Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 236: Chương 236

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Ông nhẹ nhàng nói: “Đó chỉ là phim thôi mà, con đừng nghĩ nhiều. Hôm nay ở nhà con làm gì? Nếu buồn chán thì đến thư phòng của bố, trong đó có rất nhiều sách, con có thể chọn đọc.”Đâu phải là phim.Giang Thiên Ca ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời Giang Viện Triều vừa nói: Đã từng gặp rồi nên mới thấy quen thuộc...Vậy nghĩa là, cô đã từng gặp Phương Vận?Giang Thiên Ca tạm thời không muốn giải thích gì nhiều với Giang Viện Triều, cô xem giờ rồi nói:“Bố chú ý sức khỏe đấy nhé, bố cũng có tuổi rồi, đừng có lúc nào cũng cậy khỏe, coi mình như thanh niên, làm hết sức rồi lại đổ bệnh, con sẽ mặc kệ bố đấy.”Dọa dẫm xong, cô lại nói: “Thôi con cúp máy đây, con còn phải gọi cho Lục Chính Tây nữa. Bố, chào bố nhé.”“Con...” Giang Viện Triều còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia.Giang Viện Triều: “...”Cúp máy của ông để gọi cho Lục Chính Tây sao?Trong lòng Giang Viện Triều dâng lên một chút chua xót, ông tự hỏi: Có phải vừa rồi mình không nên nói như vậy?Nhưng ông thực sự không thể nào phớt lờ logic để chấp nhận những tình tiết phi lý trong phim truyền hình.Ông không làm được, chẳng lẽ Lục Chính Tây làm được?Vân Mộng Hạ VũHay là, lần sau ông cũng thử chiều theo ý cô bé?...Bên kia, vừa cúp máy của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca liền gọi cho Lục Chính Tây.Sau khi điện thoại được kết nối, Giang Thiên Ca hỏi han tình hình của Lục Chính Tây vài câu, rồi hỏi: “Lục Chính Tây, có phải bố em bị bệnh không?”Lục Chính Tây kể cho Giang Thiên Ca nghe về tình hình của Giang Viện Triều. Nói xong, anh trấn an: “Em đừng lo lắng, đã có bác sĩ đến khám cho bố rồi.”Nghĩ đến vẻ mặt giả vờ của Giang Viện Triều lúc nãy, Giang Thiên Ca hừ một tiếng, nói: “Em có lo cho ông ấy đâu.”Nói thì nói vậy, nhưng cô lại dặn dò: “Lục Chính Tây, anh để ý đến bố em một chút, nhắc nhở bố ăn uống, nghỉ ngơi điều độ.”Giang Thiên Ca phát hiện ra Giang Viện Triều là một người cuồng công việc, cứ hễ bận rộn là lại quên ăn quên ngủ, coi mình là người sắt.Chắc chắn bệnh tình hiện giờ của ông cũng là do làm việc quá sức mà ra. Giang Thiên Ca thầm mắng, Giang Viện Triều đã già rồi mà còn không để cho người ta yên tâm.Cô nói với Lục Chính Tây: “Nếu bố em không nghe lời, anh cứ lôi em ra dọa, nói là... nói là em sắp kết hôn với anh rồi, sau này sẽ sống với anh, không quan tâm đến bố nữa, mặc kệ bố luôn.”Lục Chính Tây: “...”“À, còn nữa, anh cũng cẩn thận, đừng để bị lây.”Lục Chính Tây thu lại vẻ mặt, gật đầu đồng ý.Hôm sau là chủ nhật, Giang Thiên Ca không đến trường. Lúc Chu Quế Phương đi chợ, Giang Thiên Ca nhờ bà mua một con gà ác về.“Bác xem có củ mài, nấm hương gì không thì mua thêm, để hầm canh với gà, thích hợp cho người bệnh ăn.”Vì hôm qua vô tình nhắc đến chuyện của Giang Ti Vũ nên khi đối diện với Giang Thiên Ca, Chu Quế Phương vẫn còn hơi ngại ngùng. Nghe Giang Thiên Ca dặn dò, bà vội vàng gật đầu, đảm bảo nhất định sẽ mua đủ.Lúc Chu Quế Phương đi chợ thì thợ hồ mà Giang Hướng Lợi gọi đến cũng vừa tới.Giang Thiên Ca bàn bạc với mấy người thợ về cách làm. Chỉ có hai người thợ, trộn xi măng rồi xây lên tường cũng mất kha khá thời gian.Thấy họ bận rộn, Giang Thiên Ca bèn kéo Giang Chiêu Dương đến, bảo cậu đập chai thủy tinh giúp.Đập vỡ chai thủy tinh thì dễ, nhưng muốn đập ra những mảnh vỡ ưng ý thì lại là cả một vấn đề. Giang Thiên Ca phải dạy rất nhiều lần, đập hỏng mất mấy cái chai, Giang Chiêu Dương mới học được.Bên kia, Chu Quế Phương đến chợ, vừa vào đã đi tìm mua gà ác trước.Giang Ti Vũ đã đến chợ từ sớm. Nhìn thấy Chu Quế Phương, cô ta giả vờ ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Bác Chu, trùng hợp thật, hôm nay lại gặp bác.”Nhìn thấy Giang Ti Vũ, trong lòng Chu Quế Phương hơi chột dạ, thầm nghĩ, hôm nay về nhất định không thể để lộ chuyện gặp Giang Ti Vũ.Bà che giấu suy nghĩ trong lòng, cười gật đầu với Giang Ti Vũ: “Trùng hợp thật, hôm nay cô cũng đi chợ à? Chăm chỉ ghê.”Đúng vậy, với hoàn cảnh hiện tại của Giang Ti Vũ thì không chăm chỉ cũng không được.Trước đây khi còn là đại tiểu thư, cô ta có người hầu kẻ hạ, đến bát cũng không cần rửa. Giờ đây không làm đại tiểu thư được nữa, không có ai hầu hạ, chỉ có thể tự mình làm lấy mọi việc.Chu Quế Phương cười hai tiếng, rồi nói: “Đồ ăn trong chợ chỉ có nhiêu đó, muộn là hết. Tôi đi mua đồ trước, không nói chuyện với cô nữa...”Giang Ti Vũ giả vờ như không hiểu thái độ xa cách của Chu Quế Phương, tiếp tục cười nói: “Bác Chu, bác còn muốn mua gì nữa, nói cho con biết, nếu trùng với đồ con mua thì con mua luôn cho bác, đỡ phải đi nhiều chỗ.”“Cái đó... Có phiền cô quá không?” Chu Quế Phương do dự.Nếu được thì bà muốn nhờ Giang Ti Vũ tìm giúp củ mài.Mấy món Giang Thiên Ca dặn, những món khác bà đều biết chỗ bán, chỉ có củ mài là không biết mua ở đâu.

Ông nhẹ nhàng nói: “Đó chỉ là phim thôi mà, con đừng nghĩ nhiều. Hôm nay ở nhà con làm gì? Nếu buồn chán thì đến thư phòng của bố, trong đó có rất nhiều sách, con có thể chọn đọc.”

Đâu phải là phim.

Giang Thiên Ca ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời Giang Viện Triều vừa nói: Đã từng gặp rồi nên mới thấy quen thuộc...

Vậy nghĩa là, cô đã từng gặp Phương Vận?

Giang Thiên Ca tạm thời không muốn giải thích gì nhiều với Giang Viện Triều, cô xem giờ rồi nói:

“Bố chú ý sức khỏe đấy nhé, bố cũng có tuổi rồi, đừng có lúc nào cũng cậy khỏe, coi mình như thanh niên, làm hết sức rồi lại đổ bệnh, con sẽ mặc kệ bố đấy.”

Dọa dẫm xong, cô lại nói: “Thôi con cúp máy đây, con còn phải gọi cho Lục Chính Tây nữa. Bố, chào bố nhé.”

“Con...” Giang Viện Triều còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia.

Giang Viện Triều: “...”

Cúp máy của ông để gọi cho Lục Chính Tây sao?

Trong lòng Giang Viện Triều dâng lên một chút chua xót, ông tự hỏi: Có phải vừa rồi mình không nên nói như vậy?

Nhưng ông thực sự không thể nào phớt lờ logic để chấp nhận những tình tiết phi lý trong phim truyền hình.

Ông không làm được, chẳng lẽ Lục Chính Tây làm được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hay là, lần sau ông cũng thử chiều theo ý cô bé?

...

Bên kia, vừa cúp máy của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca liền gọi cho Lục Chính Tây.

Sau khi điện thoại được kết nối, Giang Thiên Ca hỏi han tình hình của Lục Chính Tây vài câu, rồi hỏi: “Lục Chính Tây, có phải bố em bị bệnh không?”

Lục Chính Tây kể cho Giang Thiên Ca nghe về tình hình của Giang Viện Triều. Nói xong, anh trấn an: “Em đừng lo lắng, đã có bác sĩ đến khám cho bố rồi.”

Nghĩ đến vẻ mặt giả vờ của Giang Viện Triều lúc nãy, Giang Thiên Ca hừ một tiếng, nói: “Em có lo cho ông ấy đâu.”

Nói thì nói vậy, nhưng cô lại dặn dò: “Lục Chính Tây, anh để ý đến bố em một chút, nhắc nhở bố ăn uống, nghỉ ngơi điều độ.”

Giang Thiên Ca phát hiện ra Giang Viện Triều là một người cuồng công việc, cứ hễ bận rộn là lại quên ăn quên ngủ, coi mình là người sắt.

Chắc chắn bệnh tình hiện giờ của ông cũng là do làm việc quá sức mà ra. Giang Thiên Ca thầm mắng, Giang Viện Triều đã già rồi mà còn không để cho người ta yên tâm.

Cô nói với Lục Chính Tây: “Nếu bố em không nghe lời, anh cứ lôi em ra dọa, nói là... nói là em sắp kết hôn với anh rồi, sau này sẽ sống với anh, không quan tâm đến bố nữa, mặc kệ bố luôn.”

Lục Chính Tây: “...”

“À, còn nữa, anh cũng cẩn thận, đừng để bị lây.”

Lục Chính Tây thu lại vẻ mặt, gật đầu đồng ý.

Hôm sau là chủ nhật, Giang Thiên Ca không đến trường. Lúc Chu Quế Phương đi chợ, Giang Thiên Ca nhờ bà mua một con gà ác về.

“Bác xem có củ mài, nấm hương gì không thì mua thêm, để hầm canh với gà, thích hợp cho người bệnh ăn.”

Vì hôm qua vô tình nhắc đến chuyện của Giang Ti Vũ nên khi đối diện với Giang Thiên Ca, Chu Quế Phương vẫn còn hơi ngại ngùng. Nghe Giang Thiên Ca dặn dò, bà vội vàng gật đầu, đảm bảo nhất định sẽ mua đủ.

Lúc Chu Quế Phương đi chợ thì thợ hồ mà Giang Hướng Lợi gọi đến cũng vừa tới.

Giang Thiên Ca bàn bạc với mấy người thợ về cách làm. Chỉ có hai người thợ, trộn xi măng rồi xây lên tường cũng mất kha khá thời gian.

Thấy họ bận rộn, Giang Thiên Ca bèn kéo Giang Chiêu Dương đến, bảo cậu đập chai thủy tinh giúp.

Đập vỡ chai thủy tinh thì dễ, nhưng muốn đập ra những mảnh vỡ ưng ý thì lại là cả một vấn đề. Giang Thiên Ca phải dạy rất nhiều lần, đập hỏng mất mấy cái chai, Giang Chiêu Dương mới học được.

Bên kia, Chu Quế Phương đến chợ, vừa vào đã đi tìm mua gà ác trước.

Giang Ti Vũ đã đến chợ từ sớm. Nhìn thấy Chu Quế Phương, cô ta giả vờ ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Bác Chu, trùng hợp thật, hôm nay lại gặp bác.”

Nhìn thấy Giang Ti Vũ, trong lòng Chu Quế Phương hơi chột dạ, thầm nghĩ, hôm nay về nhất định không thể để lộ chuyện gặp Giang Ti Vũ.

Bà che giấu suy nghĩ trong lòng, cười gật đầu với Giang Ti Vũ: “Trùng hợp thật, hôm nay cô cũng đi chợ à? Chăm chỉ ghê.”

Đúng vậy, với hoàn cảnh hiện tại của Giang Ti Vũ thì không chăm chỉ cũng không được.

Trước đây khi còn là đại tiểu thư, cô ta có người hầu kẻ hạ, đến bát cũng không cần rửa. Giờ đây không làm đại tiểu thư được nữa, không có ai hầu hạ, chỉ có thể tự mình làm lấy mọi việc.

Chu Quế Phương cười hai tiếng, rồi nói: “Đồ ăn trong chợ chỉ có nhiêu đó, muộn là hết. Tôi đi mua đồ trước, không nói chuyện với cô nữa...”

Giang Ti Vũ giả vờ như không hiểu thái độ xa cách của Chu Quế Phương, tiếp tục cười nói: “Bác Chu, bác còn muốn mua gì nữa, nói cho con biết, nếu trùng với đồ con mua thì con mua luôn cho bác, đỡ phải đi nhiều chỗ.”

“Cái đó... Có phiền cô quá không?” Chu Quế Phương do dự.

Nếu được thì bà muốn nhờ Giang Ti Vũ tìm giúp củ mài.

Mấy món Giang Thiên Ca dặn, những món khác bà đều biết chỗ bán, chỉ có củ mài là không biết mua ở đâu.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Ông nhẹ nhàng nói: “Đó chỉ là phim thôi mà, con đừng nghĩ nhiều. Hôm nay ở nhà con làm gì? Nếu buồn chán thì đến thư phòng của bố, trong đó có rất nhiều sách, con có thể chọn đọc.”Đâu phải là phim.Giang Thiên Ca ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời Giang Viện Triều vừa nói: Đã từng gặp rồi nên mới thấy quen thuộc...Vậy nghĩa là, cô đã từng gặp Phương Vận?Giang Thiên Ca tạm thời không muốn giải thích gì nhiều với Giang Viện Triều, cô xem giờ rồi nói:“Bố chú ý sức khỏe đấy nhé, bố cũng có tuổi rồi, đừng có lúc nào cũng cậy khỏe, coi mình như thanh niên, làm hết sức rồi lại đổ bệnh, con sẽ mặc kệ bố đấy.”Dọa dẫm xong, cô lại nói: “Thôi con cúp máy đây, con còn phải gọi cho Lục Chính Tây nữa. Bố, chào bố nhé.”“Con...” Giang Viện Triều còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia.Giang Viện Triều: “...”Cúp máy của ông để gọi cho Lục Chính Tây sao?Trong lòng Giang Viện Triều dâng lên một chút chua xót, ông tự hỏi: Có phải vừa rồi mình không nên nói như vậy?Nhưng ông thực sự không thể nào phớt lờ logic để chấp nhận những tình tiết phi lý trong phim truyền hình.Ông không làm được, chẳng lẽ Lục Chính Tây làm được?Vân Mộng Hạ VũHay là, lần sau ông cũng thử chiều theo ý cô bé?...Bên kia, vừa cúp máy của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca liền gọi cho Lục Chính Tây.Sau khi điện thoại được kết nối, Giang Thiên Ca hỏi han tình hình của Lục Chính Tây vài câu, rồi hỏi: “Lục Chính Tây, có phải bố em bị bệnh không?”Lục Chính Tây kể cho Giang Thiên Ca nghe về tình hình của Giang Viện Triều. Nói xong, anh trấn an: “Em đừng lo lắng, đã có bác sĩ đến khám cho bố rồi.”Nghĩ đến vẻ mặt giả vờ của Giang Viện Triều lúc nãy, Giang Thiên Ca hừ một tiếng, nói: “Em có lo cho ông ấy đâu.”Nói thì nói vậy, nhưng cô lại dặn dò: “Lục Chính Tây, anh để ý đến bố em một chút, nhắc nhở bố ăn uống, nghỉ ngơi điều độ.”Giang Thiên Ca phát hiện ra Giang Viện Triều là một người cuồng công việc, cứ hễ bận rộn là lại quên ăn quên ngủ, coi mình là người sắt.Chắc chắn bệnh tình hiện giờ của ông cũng là do làm việc quá sức mà ra. Giang Thiên Ca thầm mắng, Giang Viện Triều đã già rồi mà còn không để cho người ta yên tâm.Cô nói với Lục Chính Tây: “Nếu bố em không nghe lời, anh cứ lôi em ra dọa, nói là... nói là em sắp kết hôn với anh rồi, sau này sẽ sống với anh, không quan tâm đến bố nữa, mặc kệ bố luôn.”Lục Chính Tây: “...”“À, còn nữa, anh cũng cẩn thận, đừng để bị lây.”Lục Chính Tây thu lại vẻ mặt, gật đầu đồng ý.Hôm sau là chủ nhật, Giang Thiên Ca không đến trường. Lúc Chu Quế Phương đi chợ, Giang Thiên Ca nhờ bà mua một con gà ác về.“Bác xem có củ mài, nấm hương gì không thì mua thêm, để hầm canh với gà, thích hợp cho người bệnh ăn.”Vì hôm qua vô tình nhắc đến chuyện của Giang Ti Vũ nên khi đối diện với Giang Thiên Ca, Chu Quế Phương vẫn còn hơi ngại ngùng. Nghe Giang Thiên Ca dặn dò, bà vội vàng gật đầu, đảm bảo nhất định sẽ mua đủ.Lúc Chu Quế Phương đi chợ thì thợ hồ mà Giang Hướng Lợi gọi đến cũng vừa tới.Giang Thiên Ca bàn bạc với mấy người thợ về cách làm. Chỉ có hai người thợ, trộn xi măng rồi xây lên tường cũng mất kha khá thời gian.Thấy họ bận rộn, Giang Thiên Ca bèn kéo Giang Chiêu Dương đến, bảo cậu đập chai thủy tinh giúp.Đập vỡ chai thủy tinh thì dễ, nhưng muốn đập ra những mảnh vỡ ưng ý thì lại là cả một vấn đề. Giang Thiên Ca phải dạy rất nhiều lần, đập hỏng mất mấy cái chai, Giang Chiêu Dương mới học được.Bên kia, Chu Quế Phương đến chợ, vừa vào đã đi tìm mua gà ác trước.Giang Ti Vũ đã đến chợ từ sớm. Nhìn thấy Chu Quế Phương, cô ta giả vờ ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Bác Chu, trùng hợp thật, hôm nay lại gặp bác.”Nhìn thấy Giang Ti Vũ, trong lòng Chu Quế Phương hơi chột dạ, thầm nghĩ, hôm nay về nhất định không thể để lộ chuyện gặp Giang Ti Vũ.Bà che giấu suy nghĩ trong lòng, cười gật đầu với Giang Ti Vũ: “Trùng hợp thật, hôm nay cô cũng đi chợ à? Chăm chỉ ghê.”Đúng vậy, với hoàn cảnh hiện tại của Giang Ti Vũ thì không chăm chỉ cũng không được.Trước đây khi còn là đại tiểu thư, cô ta có người hầu kẻ hạ, đến bát cũng không cần rửa. Giờ đây không làm đại tiểu thư được nữa, không có ai hầu hạ, chỉ có thể tự mình làm lấy mọi việc.Chu Quế Phương cười hai tiếng, rồi nói: “Đồ ăn trong chợ chỉ có nhiêu đó, muộn là hết. Tôi đi mua đồ trước, không nói chuyện với cô nữa...”Giang Ti Vũ giả vờ như không hiểu thái độ xa cách của Chu Quế Phương, tiếp tục cười nói: “Bác Chu, bác còn muốn mua gì nữa, nói cho con biết, nếu trùng với đồ con mua thì con mua luôn cho bác, đỡ phải đi nhiều chỗ.”“Cái đó... Có phiền cô quá không?” Chu Quế Phương do dự.Nếu được thì bà muốn nhờ Giang Ti Vũ tìm giúp củ mài.Mấy món Giang Thiên Ca dặn, những món khác bà đều biết chỗ bán, chỉ có củ mài là không biết mua ở đâu.

Chương 236: Chương 236