"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…
Chương 57: Chương 57
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Nghe được anh nói, Giang Thiên Ca nhướng mày, cười như không cười nhìn anh hỏi: “Tôi không đánh nhau, anh giúp tôi đánh sao?”Lục Chính Tây á khẩu.Nếu như là chuyện như hôm nay, anh có thể giúp cô đánh. Nhưng nếu như đánh nhau với cháu trai cháu gái của anh, anh giúp như thế nào?Giang Thiên Ca liền cười toe toét, đưa tay khoác lên trên bờ vai Lục Chính Tây, hào sảng vỗ hai cái, cô cười híp mắt nói:“Yên tâm, tương lai có chuyện không giải quyết được nhất định sẽ tìm anh. Anh nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói, đến lúc đó không thể quỵt nợ.”Lục Chính Tây nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Giang Thiên Ca, trên vai anh là màu xanh quân đội, ngón tay của cô càng thêm mảnh khảnh trắng nõn.Lục Chính Tây thu hồi ánh mắt, cầm tay cô từ trên bờ vai của mình bỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”Giang Thiên Ca liếc nhìn Lục Chính Tây một cái, âm thầm mắng anh là kẻ kiệm lời, đưa xe đạp đến, ngồi lên trên. Lúc cô đang định đạp đi, động tác khựng lại, sau đó hỏi Lục Chính Tây: “Cháu anh đã trở về chưa?”“Hả?”Giang Thiên Ca: “Không phải bị tôi đánh đấy chứ. Lục Tự Văn, cậu ta trở về rồi sao?”Lục Chính Tây nói: “Chưa.”Ánh mắt anh đảo một vòng trên mặt cô, kiềm chế cảm xúc, Lục Chính Tây hỏi: “Cô tìm cậu ta làm gì?”Giang Thiên Ca không trả lời anh, đưa cho anh một cái gáy: “Chuyện trẻ tuổi chúng tôi nói anh cũng không hiểu.”Nói xong, Giang Thiên Ca liền đạp xe, phóng đi.Lục Chính Tây: “*”*Vì phải học quân sự, thời gian tân sinh của Đại học Hoa báo danh tương đối sớm, ngày 4 tháng 9 là phải đến trường. Lần trước Giang Thiên Ca chỉ lấy giấy báo nhập học bổ sung từ trường học, nhưng vẫn chưa quay về Thương Nam làm thủ tục chuyển sinh hoạt.Sắp xếp thời gian tuyên truyền bàn phím chữ Hán xong, Giang Thiên Ca liền trở về thành phố Thương Nam. Vì thời gian gấp rút, Giang Thiên Ca không về thôn, nếu không, cô còn rất muốn đi xem tình hình náo nhiệt của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa.Vân Mộng Hạ VũLúc trước khi Giang Thiên Ca đi, đã nhờ Trần Chí Dũng giúp cô để ý người ngày hôm đó nhặt được giấy báo nhập học, có tiếp xúc với Giang Thiên Bảo hay không.Trần Chí Dũng để ý một khoảng thời gian, không nhận được tin tức gì hữu dụng, nhưng liên quan tới hai người Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, anh ta lại kể cho Giang Thiên Ca nghe không ít.Nghe Trần Chí Dũng nói, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, bây giờ là hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, vừa mới bắt đầu, trưởng thôn và chủ nhiệm hội phụ nữ mỗi lần đều vội vàng chạy tới can ngăn.Nhưng can ngăn mấy lần không có tác dụng, bọn họ cũng đều mặc kệ, trưởng thôn trực tiếp nói:“Hai người muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đó, nếu đánh c.h.ế.t người, thì lôi đi chôn, còn sống, tôi sẽ tự mình đi báo cảnh sát, để cảnh sát lôi đi xử bắn!”Trưởng thôn nói rất tàn nhẫn, lúc hai người đánh nhau, Giang Thiết Quân có ưu thế về thể lực cũng không dám xuống tay quá nặng, Trương Lê Hoa sẽ có càng nhiều cơ hội đánh trả, hai người đánh nhau càng thêm có qua có lại.Người trong thôn, lúc rảnh rỗi cũng không cần tìm trò tiêu khiển nào khác, nói chuyện bát quái nhà họ Giang, xem hai vợ chồng Giang gia đánh nhau, chính là thú vui tiêu khiển lớn nhất.“Bọn họ cũng không biết chuyện nhóm máu, Giang Thiên Bảo kia còn thường xuyên bị xem như đứa trẻ không phải con ruột mà đánh.” Nói xong, trên mặt Trần Chí Dũng mơ hồ có vẻ hưng phấn: “Giang Thiên Ca, lần sau có chuyện gì, cậu có thể sắp xếp cho tớ làm, tớ giúp cậu!”Trần Chí Dũng vốn dĩ chỉ hóng chuyện, nhưng lần trước trên đường, gặp được Giang Thiên Bảo bị đánh mặt mũi bầm dập. Anh ta tò mò nhìn thêm một cái, Giang Thiên Bảo liền xông vào anh ta gào thét, trút giận bị đánh lên người anh ta.Từ đó về sau, trong lòng Trần Chí Dũng đã có thù hận, hy vọng Giang Thiên Ca có thể ra tay lần nữa, dạy dỗ Giang Thiên Bảo thảm hơn một chút, để báo thù cho anh ta.Giang Thiên Ca trợn mắt liếc Trần Chí Dũng một cái, cảnh cáo anh ta: “Cậu đừng có hùa theo.”Ở trên trấn gặp được Giang Thiên Ca đang làm xong việc, biết Giang Thiên Ca sắp đi, Trần Chí Dũng lẽo đẽo theo sau, nói là muốn tiễn Giang Thiên Ca, vừa đi vừa lén lút nói xấu Giang Thiên Bảo, ồn ào suốt dọc đường.Giang Thiên Ca nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn đuổi người: “Được rồi, thời gian đến rồi, cậu về đi, tôi muốn đi kiểm tra vé.”Hiện giờ Trần Chí Dũng cũng có thay đổi không nhỏ, tóc được cắt thành đầu đinh, toàn thân từ trên xuống dưới đều gọn gàng sạch sẽ, bỏ đi bộ dáng cà lơ phất phơ trước kia, nhìn cũng ra dáng người hơn.Xem ra trước đó Trần Chí Dũng nói muốn học hành cho tốt, cũng không phải nói suông.Nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, Giang Thiên Ca liền tò mò hỏi một câu: “Cậu sau này có dự định gì?”“Bố mẹ tớ muốn tớ học lại, nhưng tớ không phải là người có thể học hành, học lại cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Nghe được anh nói, Giang Thiên Ca nhướng mày, cười như không cười nhìn anh hỏi: “Tôi không đánh nhau, anh giúp tôi đánh sao?”
Lục Chính Tây á khẩu.
Nếu như là chuyện như hôm nay, anh có thể giúp cô đánh. Nhưng nếu như đánh nhau với cháu trai cháu gái của anh, anh giúp như thế nào?
Giang Thiên Ca liền cười toe toét, đưa tay khoác lên trên bờ vai Lục Chính Tây, hào sảng vỗ hai cái, cô cười híp mắt nói:
“Yên tâm, tương lai có chuyện không giải quyết được nhất định sẽ tìm anh. Anh nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói, đến lúc đó không thể quỵt nợ.”
Lục Chính Tây nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Giang Thiên Ca, trên vai anh là màu xanh quân đội, ngón tay của cô càng thêm mảnh khảnh trắng nõn.
Lục Chính Tây thu hồi ánh mắt, cầm tay cô từ trên bờ vai của mình bỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
Giang Thiên Ca liếc nhìn Lục Chính Tây một cái, âm thầm mắng anh là kẻ kiệm lời, đưa xe đạp đến, ngồi lên trên. Lúc cô đang định đạp đi, động tác khựng lại, sau đó hỏi Lục Chính Tây: “Cháu anh đã trở về chưa?”
“Hả?”
Giang Thiên Ca: “Không phải bị tôi đánh đấy chứ. Lục Tự Văn, cậu ta trở về rồi sao?”
Lục Chính Tây nói: “Chưa.”
Ánh mắt anh đảo một vòng trên mặt cô, kiềm chế cảm xúc, Lục Chính Tây hỏi: “Cô tìm cậu ta làm gì?”
Giang Thiên Ca không trả lời anh, đưa cho anh một cái gáy: “Chuyện trẻ tuổi chúng tôi nói anh cũng không hiểu.”
Nói xong, Giang Thiên Ca liền đạp xe, phóng đi.
Lục Chính Tây: “*”
*
Vì phải học quân sự, thời gian tân sinh của Đại học Hoa báo danh tương đối sớm, ngày 4 tháng 9 là phải đến trường. Lần trước Giang Thiên Ca chỉ lấy giấy báo nhập học bổ sung từ trường học, nhưng vẫn chưa quay về Thương Nam làm thủ tục chuyển sinh hoạt.
Sắp xếp thời gian tuyên truyền bàn phím chữ Hán xong, Giang Thiên Ca liền trở về thành phố Thương Nam. Vì thời gian gấp rút, Giang Thiên Ca không về thôn, nếu không, cô còn rất muốn đi xem tình hình náo nhiệt của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc trước khi Giang Thiên Ca đi, đã nhờ Trần Chí Dũng giúp cô để ý người ngày hôm đó nhặt được giấy báo nhập học, có tiếp xúc với Giang Thiên Bảo hay không.
Trần Chí Dũng để ý một khoảng thời gian, không nhận được tin tức gì hữu dụng, nhưng liên quan tới hai người Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, anh ta lại kể cho Giang Thiên Ca nghe không ít.
Nghe Trần Chí Dũng nói, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, bây giờ là hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, vừa mới bắt đầu, trưởng thôn và chủ nhiệm hội phụ nữ mỗi lần đều vội vàng chạy tới can ngăn.
Nhưng can ngăn mấy lần không có tác dụng, bọn họ cũng đều mặc kệ, trưởng thôn trực tiếp nói:
“Hai người muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đó, nếu đánh c.h.ế.t người, thì lôi đi chôn, còn sống, tôi sẽ tự mình đi báo cảnh sát, để cảnh sát lôi đi xử bắn!”
Trưởng thôn nói rất tàn nhẫn, lúc hai người đánh nhau, Giang Thiết Quân có ưu thế về thể lực cũng không dám xuống tay quá nặng, Trương Lê Hoa sẽ có càng nhiều cơ hội đánh trả, hai người đánh nhau càng thêm có qua có lại.
Người trong thôn, lúc rảnh rỗi cũng không cần tìm trò tiêu khiển nào khác, nói chuyện bát quái nhà họ Giang, xem hai vợ chồng Giang gia đánh nhau, chính là thú vui tiêu khiển lớn nhất.
“Bọn họ cũng không biết chuyện nhóm máu, Giang Thiên Bảo kia còn thường xuyên bị xem như đứa trẻ không phải con ruột mà đánh.” Nói xong, trên mặt Trần Chí Dũng mơ hồ có vẻ hưng phấn: “Giang Thiên Ca, lần sau có chuyện gì, cậu có thể sắp xếp cho tớ làm, tớ giúp cậu!”
Trần Chí Dũng vốn dĩ chỉ hóng chuyện, nhưng lần trước trên đường, gặp được Giang Thiên Bảo bị đánh mặt mũi bầm dập. Anh ta tò mò nhìn thêm một cái, Giang Thiên Bảo liền xông vào anh ta gào thét, trút giận bị đánh lên người anh ta.
Từ đó về sau, trong lòng Trần Chí Dũng đã có thù hận, hy vọng Giang Thiên Ca có thể ra tay lần nữa, dạy dỗ Giang Thiên Bảo thảm hơn một chút, để báo thù cho anh ta.
Giang Thiên Ca trợn mắt liếc Trần Chí Dũng một cái, cảnh cáo anh ta: “Cậu đừng có hùa theo.”
Ở trên trấn gặp được Giang Thiên Ca đang làm xong việc, biết Giang Thiên Ca sắp đi, Trần Chí Dũng lẽo đẽo theo sau, nói là muốn tiễn Giang Thiên Ca, vừa đi vừa lén lút nói xấu Giang Thiên Bảo, ồn ào suốt dọc đường.
Giang Thiên Ca nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn đuổi người: “Được rồi, thời gian đến rồi, cậu về đi, tôi muốn đi kiểm tra vé.”
Hiện giờ Trần Chí Dũng cũng có thay đổi không nhỏ, tóc được cắt thành đầu đinh, toàn thân từ trên xuống dưới đều gọn gàng sạch sẽ, bỏ đi bộ dáng cà lơ phất phơ trước kia, nhìn cũng ra dáng người hơn.
Xem ra trước đó Trần Chí Dũng nói muốn học hành cho tốt, cũng không phải nói suông.
Nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, Giang Thiên Ca liền tò mò hỏi một câu: “Cậu sau này có dự định gì?”
“Bố mẹ tớ muốn tớ học lại, nhưng tớ không phải là người có thể học hành, học lại cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Nghe được anh nói, Giang Thiên Ca nhướng mày, cười như không cười nhìn anh hỏi: “Tôi không đánh nhau, anh giúp tôi đánh sao?”Lục Chính Tây á khẩu.Nếu như là chuyện như hôm nay, anh có thể giúp cô đánh. Nhưng nếu như đánh nhau với cháu trai cháu gái của anh, anh giúp như thế nào?Giang Thiên Ca liền cười toe toét, đưa tay khoác lên trên bờ vai Lục Chính Tây, hào sảng vỗ hai cái, cô cười híp mắt nói:“Yên tâm, tương lai có chuyện không giải quyết được nhất định sẽ tìm anh. Anh nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói, đến lúc đó không thể quỵt nợ.”Lục Chính Tây nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Giang Thiên Ca, trên vai anh là màu xanh quân đội, ngón tay của cô càng thêm mảnh khảnh trắng nõn.Lục Chính Tây thu hồi ánh mắt, cầm tay cô từ trên bờ vai của mình bỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”Giang Thiên Ca liếc nhìn Lục Chính Tây một cái, âm thầm mắng anh là kẻ kiệm lời, đưa xe đạp đến, ngồi lên trên. Lúc cô đang định đạp đi, động tác khựng lại, sau đó hỏi Lục Chính Tây: “Cháu anh đã trở về chưa?”“Hả?”Giang Thiên Ca: “Không phải bị tôi đánh đấy chứ. Lục Tự Văn, cậu ta trở về rồi sao?”Lục Chính Tây nói: “Chưa.”Ánh mắt anh đảo một vòng trên mặt cô, kiềm chế cảm xúc, Lục Chính Tây hỏi: “Cô tìm cậu ta làm gì?”Giang Thiên Ca không trả lời anh, đưa cho anh một cái gáy: “Chuyện trẻ tuổi chúng tôi nói anh cũng không hiểu.”Nói xong, Giang Thiên Ca liền đạp xe, phóng đi.Lục Chính Tây: “*”*Vì phải học quân sự, thời gian tân sinh của Đại học Hoa báo danh tương đối sớm, ngày 4 tháng 9 là phải đến trường. Lần trước Giang Thiên Ca chỉ lấy giấy báo nhập học bổ sung từ trường học, nhưng vẫn chưa quay về Thương Nam làm thủ tục chuyển sinh hoạt.Sắp xếp thời gian tuyên truyền bàn phím chữ Hán xong, Giang Thiên Ca liền trở về thành phố Thương Nam. Vì thời gian gấp rút, Giang Thiên Ca không về thôn, nếu không, cô còn rất muốn đi xem tình hình náo nhiệt của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa.Vân Mộng Hạ VũLúc trước khi Giang Thiên Ca đi, đã nhờ Trần Chí Dũng giúp cô để ý người ngày hôm đó nhặt được giấy báo nhập học, có tiếp xúc với Giang Thiên Bảo hay không.Trần Chí Dũng để ý một khoảng thời gian, không nhận được tin tức gì hữu dụng, nhưng liên quan tới hai người Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, anh ta lại kể cho Giang Thiên Ca nghe không ít.Nghe Trần Chí Dũng nói, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, bây giờ là hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, vừa mới bắt đầu, trưởng thôn và chủ nhiệm hội phụ nữ mỗi lần đều vội vàng chạy tới can ngăn.Nhưng can ngăn mấy lần không có tác dụng, bọn họ cũng đều mặc kệ, trưởng thôn trực tiếp nói:“Hai người muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đó, nếu đánh c.h.ế.t người, thì lôi đi chôn, còn sống, tôi sẽ tự mình đi báo cảnh sát, để cảnh sát lôi đi xử bắn!”Trưởng thôn nói rất tàn nhẫn, lúc hai người đánh nhau, Giang Thiết Quân có ưu thế về thể lực cũng không dám xuống tay quá nặng, Trương Lê Hoa sẽ có càng nhiều cơ hội đánh trả, hai người đánh nhau càng thêm có qua có lại.Người trong thôn, lúc rảnh rỗi cũng không cần tìm trò tiêu khiển nào khác, nói chuyện bát quái nhà họ Giang, xem hai vợ chồng Giang gia đánh nhau, chính là thú vui tiêu khiển lớn nhất.“Bọn họ cũng không biết chuyện nhóm máu, Giang Thiên Bảo kia còn thường xuyên bị xem như đứa trẻ không phải con ruột mà đánh.” Nói xong, trên mặt Trần Chí Dũng mơ hồ có vẻ hưng phấn: “Giang Thiên Ca, lần sau có chuyện gì, cậu có thể sắp xếp cho tớ làm, tớ giúp cậu!”Trần Chí Dũng vốn dĩ chỉ hóng chuyện, nhưng lần trước trên đường, gặp được Giang Thiên Bảo bị đánh mặt mũi bầm dập. Anh ta tò mò nhìn thêm một cái, Giang Thiên Bảo liền xông vào anh ta gào thét, trút giận bị đánh lên người anh ta.Từ đó về sau, trong lòng Trần Chí Dũng đã có thù hận, hy vọng Giang Thiên Ca có thể ra tay lần nữa, dạy dỗ Giang Thiên Bảo thảm hơn một chút, để báo thù cho anh ta.Giang Thiên Ca trợn mắt liếc Trần Chí Dũng một cái, cảnh cáo anh ta: “Cậu đừng có hùa theo.”Ở trên trấn gặp được Giang Thiên Ca đang làm xong việc, biết Giang Thiên Ca sắp đi, Trần Chí Dũng lẽo đẽo theo sau, nói là muốn tiễn Giang Thiên Ca, vừa đi vừa lén lút nói xấu Giang Thiên Bảo, ồn ào suốt dọc đường.Giang Thiên Ca nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn đuổi người: “Được rồi, thời gian đến rồi, cậu về đi, tôi muốn đi kiểm tra vé.”Hiện giờ Trần Chí Dũng cũng có thay đổi không nhỏ, tóc được cắt thành đầu đinh, toàn thân từ trên xuống dưới đều gọn gàng sạch sẽ, bỏ đi bộ dáng cà lơ phất phơ trước kia, nhìn cũng ra dáng người hơn.Xem ra trước đó Trần Chí Dũng nói muốn học hành cho tốt, cũng không phải nói suông.Nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, Giang Thiên Ca liền tò mò hỏi một câu: “Cậu sau này có dự định gì?”“Bố mẹ tớ muốn tớ học lại, nhưng tớ không phải là người có thể học hành, học lại cũng chỉ lãng phí thời gian.”