Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 94: Chương 94

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Nhìn sơ qua thì Giang Thiên Ca có vẻ ngoài trắng trẻo, xinh đẹp. Tuy rằng khá cao, nhưng vóc người lại mảnh mai, không hề lực lưỡng, nhìn cũng không giống người luyện võ, làm sao có thể đấu lại con trai được chứ?Giang Thiên Ca chịu đứng ra, chắc là do tức giận vì những lời nói của Trần Chí Văn, nhưng cho dù có tức giận đến đâu thì cũng không nên hành động theo cảm tính!Đây là luận võ, là phải dùng đến nắm đấm. Lỡ như đối phương không kiềm chế được mà ra tay mạnh, cô ấy sẽ rất dễ bị thương!“Bạn học, chúng ta quay về thôi!”Chương Quân Minh kéo tay Giang Thiên Ca, định kéo cô quay về.Giang Thiên Ca lắc đầu: “Không sao đâu, tớ nắm chắc.”Vân Mộng Hạ Vũ“Tớ có thể quang minh chính đại giành lấy ‘Võ Vương’, không cần phải nhặt nhạnh chút chiến thắng nào cả.”Lúc nghe Giang Thiên Ca nói muốn làm người giữ trận, các nam sinh đều trừng lớn mắt kinh ngạc. Bây giờ lại nghe cô nói “nhặt nhạnh chút chiến thắng”, bọn họ cảm thấy mình bị khinh thường ra mặt.Những người đã âm thầm bàn bạc sẽ đợi đến cuối cùng mới ra mặt càng cảm thấy nóng mặt hơn.Cái gì mà nhặt nhạnh?Đây gọi là chiến lược! Chiến lược đấy, hiểu không hả?Giang Thiên Ca đẩy tay Chương Quân Minh ra, nhìn về phía Trần Chí Văn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Hay là để cậu lên trước đi?”Cô nhếch mép, giọng nói mỉa mai: “Cậu nói chuyện hùng hồn như vậy, chắc là thực lực cũng rất ghê gớm nhỉ? Tôi muốn được lĩnh giáo.”Trần Chí Văn là sinh viên khoa Văn. Hắn ta lúc nào cũng đeo kính, mặc dù đang mặc quân phục nhưng trước n.g.ự.c vẫn đeo cây bút, cố tỏ ra mình là người nho nhã, lịch sự.Tuy là một tên trai thẳng tự luyến, nhưng Trần Chí Văn cũng có chút tự biết thân biết phận. Trong chuyện đấu võ, hắn biết mình không thể nào đấu lại các nam sinh khác nên ngay từ đầu hắn đã không có ý định tham gia.Thế nhưng, nghe Giang Thiên Ca nói vậy, hắn đột nhiên đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Được, đến thì đến!”Mặc dù chưa từng luyện võ bao giờ, nhưng hắn là đàn ông, lại cao to, khỏe mạnh, đối phó với một người con gái như Giang Thiên Ca thì dễ như trở bàn tay!Hắn muốn cho cô ta biết, phụ nữ là phải ngoan ngoãn nghe lời, làm những chuyện mà phụ nữ nên làm, đừng có mà không biết trời cao đất dày, xen vào chuyện của đàn ông!Trần Chí Văn nhìn Giang Thiên Ca từ trên xuống dưới.Cô gái này nhìn cũng xinh đấy, tiếc là tính cách quá ngang ngược, chẳng dịu dàng, đáng yêu chút nào. Loại con gái như vậy cho không hắn cũng chẳng thèm lấy.Nghĩ vậy, giọng điệu của hắn càng thêm khinh thường: “Nói trước nhé, thua thì đừng có mà khóc lóc, ăn vạ tôi đấy.”?Giang Thiên Ca bị ánh mắt của Trần Chí Văn nhìn đến sởn cả gai ốc, cảm thấy vừa ghê tởm, vừa buồn nôn.Giờ cô mới được chứng kiến sự khác biệt trong quá trình tiến hóa của loài người. Có những kẻ tuy khoác lên mình lớp áo của thời đại mới, nhưng trong đầu vẫn là tư tưởng cổ hủ, lạc hậu.Nói hắn là trai thẳng tự luyến còn là đang sỉ nhục hai từ “trai thẳng tự luyến”.Chẳng lẽ hắn chưa từng soi gương bao giờ, không biết mình trông như thế nào hay sao? Tên này lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng cô sẽ thích hắn chứ?Giang Thiên Ca thậm chí còn cảm thấy bản thân bị vấy bẩn vì bị tên Trần Chí Văn kia nhìn ngó.Thấy sắc mặt Giang Thiên Ca trở nên khó coi, Trần Chí Văn cho rằng cô đang sợ hãi, trong lòng vô cùng đắc ý.Hắn ta hất cằm lên, giọng điệu khinh thường: “Tới đây, tôi có thể cho cô hai… A…”“…”“!”“!!”“!!!”Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, nhìn Trần Chí Văn đang nằm ngửa trên mặt đất.Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất?Hình như là bị Giang Thiên Ca đánh ngã!Mọi người lại kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiên Ca.Vừa rồi… Rốt cuộc cô đã ra tay như thế nào?Sao cô có thể trong nháy mắt đã đánh ngã được Trần Chí Văn?“Giang Thiên Ca! Cừ quá!” Tiêu Phong kích động đứng bật dậy, giơ ngón cái với Giang Thiên Ca.Có thể những người khác không nhìn rõ động tác của Giang Thiên Ca, nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng!Giang Thiên Ca chỉ dùng đúng hai động tác, một là đưa tay, hai là móc chân.Đừng coi thường hai động tác đơn giản này.Cao thủ thường ẩn mình. Những người trong nghề đều biết, những chiêu thức màu mè, hoa mỹ đều là giả. Cao thủ chân chính đều dùng những chiêu thức đơn giản nhất.Vừa rồi, Giang Thiên Ca đưa tay tấn công, đồng thời móc chân, khiến đối phương mất đà. Động tác của cô vừa nhanh, vừa dứt khoát, vừa chính xác, gọn gàng, đẹp mắt, chỉ trong vòng một giây đã giành chiến thắng.Tuyệt vời!“Giang Thiên Ca, đến lượt tôi! Tôi muốn đấu với cậu!” Vẻ mặt Tiêu Phong vô cùng phấn khích, bước đến trước mặt Giang Thiên Ca lao vào so tài ngay lập tức.Giang Thiên Ca chỉ vào Trần Chí Văn đang nằm dưới đất: “Cậu đỡ hắn ta dậy trước đi.”“Ờ.”Tiêu Phong liếc nhìn Trần Chí Văn với ánh mắt khinh bỉ, đưa tay lôi hắn ta từ dưới đất lên như xách gà con: “Này anh bạn, cậu yếu quá đấy, mới có một chiêu đã nằm bẹp rồi, làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta quá.”Bị Tiêu Phong lôi dậy, đầu óc Trần Chí Văn vẫn còn mơ hồ.Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất? Không phải hắn ta định cho Giang Thiên Ca hai chiêu sao?

Nhìn sơ qua thì Giang Thiên Ca có vẻ ngoài trắng trẻo, xinh đẹp. Tuy rằng khá cao, nhưng vóc người lại mảnh mai, không hề lực lưỡng, nhìn cũng không giống người luyện võ, làm sao có thể đấu lại con trai được chứ?

Giang Thiên Ca chịu đứng ra, chắc là do tức giận vì những lời nói của Trần Chí Văn, nhưng cho dù có tức giận đến đâu thì cũng không nên hành động theo cảm tính!

Đây là luận võ, là phải dùng đến nắm đấm. Lỡ như đối phương không kiềm chế được mà ra tay mạnh, cô ấy sẽ rất dễ bị thương!

“Bạn học, chúng ta quay về thôi!”

Chương Quân Minh kéo tay Giang Thiên Ca, định kéo cô quay về.

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Không sao đâu, tớ nắm chắc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tớ có thể quang minh chính đại giành lấy ‘Võ Vương’, không cần phải nhặt nhạnh chút chiến thắng nào cả.”

Lúc nghe Giang Thiên Ca nói muốn làm người giữ trận, các nam sinh đều trừng lớn mắt kinh ngạc. Bây giờ lại nghe cô nói “nhặt nhạnh chút chiến thắng”, bọn họ cảm thấy mình bị khinh thường ra mặt.

Những người đã âm thầm bàn bạc sẽ đợi đến cuối cùng mới ra mặt càng cảm thấy nóng mặt hơn.

Cái gì mà nhặt nhạnh?

Đây gọi là chiến lược! Chiến lược đấy, hiểu không hả?

Giang Thiên Ca đẩy tay Chương Quân Minh ra, nhìn về phía Trần Chí Văn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Hay là để cậu lên trước đi?”

Cô nhếch mép, giọng nói mỉa mai: “Cậu nói chuyện hùng hồn như vậy, chắc là thực lực cũng rất ghê gớm nhỉ? Tôi muốn được lĩnh giáo.”

Trần Chí Văn là sinh viên khoa Văn. Hắn ta lúc nào cũng đeo kính, mặc dù đang mặc quân phục nhưng trước n.g.ự.c vẫn đeo cây bút, cố tỏ ra mình là người nho nhã, lịch sự.

Tuy là một tên trai thẳng tự luyến, nhưng Trần Chí Văn cũng có chút tự biết thân biết phận. Trong chuyện đấu võ, hắn biết mình không thể nào đấu lại các nam sinh khác nên ngay từ đầu hắn đã không có ý định tham gia.

Thế nhưng, nghe Giang Thiên Ca nói vậy, hắn đột nhiên đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Được, đến thì đến!”

Mặc dù chưa từng luyện võ bao giờ, nhưng hắn là đàn ông, lại cao to, khỏe mạnh, đối phó với một người con gái như Giang Thiên Ca thì dễ như trở bàn tay!

Hắn muốn cho cô ta biết, phụ nữ là phải ngoan ngoãn nghe lời, làm những chuyện mà phụ nữ nên làm, đừng có mà không biết trời cao đất dày, xen vào chuyện của đàn ông!

Trần Chí Văn nhìn Giang Thiên Ca từ trên xuống dưới.

Cô gái này nhìn cũng xinh đấy, tiếc là tính cách quá ngang ngược, chẳng dịu dàng, đáng yêu chút nào. Loại con gái như vậy cho không hắn cũng chẳng thèm lấy.

Nghĩ vậy, giọng điệu của hắn càng thêm khinh thường: “Nói trước nhé, thua thì đừng có mà khóc lóc, ăn vạ tôi đấy.”

?

Giang Thiên Ca bị ánh mắt của Trần Chí Văn nhìn đến sởn cả gai ốc, cảm thấy vừa ghê tởm, vừa buồn nôn.

Giờ cô mới được chứng kiến sự khác biệt trong quá trình tiến hóa của loài người. Có những kẻ tuy khoác lên mình lớp áo của thời đại mới, nhưng trong đầu vẫn là tư tưởng cổ hủ, lạc hậu.

Nói hắn là trai thẳng tự luyến còn là đang sỉ nhục hai từ “trai thẳng tự luyến”.

Chẳng lẽ hắn chưa từng soi gương bao giờ, không biết mình trông như thế nào hay sao? Tên này lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng cô sẽ thích hắn chứ?

Giang Thiên Ca thậm chí còn cảm thấy bản thân bị vấy bẩn vì bị tên Trần Chí Văn kia nhìn ngó.

Thấy sắc mặt Giang Thiên Ca trở nên khó coi, Trần Chí Văn cho rằng cô đang sợ hãi, trong lòng vô cùng đắc ý.

Hắn ta hất cằm lên, giọng điệu khinh thường: “Tới đây, tôi có thể cho cô hai… A…”

“…”

“!”

“!!”

“!!!”

Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, nhìn Trần Chí Văn đang nằm ngửa trên mặt đất.

Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất?

Hình như là bị Giang Thiên Ca đánh ngã!

Mọi người lại kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Vừa rồi… Rốt cuộc cô đã ra tay như thế nào?

Sao cô có thể trong nháy mắt đã đánh ngã được Trần Chí Văn?

“Giang Thiên Ca! Cừ quá!” Tiêu Phong kích động đứng bật dậy, giơ ngón cái với Giang Thiên Ca.

Có thể những người khác không nhìn rõ động tác của Giang Thiên Ca, nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng!

Giang Thiên Ca chỉ dùng đúng hai động tác, một là đưa tay, hai là móc chân.

Đừng coi thường hai động tác đơn giản này.

Cao thủ thường ẩn mình. Những người trong nghề đều biết, những chiêu thức màu mè, hoa mỹ đều là giả. Cao thủ chân chính đều dùng những chiêu thức đơn giản nhất.

Vừa rồi, Giang Thiên Ca đưa tay tấn công, đồng thời móc chân, khiến đối phương mất đà. Động tác của cô vừa nhanh, vừa dứt khoát, vừa chính xác, gọn gàng, đẹp mắt, chỉ trong vòng một giây đã giành chiến thắng.

Tuyệt vời!

“Giang Thiên Ca, đến lượt tôi! Tôi muốn đấu với cậu!” Vẻ mặt Tiêu Phong vô cùng phấn khích, bước đến trước mặt Giang Thiên Ca lao vào so tài ngay lập tức.

Giang Thiên Ca chỉ vào Trần Chí Văn đang nằm dưới đất: “Cậu đỡ hắn ta dậy trước đi.”

“Ờ.”

Tiêu Phong liếc nhìn Trần Chí Văn với ánh mắt khinh bỉ, đưa tay lôi hắn ta từ dưới đất lên như xách gà con: “Này anh bạn, cậu yếu quá đấy, mới có một chiêu đã nằm bẹp rồi, làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta quá.”

Bị Tiêu Phong lôi dậy, đầu óc Trần Chí Văn vẫn còn mơ hồ.

Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất? Không phải hắn ta định cho Giang Thiên Ca hai chiêu sao?

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Nhìn sơ qua thì Giang Thiên Ca có vẻ ngoài trắng trẻo, xinh đẹp. Tuy rằng khá cao, nhưng vóc người lại mảnh mai, không hề lực lưỡng, nhìn cũng không giống người luyện võ, làm sao có thể đấu lại con trai được chứ?Giang Thiên Ca chịu đứng ra, chắc là do tức giận vì những lời nói của Trần Chí Văn, nhưng cho dù có tức giận đến đâu thì cũng không nên hành động theo cảm tính!Đây là luận võ, là phải dùng đến nắm đấm. Lỡ như đối phương không kiềm chế được mà ra tay mạnh, cô ấy sẽ rất dễ bị thương!“Bạn học, chúng ta quay về thôi!”Chương Quân Minh kéo tay Giang Thiên Ca, định kéo cô quay về.Giang Thiên Ca lắc đầu: “Không sao đâu, tớ nắm chắc.”Vân Mộng Hạ Vũ“Tớ có thể quang minh chính đại giành lấy ‘Võ Vương’, không cần phải nhặt nhạnh chút chiến thắng nào cả.”Lúc nghe Giang Thiên Ca nói muốn làm người giữ trận, các nam sinh đều trừng lớn mắt kinh ngạc. Bây giờ lại nghe cô nói “nhặt nhạnh chút chiến thắng”, bọn họ cảm thấy mình bị khinh thường ra mặt.Những người đã âm thầm bàn bạc sẽ đợi đến cuối cùng mới ra mặt càng cảm thấy nóng mặt hơn.Cái gì mà nhặt nhạnh?Đây gọi là chiến lược! Chiến lược đấy, hiểu không hả?Giang Thiên Ca đẩy tay Chương Quân Minh ra, nhìn về phía Trần Chí Văn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Hay là để cậu lên trước đi?”Cô nhếch mép, giọng nói mỉa mai: “Cậu nói chuyện hùng hồn như vậy, chắc là thực lực cũng rất ghê gớm nhỉ? Tôi muốn được lĩnh giáo.”Trần Chí Văn là sinh viên khoa Văn. Hắn ta lúc nào cũng đeo kính, mặc dù đang mặc quân phục nhưng trước n.g.ự.c vẫn đeo cây bút, cố tỏ ra mình là người nho nhã, lịch sự.Tuy là một tên trai thẳng tự luyến, nhưng Trần Chí Văn cũng có chút tự biết thân biết phận. Trong chuyện đấu võ, hắn biết mình không thể nào đấu lại các nam sinh khác nên ngay từ đầu hắn đã không có ý định tham gia.Thế nhưng, nghe Giang Thiên Ca nói vậy, hắn đột nhiên đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Được, đến thì đến!”Mặc dù chưa từng luyện võ bao giờ, nhưng hắn là đàn ông, lại cao to, khỏe mạnh, đối phó với một người con gái như Giang Thiên Ca thì dễ như trở bàn tay!Hắn muốn cho cô ta biết, phụ nữ là phải ngoan ngoãn nghe lời, làm những chuyện mà phụ nữ nên làm, đừng có mà không biết trời cao đất dày, xen vào chuyện của đàn ông!Trần Chí Văn nhìn Giang Thiên Ca từ trên xuống dưới.Cô gái này nhìn cũng xinh đấy, tiếc là tính cách quá ngang ngược, chẳng dịu dàng, đáng yêu chút nào. Loại con gái như vậy cho không hắn cũng chẳng thèm lấy.Nghĩ vậy, giọng điệu của hắn càng thêm khinh thường: “Nói trước nhé, thua thì đừng có mà khóc lóc, ăn vạ tôi đấy.”?Giang Thiên Ca bị ánh mắt của Trần Chí Văn nhìn đến sởn cả gai ốc, cảm thấy vừa ghê tởm, vừa buồn nôn.Giờ cô mới được chứng kiến sự khác biệt trong quá trình tiến hóa của loài người. Có những kẻ tuy khoác lên mình lớp áo của thời đại mới, nhưng trong đầu vẫn là tư tưởng cổ hủ, lạc hậu.Nói hắn là trai thẳng tự luyến còn là đang sỉ nhục hai từ “trai thẳng tự luyến”.Chẳng lẽ hắn chưa từng soi gương bao giờ, không biết mình trông như thế nào hay sao? Tên này lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng cô sẽ thích hắn chứ?Giang Thiên Ca thậm chí còn cảm thấy bản thân bị vấy bẩn vì bị tên Trần Chí Văn kia nhìn ngó.Thấy sắc mặt Giang Thiên Ca trở nên khó coi, Trần Chí Văn cho rằng cô đang sợ hãi, trong lòng vô cùng đắc ý.Hắn ta hất cằm lên, giọng điệu khinh thường: “Tới đây, tôi có thể cho cô hai… A…”“…”“!”“!!”“!!!”Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, nhìn Trần Chí Văn đang nằm ngửa trên mặt đất.Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất?Hình như là bị Giang Thiên Ca đánh ngã!Mọi người lại kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiên Ca.Vừa rồi… Rốt cuộc cô đã ra tay như thế nào?Sao cô có thể trong nháy mắt đã đánh ngã được Trần Chí Văn?“Giang Thiên Ca! Cừ quá!” Tiêu Phong kích động đứng bật dậy, giơ ngón cái với Giang Thiên Ca.Có thể những người khác không nhìn rõ động tác của Giang Thiên Ca, nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng!Giang Thiên Ca chỉ dùng đúng hai động tác, một là đưa tay, hai là móc chân.Đừng coi thường hai động tác đơn giản này.Cao thủ thường ẩn mình. Những người trong nghề đều biết, những chiêu thức màu mè, hoa mỹ đều là giả. Cao thủ chân chính đều dùng những chiêu thức đơn giản nhất.Vừa rồi, Giang Thiên Ca đưa tay tấn công, đồng thời móc chân, khiến đối phương mất đà. Động tác của cô vừa nhanh, vừa dứt khoát, vừa chính xác, gọn gàng, đẹp mắt, chỉ trong vòng một giây đã giành chiến thắng.Tuyệt vời!“Giang Thiên Ca, đến lượt tôi! Tôi muốn đấu với cậu!” Vẻ mặt Tiêu Phong vô cùng phấn khích, bước đến trước mặt Giang Thiên Ca lao vào so tài ngay lập tức.Giang Thiên Ca chỉ vào Trần Chí Văn đang nằm dưới đất: “Cậu đỡ hắn ta dậy trước đi.”“Ờ.”Tiêu Phong liếc nhìn Trần Chí Văn với ánh mắt khinh bỉ, đưa tay lôi hắn ta từ dưới đất lên như xách gà con: “Này anh bạn, cậu yếu quá đấy, mới có một chiêu đã nằm bẹp rồi, làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta quá.”Bị Tiêu Phong lôi dậy, đầu óc Trần Chí Văn vẫn còn mơ hồ.Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất? Không phải hắn ta định cho Giang Thiên Ca hai chiêu sao?

Chương 94: Chương 94