Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 228: Chương 228

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Cô mua nhiều khăn lụa nên nhân viên bán hàng nói có thể tặng kèm một món quà. Thấy trong cửa hàng có một chiếc mũ rất hợp với ông cụ, nhân viên bán hàng nói có thể tặng nên cô đã nhận.Ông cụ Giang cười ha hả gật đầu: “Ừm, cháu thật có lòng.”Dù là quà gì, đều là do cháu gái mang đến, đều là tấm lòng của con bé.Lúc ông cụ Giang đang nói chuyện, bà cụ Giang cũng từ trong phòng đi ra.Nhìn thấy bà, Giang Thiên Ca lập tức hóa thân thành hội trưởng hội khen ngợi: “Bà ơi, hôm nay bà mặc đồ đẹp quá!”Mặc dù mỗi lần gặp mặt, Giang Thiên Ca đều nói như vậy, bà cụ Giang biết rõ những lời này chỉ là lời xã giao, nhưng bà vẫn không khỏi đỏ mặt.Bà cụ Giang cố ý nghiêm mặt, che giấu sự ngại ngùng: “Ừ, đến rồi à? Nghe bố con nói con về ở, bà đã bảo dì Chu dọn dẹp phòng cho con rồi đấy.”Phòng của Giang Thiên Ca là do Trần Ngọc Lan sắp xếp từ lần *****ên cô về đây.Trần Ngọc Lan rất chu đáo, sợ Giang Thiên Ca để ý nên đã sắp xếp cho cô một phòng khác, không phải căn phòng mà Giang Ti Vũ từng ở.Vân Mộng Hạ VũGiang Thiên Ca cảm ơn bà cụ Giang: “Bà ơi, cháu cảm ơn chiếc vòng tay mà bà đã tặng cho cháu. Cháu cũng mang quà đến đáp lễ bà, nhưng quà quá đắt tiền thì cháu chưa mua nổi nên chỉ mua chút khăn lụa thôi ạ.”“Hôm nay cháu đi dạo trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy chiếc khăn lụa này, cháu nghĩ ngay đến bà, chúng rất hợp với bà.”Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng bà cụ Giang cảm động, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, bà khẽ nhíu mày: “Khách sáo làm gì? Bà là bà nội con, tặng vòng tay cho con là chuyện đương nhiên, cần gì phải đáp lễ.”Thực ra, chiếc vòng tay đó ban đầu là dành cho Phương Vận.Mấy nàng dâu đều được bà tặng vòng tay.Năm đó, khi các con kết hôn, vì tình hình đặc biệt nên bà chỉ có thể cất những món đồ đó đi, không dám lấy ra.Mãi đến khi mọi chuyện qua đi, bà mới lấy ra chia cho các con dâu. Vì Phương Vận đã đi mất nên phần của Phương Vận được bà cất giữ.Ban đầu, khi chưa biết thân thế của Giang Ti Vũ, bà đã nghĩ đến việc sẽ tặng chiếc vòng tay cho Giang Ti Vũ khi cô kết hôn.Nhưng sau đó Giang Thiên Ca trở về, chiếc vòng tay đó đương nhiên không thể đưa cho Giang Ti Vũ được nữa.Cách đây không lâu, khi biết chuyện Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang tìm hiểu nhau, bà đã đưa chiếc vòng tay cho Giang Thiên Ca.Nhìn xấp khăn lụa đủ màu sắc sặc sỡ mà Giang Thiên Ca đang cầm, bà cụ Giang ngẩn người.Những chiếc khăn này hợp với bà sao?Bà đã già rồi, làm sao dùng được những chiếc khăn sặc sỡ như vậy? Nếu đeo ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta mắng là “già rồi còn làm màu”.Nhưng nghĩ đến đây là tâm ý của Giang Thiên Ca, bà không nỡ khiến cô thất vọng, bèn nuốt những lời định nói vào trong bụng, suy nghĩ xem nên nói gì cho phải.“Bà nội, lại đây, để con phối đồ cho bà, đảm bảo bà sẽ trở nên thời trang và xinh đẹp hơn!”Giang Thiên Ca quyết định phải mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới phối màu sắc cho bà cụ Giang, trước tiên là để bà mê mẩn những thứ như khăn lụa, quần áo,... Sau đó, cô sẽ đăng ký cho bà một lớp học ở trường dành cho người cao tuổi về thời trang, để bà được học hỏi thêm.Bà cụ có việc để làm, có sở thích riêng để phân tán tinh lực thì đương nhiên sẽ không còn thời gian để quản Giang Viện Triều nữa.Giang Thiên Ca bảo Giang Viện Triều lấy cho mình một chiếc gương, sau đó cầm những chiếc khăn lụa đủ màu sắc lên, vừa áp lên người bà cụ, vừa giảng giải cách thắt khăn lụa, màu sắc khác nhau thì nên phối như thế nào.Lúc đầu, bà cụ Giang còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dần, mắt bà bắt đầu sáng lên.“Bà thấy đấy, có phải đẹp hơn không? Bà ơi, cháu nói cho bà biết, cách ăn mặc trước đây của bà tuy đẹp nhưng có phần già dặn. Còn bây giờ, nhìn bà trẻ ra đến hai mươi tuổi, đi đến đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn, từ đứa trẻ ba tuổi cho đến cụ ông bảy tám mươi tuổi đều bị bà mê hoặc.”Bà cụ Giang: “...”Ông cụ Giang vốn đang ngồi xem cho vui, nghe vậy thì cứng người, vẻ mặt khó xử. Ông sờ mái tóc thưa thớt của mình, sau đó lặng lẽ đội chiếc mũ mà Giang Thiên Ca tặng lên.Ông len lén nhìn vào trong gương, chỉnh sửa lại tư thế ngồi, quan sát một hồi lâu rồi mới hài lòng thu hồi tầm mắt.Ừm, che tóc tai đi trông ông cũng trẻ ra hai mươi tuổi.Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều mỉm cười.Trước đây, đôi khi ông cảm thấy bản thân không đủ kiên định trước mặt Giang Thiên Ca, suy nghĩ của mình rất dễ bị cô chi phối.Vì vậy, ông đã tự kiểm điểm bản thân.Bây giờ ông đã hiểu, đây không phải là vấn đề của ông, mà là do Giang Thiên Ca quá giỏi.

Cô mua nhiều khăn lụa nên nhân viên bán hàng nói có thể tặng kèm một món quà. Thấy trong cửa hàng có một chiếc mũ rất hợp với ông cụ, nhân viên bán hàng nói có thể tặng nên cô đã nhận.

Ông cụ Giang cười ha hả gật đầu: “Ừm, cháu thật có lòng.”

Dù là quà gì, đều là do cháu gái mang đến, đều là tấm lòng của con bé.

Lúc ông cụ Giang đang nói chuyện, bà cụ Giang cũng từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy bà, Giang Thiên Ca lập tức hóa thân thành hội trưởng hội khen ngợi: “Bà ơi, hôm nay bà mặc đồ đẹp quá!”

Mặc dù mỗi lần gặp mặt, Giang Thiên Ca đều nói như vậy, bà cụ Giang biết rõ những lời này chỉ là lời xã giao, nhưng bà vẫn không khỏi đỏ mặt.

Bà cụ Giang cố ý nghiêm mặt, che giấu sự ngại ngùng: “Ừ, đến rồi à? Nghe bố con nói con về ở, bà đã bảo dì Chu dọn dẹp phòng cho con rồi đấy.”

Phòng của Giang Thiên Ca là do Trần Ngọc Lan sắp xếp từ lần *****ên cô về đây.

Trần Ngọc Lan rất chu đáo, sợ Giang Thiên Ca để ý nên đã sắp xếp cho cô một phòng khác, không phải căn phòng mà Giang Ti Vũ từng ở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca cảm ơn bà cụ Giang: “Bà ơi, cháu cảm ơn chiếc vòng tay mà bà đã tặng cho cháu. Cháu cũng mang quà đến đáp lễ bà, nhưng quà quá đắt tiền thì cháu chưa mua nổi nên chỉ mua chút khăn lụa thôi ạ.”

“Hôm nay cháu đi dạo trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy chiếc khăn lụa này, cháu nghĩ ngay đến bà, chúng rất hợp với bà.”

Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng bà cụ Giang cảm động, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, bà khẽ nhíu mày: “Khách sáo làm gì? Bà là bà nội con, tặng vòng tay cho con là chuyện đương nhiên, cần gì phải đáp lễ.”

Thực ra, chiếc vòng tay đó ban đầu là dành cho Phương Vận.

Mấy nàng dâu đều được bà tặng vòng tay.

Năm đó, khi các con kết hôn, vì tình hình đặc biệt nên bà chỉ có thể cất những món đồ đó đi, không dám lấy ra.

Mãi đến khi mọi chuyện qua đi, bà mới lấy ra chia cho các con dâu. Vì Phương Vận đã đi mất nên phần của Phương Vận được bà cất giữ.

Ban đầu, khi chưa biết thân thế của Giang Ti Vũ, bà đã nghĩ đến việc sẽ tặng chiếc vòng tay cho Giang Ti Vũ khi cô kết hôn.

Nhưng sau đó Giang Thiên Ca trở về, chiếc vòng tay đó đương nhiên không thể đưa cho Giang Ti Vũ được nữa.

Cách đây không lâu, khi biết chuyện Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang tìm hiểu nhau, bà đã đưa chiếc vòng tay cho Giang Thiên Ca.

Nhìn xấp khăn lụa đủ màu sắc sặc sỡ mà Giang Thiên Ca đang cầm, bà cụ Giang ngẩn người.

Những chiếc khăn này hợp với bà sao?

Bà đã già rồi, làm sao dùng được những chiếc khăn sặc sỡ như vậy? Nếu đeo ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta mắng là “già rồi còn làm màu”.

Nhưng nghĩ đến đây là tâm ý của Giang Thiên Ca, bà không nỡ khiến cô thất vọng, bèn nuốt những lời định nói vào trong bụng, suy nghĩ xem nên nói gì cho phải.

“Bà nội, lại đây, để con phối đồ cho bà, đảm bảo bà sẽ trở nên thời trang và xinh đẹp hơn!”

Giang Thiên Ca quyết định phải mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới phối màu sắc cho bà cụ Giang, trước tiên là để bà mê mẩn những thứ như khăn lụa, quần áo,... Sau đó, cô sẽ đăng ký cho bà một lớp học ở trường dành cho người cao tuổi về thời trang, để bà được học hỏi thêm.

Bà cụ có việc để làm, có sở thích riêng để phân tán tinh lực thì đương nhiên sẽ không còn thời gian để quản Giang Viện Triều nữa.

Giang Thiên Ca bảo Giang Viện Triều lấy cho mình một chiếc gương, sau đó cầm những chiếc khăn lụa đủ màu sắc lên, vừa áp lên người bà cụ, vừa giảng giải cách thắt khăn lụa, màu sắc khác nhau thì nên phối như thế nào.

Lúc đầu, bà cụ Giang còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dần, mắt bà bắt đầu sáng lên.

“Bà thấy đấy, có phải đẹp hơn không? Bà ơi, cháu nói cho bà biết, cách ăn mặc trước đây của bà tuy đẹp nhưng có phần già dặn. Còn bây giờ, nhìn bà trẻ ra đến hai mươi tuổi, đi đến đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn, từ đứa trẻ ba tuổi cho đến cụ ông bảy tám mươi tuổi đều bị bà mê hoặc.”

Bà cụ Giang: “...”

Ông cụ Giang vốn đang ngồi xem cho vui, nghe vậy thì cứng người, vẻ mặt khó xử. Ông sờ mái tóc thưa thớt của mình, sau đó lặng lẽ đội chiếc mũ mà Giang Thiên Ca tặng lên.

Ông len lén nhìn vào trong gương, chỉnh sửa lại tư thế ngồi, quan sát một hồi lâu rồi mới hài lòng thu hồi tầm mắt.

Ừm, che tóc tai đi trông ông cũng trẻ ra hai mươi tuổi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều mỉm cười.

Trước đây, đôi khi ông cảm thấy bản thân không đủ kiên định trước mặt Giang Thiên Ca, suy nghĩ của mình rất dễ bị cô chi phối.

Vì vậy, ông đã tự kiểm điểm bản thân.

Bây giờ ông đã hiểu, đây không phải là vấn đề của ông, mà là do Giang Thiên Ca quá giỏi.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Cô mua nhiều khăn lụa nên nhân viên bán hàng nói có thể tặng kèm một món quà. Thấy trong cửa hàng có một chiếc mũ rất hợp với ông cụ, nhân viên bán hàng nói có thể tặng nên cô đã nhận.Ông cụ Giang cười ha hả gật đầu: “Ừm, cháu thật có lòng.”Dù là quà gì, đều là do cháu gái mang đến, đều là tấm lòng của con bé.Lúc ông cụ Giang đang nói chuyện, bà cụ Giang cũng từ trong phòng đi ra.Nhìn thấy bà, Giang Thiên Ca lập tức hóa thân thành hội trưởng hội khen ngợi: “Bà ơi, hôm nay bà mặc đồ đẹp quá!”Mặc dù mỗi lần gặp mặt, Giang Thiên Ca đều nói như vậy, bà cụ Giang biết rõ những lời này chỉ là lời xã giao, nhưng bà vẫn không khỏi đỏ mặt.Bà cụ Giang cố ý nghiêm mặt, che giấu sự ngại ngùng: “Ừ, đến rồi à? Nghe bố con nói con về ở, bà đã bảo dì Chu dọn dẹp phòng cho con rồi đấy.”Phòng của Giang Thiên Ca là do Trần Ngọc Lan sắp xếp từ lần *****ên cô về đây.Trần Ngọc Lan rất chu đáo, sợ Giang Thiên Ca để ý nên đã sắp xếp cho cô một phòng khác, không phải căn phòng mà Giang Ti Vũ từng ở.Vân Mộng Hạ VũGiang Thiên Ca cảm ơn bà cụ Giang: “Bà ơi, cháu cảm ơn chiếc vòng tay mà bà đã tặng cho cháu. Cháu cũng mang quà đến đáp lễ bà, nhưng quà quá đắt tiền thì cháu chưa mua nổi nên chỉ mua chút khăn lụa thôi ạ.”“Hôm nay cháu đi dạo trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy chiếc khăn lụa này, cháu nghĩ ngay đến bà, chúng rất hợp với bà.”Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng bà cụ Giang cảm động, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, bà khẽ nhíu mày: “Khách sáo làm gì? Bà là bà nội con, tặng vòng tay cho con là chuyện đương nhiên, cần gì phải đáp lễ.”Thực ra, chiếc vòng tay đó ban đầu là dành cho Phương Vận.Mấy nàng dâu đều được bà tặng vòng tay.Năm đó, khi các con kết hôn, vì tình hình đặc biệt nên bà chỉ có thể cất những món đồ đó đi, không dám lấy ra.Mãi đến khi mọi chuyện qua đi, bà mới lấy ra chia cho các con dâu. Vì Phương Vận đã đi mất nên phần của Phương Vận được bà cất giữ.Ban đầu, khi chưa biết thân thế của Giang Ti Vũ, bà đã nghĩ đến việc sẽ tặng chiếc vòng tay cho Giang Ti Vũ khi cô kết hôn.Nhưng sau đó Giang Thiên Ca trở về, chiếc vòng tay đó đương nhiên không thể đưa cho Giang Ti Vũ được nữa.Cách đây không lâu, khi biết chuyện Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang tìm hiểu nhau, bà đã đưa chiếc vòng tay cho Giang Thiên Ca.Nhìn xấp khăn lụa đủ màu sắc sặc sỡ mà Giang Thiên Ca đang cầm, bà cụ Giang ngẩn người.Những chiếc khăn này hợp với bà sao?Bà đã già rồi, làm sao dùng được những chiếc khăn sặc sỡ như vậy? Nếu đeo ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta mắng là “già rồi còn làm màu”.Nhưng nghĩ đến đây là tâm ý của Giang Thiên Ca, bà không nỡ khiến cô thất vọng, bèn nuốt những lời định nói vào trong bụng, suy nghĩ xem nên nói gì cho phải.“Bà nội, lại đây, để con phối đồ cho bà, đảm bảo bà sẽ trở nên thời trang và xinh đẹp hơn!”Giang Thiên Ca quyết định phải mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới phối màu sắc cho bà cụ Giang, trước tiên là để bà mê mẩn những thứ như khăn lụa, quần áo,... Sau đó, cô sẽ đăng ký cho bà một lớp học ở trường dành cho người cao tuổi về thời trang, để bà được học hỏi thêm.Bà cụ có việc để làm, có sở thích riêng để phân tán tinh lực thì đương nhiên sẽ không còn thời gian để quản Giang Viện Triều nữa.Giang Thiên Ca bảo Giang Viện Triều lấy cho mình một chiếc gương, sau đó cầm những chiếc khăn lụa đủ màu sắc lên, vừa áp lên người bà cụ, vừa giảng giải cách thắt khăn lụa, màu sắc khác nhau thì nên phối như thế nào.Lúc đầu, bà cụ Giang còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dần, mắt bà bắt đầu sáng lên.“Bà thấy đấy, có phải đẹp hơn không? Bà ơi, cháu nói cho bà biết, cách ăn mặc trước đây của bà tuy đẹp nhưng có phần già dặn. Còn bây giờ, nhìn bà trẻ ra đến hai mươi tuổi, đi đến đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn, từ đứa trẻ ba tuổi cho đến cụ ông bảy tám mươi tuổi đều bị bà mê hoặc.”Bà cụ Giang: “...”Ông cụ Giang vốn đang ngồi xem cho vui, nghe vậy thì cứng người, vẻ mặt khó xử. Ông sờ mái tóc thưa thớt của mình, sau đó lặng lẽ đội chiếc mũ mà Giang Thiên Ca tặng lên.Ông len lén nhìn vào trong gương, chỉnh sửa lại tư thế ngồi, quan sát một hồi lâu rồi mới hài lòng thu hồi tầm mắt.Ừm, che tóc tai đi trông ông cũng trẻ ra hai mươi tuổi.Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều mỉm cười.Trước đây, đôi khi ông cảm thấy bản thân không đủ kiên định trước mặt Giang Thiên Ca, suy nghĩ của mình rất dễ bị cô chi phối.Vì vậy, ông đã tự kiểm điểm bản thân.Bây giờ ông đã hiểu, đây không phải là vấn đề của ông, mà là do Giang Thiên Ca quá giỏi.

Chương 228: Chương 228