Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 242: Chương 242

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Giang Viện Triều không biết nên tức giận vì hành động to gan của Giang Thiên Bảo và Giang Ti Vũ trước, hay là nên cảm thán “vận may” của mình trước.Con gái ông khó khăn lắm mới xuống bếp nấu cho ông bát canh gà, kết quả lại thành ra thế này.Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt khó tả của Giang Viện Triều, siết chặt nắm tay nói: “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho bố”.Giang Viện Triều nhìn vẻ mặt hừng hực khí thế của con gái, ông lắc đầu từ chối, “Không cần đâu, con cứ ở yên đó đi”.Giang Thiên Ca định phản bác, nhưng nhớ đến chuyện Giang Viện Triều vừa bị cô cho uống thuốc ngủ, bây giờ cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời ông ấy thì hơn.Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, con sẽ ở yên”.Bây giờ ngoan ngoãn ở yên, tối đến sẽ đi báo thù.Đây không chỉ là báo thù cho Giang Viện Triều, mà còn là báo thù cho chính bản thân cô.Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca trầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Bố, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Lần này, con muốn tính sổ hết với bọn họ”.Giang Viện Triều gật đầu đồng ý, “Vì vụ buôn lậu lần này, cấp trên đã dời lịch cao điểm trấn áp tội phạm lên sớm hơn, tin tức sẽ được công bố trong hai ngày tới”.Gần đây, đội đặc nhiệm rầm rộ bắt giữ những kẻ liên quan đến vụ án buôn lậu để điều tra, kỳ thực là đang chuẩn bị cho đợt cao điểm trấn áp tội phạm.Cho dù Giang Thiên Bảo không có ý định đột nhập vào nhà họ Giang, thì ông ấy cũng sẽ xử lý bọn họ.Chuyện năm xưa Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đánh tráo cô vẫn luôn bị bỏ ngỏ, chính là để đợi đến một thời cơ thích hợp để có thể trừng trị bọn họ thật thích đáng, và bây giờ chính là lúc để bọn họ phải trả giá.Nghe Giang Viện Triều nói vậy, Giang Thiên Ca gật đầu, “Vừa hay, vậy thì chúng ta sẽ bắt quả tang bọn họ đột nhập vào nhà, sau khi bắt được bọn họ, chúng ta sẽ tính sổ những chuyện trước đây”.Khoảng thời gian trước, cô đã cố ý tìm hiểu về những đợt cao điểm trấn áp tội phạm trước đây.Mỗi đợt cao điểm trấn áp tội phạm đều tập trung vào một số tội danh nhất định. Tuy nhiên, cho dù là tập trung vào tội danh nào, thì những hành vi trộm cắp, cướp giật gây ảnh hưởng xấu đến xã hội đều là trọng điểm cần trấn áp.Cho dù chuyện bọn Trương Lê Hoa đánh tráo cô hơn mười năm trước không bị kết án nặng, nhưng với hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp bị bắt quả tang, thì bọn Trương Lê Hoa dù không bị xử b.ắ.n cũng sẽ phải ngồi tù mọt gông.Giang Thiên Ca nheo mắt lại, suy nghĩ xem làm cách nào để tội danh của bọn họ nặng hơn....Đơn vị của Giang Viện Triều vẫn còn việc, phải đến tối ông ấy mới có thể về nhà, nên ông ấy gọi điện thoại báo cho ông cụ Giang biết tình hình.Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, quyết định về nhà trước, tìm Giang Chiêu Dương.Nghe Giang Thiên Ca nói Giang Viện Triều đã uống bát canh gà bọn họ nấu và bị hôn mê phải nhập viện, Giang Chiêu Dương kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cậu ta lắp bắp, “Sao... Sao lại như vậy... Anh... Em...”.Cậu ta vốn dĩ còn đang mong chờ được chú ba khen ngợi, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này, không bị mắng là may rồi.Điều càng khiến Giang Chiêu Dương cảm thấy khó tin hơn chính là, thuốc ngủ lại là do Giang Ti Vũ bỏ vào.Trước đây nhà họ Giang vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta, cho dù là vì chuyện đuổi cô ta đi, thì Giang Ti Vũ cũng không nên ăn cháo đá bát như vậy.Giang Chiêu Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Có chắc chắn là Giang Ti Vũ không? Tại sao cô ta có thể làm như vậy? Anh phải đi tìm cô ta!”.Nói xong, Giang Chiêu Dương xắn tay áo định đi.Giang Thiên Ca kéo cậu ta lại, “Quay lại đây, bây giờ anh đi tìm cô ta thì có tác dụng gì?”.“Chẳng lẽ cứ để mặc cho cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”, Giang Chiêu Dương nhíu mày, vẻ mặt tức giận và khó hiểu.Sao có thể như vậy được.So với phản ứng kích động của Giang Chiêu Dương, thì Giang Thiên Ca lại bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Giang Chiêu Dương, “Em về tìm anh là có việc muốn nói”.Giang Thiên Ca bảo Giang Chiêu Dương ghé tai lại gần, sau đó nói nhỏ kế hoạch của mình cho cậu ta nghe.Vân Mộng Hạ VũBuổi tối, nhà họ Giang ăn cơm tối xong chưa được bao lâu thì đã tắt đèn đi ngủ.Trước khi tắt đèn, Giang Viện Triều gọi Giang Thiên Ca lại, “Con đứng yên ở đây với bố, không được đi đâu hết”.Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, “Vâng ạ”.Cô lén nhìn sang Giang Chiêu Dương, nháy mắt với cậu ta một cái.“Chiêu Dương, cháu cũng lại đây”.Giang Thiên Ca: “...”Cô nghi ngờ Giang Viện Triều là giun trong bụng cô.Sau khi trời tối, Giang Thiên Bảo, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã đến rình bên ngoài con ngõ.Thấy hơn tám rưỡi tối mà nhà họ Giang đã tắt đèn đi ngủ hết, cả ba người đều lộ ra nụ cười đắc ý.Giang Thiết Quân lập tức muốn xông vào, Giang Thiên Bảo kéo ông ta lại, mắng: “Ông có não không vậy? Hàng xóm xung quanh còn chưa ngủ, bây giờ mà xông vào, nhỡ bị người ta phát hiện thì sao?”.Từ khi nảy sinh ý định đột nhập vào nhà họ Giang trộm cắp, Giang Thiên Bảo thường xuyên la cà với đám trộm cắp vặt để học hỏi kinh nghiệm. Cậu ta biết muốn đột nhập vào nhà trộm đồ, không những phải chọn lúc chủ nhà không để ý, mà còn phải chú ý đến những người xung quanh.

Giang Viện Triều không biết nên tức giận vì hành động to gan của Giang Thiên Bảo và Giang Ti Vũ trước, hay là nên cảm thán “vận may” của mình trước.

Con gái ông khó khăn lắm mới xuống bếp nấu cho ông bát canh gà, kết quả lại thành ra thế này.

Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt khó tả của Giang Viện Triều, siết chặt nắm tay nói: “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho bố”.

Giang Viện Triều nhìn vẻ mặt hừng hực khí thế của con gái, ông lắc đầu từ chối, “Không cần đâu, con cứ ở yên đó đi”.

Giang Thiên Ca định phản bác, nhưng nhớ đến chuyện Giang Viện Triều vừa bị cô cho uống thuốc ngủ, bây giờ cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời ông ấy thì hơn.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, con sẽ ở yên”.

Bây giờ ngoan ngoãn ở yên, tối đến sẽ đi báo thù.

Đây không chỉ là báo thù cho Giang Viện Triều, mà còn là báo thù cho chính bản thân cô.

Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca trầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Bố, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Lần này, con muốn tính sổ hết với bọn họ”.

Giang Viện Triều gật đầu đồng ý, “Vì vụ buôn lậu lần này, cấp trên đã dời lịch cao điểm trấn áp tội phạm lên sớm hơn, tin tức sẽ được công bố trong hai ngày tới”.

Gần đây, đội đặc nhiệm rầm rộ bắt giữ những kẻ liên quan đến vụ án buôn lậu để điều tra, kỳ thực là đang chuẩn bị cho đợt cao điểm trấn áp tội phạm.

Cho dù Giang Thiên Bảo không có ý định đột nhập vào nhà họ Giang, thì ông ấy cũng sẽ xử lý bọn họ.

Chuyện năm xưa Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đánh tráo cô vẫn luôn bị bỏ ngỏ, chính là để đợi đến một thời cơ thích hợp để có thể trừng trị bọn họ thật thích đáng, và bây giờ chính là lúc để bọn họ phải trả giá.

Nghe Giang Viện Triều nói vậy, Giang Thiên Ca gật đầu, “Vừa hay, vậy thì chúng ta sẽ bắt quả tang bọn họ đột nhập vào nhà, sau khi bắt được bọn họ, chúng ta sẽ tính sổ những chuyện trước đây”.

Khoảng thời gian trước, cô đã cố ý tìm hiểu về những đợt cao điểm trấn áp tội phạm trước đây.

Mỗi đợt cao điểm trấn áp tội phạm đều tập trung vào một số tội danh nhất định. Tuy nhiên, cho dù là tập trung vào tội danh nào, thì những hành vi trộm cắp, cướp giật gây ảnh hưởng xấu đến xã hội đều là trọng điểm cần trấn áp.

Cho dù chuyện bọn Trương Lê Hoa đánh tráo cô hơn mười năm trước không bị kết án nặng, nhưng với hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp bị bắt quả tang, thì bọn Trương Lê Hoa dù không bị xử b.ắ.n cũng sẽ phải ngồi tù mọt gông.

Giang Thiên Ca nheo mắt lại, suy nghĩ xem làm cách nào để tội danh của bọn họ nặng hơn.

...

Đơn vị của Giang Viện Triều vẫn còn việc, phải đến tối ông ấy mới có thể về nhà, nên ông ấy gọi điện thoại báo cho ông cụ Giang biết tình hình.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, quyết định về nhà trước, tìm Giang Chiêu Dương.

Nghe Giang Thiên Ca nói Giang Viện Triều đã uống bát canh gà bọn họ nấu và bị hôn mê phải nhập viện, Giang Chiêu Dương kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cậu ta lắp bắp, “Sao... Sao lại như vậy... Anh... Em...”.

Cậu ta vốn dĩ còn đang mong chờ được chú ba khen ngợi, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này, không bị mắng là may rồi.

Điều càng khiến Giang Chiêu Dương cảm thấy khó tin hơn chính là, thuốc ngủ lại là do Giang Ti Vũ bỏ vào.

Trước đây nhà họ Giang vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta, cho dù là vì chuyện đuổi cô ta đi, thì Giang Ti Vũ cũng không nên ăn cháo đá bát như vậy.

Giang Chiêu Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Có chắc chắn là Giang Ti Vũ không? Tại sao cô ta có thể làm như vậy? Anh phải đi tìm cô ta!”.

Nói xong, Giang Chiêu Dương xắn tay áo định đi.

Giang Thiên Ca kéo cậu ta lại, “Quay lại đây, bây giờ anh đi tìm cô ta thì có tác dụng gì?”.

“Chẳng lẽ cứ để mặc cho cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”, Giang Chiêu Dương nhíu mày, vẻ mặt tức giận và khó hiểu.

Sao có thể như vậy được.

So với phản ứng kích động của Giang Chiêu Dương, thì Giang Thiên Ca lại bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Giang Chiêu Dương, “Em về tìm anh là có việc muốn nói”.

Giang Thiên Ca bảo Giang Chiêu Dương ghé tai lại gần, sau đó nói nhỏ kế hoạch của mình cho cậu ta nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi tối, nhà họ Giang ăn cơm tối xong chưa được bao lâu thì đã tắt đèn đi ngủ.

Trước khi tắt đèn, Giang Viện Triều gọi Giang Thiên Ca lại, “Con đứng yên ở đây với bố, không được đi đâu hết”.

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, “Vâng ạ”.

Cô lén nhìn sang Giang Chiêu Dương, nháy mắt với cậu ta một cái.

“Chiêu Dương, cháu cũng lại đây”.

Giang Thiên Ca: “...”

Cô nghi ngờ Giang Viện Triều là giun trong bụng cô.

Sau khi trời tối, Giang Thiên Bảo, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã đến rình bên ngoài con ngõ.

Thấy hơn tám rưỡi tối mà nhà họ Giang đã tắt đèn đi ngủ hết, cả ba người đều lộ ra nụ cười đắc ý.

Giang Thiết Quân lập tức muốn xông vào, Giang Thiên Bảo kéo ông ta lại, mắng: “Ông có não không vậy? Hàng xóm xung quanh còn chưa ngủ, bây giờ mà xông vào, nhỡ bị người ta phát hiện thì sao?”.

Từ khi nảy sinh ý định đột nhập vào nhà họ Giang trộm cắp, Giang Thiên Bảo thường xuyên la cà với đám trộm cắp vặt để học hỏi kinh nghiệm. Cậu ta biết muốn đột nhập vào nhà trộm đồ, không những phải chọn lúc chủ nhà không để ý, mà còn phải chú ý đến những người xung quanh.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Giang Viện Triều không biết nên tức giận vì hành động to gan của Giang Thiên Bảo và Giang Ti Vũ trước, hay là nên cảm thán “vận may” của mình trước.Con gái ông khó khăn lắm mới xuống bếp nấu cho ông bát canh gà, kết quả lại thành ra thế này.Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt khó tả của Giang Viện Triều, siết chặt nắm tay nói: “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho bố”.Giang Viện Triều nhìn vẻ mặt hừng hực khí thế của con gái, ông lắc đầu từ chối, “Không cần đâu, con cứ ở yên đó đi”.Giang Thiên Ca định phản bác, nhưng nhớ đến chuyện Giang Viện Triều vừa bị cô cho uống thuốc ngủ, bây giờ cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời ông ấy thì hơn.Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, con sẽ ở yên”.Bây giờ ngoan ngoãn ở yên, tối đến sẽ đi báo thù.Đây không chỉ là báo thù cho Giang Viện Triều, mà còn là báo thù cho chính bản thân cô.Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca trầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Bố, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Lần này, con muốn tính sổ hết với bọn họ”.Giang Viện Triều gật đầu đồng ý, “Vì vụ buôn lậu lần này, cấp trên đã dời lịch cao điểm trấn áp tội phạm lên sớm hơn, tin tức sẽ được công bố trong hai ngày tới”.Gần đây, đội đặc nhiệm rầm rộ bắt giữ những kẻ liên quan đến vụ án buôn lậu để điều tra, kỳ thực là đang chuẩn bị cho đợt cao điểm trấn áp tội phạm.Cho dù Giang Thiên Bảo không có ý định đột nhập vào nhà họ Giang, thì ông ấy cũng sẽ xử lý bọn họ.Chuyện năm xưa Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đánh tráo cô vẫn luôn bị bỏ ngỏ, chính là để đợi đến một thời cơ thích hợp để có thể trừng trị bọn họ thật thích đáng, và bây giờ chính là lúc để bọn họ phải trả giá.Nghe Giang Viện Triều nói vậy, Giang Thiên Ca gật đầu, “Vừa hay, vậy thì chúng ta sẽ bắt quả tang bọn họ đột nhập vào nhà, sau khi bắt được bọn họ, chúng ta sẽ tính sổ những chuyện trước đây”.Khoảng thời gian trước, cô đã cố ý tìm hiểu về những đợt cao điểm trấn áp tội phạm trước đây.Mỗi đợt cao điểm trấn áp tội phạm đều tập trung vào một số tội danh nhất định. Tuy nhiên, cho dù là tập trung vào tội danh nào, thì những hành vi trộm cắp, cướp giật gây ảnh hưởng xấu đến xã hội đều là trọng điểm cần trấn áp.Cho dù chuyện bọn Trương Lê Hoa đánh tráo cô hơn mười năm trước không bị kết án nặng, nhưng với hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp bị bắt quả tang, thì bọn Trương Lê Hoa dù không bị xử b.ắ.n cũng sẽ phải ngồi tù mọt gông.Giang Thiên Ca nheo mắt lại, suy nghĩ xem làm cách nào để tội danh của bọn họ nặng hơn....Đơn vị của Giang Viện Triều vẫn còn việc, phải đến tối ông ấy mới có thể về nhà, nên ông ấy gọi điện thoại báo cho ông cụ Giang biết tình hình.Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, quyết định về nhà trước, tìm Giang Chiêu Dương.Nghe Giang Thiên Ca nói Giang Viện Triều đã uống bát canh gà bọn họ nấu và bị hôn mê phải nhập viện, Giang Chiêu Dương kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cậu ta lắp bắp, “Sao... Sao lại như vậy... Anh... Em...”.Cậu ta vốn dĩ còn đang mong chờ được chú ba khen ngợi, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này, không bị mắng là may rồi.Điều càng khiến Giang Chiêu Dương cảm thấy khó tin hơn chính là, thuốc ngủ lại là do Giang Ti Vũ bỏ vào.Trước đây nhà họ Giang vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta, cho dù là vì chuyện đuổi cô ta đi, thì Giang Ti Vũ cũng không nên ăn cháo đá bát như vậy.Giang Chiêu Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Có chắc chắn là Giang Ti Vũ không? Tại sao cô ta có thể làm như vậy? Anh phải đi tìm cô ta!”.Nói xong, Giang Chiêu Dương xắn tay áo định đi.Giang Thiên Ca kéo cậu ta lại, “Quay lại đây, bây giờ anh đi tìm cô ta thì có tác dụng gì?”.“Chẳng lẽ cứ để mặc cho cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”, Giang Chiêu Dương nhíu mày, vẻ mặt tức giận và khó hiểu.Sao có thể như vậy được.So với phản ứng kích động của Giang Chiêu Dương, thì Giang Thiên Ca lại bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Giang Chiêu Dương, “Em về tìm anh là có việc muốn nói”.Giang Thiên Ca bảo Giang Chiêu Dương ghé tai lại gần, sau đó nói nhỏ kế hoạch của mình cho cậu ta nghe.Vân Mộng Hạ VũBuổi tối, nhà họ Giang ăn cơm tối xong chưa được bao lâu thì đã tắt đèn đi ngủ.Trước khi tắt đèn, Giang Viện Triều gọi Giang Thiên Ca lại, “Con đứng yên ở đây với bố, không được đi đâu hết”.Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, “Vâng ạ”.Cô lén nhìn sang Giang Chiêu Dương, nháy mắt với cậu ta một cái.“Chiêu Dương, cháu cũng lại đây”.Giang Thiên Ca: “...”Cô nghi ngờ Giang Viện Triều là giun trong bụng cô.Sau khi trời tối, Giang Thiên Bảo, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã đến rình bên ngoài con ngõ.Thấy hơn tám rưỡi tối mà nhà họ Giang đã tắt đèn đi ngủ hết, cả ba người đều lộ ra nụ cười đắc ý.Giang Thiết Quân lập tức muốn xông vào, Giang Thiên Bảo kéo ông ta lại, mắng: “Ông có não không vậy? Hàng xóm xung quanh còn chưa ngủ, bây giờ mà xông vào, nhỡ bị người ta phát hiện thì sao?”.Từ khi nảy sinh ý định đột nhập vào nhà họ Giang trộm cắp, Giang Thiên Bảo thường xuyên la cà với đám trộm cắp vặt để học hỏi kinh nghiệm. Cậu ta biết muốn đột nhập vào nhà trộm đồ, không những phải chọn lúc chủ nhà không để ý, mà còn phải chú ý đến những người xung quanh.

Chương 242: Chương 242