ghế ngồi xuống, gió thổi nhẹ, nghĩ đến Thư Nhan, khóe môi anh bất giác cong lên.

"Dù bác đã già mắt mũi lem nhem nhưng cháu đừng hòng hù bác. Cô gái lần trước một trời một vực với cô gái này". Lần trước mũm mỉm hơn nhiều.

"Là cô ấy thiệt mà, chỉ là gầy hơn và trắng hơn lúc trước rất nhiều." Phương Trạch Vũ kiên nhẫn giải thích với bà cụ.

Bà cụ không nói nữa, nhìn nét mặt của Phương Trạch Vũ khi nói về Thư Nhan cũng biết, là có ý với người ta rồi, nhưng vấn đề là cô gái đó còn mang hai đứa con.

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Bây ăn nói kiểu này có đáng với ba mày không? Nếu ba mày dưới mồ biết mày nghĩ như vậy, đánh gãy chân mày cho bằng được." Mỗi lần bà cụ nghe con trai nói vậy đều nổi giận đùng đùng."Ba là cựu đảng viên, nhận thức tư tưởng cao hơn tôi." lời được thốt ra, bà cụ im lặng, ông cụ thật sự không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Khi còn sống, ông cụ đối xử bình đẳng với cháu gái và cháu trai, nhưng không may ông mất sớm, vừa nhắm mắt là bà cụ liền đòi chia gia tài.""Vừa rồi em dâu nói có phần đúng. Mẹ đã sinh tôi ra và nuôi nấng tôi nên tôi vẫn sẽ cấp dưỡng cho bà cụ. Từ nay, mỗi tháng tôi sẽ gửi về ba mươi tệ, xem như lòng hiếu thảo của tôi vậy.""Biến đi, mau biến khỏi đây. Sau này đừng có trở lại, cứ coi như tao không sinh đứa như mày." lần này bà cụ không kêu gào nhưng đúng là có rơi nước mắt. Dĩ nhiên bà cụ thương con trai cả, chỉ là giận vì nó không chịu sinh cháu trai."Có chắc là không sao chứ? Đừng về kiếm chuyện với tôi đó. Con người tôi hẹp hòi, báo cảnh sát thiệt đó." Thư Nhan nói với ông Hạ, bà cụ và hết thảy mọi người."Yên tâm, cô đã mua nhà rồi thì nhà này chính là của cô." bí thư thôn lên tiếng, ông ấy đã nói như vậy Thư Nhan an tâm rồi.Cả ba trăm ba mươi ngàn được chuyển vào tài khoản của ông Hạ và bước tiếp theo là bổ sung giấy phép bất động sản. Cái này cần ông Hồ mới có, mất khoảng sáu ngàn tệ. Dù là sáu mươi ngàn Thư Nhan cũng muốn cầm được giấy phép bất động sản chứ đùng nói sáu ngàn, không thì cô sẽ không yên tâm.Nhà đã được bán, ông Hạ lưu luyến đưa vợ dọn ra ngoài, tất cả đồ dùng trong nhà đều giao cho Thư Nhan, còn xoong thau chén Thư Nhan không cần nên họ cho đem đi cho. Họ dọn ra rồi Thư Nhan mời thêm hai người đến quét dọn sạch sẽ. Thiệt tình là căn nhà này được đấy chứ, cô không định cho thuê, đến đây nghỉ hè thì còn gì bằng."Nghe nói em mua căn nhà này rồi?"Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Nhan quay đầu lại: "Ừm, nơi này tốt, mua về đầu tư cũng không lỗ."Phương Trạch Vũ gật đầu và mỉm cười: "Vậy thì sau này chúng ta vẫn là hàng xóm nhỉ."Mấy ngày nay Thư Nhan mãi lo nghĩ việc mua nhà, mà quên béng chuyện này: "Không hẳn, em đâu có ở đây." lâu lâu ở thì không tính nhỉ.Chủ nhà khá có lòng, trước khi đi còn xới phần đất sau và phía trước, hiện tại đất trong vườn không còn gì, ngoại vài bụi hoa hồng trong góc tường thì không có hoa nào khác. Thư Nhan định lát nữa đi chợ hoa để xem có loại hoa nào đẹp mà dễ chăm hay không.Phải chừa một khoảng đất nhỏ trồng ít hành và hẹ, mì xào rau luộc không thể thiếu mấy thứ này, còn dễ trồng nữa, tự trồng tự hái cũng tiện.  TBCRau thì thôi đi, một người không có thời gian như cô, Thư Nhan cảm thấy mình không thể trồng được."Em định trồng cái gì?"Thư Nhan đang cầm một tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, bất thình lình nghe tiếng của Phương Trạch Vũ, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Em cũng chưa biết, trồng một ít hoa cỏ."Thấy trong góc có một khoảng đất nhỏ, chợt nghĩ dâu tây cũng khá dễ trồng, mốt trồng hai bụi trong góc tường, không mất nhiều thời gian đã trồng được một mảnh lớn."Em muốn trồng loại hoa nào? Anh biết một người vợ của đồng nghiệp rất thích trồng hoa. Trong nhà nhiều lắm lắm. Anh có thể giúp em lấy vài hoa giống với hạt giống." Phương Trạch Vũ nghĩ bụng nếu không có thì đi mua vậy."Em cũng không biết nữa. Em phải chọn giống nào dễ trồng dễ chăm vì em không thể đến đây thường xuyên. Miễn là lúc về đừng có nghẻo hết."Sân sau nhà ở đây có tường rào chừng một mét rưỡi, Thư Nhan nghĩ trồng giống hoa leo tường chắc chắn sẽ rất đẹp."Em yên tâm, anh ở sát bên, có thể trông coi giúp em." Anh đang phát rầu làm thế nào để qua lại với Thư Nhan nhiều hơn đây.Thư Nhan đưa mắt nhìn anh, không đồng ý cũng không từ chối.Bà cụ đang ngồi hóng mát cạnh cửa dóng tai nghe họ nói chuyện, khi Thư Nhan bước vào cửa, bà ta lật đật vẫy tay với Phương Trạch Vũ và nhỏ giọng hỏi: "Hai người quen nhau à?""Dạ, bà đã gặp qua rồi mà? Là người mời cháu đến nhà dùng bữa lần trước." Phương Trạch Vũ kéo ghế ngồi xuống, gió thổi nhẹ, nghĩ đến Thư Nhan, khóe môi anh bất giác cong lên."Dù bác đã già mắt mũi lem nhem nhưng cháu đừng hòng hù bác. Cô gái lần trước một trời một vực với cô gái này". Lần trước mũm mỉm hơn nhiều."Là cô ấy thiệt mà, chỉ là gầy hơn và trắng hơn lúc trước rất nhiều." Phương Trạch Vũ kiên nhẫn giải thích với bà cụ.Bà cụ không nói nữa, nhìn nét mặt của Phương Trạch Vũ khi nói về Thư Nhan cũng biết, là có ý với người ta rồi, nhưng vấn đề là cô gái đó còn mang hai đứa con.

Chương 274: Chương 274